Nằm quá lâu, lưng mỏi nhừ, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, cô nhíu mày tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm thấy chính là trống rỗng.
Nỗi trống rỗng tràn ngập.
Một mình lấy số, một mình đến phòng cấp cứu, cô không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài, cô rất sợ hãi, rất sợ mất con.
Chỉ là, cô đồng thời cũng hiểu, tâm trạng quá xúc động sẽ không có lợi cho cái thai, cô đành cố nén không khóc.
Cố nén cố nén, nén đến tận hôm nay, mong muốn xa xỉ của cô bây giờ là có thể khóc một trận thỏa thích.
Nhưng, không được, cô phải dũng cảm.
Từ lúc mang thai, nghĩ đến con, cô ngừng uống thuốc chống trầm cảm, dẫn đến tinh thần mất ổn định, lúc nào cũng phải cố gồng mình.
Cô thường nửa đêm tỉnh giấc, co rúm người vào một góc, khóc rưng rức, trời sáng, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là, lần này, lúc tỉnh dậy, lòng bàn tay cảm thấy ấm áp.
Cô ngạc nhiên quay mặt sang, cạnh giường bệnh, Tiểu Phi Phàm đang nhìn cô không chớp mắt.
“Mẹ, mẹ đỡ chưa? Có đau không?” Đứa bé sáu tuổi thật ra chẳng hiểu cái gì là dưỡng thai, cái gì là sảy thai, chỉ biết, nếu mẹ nó tiếp tục chịu đau đớn thì đứa em trong bụng mẹ sẽ biến mất.
Phi Phàm chồm người về phía cô, tay chống cằm, cố sức thổi vào bụng cô.
Nó đã từng thấy hô hấp nhân tạo, không phải thổi chút khí là em nó sẽ không biến mất, mẹ sẽ không sao đó ư?
Lúc ăn cháo nó thổi cho nguội, cho vào miệng không nóng nữa, lúc té đau nó thổi thổi vào đầu gối mình, thì cảm thấy bớt đau một chút.
Đúng rồi, thổi nhiều một chút là mẹ sẽ không đau nữa!
Nó phùng má thổi thật mạnh.
Cô bật cười trước hành động đáng yêu của Phi Phàm.
Một bóng người, vốn đứng ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng cười của cô, anh vội bước vào.
Nụ cười trên môi khựng lại.
“Đỡ chút nào chưa?” Anh bước đến, ngồi xuống bên giường, hỏi bằng giọng bình thản.
Cô có chút hoảng hốt, ánh mắt hoang mang dáo dác nhìn quanh.
“Đừng tìm nữa, Phi Phi đi làm rồi.” Chính vì cô gái thích “lo chuyện bao đồng” đó đi rồi nên anh mới vào được.
“Em đừng lo, anh không làm gì đâu.” Anh trấn an cô, để tinh thần cô không bị hoảng loạn.
Anh bây giờ với anh lúc giả vờ xa lạ hoàn toàn khác biệt.
Cô thẫn thờ, nhưng tinh thần dần ổn định trở lại.
“Muốn uống nước không, hay uống sữa?” Anh tiếp tục hỏi.
Theo bản năng, cô trả lời, “Sữa.”
Vì đang mang thai, nên miệng cô nhạt thếch.
Cho nên sợ đứa bé trong bụng không đủ dinh dưỡng, cô thường uống sữa bổ sung.
Nghe câu trả lời của cô, anh nhẹ nhàng bước tới trước, lấy hộp sữa bột vừa mua ra, pha cho cô một ly.
Có vài loại sữa dành cho thai phụ có mùi tanh, loại này trước đây cô từng uống, uống cũng được chỉ có đều hơi ngọt.
Anh pha sữa rất nhạt, ở mức độ cô có thể chấp nhận được.
“Cảm ơn.”
Sắc mặt cô không được tự nhiên.
Vì cô đã để Phi Phi nói dối, còn bác sĩ điều trị là chỗ quen biết của cô nên cũng đồng ý bảo mật với “người ngoài”.
Cô định ngồi dậy thì anh ngăn lại.
“Để anh nâng giường lên.” Anh khom người, nâng đầu giường lên một góc đủ để cô thoải mái uống sữa.
Sau đó, đưa sữa cho cô.
Cô vừa uống từng hớp nhỏ, vừa ấp úng, “Xin…lỗi…”
Xin lỗi đã lừa anh.
Cô chỉ là không muốn cho anh quyền lựa chọn.
Cô không muốn bỏ đứa bé.
Nó đã đến thế giới này một cách ngoài ý muốn, dù phải đánh đổi mạng sống của mình, cô cũng muốn thử một lần nữa.
Cô bây giờ, không thể xác định được là lựa chọn của mình đúng hay sai, cô chỉ làm theo khát khao trong lòng mình.
Cho dù, lựa chọn hôm nay của cô giống như đứng trước ngã ba đường, sẽ ảnh hưởng đến số phận sau này!
Làm mẹ đơn thân thì làm mẹ đơn thân, chỉ cần đứa bé có thể sống bình yên.
Sinh mệnh của nó quý giá hơn bất kỳ thứ gì trong mắt cô.
Cô không muốn nghĩ đúng hay sai, chỉ biết, nếu cô dễ dàng từ bỏ, nhất định sẽ hối hận suốt đời.
Chỉ là, cô rất sợ, nói ra sự thật sẽ chỉ có thể đối diện với hai kết cục.
Một là, vì quá mạo hiểm, anh sẽ bắt cô bỏ con.
Hai là, vì đứa bé này, vì trách nhiệm, anh bất đắc dĩ phải từ hôn với Hạ Hà.
Cô là người đòi ly hôn, kết thúc thì cũng đã kết thúc rồi, bây giờ sao có thể vì con mà hối tiếc những gì đã qua?
Như thế thì thật là nực cười.
Chỉ là, cô có thể không cần tất cả, nhưng không thể không cần con.
“Xin lỗi gì chứ? Anh sai nhiều hơn mà.” Anh nói giọng bình tĩnh, “Tất cả những chuyện trước đây đều đã là quá khứ.”
Tình huống này không thích hợp để chỉ trích ai cả.
Cho dù, lòng anh chẳng dễ chịu chút nào.
Vì sao, vì sao, không đợi ly hôn rồi hẵng…
Rõ ràng đã tận mắt chứng kiến cô ở cùng nhà với gã đó, rõ ràng đã tận mắt chứng kiến hai người họ thân mật thế nào, nhưng lúc đối diện với “hiện thực” được tạo ra này, anh lại như muốn phát điên lên.
Dù gì anh cũng là đàn ông.
Lúc đó, anh suýt tức giận đến nỗi phủi áo bỏ đi.
“Không nghĩ đến việc bỏ thai à?” Vẻ mặt anh vẫn rất bình thản.
Anh hy vọng, cô có thể suy nghĩ lại.
Không phải vì lòng ích kỷ, không phải vì ghen tuông mà thuần túy chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của cô.
Nghe thấy thế, cô căng thẳng, theo bản năng ôm chặt bụng mình, “Không! Nó, nó…có nhóm máu RH-, sẽ không bị tán huyết!” Nhìn nó có một trái tim khỏe mạnh, nó đã vững vàng vượt qua ải thứ nhất, nó chắc chắn có nhóm máu RH-.
Đúng rồi! Em bé nhất định là di truyền nhóm máu của cô, sẽ bình an, ổn định qua hết thai kỳ!
Cô tự an ủi mình như vậy.
“Yên tâm, nó không phải là con của anh, anh sẽ không bắt em làm gì hết.” Nhìn vẻ mặt căng thẳng, lo sợ của cô, anh nhẹ giọng an ủi.
Tim cô bỗng nhói lên.
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
“Tình hình của em bây giờ rất cần người thân, bạn bè ở bên cạnh, muốn anh giúp em điều cậu ta về không?” Anh dò hỏi.
Tuy đã rời khỏi Hứa thị nhưng anh vẫn có những mối quan hệ nhất định.
Theo anh biết, vị trí của anh lúc trước đang được một trợ lý đắc lực tạm thời thay thế, nếu cô thực sự cần…
“Đừng!” Cô hoảng hốt hét lên.
Nếu Cảnh về, biết cô dùng cậu làm bia đỡ đạn, thì sẽ thế nào đây?
Còn nữa, thành bại của Cảnh hoàn toàn phụ thuộc vào chuyến lưu diễn này, nếu hủy ngang giữa chừng thì sẽ trở thành đề tài đàm tiếu cho biết bao nhiêu người đây?
Anh thờ ơ nhìn cô.
“Cậu ấy…lưu diễn đối với một nghệ sĩ rất quan trọng, anh đừng cố ý gây áp lực cho cậu ấy nữa được không?” Cô đành phải nói như vậy.
Mắt anh càng lúc càng thâm sâu.
Những lời cô nói đều là sự thật, nhưng vì sao nghe lại chối tai đến vậy?!
“Yên tâm đi, anh hiện giờ đã không còn quyền uy đó nữa…” Cầm lấy ly sữa đã uống cạn cô đưa, anh đặt sang một bên.
Anh đứng lên, nhưng mắt chạm phải một vệt màu hồng nhạt trên chiếc drap gường trắng toát, anh nhắm mắt lại.
Yên lặng đợi cơn chóng mặt từ từ qua đi.
Anh đột nhiên không nói gì nữa, cô bần thần nhìn vệt hồng hồng in trên giường rồi lại nhìn gương mặt đang trắng bệch của anh.
Cô vẫn còn ra máu dù rất ít, vệt hồng hồng đó là hôm qua do cô không cẩn thận làm vấy bẩn.
“Em muốn đi nhà vệ sinh.” Cô nói khẽ.
Anh mở mắt, “Anh dìu em đi.”
Cô chú ý, lòng bàn tay anh toát mồ hôi lạnh. Anh…
“Không cần đâu, em có thuê hộ lý rồi.” Lời chưa nói dứt, cô hộ lý đã bước tới trước dìu cô.
Cô vô cùng chậm rãi, cẩn thận từng chút một ngồi dậy.
Phi Phàm cũng giúp đỡ dìu cô.
Đi được vài bước, cô không quay đầu lại, nhưng đột nhiên hỏi, “Anh…sợ máu?” Làm vợ chồng bao lâu nay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh sợ máu.
Là anh che giấu quá kỹ hay là vì anh quá nuông chiều cô, nuông chiều đến mức cô lơ là luôn anh?
“Ừm, có một chút.” Anh không phủ nhận.
Cô hơi kinh ngạc, có gì đó không thể nói ra thành lời.
Vốn tưởng anh sẽ phủ nhận.
Vốn nghĩ, tiếp theo sẽ là ra lệnh tiễn khách.
Anh không nên ở đây, nhưng vì câu trả lời này của anh, tất cả những gì muốn nói đều nghẹn lại cổ họng.
Trước khi kết hôn, anh không sợ máu, cô rất chắc chắn, rất chắc chắn.
Nhưng, không biết từ khi nào, anh lại sợ máu.
Câu trả lời này, thật ra không cần nói ra tự cô cũng biết rất rõ.
Phi Phi đi làm rồi.
Anh lại đến, còn dẫn theo Tiểu Phi Phàm mà cô có thế nào cũng không thể từ chối gặp, hơn nữa, lần này anh còn dẫn theo một người.
Trong phòng, ánh sáng chan hòa, ấm áp, tiếng nhạc dìu dặt khiến người ta cảm thấy bình yên.
Nhưng cô rất sợ, rất sợ bác sĩ Lữ.
Lúc anh dắt Phi Phàm ra ngoài đóng cửa lại, cả người cô co rúm lại.
“Cô Thẩm, tinh thần cô rất căng thẳng, tôi phải làm thế nào để hướng dẫn và giải tỏa áp lực tâm lý cho cô đây?” Bác sĩ Lữ bật cười, tắt nhạc, muốn trò chuyện với cô trước.
Ông thu phí rất đắt, huống hồ là ra ngoài trị liệu theo yêu cầu thế này, nếu không phải nể mặt ông Hứa, ông đã không đến bệnh viện này rồi.
Sao cô lại không sợ chứ?
Lòng cô đang kêu gào.
“Thật ra tôi muốn kết hợp với thuốc có một chút tác dụng phụ cho cô, nhưng ông Hứa nói cô không chịu?” Bác sĩ Lữ hỏi cô.
Cô lật đật gật đầu.
Cô không muốn uống thuốc, cho dù là thuốc đắt thế nào đi nữa cũng sẽ có tác dụng phụ, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, cô hiểu rất rõ!
“Xem ra cô thật sự rất sợ sẽ gây hại đến em bé.” Nếu không phải vì xem đứa bé trong bụng còn quan trọng hơn cả tính mạng thì sẽ không từ chối uống thuốc như vậy.
Xem ra, sự lo lắng của ông Hứa là chính xác.
“Cô Thẩm, tôi có thể hỏi cô một số vấn đề không? Ngừng thuốc, có phải cô cảm thấy tâm trạng vô cùng uể oải, chán chường không? Cô thậm chí còn có rất nhiều suy nghĩ bi quan?” Bác sĩ Lữ ôn hòa hỏi cô từng bước.
“Tôi…” Cô ngập ngừng.
Do dự một lát, cuối cùng cô cũng quyết định nói ra, “Tôi ngủ đến nửa đêm, luôn cảm thấy em bé sẽ không còn nữa.” Thế là, cô bò dậy ngồi khóc, cho đến khi bác sĩ xác định với cô là đứa bé vẫn còn.
Chỉ là, cô vì chuyện này nên rất thường mất ngủ.
“Nhưng tôi không bị rối loạn tâm thần, cũng không bị mất kiểm soát!” Cô chỉ là quá để tâm! Cô nhấn mạnh.
Bác sĩ Lữ kinh ngạc, “Cô Thẩm, bệnh của cô, về mặt tâm lý học thì giống như cảm sốt thường ngày của chúng ta vậy thôi, sao có thể gọi là rối loạn tâm thần được chứ?”
Thế sao ông lại kê đơn thuốc nặng cho cô uống?!
Cô cắn môi, thật sự rất muốn hỏi.
“Tôi đã kê loại thuốc nặng có chữ R cho cô uống ư? Ông Hứa nói vậy à?” Bác sĩ Lữ kinh ngạc, “Trời ơi, sao có thể?”
Thì ra, cô đã buột miệng nói ra.
“Lần trước lúc ông Hứa đến tìm tôi kê đơn thuốc chống trầm cảm, nói với tôi cô mắc chứng chán ăn, tôi chỉ kê mấy viên thuốc bổ và loại thuốc có hàm lượng rất nhẹ cho cô.” Hàm lượng thuốc là một con dao hai lưỡi, là bác sĩ sao ông có thể kê nhầm được chứ.
Tiếp đó, bác sĩ Lữ lập tức vỡ lẽ, “Chẳng trách, chẳng trách! Cách đây một thời gian, lúc kiểm kê kho chứa thuốc, phát hiện số lượng thuốc tồn kho không đúng! Xem ra, chẳng lẽ cô y tá nào đã hồ đồ lấy nhầm thuốc!” Chuyện này lại có thể xảy ra ư? May mà cô Thẩm đã dừng thuốc kịp thời!
Nét mặt bác sĩ Lữ trở nên nghiêm trang, “Cô Thẩm tôi sẽ đích thân điều tra việc này đến cùng! Cô tin tôi đi, tôi không lấy danh dự của mình ra làm trò đùa đâu!” Đây là một sự cố nghiêm trọng trong điều trị bệnh!
Bác sĩ Lữ mừng là cô Thẩm không đi kiện ông! Việc này chỉ có thể nói, lúc đó cô Thẩm không truy cứu đến cùng là vì sợ người ngồi tù sẽ là ông Hứa.
Cô sửng sốt.
“Cô Thẩm, trong các bệnh nhân của tôi, quả thật có loại đàn ông yêu vợ đến nỗi muốn Gi*t cả vợ, tính ông Hứa quả thật rất cố chấp, nhưng ông ấy chưa từng đến khám bệnh ở chỗ tôi, chưa cho tôi cơ hội thu tiền của ông ấy, chứng tỏ tâm lý của ông ấy rất khỏe mạnh.” Bác sĩ Lữ nói đùa.
Khi nghe được chân tướng sự việc, cô chấn động đến nỗi thẫn thờ.
“Bây giờ, hãy tin tôi, từ từ thả lỏng tinh thần cô…” Bác sĩ Lữ bằng giọng rất dịu dàng, thôi miên cô, để cô thả lỏng tâm lý, không căng thẳng đến độ mất ngủ thường xuyên nữa.
Anh ở bên ngoài đang chờ đợi kết quả điều trị bên trong.
Tiểu Phi Phàm ngồi bên cạnh anh.
Chức Tâm vì đứa con trong bụng nhất quyết không uống thuốc, nhưng ai cũng biết mang thai sẽ càng làm chứng trầm cảm nặng thêm.
Những thứ khác anh không giúp được, anh đành mời bác sĩ Lữ định kỳ đến điều trị tâm lý cho cô.
“Bíp.”
Di động anh vang lên.
Anh không phát hiện ra.
“Bíp.”
“Bíp.”
“Bíp” ba tiếng liền, anh mới nghe thấy.
Anh móc điện thoại ra.
[Này, anh lâu rồi không để ý đến em đấy! Bận rộn đến vậy sao?]
[Anh không quên hôm nay là ngày gì đấy chứ?]
[Thôi vậy, cũng chẳng hy vọng anh lãng mạn như thế! Anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình đi, có rảnh thì dành thời gian đi ăn với em nhé.]
Là Hạ Hà.
Anh cúi xuống đọc tin nhắn.
Mắt anh, càng lúc càng tối lại.
Suy nghĩ rất lâu, anh ấn nút gọi đi.
Chuông vừa reo một tiếng, đối phương đã bắt máy, “A lô? Ngạn Thâm! Đọc tin nhắn rồi à?”
Anh bình thản nói, “Ừm, Hạ Hà, anh rảnh, tối nay chúng ta gặp nhau nhé.”
Anh không có tâm trí để nghĩ xem hôm nay là ngày gì, nhưng anh quả thật có chuyện muốn nói với Hạ Hà.
“Cuối cùng anh cũng đã nhớ ra hôm nay là Lễ Tình nhân à?” Giọng cô hình như rất phấn khích.
Đó không phải là trọng tâm.
“Không, anh có chuyện muốn bàn bạc với em.” Giọng anh rất nghiêm túc.