Mảnh Vá Trái Tim - Chương 36

Tác giả: Đản Đản

“Nghe nói con bị bệnh, mẹ đến thăm con.” Mẹ chồng ngồi xuống trước mặt cô.
Cô lịch sự mỉm cười, nhưng ánh mắt lại dừng ở Hứa Lãng.
Chuyện đã xảy ra rồi, nếu cô chọn tiếp tục cuộc hôn nhân này, vậy thì cô bắt buộc phải chấp nhận một sự thật đã rồi.
Nhưng, vì sao khi thấy đứa trẻ này, tim cô như bị ai đâm phải.
“Lãng Lãng được mẹ ruột nó chăm sóc rất tốt, con xem mập mạp tròn trịa chưa này!” Mẹ chồng cười với cô, làm như chỉ là vô tình nói ra.
Cô cười rất hờ hững.
Anh đã giải thích sự ra đời của đứa bé này, sự thật không tồi tệ như cô tưởng tượng, không nên có cảm giác đau đớn thế này mới phải.
Tận đáy lòng cô tự nói với mình.
“Muốn ẵm nó một lát không?” Mẹ chồng hỏi cô, thái độ rất hiền hoà.
Khoé môi cô khẽ nhếch lên, lắc đầu, giọng vẫn giữ vẻ bình thản, “Con không được khoẻ, sợ làm rơi bé.” Cơ thể suy nhược là sự thật, cũng là một cái cớ.
“Cũng đúng. Bây giờ quan trọng nhất là phải dưỡng bệnh cho khoẻ lại, đã thuê hộ lý rồi chứ?” Mẹ chồng đã biết còn hỏi.
Cô gật đầu.
“Phòng bệnh này ít nhất cũng phải hơn nghìn đô một đêm nhỉ…” Mẹ chồng đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là phòng bệnh VIP, hơn một trăm mét vuông, có phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, bên cạnh còn có một phòng nhỏ để hộ lý thay ca.
Nghe nói con trai đã thuê tới sáu cô hộ lý thay nhau trực ban, hơn nữa, lý lịch của các cô này đều đã được điều tra kỹ lưỡng.
Bà hoài nghi, nếu là bà nằm viện, con trai có chi mạnh tay như thế này không?!
Khoé môi Chức Tâm đông cứng lại.
Nằm viện ba ngày, cô không rời khỏi phòng bệnh đến nửa bước, ngủ nhiều hơn thức, chỉ biết đây là phòng bệnh một giường, chứ không để ý đây lại là phòng VIP độc lập.
“Nhưng cũng đúng thôi, dù các con dạo này không được vui vẻ cho lắm, nó có thế nào thì cũng phải chăm sóc con, đàn ông mà, muốn có chỗ đứng trên thương trường thì phải giữ gìn hình tượng của mình.” Mẹ chồng cười ngọt nhạt.
Cô không phản bác, cô biết vì sao mẹ chồng lại nói như thế.
Tuy quan hệ giữa cô và mẹ chồng thường ngày luôn rất chừng mực, có thể tránh tiếp xúc thì tránh, nhưng thật ra tận đáy lòng cô rất đồng cảm với mẹ chồng, thậm chí còn cảm thấy buồn thay cho bà.
Ở Hứa gia, thân phận của mẹ chồng luôn rất bấp bênh.
Cho dù, bốn người phụ nữ không ngừng phân cao thấp nhưng mẹ chồng cô là người bị ghẻ lạnh nhất, ngoại hình già cỗi đã không còn thu hút nổi chồng, cũng chẳng có gia thế bề thế để người ta tôn trọng, càng không có đủ tài để củng cố địa vị của mình.
Thứ bà có duy nhất, khiến bà có thể ưỡn иgự¢ tự hào với người khác đó chính là thành công của con trai.
“Nhưng, thằng Thâm có lúc cũng chẳng biết chừng mực gì cả, chăm sóc vợ là chuyện khó tránh, nhưng chăm sóc đến mức sức khoẻ của cha mình cũng không màng đến thì thật là quá đáng đúng không?”
Cô nhìn mẹ chồng, biết bà chắc chắn có ẩn ý sau lời nói, “Cha đã khoẻ chưa ạ?”
“Cha con mấy năm nay bệnh nhồi máu cơ tim ngày càng trầm trọng, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ, mọi người đều rất lo lắng, tất cả các thành viên trong gia tộc chúng ta đều phải có mặt! Nhưng lần này thằng Thâm nó lại không đến.” Sắc mặt mẹ chồng sa sầm.
Trước đây, Hứa Ngạn Thâm luôn làm tròn bổn phận đối với gia đình, tuyệt đối không bao giờ chểnh mảng, không ngờ lần này anh lại lơ là đến mức quá đáng như vậy.
Tống Tiêu Phong vừa nghĩ đến lúc đó mình mất mặt như thế nào lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Đều là do con nhỏ này hại cả!
“Lợi ích trong những chuyện như thế này, những người xuất thân trong gia đình bình thường như con sẽ chẳng thể nào hiểu nổi.” Mẹ chồng phẩy tay, tỏ ý chuyện này nói với cô cũng chẳng được ích gì.
Cô cười khẽ.
Cô quả thật không hiểu.
Nếu cha mẹ lâm bệnh, phận làm con cô nhất định sẽ dành thời gian để ở bên họ, chăm sóc họ, chứ không phải đến lúc khám sức khoẻ định kì mới đến hỏi han. Tâm thái sốt ruột của mọi người như thể chỉ đợi bố chồng ૮ɦếƭ sớm để tiện bề chia gia tài.
Lần đầu tiên bố chồng nằm viện, cô cũng đã từng hỏi Hứa Ngạn Thâm, cô có thể làm được gì.
Vì là cha anh, nên dù có phải hầu hạ một ông già khó tính cô cũng không oán không hận.
Nhưng câu trả lời của anh là, không cần làm gì cả.
Làm nhiều sai nhiều, chỉ im lặng nhìn là được.
Đó chính là gia đình của anh.
Cô xót xa nhưng lại không thể hoà nhập, không thể nhắm mắt làm theo được.
“Những cái khác con đừng quan tâm, bây giờ con chỉ cần mau chóng khỏi bệnh, đừng để thằng Thâm nó phải phân tâm là được rồi!” Tống Tiêu Phong hiểu rất rõ con trai mình yêu cô con dâu này như thế nào, chỉ cần sức khoẻ nó có chút vấn đề là con trai bà không còn tâm trí đâu để làm chuyện khác.
Lời mẹ chồng rõ ràng là đang cảnh cáo.
“Con biết rồi, con sẽ khuyên nhủ anh ấy.” Cô ôn tồn nhận lời.
Cô không phải chưa từng khuyên nhủ anh, tính Hứa Ngạn Thâm rất độc đoán, thích gì làm nấy, những gì không muốn nghe anh sẽ tự động lờ đi.
Điều duy nhất cô có thể làm là để sức khoẻ của mình chuyển biến tốt lên từng ngày, Hứa Ngạn Thâm sẽ yên tâm làm việc.
Cánh tay cô tê nhức.
Cô cúi xuống, thì ra Lãng Lãng đã bò lên giường cô, nhìn thấy gì cũng líu lo, cặp ௱ôЛƓ béo núc của nó đang ngồi trên tay cô.
Cô bị đè không thể cử động, mắt cứ nhìn chằm chằm đứa bé.
Tất cả đều là quyết định của người lớn, sinh mệnh bé nhỏ này dù không nên tồn tại nhưng nó vô tội.
Nó đâu có hiểu gì.
Lãng Lãng ngoạm tay cô, nước miếng của nó dính đầy mu bàn tay cô, có lẽ sắp mọc răng rồi, nó nhìn thấy thứ gì cũng muốn cắn, thậm chí còn thò bàn tay nhỏ xíu ra hiếu kỳ định vỗ vào mặt cô.
Cô nhấc tay lên, định rộng lượng xoa đầu nó, nhưng ngón tay khựng lại trong không khí, không thể hạ xuống.
Cô không thể nào khắc phục nổi chướng ngại tâm lý đối với Lãng Lãng.
Cô quay mặt đi, chỉ còn cách tiếp tục giả vờ thản nhiên, không đẩy nó ra cũng không chơi cùng nó.
Nếu… nếu tình cảm của cô với người đàn ông đó, với cuộc hôn nhân này ít đi một chút thì tốt biết mấy.
Thì đã không trở thành như thế này, cô không còn là cô nữa.
Chức Tâm là người luôn giấu tâm sự trong lòng, nhưng cô không có năng khiếu “biết diễn” bẩm sinh, tất cả phản ứng của cô đều lọt vào mắt Tống Tiêu Phong.
Khoé miệng Tống Tiêu Phong nhếch lên một nụ cười lạnh.
Nếu không phải sợ đắc tội với con trai, bà đã đối phó với cô con dâu này từ lâu rồi.
Cô con dâu này, gia thế không đáng nhắc đến đã đành, đến năng lực sinh con cũng kém hơn người khác! Hỏi sao bà có thể vui mừng với cuộc hôn nhân của con trai được.
Con trai của bà rõ ràng là đáng được nhiều hơn như thế! Ví dụ như… Hạ Hà!
Lãng Lãng nằm trên người cô, vừa nhìn thấy đồ ở đầu giường cô, bất luận là sách hay muỗng, nhìn thấy cái gì là muốn cầm cái đó, nhìn thấy cái gì là muốn vứt cái đó.
Chức Tâm yên lặng nhìn.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, cô thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện bắt đầu lại với anh.
Nếu lựa chọn bắt đầu lại với anh, vậy thì, Lãng Lãng sẽ là thử thách đầu tiên mà họ phải đối mặt.
Anh từng nói, đợi Lãng Lãng lớn một chút, sẽ cho nó đi du học, không để Lãng Lãng xuất hiện trước mặt cô.
Cô biết, anh luôn nói được làm được.
Nhưng, cuộc sống đâu có dễ dàng như thế.
Dù có đi xa đến thế nào, huyết thống vẫn là sợi dây không bao giờ đứt, khiến bạn luôn dõi theo đối phương.
Đưa Lãng Lãng đi xa không công bằng với nó chút nào, sau này nó lớn lên, có lẽ sẽ oán hận chính cha mình, có khi còn có ý định báo thù. Cuộc sống đầy những bất ngờ, không gieo hạt lành ắt sẽ gặt quả ác.
Cô biết, cách tốt nhất chính là cô chấp nhận Lãng Lãng.
Mẹ chồng bế Lãng Lãng, để nó ngồi trên đùi bà.
Lãng Lãng ngồi trên đùi mẹ chồng, nhưng ௱ôЛƓ cứ vểnh lên, người hơi nghiêng về trước.
“Chức Tâm, con xem, đứa bé này mới có bốn tháng mà đã ngồi vững rồi đấy, thông minh ghê chưa! Không hổ di truyền gen từ con trai tài giỏi của mẹ!” Mẹ chồng khoe khoang.
Chỉ đơn giản một câu nói nhưng tim cô thấy nhói đau.
Cô dường như không có cách nào mở rộng lòng mình, ít ra, bây giờ là vậy.
“Đứa bé này rất thích được ẵm, chỉ cần ẵm nó, nó sẽ rất vui, có thế nào cũng không chịu để người ta đặt xuống! Dạo trước cai sữa cho nó, nó không chịu, quấy khóc suốt mấy ngày liền! Đúng rồi, đúng rồi, mấy hôm trước nó còn bị tiêu chảy nữa đó…” Mẹ chồng hưng phấn kể lể không ngừng về cháu nội.
Tất cả những điều này đều cách cô hình như rất xa.
Cô không có cách nào tham dự vào cuộc sống đó, không thể cảm nhận được niềm vui đó.
“Mẹ, con mệt rồi.” Cô khẽ cười cắt ngang mẹ chồng.
Thấy cô ra lệnh đuổi khách, Tống Tiêu Phong đành phải đứng dậy, nhưng không quên “quan tâm” thòng thêm một câu: “Chức Tâm, sớm khoẻ lại đi nhé! Mẹ cũng có thể sớm yên tâm khi giao Lãng Lãng cho con nuôi dưỡng.”
Thái độ của cô lạnh lùng, băng giá, “Mẹ, Lãng Lãng hay là…” trước mắt nên để nó ở nơi mà cô không nhìn thấy, đợi đến khi cô có thể chấp nhận, cô sẽ suy nghĩ lại.
“Sao thế được!” Hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mẹ chồng lập tức nói. “Lãng Lãng là máu mủ của con trai mẹ, nếu con và thằng Thâm tiếp tục chung sống với nhau thì một nhà phải có ba người!”
Cô cứng đờ.
“Chức Tâm, làm phụ nữ phải rộng lượng một chút, đặc biệt là làm phụ nữ Hứa gia.” Mẹ chồng tận tình khuyên nhủ.
Cô nhìn tấm drap giường màu trắng, không nói tiếng nào.
“Cho dù chỉ là một gia đình bình thường nhất, vợ không thể sinh đẻ, cũng không thể nhẫn tâm bắt chồng phải tuyệt tự đúng không nào?! Thằng Thâm của mẹ xuất thân từ gia đình thế nào chứ? Gia đình chúng ta chỉ sợ không có con trai, chứ không sợ con trai quá nhiều!”
Tống Tiêu Phong cố ý nói để cô nghe, “Thật ra, mẹ cũng đã từng nghĩ, một mình Lãng Lãng tuyệt đối không đủ, con nghĩ xem, đứa bé này tuy bây giờ thông minh nhưng sau này lớn lên lại không có tư chất hay bản lĩnh thì làm thế nào? Cho nên mà, nhất định phải có nhiều con trai, như vậy thằng Thâm nó mới có thể giống cha nó, chọn ra người thừa kế giỏi nhất trong đám con đó!”
Từng câu từng lời của mẹ chồng như những mũi dao đâm vào trái tim cô.
Mẹ chồng thân mặt nắm lấy tay cô, tràn trề kỳ vọng nói với cô, “Chức Tâm à, hay là con cũng hăng hái một chút, sinh cho thằng Thâm mấy đứa con đi!”
Cô muốn cười, rất muốn cười.
Hay, hay thật! Sức sát thương người khác của mẹ chồng đã được nâng cấp.
“Mẹ, Lãng Lãng mới có bốn tháng, hay là đừng ép nó ngồi thì tốt hơn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển cột sống của nó.” Cô rút tay mình ra.
Mẹ chồng cô thật đang nuôi dưỡng đứa bé này không? Chi bằng nói, bà đang “nuôi mộng hoàng thái hậu” thì đúng hơn.
Đến cô là người chẳng có chút kinh nghiệm nào cũng biết, trẻ sơ sinh học ngồi quá sớm, học đi quá sớm không phải là việc tốt.
Nhưng, hôm nay cô lại nhìn thấy rõ một việc.
Một Lãng Lãng không đủ! Nếu anh thật sự thừa kế vị trí đó, một Lãng Lãng tuyệt đối không đủ.
Nếu, cha anh lên tiếng, anh sẽ có sự lựa chọn thế nào đây?
Lịch sử vẫn sẽ được lặp lại!
“Con thì hiểu cái gì, nuôi dạy Lãng Lãng Nhan Hiểu Tinh còn hiểu nhiều hơn con!” Vì câu nói của cô nên mẹ chồng không vui, trách mắng.
“Vậy thì sao?” Cô không nén được, hỏi mẹ chồng.
Vừa nãy hao tổn sức quá nhiều, mới nói được vỏn vẹn ba chữ, cô cảm thấy cả người choáng váng, hình như đã dùng cạn hết sức lực.
“Con bé Nhan Hiểu Tinh đó, mẹ rất thích, mẹ sẽ giữ nó ở bên cạnh mẹ, Lãng Lãng cũng vậy, mẹ sẽ bảo vệ mẹ con nó.” Mẹ chồng nói rõ lập trường của mình.
Thật ư?
Cho nên, mục đích mẹ chồng đến đây hôm nay thật ra chỉ có một.
Đó chính là đuổi cô đi!
“Chuyện của nhà họ Hứa mẹ nên bàn bạc với Hứa Ngạn Thâm thì hơn, không liên quan gì đến con.” Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn hao hơi tổn sức với đối phương nữa.
Mãi mãi là như thế.
Mâu thuẫn, xung đột mãi mãi vẫn ở đó.
Cô hiểu hơn ai hết, mẹ chồng đến thăm chỉ là cái cớ, thực chất là đến để đâm sau lưng.
Nếu cô và Hứa Ngạn Thâm còn là một gia đình thì cái gia đình này không có một ngày bình yên.
Thế giới này, không phải bạn cứ nhường là vấn đề có thể giải quyết.
Chỉ sợ, hôm nay nhường một bước, về sau càng phải nhường rất nhiều bước hơn, và thế là nhân danh tình yêu, cô phải vứt bỏ tôn nghiêm của người phụ nữ.
Cho nên, hôm đó, cô không dám gật đầu.
Cô chẳng có chút niềm tin vào tương lai.
Hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là đủ.
Hạ Hà ra siêu thị gần đấy mua một đống đồ dùng nhà bếp, theo sau còn có nhân viên giao hàng.
Hai tay cô xách hai túi ni lông lớn đựng toàn đồ ăn, cô đang dùng vai kẹp di động, ngoẹo đầu, vừa bước vào phòng vừa nói chuyện điện thoại:
“Họp xong chưa? Đang trên đường về rồi à?! Yên tâm đi, Chức Tâm được em chăm sóc rất tốt, có chuyện gì xảy ra được chứ?! Được, tạm biệt…” Đồ trên tay quá nặng, ngoẹo cổ nghe điện thoại rất mệt, nên Hạ Hà nhanh chóng cúp điện thoại.
Người bên trong đang chuẩn bị đi ra, hai người giáp mặt nhau, Hạ Hà sững người.
“Cô hai, sao cô lại đến đây?”
“Ấy…” Ở bên trong nhìn thấy Hạ Hà, Tống Tiêu Phong cảm thấy rất bất ngờ, “Cô… Tâm Ngữ nói với cô Chức Tâm đang bị bệnh, cô đến thăm nó.” Ấp úng rất lâu, bà mới nghĩ ra được cái cớ.
Tâm Ngữ tâm tính rất đơn giản, cảm thấy mình có lỗi với chị dâu, không còn mặt mũi nào đến gặp, thế là ép mẹ đến thăm chị, để chị có thể yên tâm ở lại.
Chỉ là, cách nghĩ của hai mẹ con hoàn toàn khác nhau.
“Chuyện nên làm mà!” Hạ Hà thoải mái cười cười, không nghĩ gì nhiều.
Con dâu bị bệnh, mẹ chồng đến thăm là lẽ thường tình.
Hơn nữa, với cá tính nhẫn nhịn của Chức Tâm, cô cảm thấy sẽ không có cảnh mẹ chồng con dâu tranh cãi nhau.
“Ai chà, Hạ Hà, sao cháu lại vác nặng thế này!” Nhìn thấy túi đồ nặng trên tay Hạ Hà, Tống Tiêu Phong vội vàng gọi tài xế đứng ngoài cửa, “Ông Trần! Ông Trần…”
Tài xế được gọi là ông Trần đó nghe thấy tiếng gọi nhanh chóng chạy vào, cung kính hỏi, “Nhị phu nhân, xin hỏi bà có gì cần dặn dò ạ?”
“Giúp tôi ẵm tiểu thiếu gia!” Bà đưa Lãng Lãng cho tài xế, hối hả giúp Hạ Hà xách đồ.
“Cô hai, cô đừng khách sáo như thế, cháu tự làm được mà.” Hạ Hà nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ, có chút gì đó hoang dã.
Cô ở nước ngoài tự lập quen rồi, chút đồ này không làm khó nổi cô, huống hồ gì đi theo sau cô còn có nhân viên giao hàng của siêu thị.
“Con bé này, cháu sao lại ở đây? Cháu đang làm gì thế này? Thật tội nghiệp quá!” Bà kéo tay Hạ Hà, vuốt ve chỗ lằn đỏ hằn lên trên tay vì xách nặng, xót xa kêu lên.
“Xem… tay chai hết cả rồi!” Xót xa đến độ suýt nữa thổi thổi tay cô.
“Cô hai, tay cháu vốn đã chai rồi mà!” Hạ Hà phì cười.
Tay cô không mềm mại, không đẹp đẽ nõn nà vì cô rất thích leo núi. Cô không giống Chức Tâm, tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cả người cô toát lên vẻ tinh tế, tay Chức Tâm rất mềm mại, cô từng có lần ngưỡng mộ đến nỗi hỏi cả cách bảo dưỡng, có phải mỗi ngày đều mát xa bằng dầu ô liu hay không, nào ngờ, người ta cũng giống cô, chẳng lãng phí thời gian vào những việc chăm sóc sắc đẹp đó.
Cho nên có lúc cô cảm thấy mình với Chức Tâm rất hợp nhau, đều rất ngưỡng mộ dáng vẻ thướt tha của người khác nhưng lại không lãng phí thời gian để bắt chước họ.
Cô không giống thiên kim nhà giàu, còn Chức Tâm cũng chẳng giống một quý phu nhân!
Tống Tiêu Phong nhăn mặt bịt mũi lại, nhìn người nhân viên siêu thị người nhễ nhại mồ hôi khiêng đồ vào, cơ hồ tất cả nồi niêu xoong chảo, bát đĩa của siêu thị đều đã được Hạ Hà dọn hết đến đây.
“Hạ Hà, đây là…” Chức Tâm trố mắt ra.
Làm gì thế này? Lãng phí quá chừng!
“Chuyên gia dinh dưỡng đã chỉ định sẵn một thực đơn thức ăn, nhưng dù sao cũng phải có người nấu chứ đúng không? Ngạn Thâm đã chuẩn bị kỹ càng tự mình nấu cho Chức Tâm ăn!” Hạ Hà cố ý lên giọng.
Quả nhiên, cô nhìn thấy sau cánh cửa đang mở một thân hình mỹ miều đang ngồi tựa thành giường, không biết đang tập trung suy nghĩ điều gì, vừa nghe thấy lời cô bỗng ngẩn ra.
“Thâm? Cháu nói thằng Thâm nó xuống bếp sao?” Tống Tiêu Phong vô cùng kinh ngạc, không phải bà nghe lầm đấy chứ? Hay là có người cùng tên với con trai bà?
“Đúng vậy! Bác sĩ nói, anh thỉnh thoàng vào bếp nấu ăn, khẩu vị của Chức Tâm có thể sẽ có chuyển biến tốt!” Giọng Hạ Hà vẫn giữ ở mức độ đủ để người ở trong phòng nghe thấy.
“Không thể nào!” Tống Tiêu Phong không thể nào chấp nhận nổi. “Thằng Thâm không hề biết nấu ăn mà! Nó ngay đến cả nấu nước cũng không biết!” Từ nhỏ, bà đã dạy con trai tránh xa bếp ra, bếp là nơi chỉ để cho những gã đàn ông thuộc tầng lớp dưới bước vào.
Tám năm trước, con bà không hiểu sao lại xuống bếp nấu trà giải cảm gì đó đã khiến bà không vui rồi, huống hồ gì bây giờ lại xuống bếp nấu ăn.
“Chẳng có ai vừa sinh ra cái gì cũng biết cả, không phải đều phải học từng cái một đó sao?” Hạ Hà tự tin ưỡn иgự¢, “Huống hồ gì, anh ấy có một sư phụ giỏi là cháu đây!”
Tuy lần đầu tiên xuống bếp hai chân mày của Hứa Ngạn Thâm nhíu chặt đến có thể kẹp ૮ɦếƭ một con ruồi, như thể đang nghiên cứu làm chuyện gì đó vô cùng vô cùng phức tạp vậy, nhưng thực tế anh làm rất tốt.
Hạ Hà cũng cảm thấy rất tự hào vì thành quả chỉ bảo của mình.
Tống Tiêu Phong nhướng nhướng môi.
Nếu người trước mặt không phải là Hạ Hà thì bà đã cho ăn một cái tát để dạy dỗ rồi.
“Thằng Thâm rất bận.” Bà đành gắng gượng nói.
Có bị nhầm không vậy, tất cả thời gian của con trai bà đều dùng để tạo dựng sự nghiệp huy hoàng, bây giờ lại vì vợ mà học nấu ăn? Còn đạo lý gì nữa hả trời!
“Cô hai, cô còn không tin anh ấy sao? Anh ấy rất biết phân phối thời gian của mình!” Hạ Hà rất có lòng tin với anh.
Cô ở lại đây cũng là vì để chứng kiến anh thành công.
Đợi anh thành công leo lên vị trí đó rồi, đợi anh và Chức Tâm hoà hợp trở lại, sẽ nói một tiếng chúc mừng anh rồi cô sẽ quay về Pháp, tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình.
Tống Tiêu Phong không biết nói sao nữa, đành kéo tay Hạ Hà, thở dài, “Hạ Hà, cháu đừng làm tội mình nữa!”
Hạ Hà sững người.
“Cô biết cháu rất thích thằng Thâm, nếu không phải chị lớn nhìn hai đứa không thuận mắt, bây giờ hai đứa chắc đã sinh một bầy con rồi!” Tống Tiêu Phong cũng giữ giọng vừa đủ cố ý để người bên trong nghe thấy. Nhưng có một câu nói là thật lòng, “Hạ Hà, cô hai thật sự rất thích cháu, nguyện vọng lớn nhất trong đời cô là có một ngày cháu sẽ gọi cô một tiếng mẹ.”
Thái độ của bà như thể nóng lòng muốn Hạ Hà ngày mai gả vào nhà mình ngay lập tức vậy.
Hạ Hà định thần lại, dù tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt thì cười ha hả, “Cô hai, cô cũng có thể nhận cháu làm con nuôi mà, thế thì không phải cháu có thể gọi cô một tiếng mẹ rồi sao?!”
Nếu cô là Chức Tâm, nghe thấy những lời này sẽ rất khó chịu.
Cô thật chẳng biết mình hơn Chức Tâm ở điểm nào. Cô không có sự nhẫn nại của Chức Tâm, cũng không có được tình yêu của Hứa Ngạn Thâm, nói thẳng ra, chỉ là gia thế giàu có hơn người ta mà thôi.
Không phải từng nói muốn theo đuổi con trai bà sao? Tống Tiêu Phong bị sự thất thường của Hạ Hà làm cho chóng hết cả mặt.
“Nhưng cô hai, nếu cháu làm con gái cô, cô chắc chắn sẽ chịu không nổi đâu. Tính cháu rất hoang dại, hơn nữa rất thích đàn ông vào bếp vì cháu!” Hạ Hà cố ý nói như vậy, “Lúc cháu ở Pháp, hầu như anh bạn trai nào cũng biết vào bếp hết đó!”
Tống Tiêu Phong mắt giật giật, nhưng miệng thì lại nói, “Thật ra có lúc hai vợ chồng cùng xuống bếp cũng là một thú vui trong cuộc sống! Cháu với thằng Thâm, hai đứa cũng có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm từ trong bếp mà.”
Hạ Hà sững người.
Cô không ngờ Tống Tiêu Phong lại muốn tác hợp cho họ đến như vậy.
“Oa oa oa” chẳng ai đoái hoài, Lãng Lãng bắt đầu khóc váng lên.
Ánh mắt cô bắt đầu chú ý đến thằng bé.
Thằng bé nào thế này?
“Cô hai, đây là con nhà ai thế?” Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, Hạ Hà đã kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ… đây là đứa con riêng của Hứa Ngạn Thâm sao?
Rảnh rỗi ôm thằng bé đến bệnh viện làm gì? Không phải muốn kích động Chức Tâm sao? Hạ Hà lập tức liên tưởng đến sự việc không hề đơn thuần.
“Đây… nó…” Câu hỏi của Hạ Hà khiến Tống Tiêu Phong lắp bắp. “Ồ… Lãng Lãng là con nuôi của thằng Thâm và Chức Tâm…” Trợn mắt nói bừa, dù gì Hạ Hà chắc cũng hiểu, người trong xã hội thượng lưu những chuyện này biết trong bụng là được rồi, chẳng ai đi nói ra.
Thật ư?
“Hạ Hà, sau này nếu cháu kết hôn với thằng Thâm, đứa bé này sẽ không sống chung với hai đứa đâu, cô nuôi nó là được rồi!” Tống Tiêu Phong vội vàng bảo đảm.
Nếu có thể lấy được Hạ Hà, có nói gì bà cũng không thể để cho cuộc hôn nhân này gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hạ Hà nhướng mày lên, nhìn Lãng Lãng một lát, “Nếu có ngày đó, không phải nên trả đứa bé này cho cô nhi viện sao?! Cô hai, cô suy nghĩ đơn giản quá, không có một người phụ nữ nào muốn… tự dưng được lên chức mẹ hết!” Trong ý có lời.
Không thể trách Chức Tâm không cách nào chấp nhận nổi chuyện này.
Lời nói của cô khiến sắc mặt Tống Tiêu Phong trắng bệch, “Lãng Lãng… thật ra là…” Sắp giấu không được nữa rồi.
Hạ Hà cắt ngang bà, “Lãng Lãng là con nuôi của ai chẳng có ý nghĩa gì với cháu, nếu nó chỉ là một đứa bé được nhận nuôi.” Cô nhấn mạnh chữ “nếu”.
Thật ra, nếu có ngày cô và Hứa Ngạn Thâm nên duyên vợ chồng thật thì Lãng Lãng không thành vấn đề, vì đó là sai lầm của anh trong cuộc hôn nhân trước.
“Cô hai, cô có từng nghĩ dù Ngạn Thâm có ly hôn đi chăng nữa, dù cô rất nóng lòng tác hợp chúng cháu đi nữa, nhưng đứa bé này nếu trở thành trưởng tôn danh chính ngôn thuận của nhà họ Hứa thì cháu thế nào đây? Những đứa con cháu sinh ra trong tương lai sẽ thế nào đây? Đứa bé này không phải trở thành trò cười cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sao? Còn nữa, nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh đơn giản thế thôi sao? Sau nó còn có mẹ ruột của nó, sự tồn tại của người phụ nữ đó sẽ là sự sỉ nhục đối với cháu! Cô hai, dù anh ấy ly hôn, chỉ cần một ngày còn sự tồn tại của người phụ nữ đó, cô mãi mãi không thể tác hợp cho cháu và Ngạn Thâm.” Hạ Hà cười cười, làm ra vẻ chỉ nói đùa mà thôi.
Nhưng, từng lời từng chữ đều đã lọt vào tai Tống Tiêu Phong, bà toát mồ hôi, “Cháu yên tâm, chuyện này, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra!… Cô sẽ cẩn thận, cô sẽ giải quyết!” Bà sẽ không tuỳ tiện bế Lãng Lãng ra ngoài nữa.
Tống Tiêu Phong rất hiểu thời cuộc, bế Lãng Lãng, bà ngượng ngùng, vội vàng cáo lui.
Hạ Hà nhìn theo bóng bà, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Có một người mẹ như vậy, Chức Tâm và Hứa Ngạn Thâm tiếp tục sống cùng nhau có thật là một quyết định đúng không? Hứa Ngạn Thâm nhất quyết không chịu buông tay có thật là một quyết định đúng không? Còn cô, bây giờ đứng ở lập trường này có đúng không?
Cô từng tưởng rằng là đúng, mãi cho đến hôm nay.
Cô có thể đối phó với Tống Tiêu Phong, đối phó với Hứa gia, còn Chức Tâm thì không thể.
Thật ra, cô không phải hơn Chức Tâm ở thủ đoạn, trí tuệ, mà chỉ là ở gia thế mà thôi.
Chỉ vì cô là con gái của Hạ gia.
Đây là thân phận mà ông trời đã cho cô, tất cả các vấn đề nan giải mà Chức Tâm phải đối mặt trong cuộc hôn nhân này cô đều có thể giải quyết được hết.
Hạ Hà thở dài.
……
Tống Tiêu Phong và tài xế xuống hầm lấy xe, tài xế mở cửa xe, một cô gái dáng vẻ xinh đẹp, trang điểm thanh tú đang ngồi bên trong.
Vừa nhìn thấy bà, “Mẹ!” Nhan Hiểu Tinh cười ngọt ngào với bà, hiếu thuận đón lấy đứa con trai trên tay bà.
“Hôm nay Lãng Lãng biểu hiện có tốt không?” Nhan Hiểu Tinh dịu dàng hỏi “mẹ chồng”.
Cô vẫn hy vọng mẹ được thơm lây nhờ con.
Tuy cô không phải là con dâu nhà họ Hứa, nhưng, dù gì con trai cô có nói thế nào sau này cũng sẽ được chia tài sản nhà họ Hứa, cho nên, cây đại thụ “mẹ chồng này” cô vẫn phải trèo lên.
Cho dù bây giờ cô đã không còn dám mơ ước viển vông về Hứa Ngạn Thâm nữa.
Sắc mặt Tống Tiêu Phong sa sầm.
Lời nói của Hạ Hà vẫn lởn vởn trong đầu bà, bà đã nhanh chóng có dự tính khác.
“Hiểu Tinh à, Lãng Lãng tôi sẽ mang đi, tôi sẽ thuê người chăm sóc nó.” Tống Tiêu Phong trong lòng đã có tính toán, “Cô chuyên tâm với sự nghiệp diễn xuất của cô đi!”
Nhan Hiểu Tinh kinh ngạc.
Hôm nay không phải là mượn Lãng Lãng để đuổi Chức Tâm sao! Sao lại thành ra thế này? Ý của bà là… đến cô cũng đuổi đi luôn sao?
“Mẹ, con đã làm sai gì khiến mẹ không vui ạ? Con sẽ sửa, con sẽ sửa mà!” Khoé mắt đã bắt đầu ầng ậc nước.
Cô ngày nào cũng ngọt ngào lấy lòng Lão Phật gia này, rốt cuộc đã làm sai gì chứ?!
“Không phải!” Tống Tiêu Phong vỗ vỗ tay cô, an ủi, tận tình khuyên nhủ, “Ta không phải là đang nghĩ cho con sao? Con đã thành đại minh tinh rồi, nếu để người ta moi được chuyện đã có con riêng, thì sự nghiệp diễn xuất mà con vất vả mới có được không phải sẽ bị huỷ hoại rồi sao? Tuy nhà họ Hứa chúng ta vốn là doanh nghiệp đi đầu trong ngành truyền thông, gia đình lớn sự nghiệp lớn, người khác cũng nể chúng ta vài phần, nhưng chỉ sợ ở đâu lại mọc ra vài tên phóng viên không biết thức thời mà thôi.” Nếu chuyện Ngạn Thâm có con riêng bị truyền ra ngoài, sau này Hạ Hà nhất định sẽ không chịu lấy con trai bà nữa!
Nhan Hiểu Tinh hoảng hốt.
Diễn viên dù có nổi tiếng thế nào cũng chỉ là một lúc thoáng qua của đời người mà thôi! Thời thanh xuân của người phụ nữ rồi sẽ qua, sẽ già nua, sẽ tàn tạ, không thể bì được với việc có một chỗ trong nhà giàu sang! Toàn bộ vốn liếng của cô bây giờ chính là đứa con trai này, cô bắt buộc phải tự tay nuôi nó lớn, bồi đắp tình cảm với nó, để sống một cuộc sống sung sướng chẳng phải lo nghĩ gì!
“Mẹ, nếu mẹ không thích… con có thể không làm diễn viên nữa.” Cô làm ra vẻ rất tội nghiệp, tỏ rõ quyết tâm của mình.
Từ hôm Thẩm Chức Tâm rất kích động, kiên quyết không cần máu của cô, sau khi về nhà cô đã bắt đầu hoảng loạn.
Tuy cô rất sợ thành kho máu sống, nhưng, một khi cô không còn bất cứ giá trị gì nữa, cô càng lo sợ.
Thẻ tín dụng của Hứa Ngạn Thâm, cô không dám dùng nữa, bây giờ nếu không thông minh một chút bám lấy đứa con bé bỏng này, thì cô chỉ còn cách hít thở không khí mà sống!
“Thế sao được? Làm diễn viên tốt biết bao, có thể tự lực cánh sinh, cho nên cứ quyết định vậy đi, Lãng Lãng ta sẽ cho người đến ẵm đi, còn con lập tức dọn khỏi căn nhà đó, tìm một nơi khác mà ở!” Tống Tiêu Phong nói dứt khoát.
“Mẹ!…” Nhan Hiểu Tinh hoảng loạn tột độ.
“Đợi đã! Chúng ta nói rõ với nhau đã, con tôi và cô không có quan hệ gì với nhau, cô và họ Hứa chúng tôi cũng không có chút quan hệ nào! Có thể tuỳ tiện ăn chứ “mẹ” thì không thể tuỳ tiện gọi, để người khác nghe được lại hiểu nhầm con trai tôi năm thê bảy thi*p, sao được?!” Tống Tiêu Phong trở mặt không nhận người quen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc