"Anh không thể như vậy! Đây là cưỡng gian! Đây là phạm pháp!" Mộ Sở Văn uốn éo người muốn đẩy bàn tay to của hắn ra khỏi phần eo của mình, Nghiêm Giản Kiệt thuận thế dời tay về phía trên xương mu của cô, thậm chí còn cố ý cầm một dúm long rồi nhẹ nhàng lôi kéo.
"Tôi biết, nhưng là nếu cả hai bên đều hưởng thụ thì sẽ không thể tính là cưỡng gian, mà là chuyện tình tốt đẹp!" một bàn tay của hắn đùa bỡn bộ lông đen rậm của cô, một bàn tay cảm thụ trên vùng bụng bằng phẳng bóng loáng và da thịt mềm mại mẫn cảm của cô, vẫn còn không quên nói bên tai cô những câu nói làm người khác mặt đỏ tim đập: "Em biết không? Phụ nữ có bộ lông ở chỗ này rậm thì có tính khát vọng mãnh liệt hơn những người bình thường đấy!"
"Tôi không có! Chúng ta trước kia chưa từng gặp mặt, đối với anh một chút cảm giác tôi cũng không có!dù cho anh bắt buộc tôi phát sinh quan hệ với anh cũng vô dụng!" Cô quật cường phủ định mê hoặc của hắn, bởi vì cô sợ linh hồn của chính mình bị hắn khơi mào khoái cảm xa lạ.
"Vậy chug ta xem xem liệu em có cảm giác hay không nhé!" Nghiêm Giản Kiệt không chút hoang mang cử động hai tay, bao phủ hai bên иgự¢ cô, cách áo иgự¢ viền ren mong mỏng mà xoa Ϧóþ, môi cũng không nhàn rỗi, cắn ʍúŧ ở trên gáy cô, nhẹ nhàng ngậm chặt da thịt non mịn của cô, đầu lưỡi phảng phất có tia điện xẹt qua khiến cho mỗi một tấc da thịt của cô đều tràn ngập khoái cảm.
"Ân... A!" Mộ Sở Văn sớm đã nhịn không được ngân nga ra tiếng, cô cảm nhận được dục hỏa của hắn cực nóng, cô lại cực lực muốn che giấu Dụς ∀ọηg bị khơi mào của bản thân nên đành phải dùng sức cắn môi dưới không để cho tự mình phát ra thanh âm dâm đãng.
Nghiêm Giản Kiệt rất nhanh liền phát hiện cô có ý kiềm chế, ngón tay dài của hắn vạch ra đem nội y của cô hở ra vị trí xương quai xanh, lộ ra đỉnh иgự¢ mềm mại, đỉnh đầu nụ hoa cao nhọn làm hắn cười đắc ý: "Thân thể của em đã bắt đầu có phản ứng rồi, không cần đè nén cảm giác này đâu, cứ việc rên thành tiếng đi!"
"Nằm mơ! Tôi tuyệt sẽ không thỏa mãn nhục dục của anh!" Miệng cô cứng rắn cự tuyệt đổi lấy một luồng mãnh liệt kích thích khác, tay trái của hắn dời xuống đùi cô, đưa bàn tay dán sát vào chỗ tư mật cảm thụ sự ẩm nóng của cô, ngón trỏ tay phải đè lại nụ hoa trên иgự¢, ngón giữa đè lại cô иgự¢ trái nụ hoa, hai ngón tay chuyển động giữa hai nụ hoa, xoa Ϧóþ bộ иgự¢ biến thành đủ hình dạng.
"Ngoan, nếu sướng thì cứ rên lên đi!" Hắn nhẹ giọng mê hoặc, đột nhiên dùng sức một cái, đè hai nụ hoa xuống, sau đó lại ve nắn một viên rồi nhẹ nhàng kéo ra để cảm nhận sự đàn hồi.
"A..." Mộ Sở Văn rốt cuộc kiềm chế không mà run run rên thành tiếng.
"Đây mới là thiếu nữ thành thật mà tôi thích!" Nghiêm Giản Kiệt cười ngậm chặt lỗ tai của cô, hai tay tiếp tục trên bộ иgự¢ của cô, cho đến toàn thân cô ngây ngô run rẩy không thôi.
"Dừng tay! Van cầu anh mau dừng tay! Tôi... Tôi không được! Cầu... Cầu xin anh đừng như vậy..." Mộ Sở Văn vô lực cầu xin, toàn thân tê dại, Dụς ∀ọηg xa lạ chậm rãi ăn mòn ý chí của cô.
"Lại không thành thật rồi, tôi nên sao vậy trừng phạt em như thế nào đây?" Nghiêm Giản Kiệt đẩy cô đến trên cửa, mở rộng cổ áo sơmi của cô, dương cương nam tính ngăn chận từ phía sau lưng cô, khiến cho hai luồng mềm mại của cô biến hình ở trên ván cửa, hắn lại hơi chút kéo cô ra cách cánh cửa một chút, cúi đầu xem hai hạt đậu đỏ mẫn cảm trước иgự¢ cô đang ma sát bên trên cánh cửa lành lạnh, khuôn mặt hồng hào càng trở nên mê mang.
"a...ưm!" Cô cắn chặt môi nhưng vẫn tràn ra ՐêՈ Րỉ, cô thật sự hi vọng bản thân có thể không cam chịu khống chế của hắn, nhưng là thân thể đã bắt đầu phản bội cô rồi.
Nghiêm Giản Kiệt nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ dài của mình ra, dùng đầu gối xâm nhập giữa hai đùi cô từ phía sau lưng, cơ bắp rắn chắc dán sát vào bắp đùi cô, cảm nhận được sự trơn nhớt ẩm nóng tràn ra, hắn cong lên khóe miệng: "Cô gái ngoan, thân thể của em đã chuẩn bị sẵn sàng cho tôi rồi!"