Trong phòng tắm, Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, nghe giọng nói của người đàn ông kia không giống người bản địa, nếu đêm nay chạy trốn như vậy, muốn tìm thấy cũng không hề dễ dàng.
Dòng nước ấm áp đập vào người kéo những suy nghĩ của Vũ Linh Đan trở lại.
Mặc dù cô rất muốn tắm rửa cẩn thận nhưng nghĩ đến Trương Thiên Thành vẫn còn ở ngoài, Vũ Linh Đan lại không dám chậm trễ thêm.
Chẳng mấy chốc cô đã thay sang quần áo ngủ, bước đến trước mặt Trương Thiên Thành. Lúc đó, Trương Thiên Thành đang ngồi ở bàn đọc sách, lật xem tài liệu trước đó của Vũ Linh Đan.
Nhìn thấy Vũ Linh Đan.
trùm khăn tắm qua loa trở ra, đôi mắt đen cũng liếc nhìn qua mấy lần.
Vũ Linh Đan nhanh chóng bước qua Trương Thiên Thanh.
Cô quay lưng lại với anh, tùy tiện hỏi: "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết hôm nay đến đây làm gì".
"Gọi cho cô không được, tôi còn tưởng cô đi vụng trộm với gã đàn ông nào rồi chứ." !Vũ Linh Đan sửng sốt, lời Trương Thiên Thành nói ra không hề mang chút an ủi mà lại cay nghiệt đến thế.
Vũ Linh Đan cười khổ, bất đắc dĩ đáp: "Ngày nào anh cũng ồn ào đến vậy, tôi còn có thể đi tìm ai đây?"
"Nói như vậy tức là cô thực sự muốn đi tìm ai rồi?"
Trương Thiên Thành đứng dậy.
Lúc này đầu của Vũ Linh đau đến sắp nứt ra rồi, chuyện công việc còn chưa giải quyết xong giờ lại đến chuyện này, cô cũng chẳng còn hơi sức để tranh cãi với Trương Thiên Thành nữa.
Cô đáp: "Anh đúng là loại đàn ông lỗ mãng, người tối nay đẩy, buồn quá lại bị anh đuổi đi mất rồi."
"Vũ Linh Đan, cô cố ý chọc tôi à?"
Trương Thiên Thành vô cùng tức giận, sắc mặt cũng tối đen lại.
Vũ Linh Đan nhún vui, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Nhưng lời còn chưa dứt, Trương Thiên Thành đã lao đến cắn vào môi cô.
Vũ Linh Đan còn mặc đồ ngủ nên rất dễ dàng bị cởi bỏ.
Vũ Linh Đan chỉ thấy cơ thể đột nhiên thật lạnh lẽo, giống như đã không còn cảm giác gì nữa.
"Tôi không khác gì hắn sao? Vậy lúc này là ai cứu cô?"
Một câu nói đã thành công chọc giận Trương Thiên Thành,
Dù anh có vô sỉ thì cũng không đến lượt kẻ vô sỉ khi nãy có thể được đem ra so sánh.
Một khi Trương Thiên Thành nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Anh dường như đã dùng toàn bộ sức mạnh đè Vũ Linh Đan xuống, thấy cô vẫn còn muốn phản kháng, anh nở một nụ cười lạnh: "Nếu đã không khác
nhau, vậy cô hãy thử nếm chút mùi vị bị cưỡng Hi*p đi!"
"Tên khốn nạn này!"
"Vừa nãy cô cũng mắng hắn như vậy sao, đúng thật là khiến người ta thèm khát".