Chương 102: Cả Nhà Liên Hoan

Tác giả: Ctrl Anh



“Được rồi, Linh Đan con làm việc, bố rất yên tâm, không cần xem lại nữa” 
Vũ Phong Toàn nhận tệp tài liệu xong nhưng cũng chỉ đặt ở một bên, sau đó bắt đầu gọi đồ ăn.
Đối với vấn đề này, Vũ Linh Đan cũng không có ý kiến gì cả, dù sao từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn cô cũng đều viết rõ ràng ở trong đó, sáng mai đi làm, chỉ cần Vũ Phong Toàn ký tên là được.
Chỉ là Vũ Linh Đan không nghĩ tới, Vũ Hải Yến đang ngồi ở một bên đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Bố, nếu chị ấy giỏi như vậy, vậy thì cho con tới tập đoàn Bạch Đằng, đi theo chị ấy học tập là tốt nhất” 
Nguyễn Kim Thanh cũng chen miệng vào: “Đúng vậy, đều là hai chị em, ngày thường ở trong công ty quan tâm chăm sóc lẫn nhau cũng tốt.
” 
Đột nhiên bọn họ lại nói chuyện kiểu như nhận thân thích như vậy, Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy da gà cả người mình nổi hết cả lên, việc Vũ Hải Yến đi tới công ty cô không quản được, chỉ 
Chương 102: Cả nhà liên hoan 
“Được rồi, Linh Đan con làm việc, bố rất yên tâm, không cần xem lại nữa” 
Vũ Phong Toàn nhận tệp tài liệu xong nhưng cũng chỉ đặt ở một bên, sau đó bắt đầu gọi đồ ăn.
Đối với vấn đề này, Vũ Linh Đan cũng không có ý kiến gì cả, dù sao từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn cô cũng đều viết rõ ràng ở trong đó, sáng mai đi làm, chỉ cần Vũ Phong Toàn ký tên là được.
Chỉ là Vũ Linh Đan không nghĩ tới, Vũ Hải Yến đang ngồi ở một bên đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Bố, nếu chị ấy giỏi như vậy, vậy thì cho con tới tập đoàn Bạch Đằng, đi theo chị ấy học tập là tốt nhất” 
Nguyễn Kim Thanh cũng chen miệng vào: “Đúng vậy, đều là hai chị em, ngày thường ở trong công ty quan tâm chăm sóc lẫn nhau cũng tốt.
” 
Đột nhiên bọn họ lại nói chuyện kiểu như nhận thân thích như vậy, Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy da gà cả người mình nổi hết cả lên, việc Vũ Hải Yến đi tới công ty cô không quản được, chỉ 
cần cầu mong cô ta không ngáng chân cô thì đã là phúc đức lắm rồi.
Chăm sóc lẫn nhau? Nói đùa gì vậy chứ.
Vì muốn giữ thái độ vĩ hòa di quý, cho nên Vũ Linh Đan vẫn quyết định giữ im lặng, muốn nhìn xem Vũ Phong Toàn nói thế nào về chuyện này.
Nhưng Vũ Phong Toàn lại cười tủm tỉm, không gật đầu, cũng không từ chối: “Hải Yến đến công ty đi làm cũng được, nhưng mà Linh Đan vẫn sẽ làm giám đốc giám sát dự án, phụ trách dự án công trình mới này, Hải Yến đi theo học tập là được.
” 
“Vậy.
.
” 
Vũ Hải Yến hơi do dự.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, Vũ Linh Đan lại tới công ty làm việc nhanh như vậy, cô ta không thể giống như lời của Nguyễn Kim Thanh, thay thế được vị trí của Vũ Linh Đan.
Nếu là như vậy thì cô ta tới công ty làm còn có ý nghĩa gì nữa.
Vũ Hải Yến đành phải dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nguyễn Kim Thanh, người phía sau chỉ bình tĩnh uống một hớp rượu vang đỏ, sau đó dùng ánh mắt nhắc nhở cô ta đừng có gap.
“Linh Đan, con cảm thấy thế nào? 
Cuối cùng Vũ Phong Toàn cũng đem vấn đề này ném sang cho Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan ngoài miệng nở nụ cười, nhưng trong lòng đã trùng xuống, đáp lời: “Con cũng nghe bố”.
“Vậy được, Hải Yến con đi công ty làm quen với dự án trước, sau đó chờ Linh Đan trở về rồi bắt đầu phụ trách dự án này sau” 
Vũ Phong Toàn giải quyết rất dứt khoát.
“Bố!" 
Vũ Hải Yến có chút bất mãn mở miệng kêu lên.
Nguyễn Kim Thanh lặng lẽ kéo tay Vũ Hải Yến một cái, nhưng lại không mở miệng nói chuyện.
“Đồ ăn tới rồi, mau ăn đi” 
Vũ Linh Đan liếc mắt nhìn hai mẹ con bọn họ một cái, nhanh chóng di dời đề tài.
Người một nhà hiếm khi nào ở bên nhau một cách hòa thuận vui vẻ thế này, mọi người đều cực kỳ vui mừng, đặc biệt là Vũ Phong Toàn, liên tục nâng chén, có ý muốn làm dịu đi quan hệ giữa ông ta và Vũ Linh Đan, cho nên sau khi uống được ba chén rượu, gương mặt đã hồng đỏ cả lên.
Nguyễn Kim Thanh có chút lo lắng cho sức khỏe của Vũ Phong Toàn, bà ta không nhịn được ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ông uống ít một chút, cho dù vui mừng, cũng đừng uống nhiều như vậy, nếu như sau này lại phải nhập viện, Linh Đan nhất định sẽ rất đau lòng” 
“Linh Đan à, con cũng phải hiểu nỗi khổ của bố, trong khoảng thời gian này, quả thật là bố đã xem nhẹ con, nhưng cũng đâu còn cách nào khác.
” 
Rượu vào lời ra, vừa uống được vài ly Vũ Phong Toàn đã bắt đầu kể khổ.
Chẳng qua là đã thấy Vũ Phong Toàn như vậy nhiều lần, Vũ Linh Đan cũng đã sớm miễn dịch, lời đáp lại cũng chỉ là cho có lệ, nửa giả nửa thật, nửa tin nửa không tin.
Chờ tới khi bữa ăn của bọn họ kết thúc, cũng tới 9 giờ tối.
Vũ Phong Toàn say mèm, khiến Vũ Linh Đan không thể không tìm người lái thay, đầu tiên đem ông ta trở về, sau đó mới tự mình lái xe về nhà.
"Coco!" 
Còn chưa đi vào, cô đã nghe thấy tiếng động trong phòng, trong lòng Vũ Linh Đan có chút ấm áp, giống như mọi phiền não cô đều vứt ra sau đầu.
Tiếp đó, Vũ Linh Đan chuẩn bị thức ăn cho Coco, sau đó mới đi rửa mặt, cô thầm nhủ là phải đi ngủ sớm, nhưng cuối cùng làm hết mấy việc lặt vặt linh tinh xong thì cũng đã tới 11 giờ, khi đó mới có thể nằm lên giường.
Sự kiên định can đảm ban đầu đã hoàn toàn biến mất sau khi ký hợp đồng đó với Trương Thiên Thành.
Cô không thể trở về nhà họ Vũ, đường ra duy nhất, chính là giữ được cái phòng ở này.
Vũ Linh Đan nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng ngồi dậy gọi điện thoại cho Công Nữ Hoàng San: “Cậu có biết nơi nào cần người làm thêm không?” 
“Làm thêm, Linh Đan, cậu thiếu tiền sao?” 
Công Nữ Hoàng San cực kỳ kinh ngạc, xong cô ấy phản ứng lại rất nhanh, chưa đợi Vũ Linh Đan mở miệng, cô ấy lại nói tiếp: “Có phải là bởi vì vừa mua phòng ở cho nên thiếu tiền đúng không, cậu thiếu bao nhiêu?” 
“Không phải là vấn đề về phòng ở đâu? 
Trong chốc lát, Vũ Linh Đan cũng không biết mình nên mở miệng nói chuyện này với Công Nữ Hoàng San thể nào, sau bao nhiêu lần ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cũng dứt khoát hỏi: "Cậu nói cho tớ biết đi, có nơi nào cần người làm thêm không?” 
“Nếu có thì nói cho tớ, với cả tớ chỉ có thể đi vào buổi tối được thôi, có công việc nào phù hợp như vậy không?” 
Câu này lại khiến Công Nữ Hoàng San ấp a ấp úng, nhưng mà cuối cùng vẫn nói ra: “Nhà của bạn tớ có mở một quán bar, gần đây thiếu một nhân viên nữ biểu diễn ở trên sàn, tớ nhớ hình như vũ đạo của cậu rất tốt, có thể thử một lần xem sao.
” 
“Không còn sự lựa chọn nào khác sao?” 
Trong lòng Vũ Linh Đan dù sao cũng có chút bài xích, bởi vì nếu như bị người khác nhận ra thì nhất định sẽ khiến cho nhà họ Vũ mất mặt.
“Ai nha, tớ biết cậu đang lo lắng cái gì mà, thời điểm cậu khiêu vũ ấy, chỉ cần mang theo một cái mặt nạ không phải là được rồi sao, cậu nghĩ mà xem, đèn trên sân khấu mờ như vậy, ai có thể nhận ra cậu được chứ!”.
Công Nữ Hoàng San lớn tiếng nói.
Theo như cách nói của cô ấy, Vũ Linh Đan lại cảm thấy chủ ý ý này đúng là không tồi, nhảy khiêu vũ cũng không tệ, việc này cứ như vậy được chốt định.
Ngày kế tiếp, Vũ Linh Đan dậy thật sớm, cố ý đi tới công ty trước để sửa sang lại bàn làm việc, trước khi các đồng nghiệp cùng tham gia dự án này tới, Vũ Linh Đan đã sắp xếp bàn làm việc gọn gàng ngăn nắp.
“Ngọc Hà, tất cả những thứ đó đều cần Tổng giám đốc ký tên, còn có những thứ đó, cần phải đưa cho Tổng giám đốc Vũ xem qua, cô đi xuống chuẩn bị đi” 
Vũ Linh Đan mở miệng phân phó công việc cho nữ trợ lý mới tới này.
Ngọc Hà đẩy đẩy mắt kính, ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin tưởng.
Vũ Linh Đan cười cười: “Thế nào, không tin thì để tôi làm”.
Đương nhiên là Ngọc Hà từng nghe qua không ít tin đồn có liên quan tới Vũ Linh Đan, nhưng giờ phút này đứng ở đây lại càng kinh ngạc với tốc độ làm việc của Vũ Linh Đan hơn, cô ấy lắc đầu, mở miệng nói: “Giám đốc Vũ, cô làm thế nào vậy, tôi nhớ rõ ngày hôm qua lúc tan tầm, tư liệu còn chất đầy trên mặt bàn, những thứ đó, đều ở chỗ này rồi?” 
“Tôi có thể tự làm được, những thứ cần đưa tôi đều đã đưa cho bên bộ phận giám sát kia, cho nên cô đừng chậm trễ thời gian của tôi, đi nhanh về nhanh.
” 
Vũ Linh Đan cười tủm tỉm nói.
“Vâng, tôi biết rồi” 
Ngọc Hà cuối cùng cũng vực dậy tinh thần, nhanh chóng ôm chồng tư liệu chất đầy đống, xoay người lắc lư, đến cuối 
vẫn là do Vũ Linh Đan đứng dậy giúp cô ấy mở cửa, phía sau chồng tư liệu cao ngất truyền tới giọng nói cảm ơn của Ngọc На.
Toàn bộ thời gian buổi sáng của cô, Vũ Linh Đan giữ trạng thái tinh thần tốt nhất đối phó với các cuộc họp lớn nhỏ, mãi tới khi nghỉ trưa, khi Ngọc Hà nói hôm nay công ty có người mới, Vũ Linh Đan mới nhớ ra, hôm nay Vũ Hải Yến muốn tới công ty.
Vũ Linh Đan làm giám đốc dự án này, đương nhiên là phải dẫn đầu đi ra ngoài.
Nhưng mà chưa đợi Vũ Linh Đan đi ra, bên ngoài Vũ Hải Yến đã bị không ít người vây quanh, những lời nói nịnh hót vang lên không dứt.
Vũ Linh Đan nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh mắt của Vũ Hải Yến lập tức đảo qua bên này, nhưng mà cũng không lâu lắm, ánh mắt của cô ta lại kéo về phía đám người, sau đó quơi quơ vòng tay sáng chói nơi cổ tay, thoải mái báo giá.
Xung quanh lập tức truyền tới tiếng ồ kinh ngạc: “Cô Vũ đây cũng thật có tiền!” 
“Đâu có, thật ra đây là đồ mà mẹ tôi không dùng nữa, tôi tiện tay lấy đeo chơi chơi” 
Vũ Hải Yến nở nụ cười khiêm tốn, nhưng lại rất tự nhiên nhận lấy mọi lời khen ngợi cùng khích lệ, mặt mày cũng mang theo vài phần dương dương tự đắc.
“Không cần làm việc nữa à? Có muốn tôi mở tọa đàm cho các người hay không?” 
Vũ Linh Đan xụ mặt, quát lớn một tiếng, khi đó mọi người xung quanh mới dần tan đi.
Chẳng qua là mọi người cũng đều phát hiện ra, phía bên dự án mới kia có hai cô chủ của nhà họ Vũ tham gia, nhất định phải cung kính với cả hai.
.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc