*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thân phận của Vũ Linh Đan không rõ ràng, nhưng thân phận của Dương Thanh My thì không ai là không biết, không những là mẹ của Trương Thiên Thành, Trương Đức Phú, mà danh tiếng của bà ta ở công ty cũng vô cùng mạnh mẽ vang dội.
“Chỉ là việc công, bà Trương đừng hiểu lầm” !Vũ Linh Đan giả bộ bình tĩnh, trầm giọng nói.
Dù như vậy, nhịp tim Vũ Linh Đan vẫn chậm đi một nhịp, cô đã rất cố gắng để tránh xuất hiện cùng một chỗ với nhà họ Trương, nhưng cô không ngờ rằng, vẫn có thể ᴆụng phải bà ta trong thang máy của tập đoàn Á Đông.
Lúc đầu khi ở bên Trương Thiên Thành, người phụ nữ này chưa từng niềm nở với mình, càng không nhắc đến hiện tại.
Vũ Linh Đan không hiếu thắng, nhấc chân rời đi, sau lưng Dương Thanh My hét lên: “Cô đứng lại cho tôi, tôi còn chưa cho cô đi, cô dám đi sao?”
Cũng không biết Vũ Linh Đan tìm Trương Thiên Thành rốt cuộc có việc gì, nếu như là đi hoà giải thì e rằng công việc của cô ta không thể giữ được rồi.
Đột nhiên, cô ta quay sang thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh: "Tổng giám đốc Thành không muốn gặp người phụ nữ này, vừa rồi cô ta liên tục làm loạn bên dưới, cuối cùng Giám đốc Phú thấy cô ta đáng thương, mới đưa cô ta lên đó”
“Thật sao? Đúng là không biết xấu hổ? Chẳng trách bà Trương lại tức giận như vậy?
Đồng nghiệp không hiểu chân tướng vừa nghe thấy lập tức nói theo.
.