Nghĩ đến Coco vốn dĩ là trách nhiệm của mình, vì vậy Trương Thiên Thành muốn mình qua, điều kiện này vốn không hà khắc.
Có điều trước khi đến, Vũ Linh Đan vẫn muốn nói cho rõ ràng, nói thẳng: “Muốn tôi qua đó cũng được thôi, có điều anh phải đồng ý với tôi vài điều kiện”
“Cô nói đi!”
Trương Thiên Thành liền đồng ý, Vũ Linh Đan cảm thấy tâm trạng bản thân cũng dễ chịu hơn nhiều, sắc mặt dịu xuống không ít, cười nói: “Tôi đến sẽ chăm sóc tốt cho Coco, nhưng anh phải chuẩn bị cho tôi một phòng cho khách, ngoài ra tôi không thể đến mỗi ngày, thời gian do tôi quyết định, ngoài ra, ngoại trừ Coco, những việc còn lại tôi sẽ không làm, chẳng hạn như nấu cơm cho anh”
Vũ Linh Đan mặt không biểu cảm nói.
!
Trương Thiên Thành vừa thấy có nhắc đến chuyện nấu cơm cho mình thì lập tức cảm thấy rất không hợp tình hợp lý liền cau mày, có chút không hài lòng nói: “Sao vậy, nấu ăn làm khó cổ sao?"
Vũ Linh Đan không nhận ra cảm xúc của Trương Thiên Thành đã thay đổi, vẫn theo tính khí của mình, tiếp tục nói:
“Không phải làm khó, mà là tôi không có nghĩa vụ này, nếu anh không đồng ý! ”
“Tôi đồng ý!”
Chưa nói hết câu, Trương Thiên Thành liền ngắt lời cô, trực
tiếp gật đầu.
Vũ Linh Đan có thể đồng ý, Trương Thiên Thành đã cầu còn không được, còn với những việc còn lại, ngày tháng còn dài, Trương Thiên Thành có tự tin này.
Từ văn phòng Trương Thiên Thành đi ra, Vũ Linh Đan luôn cảm thấy có gì đó không ổn, mơ mơ màng màng, liền bị Trương Thiên Thành chiếm ưu thế.
May mắn thay, vấn đề về vật liệu công trường xây dựng đã được giải quyết rồi, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đầu óc Vũ Linh Đan đều đang nghĩ về giao dịch vừa rồi, dựa vào mức độ căm ghét của Trương Thiên Thành với mình, bản thân qua đó sống cũng không có vấn đề gì, điều duy nhất phải lo lắng chính là Vũ Phong Toàn biết chuyện này, nhất định vẫn cho rằng bản thân muốn hoà giải với Trương Thiên Thành, chỉ không chắc trong đó có chủ ý gì.
Lúc ra khỏi thang máy, Vũ Linh Đan cũng không chú ý, một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy hiệu Chanel xông vào, ᴆụng vào vai Vũ Linh Đan đau nhói.
Vũ Linh Đan còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ có làn da trắng ngần, toàn thân như ngọc, khuôn mặt quý phải đã cất lời trước: “Không có mắt sao, thang máy rộng như vậy mà cô cũng ᴆụng vào được”.
ngôn tình ngược
Vũ Linh Đan nghẹn họng.
Đang định phản bác, vừa ngẩng đầu liền ngẩn ra.
Dương Thanh My vừa nhìn là Vũ Linh Đan, vẻ kiêu ngạo nhướn mày vừa rồi càng trở nên rõ ràng, bà ta cũng không vào thang máy nữa, giọng nói sắc bén cắt ngang sự yên tĩnh của đại sảnh Á Đông.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Vũ Linh Đan, da mặt cô dày thật đấy, lại còn có mặt mũi đến đây.
”
Dương Thanh My nói bằng giọng điệu lạnh lùng, quả nhiên thu hút ánh mắt của không ít người.
.