Trần Tê tức giận mở to hai mắt, hơi thở phập phồng, giống như chạm vào cô sẽ lập tức lộ ra răng nanh cùng móng vuốt sắc bén.
Vệ Gia bưng cho cô một bát canh, nói: "Ăn trước đi."
Cô thực sự tức giận nói: "Mắt tôi bẩn, mũi tôi bẩn, tay chụp ảnh còn bẩn hơn, tôi không xứng uống canh của anh!"
Vệ Gia cúi đầu mỉm cười, Trần Tê thậm chí còn đánh vào tay anh ta hai lần trước khi bình tĩnh lại.
Cô nói: "Tôi muốn giúp anh.
Tôi không nghĩ có gì sai cả.
Cái thứ của lão già đó thật kinh tởm, nhưng nó chỉ dài hơn một cái khí quản chút, tôi đã chụp ảnh nó.
Có gì to tát đâu? Khi mới bảy tuổi, tôi đã thấy nó trông như thế nào trong sách khoa học phổ thông, tôi biết rõ mặt cắt ngang và cấu tạo các bộ phận của nó.
Tôi phải nộp tác phẩm cho cuộc thi thí nghiệm khoa học năm lớp 3 của trường trung học cơ sở.
Tôi cũng mổ xẻ bộ phận sinh dục của con bò đực trong phòng thí nghiệm nhà dì tôi! Ngay bây giờ tôi đang nói đây, miệng của tôi cũng bẩn phải không?"
Trần Tê hung hăng bĩu môi với Vệ Gia.
"Có bẩn không, có bẩn không?"
Vệ Gia liên tiếp rút lui, không tiện hỏi cô ấy tại sao phải mổ xẻ bộ phận sinh dục của con bò đực trong một thí nghiệm khoa học.
Anh an ủi: "Cô không bẩn.
Tôi là kẻ biện hộ, là lòng tôi quá bẩn."
"Đàn ông các người tại sao lại cho rằng chỉ một bộ phận như cái khí quản là đủ để thay đổi một người phụ nữ." Giọng cô trầm xuống, "Đương nhiên tôi không bẩn, Nhạc Nhạc cũng không bẩn, người bẩn là những người làm việc xấu, có ý đồ xấu."
Vệ Gia nghe cô nhắc tới Vệ Nhạc, chậm rãi đặt đũa xuống, sắc mặt trở nên âm trầm, trong lòng tràn đầy suy nghĩ nhìn về phía cửa.
Những lời của Trần Tê đã đánh trúng chỗ đau của Vệ Gia, nơi luôn bị chôn vùi dưới những ngày bình lặng và bận rộn của anh.
Người làm tổn thương Vệ Nhạc tất nhiên là đáng hận, Vệ Gia cũng hận chính mình.
Theo tính toán của Vệ Nhạc, lần đầu tiên chú Ba tấn công cô là vào khoảng thời gian mẹ cô qua đời.
Vào thời điểm đó, mọi người đều kiệt quệ về thể xác và tinh thần, không ai quan tâm đến Vệ Nhạc.
Vợ chồng chú Ba nguyện ý chăm sóc cô gái ngốc nghếch này, đây là điều bọn họ cầu mà không được.
Vệ Lâm Phong cũng đến để cảm ơn hàng xóm vì điều này, Vệ Gia mặc dù cảm thấy làm phiền người khác là không tốt nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều gì khác.
Chính họ đã trao Vệ Nhạc vào tay ác thú để đổi lấy một chút thời gian nghỉ ngơi cho mình.
Sau tai nạn của Vệ Nhạc, Vệ Gia thậm chí còn giận chó đánh mèo với Trần Tê.
Những lời phàn nàn của anh ấy đối với Trần Tê thực sự là để lảng tránh sơ suất của anh ấy với tư cách là một người anh trai.
Bất cứ ai ở bên Vệ Nhạc trong thời gian ngắn đều có thể thấy Vệ Nhạc có gì đó không ổn, anh và em gái sớm chiều ở chung với nhau nhưng lại không để ý gì.
Anh ta bỏ mặc Vệ Nhạc trong sự chăm sóc dường như tận tâm của mình.
Đến nỗi khi Vệ Nhạc bị thương, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là nhờ anh giúp đỡ mà là giấu giếm anh.
Đây không phải là kết quả của việc anh quá khắt khe và thờ ơ với cô sao?
"Cha tôi nói đúng.
Tôi đã không chăm sóc tốt cho Vệ Nhạc.
Tôi có quyền gì nói cô bẩn thỉu?"
Đũa của Trần Tê đập vào mép bát của Vệ Gia, và âm thanh giòn vang.
Cô "chậc chậc": "Cúi đầu làm gì vậy? Anh không hiểu tôi nói gì à.
Tên khốn già ૮ɦếƭ tiệt, nếu nhà tù không nhận lão ta, thì ông trời sẽ thu lão ta! So với việc nghĩ gì bẩn hay không bẩn, Nhạc Nhạc càng quan tâm anh hơn.
Chỉ khi anh cười, cô ấy mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Trái tim cô ấy trong sạch hơn bất kỳ ai khác.
Chỉ cần anh bảo vệ cô ấy thật tốt từ bây giờ, chuyện này đối với cô ấy là kết thúc.
Không bỏ xuống được chính là anh.
"
"Tôi có thể làm sao bây giờ, dùng dây thừng trói cô ấy vào người?" Vệ Gia buồn bã nói.
"Anh không thể nhìn chằm chằm vào cô ấy cả đời.
Anh phải để cô ấy học cách tự bảo vệ mình.
Anh biết khôngkhông, sự hiểu biết về đàn ông và phụ nữ của Nhạc Nhạc vẫn còn hạn chế, chỉ dừng lại ở иgự¢, ҨЦầЛ ŁóŤ, những chỗ trên thân thể không được động.
Các bé gái ở trường mẫu giáo biết rõ hơn cô ấy nhiều.
Nếu mẹ tôi ở đây, bà sẽ chỉ trích mấy người làm người lớn vô trách nhiệm.
Giáo dục giới tính rất quan trọng!"
"Sự khác biệt giữa cô ấy và một bé gái là gì?"
"Đứa bé sẽ không có thai đâu, cô ấy sẽ có thai!" Trần Tê phớt lờ sự xấu hổ của Vệ Gia, tiếp tục: "Cô ấy vẫn nghĩ rằng cô ấy bị bệnh vì cô ấy bị chảy máu hàng tháng.
Anh không thể chỉ mua băng vệ sinh cho cô ấy, anh phải làm cho cô ấy hiểu, cơ thể cô ấy là một cơ thể phụ nữ đang lớn!"
"Tôi cũng không biết nên nói cái gì, em ấy cũng không hiểu." Vệ Gia ngượng ngùng xấu hổ, hắn cùng Vệ Nhạc cùng một mẹ, nhưng dù sao nam nữ khác nhau, hắn có chút không hiểu những điều về con gái.
Anh đột nhiên có một tia linh cảm, người mẹ giỏi giáo dục giới tính của Trần Tê không có ở đây, nhưng con gái của bà đã được truyền lại.
"Những chuyện này cô có thể nói cho Vệ Nhạc không?"
"Tôi có lợi gì?"
"Cô muốn lợi ích gì?"
"Như vậy đi, tôi nghĩ rồi sẽ nói cho anh biết." Trần Tê híp mắt, tâm tình rất tốt.
Cô ấy đột nhiên hét lên với Vệ Nhạc trong phòng: "Nhạc Nhạc, đừng xem TV nữa.
Chị Tê Tê muốn mấy ngày này em nhớ kĩ những chuyện này, em đến đây và nói với Gia Gia đi.
Anh ấy vẫn không biết làm thế nào!"
Khi Vệ Nhạc nghe nói rằng Gia Gia vẫn chưa học được những điều quan trọng, cô ấy trở nên lo lắng và ngay lập tức bỏ rơi Hoàn châu cách cách lao ra ngoài.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó chạy vào bếp lấy ra một quả cà tím.
Vệ Gia chỉ nghe một loạt tên cơ quan vớ vẩn và những bí ẩn to lớn về nguồn gốc sự sống dễ hiểu, nói thẳng cũng đủ khiến anh đứng ngồi không yên, mắt tự nhiên nhìn thẳng quả cà tím trong tay Vệ Nhạc.
"Không sao đâu, không sao đâu.
Cái này hơi..." Anh vừa nói vừa ôm trán.
"Hơi cái gì? Đó là những gì mẹ tôi đã dạy tôi.
Ngoại trừ lúc đó là một quả dưa chuột."
"Cảm ơn cô...!Vệ Nhạc, anh nói có thể rồi!"
Vệ Nhạc nhanh chóng từ bỏ cà tím và bay trở lại thế giới của Hoàn châu cách cách.
"Lớn tiếng như vậy làm gì?" Trần Tê trừng mắt Vệ Gia, "Anh phải tôn trọng khoa học."
Cô nhìn Vệ Gia vẫn còn ủ rũ, đảo mắt nói: "Nhân tiện, cho tôi hỏi anh, có bao giờ anh có ý nghĩ xấu xa về tôi không?"
Món súp gà mà Vệ Gia uống để che đậy sự xấu hổ của mình suýt nữa thì sặc ra khỏi lỗ mũi.
Anh ho khan một tiếng, xua tay: "Cô nói nhảm cái gì, tôi không có! Hoàn toàn không có khả năng!"
"Tại sao không thể!" Trần Tê nghe vậy có chút tức giận.
"Chú Ba năm nay 78 tuổi, lão ta thấy tôi thay băng gạc trên lưng liền sinh lòng dâm dục.
Anh nhỏ hơn chú ấy 60 tuổi, anh còn thay băng gạc khắp người tôi rồi nhưng nửa điểm tà niệm cũng không có, đừng có mạnh miệng mà nói anh không cần giáo dục giới tính!".