Trần Tê ngủ cho đến khi trăng tròn trong biệt thự nhỏ của Tống Minh Minh.
Tống Minh Minh ở chỗ này dưỡng bệnh, cô thỉnh thoảng sẽ ở lại qua đêm, giáo sư Trần cũng đã quen.
Lờ mờ, cô nghe thấy cô Tống đang quanh quẩn trong phòng nghe điện thoại cười như điên dại, nội dung cuộc nói chuyện hình như là những chiến công hiển hách của cô lúc chiều.
Trần Tê xuống lầu và lấy điện thoại di động của Tống Minh Minh từ phía sau.
Tống Minh Minh bị hành động của cô làm cho hoảng sợ, dậm chân nói: "Muốn ૮ɦếƭ sao? Mẹ xin cha con cho con nghỉ ở cái phòng thí nghiệm tồi tàn đó mấy ngày!"
Trần Tê ở đầu bên kia điện thoại rống cha mình: "Chẳng phải cha nói nghe mẹ nói nhảm phiền nhất sao? Cha chủ động cúp điện thoại đi! Cha biết mẹ lưu tên mình trong điện thoại như thế nào không - "Hòn đá hôi hám trong hố xí!"
Nói xong, cô ném điện thoại lại cho Tống Minh Minh, trợn mắt nói: "Hai mươi bảy phút điện thoại, tán tỉnh chồng cũ, dựa trên nỗi đau của con mà vui sướng, mấy người không sợ tuổi già không nơi nương tựa sao?"
Tống Minh Minh cúp điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh con gái: "Đau khổ như vậy sao? Đau làm sao có thể nói cho mẹ biết?"
"Đừng phấn khởi như vậy chứ, mẹ biến thái!" Trần Tê đem ௱ôЛƓ dịch xa, chỉ cổ tay của mình nói: "Con tay đau!"
Dấu vân tay sưng đỏ trên cổ tay cô đã gần như tiêu tan từ lâu, nhưng nhờ "vết thương" này, cô mới có lý do để khóc thút thít.
Tống Minh Minh đã dỗ cô bằng một chiếc bánh nướng nhỏ mới nướng.
Trần Tê cắn một miếng, nhìn cánh hoa hồng trang trí có chút quen mắt, nghi hoặc hỏi: "Mẹ còn giấu trứng sao?"
"Tuyệt đối không! Đều cống hiến cho con đập hết rồi." Tống Minh Minh không chút do dự nói: "Ăn đi, dì giúp việc lấy vỏ trứng cũng không dễ dàng."
Trần Tê thả chậm tốc độ nhai, và đột nhiên cảm thấy mùi thơm của phân gà và hoa hồng giữa môi và răng.
"Đóa hoa tan nát, quả trứng bị đập, lò nhiệt độ cao, hòa quyện ngọt ngào..." Tống Minh Minh nói từng chữ một bằng ngữ điệu kịch tính độc nhất vô nhị của mình: "Ta quyết tâm đặt tên cho chiếc bánh này là Tuổi trẻ -năm tháng - Trái tim!"
"Sao không gọi là "Tay chơi trứng vỡ"?" Trần Tê hôm nay tiêu hao không ít,, bụng rỗng tuếch, hai ba cái bánh ngọt liền ăn xong.
Thấy cô đã lấy lại bình tĩnh, Tống Minh Minh đặt bàn tay yêu thương lên vai cô nói: "Sao con không nói với mẹ về progesterone?"
Một cái "tay chơi trứng vỡ" không thể thỏa mãn khẩu vị của Trần Tê, cô đã tự mình tìm một cái khác và nói một cách mơ hồ: "Con đã nói không liên quan gì đến con, mẹ như vậy là sợ làm bà ngoại?"
"Còn sợ? Lúc mẹ sự nghiệp hoàng kim còn dám sinh ra con kìa!" Tống Minh Minh cười nhạo một tiếng, "Ngươi nếu dám sinh, lão nương cũng dám cùng ngươi nuôi lớn!"
Trần Tê nói: "Con không dám.
Cả đời này con đều không nghĩ chuyện sinh con cái, sợ sinh ra một lão tổ tông suốt ngày đọc thơ bên tai như mẹ, tốt nhất là làm mẹ kế đi, đón một đứa trẻ về nuôi!"
Tống Minh Minh chỉ cho rằng lời nói vô thưởng vô phạt của cô là đánh rắm, hừ lạnh: "Con định sinh con với ai thì giống kẻ đó đi, dựa vào cái gì giống mẹ?"
Giống ai chứ? Chẳng lẽ lại giống cái tên khốn kia ngoài nóng trong lạnh, vô tâm như hắn sao? Trần Tê đột nhiên bị nghẹn họng.
Phi Phi Phi!
Tống Minh Minh nhìn thái độ biết tất cả mọi thứ, đẩy qua nửa ly nước, chán ghét nói: "Lần sau ai chọc con, con Ϧóþ hắn đi, đừng tới đập trứng của mẹ."
"E hèm...con không thích anh ta nữa."
"Mèo không thích cá mắc họng? Ăn không được thì ngoặm."
"Không, Trần Tê của ngày hôm qua đã ૮ɦếƭ rồi, từ nay về sau ta sẽ thành người đeo ngọc bội, ai mà không yêu nữ nhân như thế chứ!"
"Ngươi không xứng! Mua không nổi!"
Sau khi Tống Minh Minh đả kích Trần Tê xong, lại ôm tay cười nói: "Ngọc quý hiếm có, nam nhân không thiếu.
Không thích cái này thì đổi cái khác! Sau này nợ mới nợ cũ, ai còn nhớ thóc mục kê thối chứ.
Ta đá quý của mình còn giữ, nam nhân tốt có thể giới thiệu cho con một đống.
Yên tâm đi, trẻ tuổi đẹp trai nặng nhẹ đều có hết!"
Trần Tê cúi đầu suy nghĩ, cô tán thành nửa lời nói đầu của bà Tống, nhưng nửa lời sau không dám gật bừa.
"Đổi liền đổi đi! Nhưng đừng thô tục như vậy.
Cái gì trẻ trung đẹp đẽ chứ? Con thích kiểu trưởng thành có nội hàm!"
Tống Minh Minh không nói chuyện phiếm, ngày đó thả lời nói, hôm sau đã an bài rõ ràng cho Trần Tê.
Trần Tê phảng phất như trở lại thời thơ ấu, thành cái đuôi nhỏ sau lưng mẹ.
Cô ở trong phòng thí nghiệm đã lâu, suýt chút nữa quên mất còn có một thế giới phồn hoa náo nhiệt khác.
Một người nổi tiếng như Tống Minh Minh dù ở đâu cũng có người hâm mộ, chỉ cần bà ấy sẵn lòng thì sẽ luôn nhận được sự tán thưởng và chú ý của mọi người.
Sau khi thể trạng được cải thiện, bà tự nhiên giao tiếp một vòng.
Bà mang theo Trần Tê đến rồi đi mấy bận đều tính toán cẩn thận, cố gắng không làm cho con gái cảm thấy nặng nề và cũng để người chồng cũ của mình, người tuân theo truyền thống gia đình không thể chỉ trích.
Ngắn ngủi mấy ngày, Trần Tê đã trở nên thân quen trong bữa tiệc tối của thế hệ những người thành đạt, bữa trà chiều của các phu nhân, câu lạc bộ đọc sách của Tống nữ sĩ và lễ trưởng thành của mấy đứa con họ.
Cô không rảnh lo cùng người khác đối mắt, chỉ để thấy những ý tưởng đầu tư tài chính, văn học nước ngoài trừu tượng và kinh nghiệm mua giày của những người trẻ 18 tuổi khiến cô sững sờ.
Tống nữ sĩ nói không thành vấn đề, cơ hội còn nhiều.
Này chứ, ngay sau đó có một bữa tiệc riêng cho nghệ sĩ dương cầm tụ hội.
Người thầy đầu tiên của nghệ sĩ piano nổi tiếng người Đức kia là bà ngoại của Trần Tê, đã biết Tống Minh Minh từ khi còn nhỏ.
Vì mối quan hệ sâu xa này, ông đã đến đây sau một chuyến biểu diễn trong nước, cũng nghe nói Tống Minh Minh cũng đang dưỡng bệnh, không tránh khỏi tụ tập một phen.
Để cho náo nhiệt, họ còn mời rất nhiều bạn chung của hai người, hầu hết đều là nhân vật trong giới văn nghệ sĩ của họ.
Trần Tê là một đứa ngốc, dòng dõi văn học nghệ thuật của mẹ cô về cơ bản đã bị đoạn tuyệt.
Vừa nghe tin có nhiều học trò của bà ngoại đến dự tiệc, cô lập tức nhớ lại ký ức đau buồn khi còn nhỏ bị ép tập đàn.
Mặc dù bà Tống đã ám chỉ mạnh mẽ rằng bà sẽ có nhiều tài năng trẻ xuất sắc góp mặt nhưng cô vẫn muốn rút lui.
Nhưng vào ngày này, Vệ Gia xúi quẩy lại gọi điện cho cô, anh hỏi cô có thuận tiện cùng anh đến bệnh viện cắt chỉ vào buổi chiều hay không.
Trần Tê thực sự muốn nhắc nhở Vệ Gia - "Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi"! Anh là ai chứ, là người tàn nhẫn dù từ trên lưng ngựa ngã xuống, khuỷu tay trật khớp vẫn tự mình trở lại vị trí cũ.
Trên bắp chân có một vết thương giống như con rết, là khi mười mấy tuổi đi tìm Vệ Nhạc nửa đêm bị lạc, bị một mảnh sắt giấu trong cỏ cào xước, để ngăn người mẹ ốm yếu phát hiện, anh dùng kim khâu quần áo đã tiệt trùng khâu vết thương.
Anh ta có thể sống đến bây giờ, hà tất sao cần phải đi cắt chỉ cùng với năm mũi khâu chứ?
Tống nữ sĩ thường nói giặc cùng đường không nên đuổi, Trần Tê cũng không vô nghĩa, cô nói thẳng với Vệ Gia rằng buổi chiều sẽ đi dự tiệc với mẹ.
Vệ Gia trầm mặc hồi lâu, nhưng cũng không cúp điện thoại.
Trần Tê không biết lý do là gì, cũng im lặng với anh.
Họ đã không liên lạc kể từ khi rời bệnh viện.
Đôi khi Trần Tê ước rằng Vệ Gia đần độn một chút, ngốc ngếch một chút, cô có thể hiểu anh như cách cô bao dung với Tôn Kiến Xuyên, và cười vào mọi thứ.
Nhưng Vệ Gia biết quá rõ những gì cô chưa nói, cô muốn kết quả, cô oán hận cũng như không cam lòng, anh biết hết.
Anh ta thậm chí không phải là người đàn ông nhút nhát và không ăn nói.
Những gì anh ấy từ chối làm không gì khác ngoài suy nghĩ về hậu quả - anh ấy xem xét bản thân mình bằng cái nhìn sâu sắc, cũng nghĩ về cô với sự tử tế đến lạnh lùng.
Lúc này im lặng là bởi vì anh biết Trần Tê muốn nghe điều hoàn toàn khác với cái anh sẽ nói, lời trước nói không nên lời, lời sau cũng không muốn nói ra.
Tất cả mọi thứ là kết quả của những suy nghĩ sâu xa, cũng không thể phá vỡ.
Khẩu khí đang treo trong tim của Trần Tê được trút ra một cách vô hình.
Cô nói: "Mẹ em giục đi làm tóc rồi...!Chẳng phải anh nói rằng tất cả đều tùy thuộc vào em sao? Nếu không có lời gì để nói, như vậy cũng tốt!".