*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Phong Toàn nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Quả nhiên không qua hai ngày, lúc Vũ Linh Đan còn chưa có chút đầu mối nào thì đã truyền đến tin tức bắt đầu làm việc.
Vũ Phong Toàn đúng lúc gọi tới: "Linh Đan, con phải trông chừng cho kỹ công trình kỳ hạn tám tháng, đừng để xảy ra vấn đề gì!"
Vũ Linh Đan cau mày.
"Về chuyện trông coi, tốt nhất là Tổng giám đốc Toàn hãy tìm người khác."
"Vũ Linh Đan, con đừng quên đây là ước định của chúng ta, bố có thể giải quyết chuyện đó giúp con thì con cũng phải giúp bố đứng vững gót chân ở Bạch Đằng.
Chuyện làng du lịch mới, bổ chỉ có thể giao cho con."
Vũ Phong Toàn nói với ý sâu xa ở trong điện thoại.
"Con biết rồi."
Vũ Linh Đan trầm giọng, trong lòng lại có tính toán khác.
Đã mấy ngày rồi cũng không có tin tức của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan chỉ cho là tình hình của Thành phố Hải Phòng không ổn, Trương Thiên Thành cần phải xử lý, vì thế cũng không để ở trong lòng.
Buổi chiều, đột nhiên Vũ Linh Đan nhận được một kiện hàng giấu tên.
Vũ Linh Đan không tra ra là ai bèn mở kiện hàng ra, là một cái đĩa.
Trái tim Vũ Linh Đan hơi ngừng đập, trong lúc mơ hồ đã đoán được là ai làm.
Là lời khai của Phương Lâm Thiên ở trong tù.
Hiển nhiên, Vũ Phong Toàn biết ngọn nguồn chuyện công trường bị tra.
Ngay từ một tháng trước, Vũ Phong Toàn đã sai Phương Lâm Thiên tới công trường mấy lần.
Theo những lời Phương Lâm Thiên nói, cũng chính từ mấy lần đó anh ta đã tra ra được than đá và mấy loại chất chống kết dính có trong cặn vôi xây dựng.
Vấn đề lớn nhất chính là nó sẽ làm giảm độ cứng của xi măng, còn chưa bắt đầu xây dựng được bao lâu thì góc tường phía Tây Nam đã xuất hiện vết nứt.
Ý của Vũ Linh Đan là muốn xây dựng lại.
Mà câu trả lời của Vũ Phong Toàn cũng chỉ có ba chữ, không thể nào!
Một khi quan niệm của một người được cố định thì trừ khi chính ông ta nghĩ thông, nếu không sẽ không có ích lợi gì.
.