Vệ Nhạc sau đó đã gọi điện cho Trần Tê hai lần để nói về những bộ phim hoạt hình và phim truyền hình mà cô ấy đã xem gần đây.
Dưới sự chất vấn của Trần Tê, cô cũng sẽ nói về tình hình gần đây của mình.
Cô tăng cân một ít và không thể mặc những bộ quần áo đẹp mà Trần Tê để lại cho cô.
Gia Gia cho cô học cách rót trà và hướng dẫn khách du lịch từ chị Béo ở trường đua ngựa.
Lượng khách đến trường đua ngựa tăng lên, cuộc sống của cô cũng trở nên viên mãn hơn, giờ cô là trợ thủ đắc lực của Gia Gia.
Không biết có phải vì bận "công việc" hay không mà sau hai cuộc điện thoại này, Vệ Nhạc đều không gọi lại.
Trần Tê cũng có rất nhiều việc phải làm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, vì vậy cô dần quên liên lạc với cô ấy.
Cuối cùng, Trần Tê đã được nhận vào chuyên ngành hóa học ứng dụng của trường đại học nơi cha cô giảng dạy.
Nhiều người quen không khỏi ngạc nhiên khi một cô gái như cô lại chọn con đường khoa học kỹ thuật, nhưng không khó hiểu khi nghĩ đến việc con gái kế thừa sự nghiệp của cha.
Chỉ có bà Tống Minh Minh là hơi thất vọng.
Để cổ vũ cô ấy, Trần Tê, với tư cách là một trong ba diễn viên chính trong kì nghỉ năm thứ nhất đã quay quảng cáo kẹo cao su cho người bạn đạo diễn của bà, sau đó dùng thù lao của cô tự mua cho bà một chiếc túi làm phần thưởng.
Kết quả là phản hồi về quảng cáo không tệ, bạn bè trong ngành của Tống Minh Minh khen ngợi con gái bà hoạt bát và thoải mái trước ống kính.
Thật đáng tiếc khi Trần Tê quay lại phòng thí nghiệm đại học sau, bất kể Tống Minh Minh thúc giục cô ấy như thế nào, hay những người xung quanh cô ấy khuyến khích như thế nào, cô ấy cũng không có ý định bước vào trong giới của mẹ mình.
Bà Tống Minh Minh càng thất vọng hơn, mỗi lần nhìn thấy chiếc túi mà con gái tặng, bà lại than thở rằng gen tốt của mình đã bị vùi dập.
Trong trường đại học nhấn mạnh vào khoa học và kỹ thuật đó, Trần Tê là một người xuất chúng - nữ thần của kỹ thuật hóa học.
Đặc biệt là sau khi quảng cáo được phát sóng, việc cô bị chụp lén trong lớp và chen chúc trong căng tin là chuyện thường xuyên.
Một lần, một đàn anh trong khoa khi đến gần cô trong phòng thí nghiệm đã lo lắng đến mức trượt tay và đập vỡ cả một lọ titan tetroxide, chuông báo khói trong phòng thí nghiệm hóa học ở tầng bốn kêu lên.
Sự việc này đã được nhiều người biết đến, Trần Chú, người thường xuyên vắng mặt trong khoa, cũng bị đồng nghiệp trêu chọc, nói rằng "Magie" của con gái ông đã làm xáo trộn "Kẽm" của phòng thí nghiệm.
Ở thời đỉnh điểm, một số nhân viên phòng thí nghiệm đã khéo léo đề nghị Trần Tê chọn thời điểm có ít người ra vào tòa nhà phòng thí nghiệm hơn.
Trần Chú là người đầu tiên từ chối, ông tin rằng con gái mình không vi phạm bất kỳ quy trình vận hành nào và cô không nên là người thỏa hiệp.
Trần Tê đối với những thứ này cũng không quá để ý, cô chỉ là nhìn như vậy, cũng không có ý định cố ý che giấu, cũng không để ý người khác nghĩ như thế nào.
Cả hai đều là "cún" thí nghiệm, "cún con" xinh đẹp không phạm pháp, "cún con" được ái mộ cũng đâu có sai".
Cuộc sống đại học của cô rất thoải mái, cô vui vẻ tham gia nhiều câu lạc bộ khác nhau và kết bạn với nhiều người bạn mới.
Điểm số của cô trong các khóa học chuyên nghiệp không thể nói là hàng đầu, nhưng cô cũng không làm cha mình xấu hổ.
Trần Chú đánh giá cô không có đủ tư cách để trở thành một nhà khoa học hạng nhất, nhưng sẽ không gặp vấn đề gì khi kiếm sống trong phòng thí nghiệm trong tương lai.
Vào học kỳ cuối cùng của năm thứ hai, Trần Tê có bạn trai đầu tiên trong đời.
Anh chàng kia là nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của Trần Chú, ngoại hình sáng sủa, ngay thẳng, gia cảnh tốt, tính cách kiềm chế và ổn định, về mọi mặt đều rất hợp ý với Trần Tê.
Khi Trần Chú biết tin, ông cảm thấy có chút phiền muộn vì có một cô con gái mới lớn trong nhà, nhưng ông cũng không bày tỏ bất kỳ sự ngạc nhiên nào.
Trần Tê hỏi đùa rằng tại sao ông lại bình tĩnh như vậy? Ông nói: "Cha sớm đã phát hiện con thích loại người này."
"Đây là mối tình đầu của con, chính con cũng không tìm ra hình mẫu đâu!" Trần Tê chọc cha hỏi: "Nói cho con biết đi, con thích kiểu gì?"
"Đương nhiên là hóa học tốt rồi."
Trần Chú sau khi nói xong, liền nghe thấy con gái mình phá lên cười, lạnh lùng nói: "Cha nói không đúng sao? Đứa trẻ chăn ngựa học Hóa kia cũng tầm thường, cha còn tưởng nó mới là mối tình đầu của con."
"Lão Trần à, lão Trần à, chuyện tình cảm không phải chuyên môn của cha đâu, không cần phồng má giả làm người mập." Trần Tê vừa vuốt mái tóc mới cắt vừa nói.
"Thế năm ba trung học ai gọi điện thoại, cơm giao thừa cũng không ăn, trở về phòng nằm trong chăn một ngày một đêm."
"Con bị cảm...!Là con lúc đó có chút phiền muộn, cha nếu nhìn ra được cũng không thèm an ủi con!"
"Lúc đó con đang ở thời kỳ quan trọng của năm thứ ba trung học, nói một số chuyện cũng vô ích, ta chọc con làm gì? Tự con từ từ hiểu ra thì chuyện cũng qua đi.
Cha nhớ cô con đã rủ con đi mua sắm vào ngày thứ bảy, không phải con tung tăng nhảy nhót chạy ra cửa hay sao?"
Trần Tê nghĩ, chẳng lẽ cô tung tăng nhảy ra cửa vào ngày thứ bảy ư.
Cô không thể ăn ngon ngủ yên trong phòng rồi tức giận cho đến ngày thứ năm.
Sau đó cô đã bình phục sau một cơn cảm lạnh bất ngờ, ăn gì cũng thấy ngon miệng, gia đình cho cô không gian để chữa lành vết thương, khiến cô ấy không xấu hổ mà ăn uống thả cửa.
Khi trở lại trường trung học để học bù vào ngày thứ tám, Trần Tê đã buông bỏ "tư tưởng không an phận" vừa mới nảy mầm đã bị ૮ɦếƭ cóng này.
Nếu đây là mối tình đầu của cô ấy, cô không phải cũng quá si tình đi.
"Con không chỉ thích hóa học mà còn thích những người đẹp trai có thể chăm sóc con." Trần Tê nắm tay cha mình và nói: "Vì vậy, lão Trần, người mới là mối tình đầu của con nha! Con luôn chiếu theo tiêu chuẩn của cha để tìm đối tượng."
Sự tâng bốc này đã khá thành công.
Trần Chú sắc mặt khá hơn, nói: "Yên tâm đi, sau này nếu cùng bạn trai chia tay, ta cũng sẽ không cản trở hắn tốt nghiệp đâu."
Thật kỳ lạ khi nói rằng Trần Tê đã không liên lạc với Vệ Gia trong gần hai năm, lão Trần đã vô tình nhắc đến anh ấy vào ngày hôm đó khiến đêm đó Trần Tê đã lấy ảnh của anh từ một thư mục ẩn trên máy tính và nhìn nó một lúc lâu.
Dường như có ngoại cảm, một tháng sau, cô nhận được điện thoại của Vệ Gia.
Cách mở đầu cuộc điện thoại của anh rất cổ hủ, câu đầu tiên anh ấy nói là: "Xin chào, xin chào.
Đây có phải là Trần Tê không? Tôi là Vệ Gia."
Nhìn cuộc gọi đến kỳ lạ hiển thị trên điện thoại, Trần Tê giật mình đến không khép miệng được.
Cô bước nhanh ra khỏi thư viện, vừa đi vừa nói: "Oa, tôi nằm mơ sao? Thiên hạ này sắp tận thế sao mà anh lại chủ động gọi điện thoại cho tôi? Sao anh biết số mới của tôi?"
"Giáo sư Trần đưa cho tôi, trước kia ông đưa cho tôi danh mục sách Hữu cơ", không phải dễ dàng mua lắm, tôi muốn hỏi xem còn có cách nào khác mua không.
Giáo sư Trần gửi mail lại cho tôi, nói rằng cô biết có thể mua được ở đâu.
Vì thế tôi gọi cho cô."
""Hữu cơ"? Ồ, tôi nhớ rồi, tôi đã đọc cuốn sách bài tập của nó.
Dù sao thì tôi cũng không cần nó nữa, ngày mai tôi sẽ tìm nó rồi gửi cho anh, miễn là anh không phiền khi thấy ghi chú của tôi trên đó."
Cô viết địa chỉ gửi thư mà Vệ Gia đã cho và không quên khen ngợi: "Chậc chậc, anh đúng là một học sinh bỏ học chăm chỉ!"
Vệ Gia cảm ơn rồi hỏi: "Tôi...!không làm phiền cô chứ?"
Đó là một buổi tối thứ bảy, Trần Tê nói: "Không có việc gì, tôi đi cùng...!Tôi ở trong thư viện phát ngốc lên đây.
Sao anh nói chuyện xa lạ như vậy, chúng ta đều là người quen cũ đã đoạn tuyệt quan hệ."
Vệ Gia không nói nên lời.
Diễn biến tình cảm của cô ấy luôn nhanh hơn một bước, điều này thật khó đoán.
Trong vòng hai ngày gặp mặt, cô ấy đã dám nói rằng hai người họ đã "vượt qua vòng phòng thủ của đàn ông và phụ nữ", và bây giờ họ chỉ đơn giản là đạt đến mức "mối quan hệ tan vỡ".
"Chuyện đó xảy ra khi nào nhỉ?"
"Lần anh từ chối tôi vào đêm giao thừa năm kia.
Đừng nói là anh quên."
Sự thẳng thắn của Trần Tê đã áp đảo.
Vệ Gia một lúc sau mới nói: "Cái đó không tính."
"Là tôi nhỏ mọn, tôi đơn phương chia tay đi.
Nhưng hiện tại không sao rồi, tôi không giận anh.
Lão Trần nói đúng, lúc đó nếu anh trả lời tôi thì sao chứ? Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì."
"Không thể làm gì? Cô định làm gì?"
"Đây là một cách diễn đạt trừu tượng, đừng liên tưởng.
Ý tôi là, tôi buộc anh phải trả lời lúc đó chỉ để thỏa mãn hư vinh của tôi mà thôi.
Đừng để trong lòng.
Chúng ta là bạn cùng chung hoạn nạn, từng có chung lý tưởng.
Tôi không quan tâm anh nghĩ gì nhưng tôi vẫn coi anh như một người bạn."
Cô đã tự phân tích mình rất tận tâm, nhưng Vệ Gia đã thay đổi chủ đề và hỏi cô ấy học đại học thế nào? Trần Tê nhiệt tình kể cho anh ấy nghe về những điều lớn nhỏ mà cô đã trải qua trong hai năm qua và tất cả những điều mới lạ trong trường học.
Cô ấy hướng ngoại, không nói nhiều, nhưng cô ấy luôn có nhiều điều để nói trước mặt Vệ Gia.
Vệ Gia có một khả năng kỳ diệu khiến cô cảm thấy thoải mái, như thể bất kể cô nói hay làm gì, anh đều có thể nắm chắc.
Cô một bên tự tan vỡ, một bên tự chữa lành, vừa mở miệng liền không ngừng nói, sau khi nói về bản thân, cô hỏi anh dạo này thế nào, còn hỏi Vệ Nhạc anh thế nào, có trở nên xinh đẹp đẹp hơn không?
Khi Vệ Nhạc được liên kết với từ "xinh đẹp", giọng điệu của Vệ Gia có chút nặng nề.
Anh nói rằng ngoại hình đẹp không phải là điều tốt đối với Vệ Nhạc.
Vệ Nhạc giúp đỡ tại trường đua ngựa, nhưng luôn có những tên côn đồ và khách du lịch có ý đồ xấu gần đó lợi dụng cô.
Cách đây không lâu, một nam du khách đã phát hiện ra khiếm khuyết tâm thần của Vệ Nhạc, lợi dụng lúc mọi người ở trường đua ngựa chưa chuẩn bị, hắn ta đã dụ cô vào một góc không người qua lại, nếu Vệ Gia không phát hiện kịp thời thì không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi đưa Vệ Nhạc về, cô đã khóc rất lâu vì không lấy được kẹo mà nam du khách đã hứa.
Vệ Gia vội vàng truyền đạt những lời này.
Nhưng Trần Tê đã tự mình trải qua sự việc với người chú Ba, vì vậy cô có thể hiểu được sự khủng khi*p của nó.
Bà Tống Minh Minh cho rằng sắc đẹp là sự giàu có mà Thượng đế ban tặng cho người phụ nữ, nhưng khi một người không có gì ngoài sắc đẹp thì sự giàu có này trở thành có tội.
Trần Tê từng thuyết phục Vệ Gia đưa Nhạc Nhạc đến một nơi tốt hơn, khi lớn hơn và từng trải hơn, cô bắt đầu tự hỏi liệu có thực sự có một vùng đất thuần khiết thuộc về Vệ Nhạc hay không? Chỉ cần có Dụς ∀ọηg thì Vệ Nhạc sẽ không ngừng đối mặt với những chuyện ghê tởm.
Là người bảo vệ duy nhất của Vệ Nhạc, Vệ Gia khó có thể tìm thấy ngày nào bình yên và không thể giải thoát.
Trần Tê đứng bên bồn hoa tán gẫu đến điện thoại nóng ran, sau mười giờ, nhân viên thư viện đã gần như rời đi, có người gọi cô từ phía sau: "Tê Tê, em ở đây sao?"
Vệ Gia cũng nghe thấy, liền nói: "Bạn trai gọi cô sao? Điện thoại của tôi sắp hết pin, cứ vậy đi."
Trần Tê có chút kinh ngạc: "Bạn trai? Lão Trần nói cho ngươi?"
"Không." Vệ Gia cười nói: "Giáo sư Trần không nhiều chuyện như vậy đâu."
"Chẳng lẽ...!là tên Tôn Kiến Xuyên?"
Cô biết mình đã đoán đúng.
Trần Tê biết Tôn Kiến Xuyên quá rõ, kể từ khi cô đồng ý sự theo đuổi của đàn anh kia, Tôn Kiến Xuyên không vui trong một thời gian dài.
Nhưng mà Trần Tê đã không chọn anh ta, cô cùng Vệ Gia cũng không thành, vì vậy anh ta nghĩ rằng anh ta và Vệ Gia lại trở thành anh em cùng cảnh ngộ, vì vậy anh ta phải kể tin tức.
"Tin hay không tùy anh, tôi rất nổi tiếng ở trường." Cô nhấn mạnh vào điện thoại.
"Tôi tin." Vệ Gia nói: "Cô đi đi, cảm ơn, Trần Tê."
Mỗi lần anh gọi tên cô, lông tơ cô dựng đứng.
"Chỉ là mấy quyển sách cũ thôi mà, sao khách sáo thế?"
Trần Tê miệng bảo bạn trai chờ cô một lúc, bối rối hỏi Vệ Gia: "Tôi làm gì làm anh cảm động ư? Giọng anh hơi lạ, anh uống rượu à?"
"Không."
"Ồ, tôi quên mất, anh vui vẻ mới uống rượu, anh nên nuông chiều bản thân nhiều hơn, vui vẻ một chút cũng là vui vẻ."
"Chà, chờ khi nhận được mấy cuốn sách kia, tôi sẽ uống một chút.".