*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Linh Đan hỏi ngược lại.
Trương Thiên Thành quay đầu lại, nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt sâu xa, tiếp đó anh không vạch trần cổ mà rời khỏi đây.
Vũ Linh Đan một mình ở khách sạn vừa rảnh rỗi vừa buồn chán, lại còn lo lỡ mình ᴆụng phải cái gì không nên ᴆụng, nói chung cô ở khách sạn một buổi trưa mà cảm giác như sống một ngày bằng một năm.
Cô bắt đầu ngẫm nghĩ, tối hôm qua kế hoạch của người kia
thất bại, liệu người đứng sau có bị xui xẻo hơn không.
Kết quả là lúc Trương Thiên Thành trở lại, anh nói thẳng: "Chúng ta xuất phát về Thành phố Cần Thơ"
"Nhanh vậy sao?"
Vũ Linh Đan hơi sửng sốt, cô thầm nghĩ chẳng lẽ mọi chuyện được giải quyết hết rồi hả.
Trên thực tế, thật đúng là như vậy.
Về chuyện tối hôm qua, Trương Thiên Thành đã biết ai đứng đằng sau ngấm ngầm giở trò, anh lỡ mất thời gian nửa ngày là để giải quyết tranh chấp trong chi nhánh công ty.
Nói đến đây, cũng là bởi vì sau khi Trương Thiên Thành đọc được nhật ký của Vũ Linh Đan, giống như có một lực lượng vô hình nào đó thúc giục anh nhanh chóng giải quyết mọi chuyện phiền phức ở Thành phố Hải Phòng, thế mới có thể nhanh chóng được gặp Vũ Linh Đan.
"Tôi đã nói tôi có thể giải quyết được rồi, cô còn nghi ngờ cái gì nữa?"
Trương Thiên Thành cảm thấy rất cảm thấy bất mãn về câu nghi vấn của Vũ Linh Đan, anh trừng hai mắt khó chịu nói.
"Được rồi.
"
Trương Thiên Thành ra vẻ ngạc nhiên sửng sốt nhìn Vũ Linh Đan, hiển nhiên là cảm thấy không thể hiểu nổi suy đoán của cô.
Vũ Linh Đan sửng sốt, chẳng lẽ không phải vậy sao?
Tiếp đó, khóe miệng Trương Thiên Thành hiện ra nét châm chọc, lời nói có ý sâu xa khác: "Xem ra Trần Đức Bảo không nói cho cô biết, chuyện cô bị tai nạn giao thông lần trước không liên quan đến tôi mà là liên quan đến nhà họ Vũ"
"Nhà họ Vũ sao?"
.