Trương Thiên Thành sải bước xông lên, đạp một phát lên ௱ôЛƓ Phương Lâm Thiên.
Phương Lâm Thiên lảo đảo đâm vào cửa xe, sau đã ngã uỵch xuống đất.
Vũ Linh Đan tranh thủ đứng dậy, giơ chân đạp Vũ Hải Yến còn định bịt miệng mình.
Vũ Linh Đan vội chạy ra, đứng bên cạnh Trương Thiên Thành, thở hắt ra một hơi.
“Cô không sao chứ?” Trương Thiên Thành lo lắng nhìn cô.
“Tôi không sao.” Vũ Linh Đan hơi xấu hổ.
Dù sao vừa rồi cũng mới gây gổ, nhưng ánh mắt lo lắng của Trương Thiên Thành không phải là giả.
“Họ muốn làm gì vậy?” Trương Thiên Thành khó hiểu nhìn hai người nằm trên mặt đất, không giống như có thể làm ra chuyện bắt cóc.
Vũ Linh Đan lắc đầu, cô cũng rất khó hiểu, chỉ nói: “Chắc là chuyện công việc.
Tôi vừa xé bản vẽ, chắc trong lòng không phục thôi.
Đừng quan tâm họ.”
Trương Thiên Thành lại lạnh lùng nhìn hai người.
Anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như Vũ Linh Đan nói, thế là sải bước tiến lên, kéo cổ áo Phương Lâm Thiên, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm anh ta, trầm giọng nói: “Cậu đã nhìn lén video.”
“Tôi không…” Phương Lâm Thiên lập tức phủ nhận.
Chẳng qua anh ta còn chưa nói xong thì Trương Thiên Thành đã cho một cú đấm, cười lạnh nói: “Tôi còn chưa nói trong USB là video hay ảnh chụp mà cậu đã phủ nhận luôn rồi, chột dạ đúng không?”
Phương Lâm Thiên bị đánh choáng váng, không thể phân biệt được logic trong lời nói của Trương Thiên Thành, chỉ cúi đầu không dám hó hé.
Vũ Linh Đan lập tức hiểu ra, nhất là khi thấy khuôn mặt trắng bệch của Vũ Hải Yến, không cần nói cũng biết nội dung trong USB chắc chắn liên quan tới cô ta.
Mà Trương Thiên Thành đã biết từ lâu.
“Xem ra các người muốn ςướק USB.
Cô cho rằng làm thế thì tội ác của cô sẽ bị chôn vùi sao?” Vũ Linh Đan lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Hải Yến.
Vũ Hải Yến biết kế hoạch của mình đã bại lộ, bây giờ cô ta không còn cách nào khác, chỉ mong Nguyễn Kim Thanh có thể giải quyết việc này.
Vũ Linh Đan không muốn lãng phí thời gian với hai người này, gọi Trương Thiên Thành rồi cùng lên xe.
Cô đã vội vã muốn biết nội dung trong USB là gì.
Thế nên vừa lên xe, Vũ Linh Đan không nhịn được hỏi, nhưng Trương Thiên Thành lại thản nhiên nói: “USB ngay trong tay cô, trước kia cô không chịu xem, bây giờ còn có mặt mũi hỏi tôi.”
Vũ Linh Đan không nhịn được khẽ nói: “Anh cũng không nói cho tôi biết nội dung trong USB mà.”
“Thì ra nếu không phải là bằng chứng thì cô sẽ không chịu xem USB tôi đưa.” Trương Thiên Thành lại gần, mang theo khí thế vô hình khiến người ta khó thở.
Vũ Linh Đan hơi chột dạ, nhưng sẽ không chịu khuất phục, trong lòng thầm oán một câu, nhưng không nói thẳng trước mặt Trương Thiên Thành.
Một lát sau, Vũ Linh Đan mới nhớ đến bố mẹ của Ngô Trường Sinh, bèn hỏi anh: “Anh định làm sao?”
“Làm sao là làm sao?” Trương Thiên Thành biết rõ còn cố hỏi, có vẻ càng thêm hờ hững.
Tâm trạng của Vũ Linh Đan hơi giảm xuống.
Theo lý mà nói, Ngô Trường Sinh thực sự đáng ૮ɦếƭ, nhưng khi ông ta đã què một chân, bố mẹ ông ta còn tìm tới tận nơi, cô vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Chung quy nếu giao cho cảnh sát thì Ngô Trường Sinh bị trừng phạt như thế nào cũng thích đáng, nhưng việc này lại do Trương Thiên Thành tự ra tay…
“Nếu có người mượn chuyện này công kích anh…” Vũ Linh Đan nói, nhưng còn chưa hết câu thì đã bị Trương Thiên Thành ngắt lời: “Nếu có kẻ nào dám làm thế thì tôi sẽ nói thẳng, dám chọc vợ tôi, lần sau tôi sẽ lấy mạng hắn ta.”.