Cả người rã rời, môi cắt không còn giọt máu, cô lặng lẽ mở mắt ra, từ từ để ý chí quay trở lại.
Y tá đang vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, có thứ gì đó đâm vào huyết quản của cô đau nhói.
Bên cửa sổ phòng bệnh, quay lưng lại phía cô là một bóng người cao ráo đứng bất động.
Hứa Ngạn Thâm… Sao anh lại đến đây…
Mấp máy môi, định gọi anh, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, cô đành gắng gượng quay mặt sang, muốn hỏi y tá mình bị làm sao.
Nhưng vừa quay mặt qua, ánh mắt cô đã chạm vào chiếc giường kế bên, nằm trên giường là một cô gái đang run lập cập, mặt trắng bệch.
Người đó quá quen thuộc, biến thành tro bụi cô cũng nhận ra.
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong đầu cô.
“Chị! Em xin chị cho em một cơ hội! Tình hình hiện nay của em thật sự rất cần công việc này!” Cô gái khổ sở van nài cô cho cô ta một công việc.
“Chị, chị đừng tức giận. Em biết chị không thể sinh con, em hứa, sau này mỗi đứa con em sinh cho Hứa gia thì chỉ có một mình chị là mẹ.”
Cô gái mang thai hộ, mẹ ruột của Lãng Lãng, muốn cùng chung một chồng với cô.
“Chị, chị khoẻ không? Anh rất nhớ chị.” Cố ý muốn trêu tức cô.
……
Cô ta sao lại ở đây? Sao lại ở đây?
Thẩm Chức Tâm không phải là kẻ thứ ba! Cô không muốn phá hoại gia đình người khác, cô không phải… là cô gái này!
Có gì đó tưng tức ở иgự¢, tâm trạng cô lẫn lộn cảm xúc, một đợt sóng ngầm trào dâng.
Cô không muốn nhìn thấy cô ta! Mỗi lần nhìn thấy Nhan Hiểu Tinh, cô lại phải cố gắng giữ bình tĩnh, thật là khổ sở.
Vùng vẫy, cô mới nhớ ra mình không còn chút sức lực.
“Cô Thẩm, cô nằm yên, cô đang được truyền máu đó.” Phát hiện cô đã tỉnh lại, y tá dịu dàng nói với cô.
Truyền máu!
Cô kinh ngạc.
Vì sao cô phải truyền máu? Trong bàng hoàng, cô mới phát hiện mũi kim truyền cắm ở tĩnh mạch mình, một dòng máu tươi đang không ngừng men theo đường ống chảy xuống truyền vào cơ thể cô.
Nghe thấy giọng nói phía sau, hình như cô đã tỉnh lại, dáng người quay lưng về phía cô ngập ngừng, nhưng không quay đầu lại.
“Cô Thẩm, cô may mắn thật đó, nhóm máu của cô Nhan trùng khớp với nhóm máu của cô, hơn nữa còn tự nguyện hiến máu cho cô.” Y tá đắp chăn cho cô, dịu dàng an ủi cô, “Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, sẽ truyền xong nhanh thôi, trong một thời gian ngắn, cô sẽ không ngất xỉu nữa đâu.”
Truyền máu? Nhóm máu của Nhan Hiểu †ïηh †rùηg với nhóm máu của cô?
Không! Cô không cần!
“Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ!” Cô đột nhiên mất kiểm soát ngồi dậy, mất kiểm soát giựt kim tiêm ra, kết quả, cô quá yếu ớt, cả người lại ngã ra giường nhưng cô vẫn cố hết sức hét lên, “Tôi không cần, tôi không cần!”
“Cô Thẩm, cô bình tĩnh lại đi!” Y tá hoảng hốt giữ lấy cô, không cho cô rút kim ra.
Nghe náo loạn ở phía sau, Hứa Ngạn Thâm vội vã quay đầu lại.
Chiếc bình đựng máu tươi đó khiến anh buồn nôn, anh suýt đứng không vững.
Nhưng anh vẫn nhào tới chỗ Chức Tâm ôm lấy cô, “Sao thế? Em đừng la hét nữa, sẽ lại ngất đi đó!” Giọng anh rất dịu dàng.
Tim anh đập rất nhanh rất nhanh, cố sức không nhìn bình máu đó, không nhìn chất lỏng màu đỏ trong ống truyền dịch.
“Tôi không cần, tôi không cần máu của cô gái đó” Cô vẫn gào lên, khoé mắt ầng ậc nước.
Cô không cần, cô không cần.
“Ngoan… một lát nữa thôi là ổn rồi” Anh nhẹ nhàng lau khoé mắt ướt của cô.
Cơ thể cô, lạnh ngắt đến đáng sợ.
“Tôi có quyền không cần! Vì sao? Vì sao? Anh lúc nào cũng như thế” Cô vùng vẫy dữ dội, nước mắt chảy ra càng dữ dội hơn.
Vì sao cô mãi mãi không có quyền được lựa chọn?!
“Em bình tĩnh lại đi!” Anh giữ cô lại, hoảng hốt.
Anh chưa từng nghĩ, Chức Tâm không cần thứ này.
Nếu cô không cần, anh làm tất cả những việc này để làm gì?
“Cô ngoan nào!” Y tá và anh cố sức giữ chặt cô.
Nhưng cô vùng vẫy dữ dội hơn, gào khóc thảm thiết, “Anh buông tha cho tôi đi, tôi xin anh, xin anh đấy!”
“Anh không hại em! Truyền máu là để em khỏe mạnh hơn!” Anh gào lên với cô, “Sao anh có thể hại em được chứ? Anh yêu em, yêu em đến sắp phát điên lên!” Anh thật sự sắp điên rồi! Thứ gì cô cần, thứ gì cô không cần?! Chẳng lẽ cô không biết sức khoẻ của cô đối với anh quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời này sao!
“Anh không yêu tôi! Thứ anh yêu chỉ là thoả mãn ham muốn kiểm soát mọi thứ trong tay anh thôi!” Vì sao cuộc đời cô lại ra nông nỗi này?!
“Em đừng vùng vẫy nữa…” Anh tức giận.
“Anh muốn tôi ૮ɦếƭ phải không? Hứa Ngạn Thâm, nếu anh còn khống chế tôi nữa chi bằng để tôi ૮ɦếƭ đi còn hơn!” Cô không cần cô không cần cô không cần!
Trái tim anh đau đớn, buốt giá.
“Hứa tiên sinh, rút ra chứ?!” Nhìn thấy cảnh tượng bất thường, y tá vội vàng nói, “Tinh thần cô ấy rất kích động, tim đập rất nhanh, huyết áp tăng quá cao! Nếu truyền máu tiếp, anh sẽ khiến cô ấy phát điên!”
Khiến cô ấy phát điên…
“Được, rút… rút… rút!” Nói đến từ “rút” cuối cùng, anh như gào lên.
Tuy nhiên, dù kết quả nào thì cô không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nỗi đau đớn của cô như truyền vào tim anh khiến anh đau khổ nghiến chặt răng.
Vì sao cô không chịu nhận máu của Nhan Hiểu Tinh? Anh có đần độn đến cỡ nào cũng có thể hiểu được.
Chẳng lẽ, anh đã làm cô tổn thương sâu sắc đến thế sao?…
Cô nói, anh luôn muốn kiểm soát cô… Anh không thể phản bác lại, vì từ lúc yêu nhau đến khi kết hôn, anh không cho cô đi bar với bạn học, không cho cô tham gia liên hoan cùng với bất cứ người nào, không cho cô tự tìm công việc.
Chỉ cần bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông nào đó, là anh đã đứng ngồi không yên.
Sau khi kết hôn, ham muốn kiểm soát của anh lại càng mãnh liệt hơn.
Toàn bộ cuộc sống của cô là do anh sắp đặt, không cho cô nói chữ “không”.
Anh đau khổ nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ anh đã thật sự sai rồi sao?
……
Khi nghe từ “rút” đó, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, y tá nhanh chóng rút kim truyền ra khỏi tĩnh mạch của cô.
Mặt cô cuối cùng cũng giãn ra, nước mắt còn đọng trên mi, cơ thể lả đi, vì đã dùng hết chút sức lực còn lại, bóng tối lại một lần nữa bao phủ lấy cô.
Cô lại lịm đi.
Anh vẫn ôm cô, rất chặt rất chặt, không buông.
“Ông Hứa, đặt bệnh nhân nằm xuống, để cô ấy nghỉ ngơi đi.” Anh hốt hoảng đến độ không nghe thấy lời y tá nói.
“Ông Hứa, ông còn không buông ra, cô ấy sẽ không thở được!” Mãi đến khi y tá chạm vào tay anh.
Anh mới thẫn thờ buông cô ra.
“Ông Hứa, người anh rất lạnh!” Y tá kinh ngạc, “Anh có cần khám bác sĩ không?”
Rất lâu sau, anh mới mệt mỏi lắc đầu.
Anh chỉ là sợ máu.
Ở chiếc giường bên cạnh, được tự do, Nhan Hiểu Tinh vội vàng thấp thỏm đứng lên.
Tất cả cảnh tượng vừa rồi, cô đều nhìn thấy.
“Hứa…”
Cô mới nói ra một chữ, anh đã phẩy tay, nói với cô bằng giọng vô cùng mệt mỏi, “Cô đi ngay đi!” Chức Tâm tỉnh lại tuyệt đối không thể nhìn thấy Nhan Hiểu Tinh.
Thì ra, bác sĩ Lữ đã nói đúng một nửa, cũng nói sai rất nhiều, anh là người hiểu rõ tình hình sức khoẻ của Chức Tâm nhất nhưng anh cũng là người không hiểu con người Chức Tâm nhất.
Bệnh của cô phát sinh là vì anh.
Anh đã đánh vào trái tim cô một đòn quá mạnh lại còn đàn áp tinh thần cô.
Tận mắt nhìn thấy cha mẹ vì cô mà mất việc, mất nhà cửa, mất đi cả gia bảo nhà họ Thẩm, cô lực bất tòng tâm.
Vì không chịu thua, cô đành phải kiên cường mỉm cười, chẳng lẽ lòng cô không đau đớn hay sao? Không thấy hổ thẹn hay sao? Không rơi nước mắt hay sao?
Nhan Hiểu Tinh bất an nhìn anh lần cuối, xảy ra nhiều chuyện như thế, dù sắc mặt có trắng bệch, thái độ anh vẫn kiên cường như thế, như thể mãi mãi không có bất cứ trở lực nào có thể làm anh gục ngã.
Người đàn ông này, đã từng vì sự than vãn của mẹ mình mà để cô mang thai trong gần mười tháng, để cô si mê anh, ôm mộng đẹp về anh. Sau khi thật sự tiếp xúc, sự dịu dàng của anh dành cho vợ khiến cô vừa sợ vừa kính, khát khao tiếp cận, khát khao sở hữu, khát khao thay thế.
Nhưng, bây giờ cô mới phát hiện, cho dù có được tất cả anh vẫn là một người đàn ông quá xấu xa.
Cho nên người anh yêu thương nhất cũng vội vàng muốn thoát khỏi anh.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Cô lại tỉnh lại, đã không còn trong phòng cấp cứu mà là ở trong một phòng bệnh VIP được bài trí rất sang trọng, ấm áp.
Dưới chăn, tay cô được ai đó nắm chặt.
Hứa Ngạn Thâm gục đầu trên gối cô.
Cảnh tượng này rất quen.
Tháng Năm năm ngoái, cũng từng diễn ra như thế này.
Cô hôn mê bao lâu rồi?
Quay mặt đi, mở to mắt, cô cố gắng nhớ lại.
Một lát sau, cô quay mặt lại, chạm nhẹ ngón tay vào tóc anh.
Chỉ ngủ chập chờn, anh mở choàng mắt dậy.
“Muốn uống nước không? Anh rót cho em.” Buông tay cô ra, anh đứng dậy, thái độ tự nhiên, như thể chưa từng xảy ra cảnh tượng trong phòng cấp cứu.
Phát hiện mình đang rất khát, cô gật đầu.
Anh rót nửa ly nước cho cô, nhiệt độ vừa phải, anh đỡ cô dậy, kề ly nước ấm vào miệng cô.
Cô uống một ngụm, dạ dày thấy khó chịu nên không uống tiếp nữa.
Anh cũng không ép, đặt ly nước sang một bên.
“Anh giữ cô ta ở lại, không phải vì cô ta là mẹ ruột của Lãng Lãng mà là vì cô ta có cùng nhóm máu với em sao?” Suy nghĩ rất lâu, cô mới lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Anh bình thản đáp.
Nhìn thấy cô như vậy, “Chức Tâm, đều là giả hết.” Đột nhiên, anh lên tiếng.
Cô nhìn anh.
“Anh từng nói, từ vui sướng đến thất vọng, cái vòng luẩn quẩn này anh đã chán ngán lắm rồi, anh từng nói, anh không thể vì lý do sức khoẻ của em mà tiếp tục hại ૮ɦếƭ cốt nhục của Hứa gia… đều là giả hết, lúc đó, anh cố tình nói như vậy để em đoạn tuyệt với suy nghĩ tiếp tục sinh con.”
Anh đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ, những lời ngày hôm đó của anh có sức sát thương rất lớn.
Cô không nói gì.
“Em nói không sai, anh là cái máy duy trì nòi giống. Giống như đại gia đình giàu có của anh không thể chấp nhận nổi một người thừa kế không có con trai nối dõi.” Đột nhiên anh cảm thấy thật bi ai.
Mắt đỏ hoe, cô vội nhìn sang hướng khác.
“Trong thời gian em hôn mê một ngày một đêm, anh đã suy nghĩ rất nhiều, có phải anh đã phạm phải sai lầm rất lớn không. Bất kỳ việc gì, anh chỉ tự mình quyết định, từ trước đến nay không hề nghĩ em thật sự cần gì.”
“Anh từng nghĩ sẽ cùng em thụ tinh trong ống nghiệm, sẽ cấy phôi thai của chúng ta vào bụng Nhan Hiểu Tinh. Nhưng anh đã xem rất nhiều bài báo, người mang thai hộ sẽ không chú trọng đến sức khoẻ của đứa con trong bụng, vì đứa bé và cô ta chẳng phải máu mủ gì, họ không có sợi dây liên hệ tình cảm, họ chỉ là cầm tiền rồi cho chúng ta mượn țử çɥñğ của họ mà thôi. Cô ta có thể uống thuốc bừa bãi, cô ta có thể làm rất nhiều việc quá sức, con của chúng ta ở trong bụng cô ta sẽ cảm nhận được sự lạnh lùng của người không phải là mẹ nó. Anh không hy vọng như thế!” Anh lựa chọn thẳng thắn nói ra tất cả.
“Sau đó, anh lại nghĩ có lẽ chúng ta sẽ gặp một người phụ nữ tốt bụng, những gì anh lo ngại sẽ không xảy ra. Anh thật sự muốn có một đứa con của chúng ta! Anh đi tìm bác sĩ, hỏi rất nhiều vấn đề, phẫu thuật lấy noãn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, nó rất đau đớn, cũng gây tổn hại rất lớn đến sức khoẻ, đầu dò dài đến hai mươi phân sẽ khiến em chảy máu, có một số người sau khi lấy noãn, kích thích quá độ, dẫn đến băng huyết, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
“Anh biết, mỗi bác sĩ đều phóng đại khả năng xấu nhất để cảnh báo chúng ta, nhưng, anh thật sự cảm thấy rất sợ hãi.” Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh tưởng rằng những chuyện này anh cả đời sẽ không bao giờ nói cho cô biết.
“Anh đi qua phòng bệnh, lúc đó, có hai người phụ nữ, họ đều đã được lấy noãn đang đợi cấy ghép, anh hỏi họ, có thể chịu đựng được không? Em biết họ nói thế nào không?”Anh nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ, “Kiếp sau, thà làm đàn ông.”
Cô sững sờ.
“Lấy noãn, không phải là đau đớn một lần, họ nói rất đau, có khi ba ngày không thể xuống giường, đây là cái giá phải trả cho việc sinh con.” Anh tiếp tục nói, tâm trạng vẫn rất bình thản.
“Nếu là như thế, Chức Tâm, anh không hy vọng em phải trả một cái giá như vậy.”
Cô cắn môi, cụp mắt, mi mắt run run.
“Anh thừa nhận, anh rất ích kỷ, anh cần một đứa con trai để củng cố địa vị của mình. Nhưng, em lấy anh, vì muốn sinh cho anh một đứa con trai mà mang thai, rồi lại sẩy thai hết lần này đến lần khác, chẳng có ngày nào được sống vui vẻ, anh không muốn em phải chịu khổ thêm nữa.” Anh cuối cùng cũng nói ra lời tận đáy lòng. “Nếu có thể tìm lại một lần nữa, anh vẫn không hối hận với quyết định của mình.”
Cô giấu mặt mình đi, không để anh nhìn thấy, cô đang khóc.
“Anh hứa với em, sau này anh sẽ từ từ thay đổi, không kiểm soát em, không làm tổn thương em nữa, sẽ lắng nghe em nhiều hơn.” Anh khẩn thiết, Chức Tâm, anh sẽ thay đổi. Chúng ta mỗi người nhường một bước có được không?”
“Ăn chút anh đào đi.” Anh đút quả anh đào màu đỏ sậm đã được rửa sạch sẽ vào miệng cô.
Quả anh đào có thể ngừa thiếu máu, thúc đẩy quá trình tái tạo máu, mỗi một trăm gam quả anh đào có hàm lượng sắt đạt tới 59mg, là loại trái cây rất có lợi trong việc điều trị cơ thể suy nhược.
Cô đang ngồi tựa vào đầu giường, thẫn thờ nhìn bức tường màu trắng toát trước mặt.
Môi có cảm giác ươn ướt, không thể làm ngơ, cô cúi đầu xuống.
“Cám ơn.” Cô khẽ giọng nói cảm ơn, định cầm lấy quả anh đào anh đưa thì phát hiện cánh tay mình đang được truyền dịch, còn cánh tay kia thì không có chút sức lực nào.
“Há miệng ra là được rồi.” Anh nhắc cô.
Ngẩn người ra một lát, cô vẫn há miệng ra, từ từ ngậm lấy quả anh đào trong tay anh.
Từ hôm qua đến giờ, anh luôn tự mình chăm sóc chuyện ăn uống cho cô, không ép cô ăn quá nhiều, nhưng ăn làm nhiều bữa, mỗi bữa ăn một ít.
Có lẽ do bị bệnh nên tâm trạng của cô rất sa sút.
Cô vừa mới ăn xong quả ảnh đào đó, đang khó xử vì không biết có nên nuốt luôn hột hay không thì anh đã xoè tay ra, nhẹ nhàng nói, “Nhả hột vào tay anh là được rồi.” Cô trước nay không thích nuốt luôn hột.
Do dự một lát, cô vẫn nghe theo lời anh.
Cô trước đây thường rất hay như thế, cô xem ti vi, anh ngồi một bên vừa đọc sách vừa xem tài liệu, bàn tay của anh có thể dùng làm thùng rác cho cô.
Nhưng, bây giờ, những cử chỉ như thế khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã cách quá xa nhau.
Hôm qua, cô không lắc đầu cũng không gật đầu, câu trả lời có nên bắt đầu lại hay không, cô vẫn chưa thể quyết định được.
Một tay vẫn còn cầm hột, tay còn lại của anh đã lấy một quả anh đào nữa đút vào miệng cô.
Mới ăn được một chút xíu trái cây, dạ dày cô đã bắt đầu khó chịu.
Nhìn cô khẽ nhíu mày, “Ráng ăn một quả nữa thôi, trước khi ăn tối, anh sẽ không ép em nữa.” Yêu cầu của anh rất đơn giản, cứ cách hai tiếng lại ăn một ít trái cây, sẽ giúp cho việc hồi phục.
Biết anh là muốn tốt cho cô, cho dù, cảm giác buồn nôn đã trào lên cuống họng nhưng cô vẫn gật đầu, nghe theo lời anh ăn thêm một quả nữa.
Rồi lại tiếp tục nhả hột vào tay anh.
Anh quả nhiên rất giữ chữ tín, cô nhả hột xong, anh đứng dậy rửa tay, không ép cô ăn nữa.
Cô nhíu mày suy nghĩ rồi lặng lẽ nhìn theo bóng anh.
“Anh không phải đi làm sao?” Tính ra hình như đã trọn hai ngày rồi.
Hai ngày nay không phải là cuối tuần, chắc công việc của anh rất bận rộn.
Anh khựng lại, “Lúc em ngủ, anh đã bảo Tâm Ngữ mang tài liệu đến.” Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, cha sẽ từ từ chia sẻ những việc quan trọng cho anh, rất nhiều việc nhất thời không thể để sang một bên được.
Nếu có thể, anh cũng muốn yên tĩnh ở bên cô.
Nhưng thực tế thì mỗi lần cô ngủ anh lại điều hành công việc thông qua điện thoại.
Cô biết anh có năng lực này, chỉ là…
“Thật ra, anh không cần phải như vậy, để hộ lý chăm sóc em là được rồi. Anh còn rất nhiều việc phải làm, không cần phải lãng phí thời gian vì em đâu.” Một lúc nói nhiều như vậy, cô có hơi đuối sức, cô tựa vào thành giường đợi cơn chóng mặt qua đi.
Anh trầm ngâm.
Một lát sau, cô phát hiện cuộc nói chuyện giữa hai người không thể tiếp tục được nữa.
Sự thân mật giữa họ đã lặng lẽ biến mất từ lâu.
Xung quanh rơi vào yên lặng.
Thật ra, cô không có ý này, nhưng thốt ra khỏi miệng, lời nói lại biến thành như vậy.
Ngượng ngùng, cô đành tìm chuyện để nói, “Bác sĩ có nói em phải nằm viện bao lâu không?”
Anh khẽ nhếch môi, một nỗi buồn thoáng qua, “Chắc là một tháng.” Còn chính xác phải nằm viện bao lâu thì phải xem tình hình hồi phục của cô thế nào.
Một tháng.
Công việc của cô phải làm thế nào đây?
Công việc… sau khi xảy ra chuyện này, cô còn có thể quay lại toà soạn nữa không? Không, nếu cô không quay lại, không phải đồng nghĩa với việc cô thừa nhận những lời vu khống của người khác là đúng sao? Cho dù phải rời khỏi đó thì cô cũng phải được minh oan trước khi rời khỏi!
Cô vào được toà soạn là nhờ vào quan hệ, nhưng cô không dựa vào chuyện mờ ám nơi công sở để duy trì công việc của mình!
“Đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, dưỡng bệnh là quan trọng nhất.” Anh cắt ngang suy nghĩ của cô.
Tình hình sức khoẻ hiện giờ của cô, nếu phải chạy đi lấy tin thì chắc chắn sẽ ngất ngay tại chỗ và chờ người khiêng về mà thôi.
Chỉ là, bây giờ mối quan hệ của họ trở nên vô cùng thận trọng và nhạy cảm như thế, có rất nhiều việc anh không thể тһô Ьạᴏ can thiệp vào.
Cho dù, anh rất sốt ruột, lo lắng.
“Đây là thuốc bác sĩ Lữ kê đơn, em bắt đầu uống từ hôm nay nhé. Rất tốt cho quá trình hồi phục sức khoẻ của em.” Anh rót cốc nước, che giấu tâm trạng bất an của mình.
Cô nhìn thấy, nhưng lại không nói gì.
“Ừm.” Anh kề thuốc vào miệng cô, cô không hỏi bất cứ điều gì, há miệng ngậm lấy.
Đây là thuốc trị chứng trầm cảm, lúc trước cô đã từng uống.
Cảm giác ươn ướt, lạnh lạnh từ môi cô khẽ chạm vào tay anh.
Anh không cầm lòng được ấp tay lên má cô, nhìn chằm chằm vào môi cô.
Sự ᴆụng chạm ngắn ngủi này làm anh rất muốn rất muốn ôm cô vào lòng, rất muốn rất muốn hôn lên môi cô.
Rất muốn rất muốn ép buộc cô cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Chúng ta mỗi người nhường một bước có được không? Chúng ta bắt đầu lại có được không?
Rõ ràng là biết cô cần có thời gian suy nghĩ nhưng anh thật sự rất muốn rất muốn…
Tính áp đặt đã ăn sâu bén rễ trong người anh, không thể nói sửa là sửa được ngay.
Cô không được tự nhiên quay mặt đi, tay anh hụt hẫng.
Anh cũng quay mặt đi hướng khác, không nhìn vào mắt cô, “Anh về nhà một chuyến.” Rồi gượng gạo rời khỏi phòng.
Chiếc sô pha trong phòng có thể biến thành giường, nếu cô ở lại đây một tháng, thế thì anh sẽ ở đây chăm sóc cô một tháng, quần áo thay đổi và các vật dụng thiết yếu dĩ nhiên phải mang đến bệnh viện.
Hơn thế, anh còn muốn…
……
Cô không phải là người vô tâm, tìm không thấy di động của mình, cô định nhờ hộ lý giúp cô gọi điện báo bình an.
Nhưng cô không ngờ, Cảnh và Phi Phàm đã chạy đến ngay lập tức.
Phi Phàm vừa nhìn thấy cô, đã chạy sát lại, ánh mắt già trước tuổi lo âu.
“Đã hết sốt rồi chứ?” Cô cũng lo lắng cho thằng bé, cố hết sức nhấc tay lên sờ trán nó.
Mấy hôm trước, thằng bé vẫn còn sốt hâm hấp làm cô rất lo lắng.
“Nó khoẻ rồi.” Cảnh trả lời thay.
Bệnh viện không phải là nơi khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mẹ bệnh rồi ư? Có ૮ɦếƭ không?
Phi Phàm cũng gật gật đầu, khát khao đưa tay ra tìm kiếm một chút cảm giác an toàn để vỗ về trái tim đang hốt hoảng của nó.
“Đừng sợ, mẹ sẽ khoẻ lại thôi.”
Cô cũng rất sợ bệnh viện, cô cũng cảm thấy khó chịu, không chỉ vì môi trường mà còn vì…
“Phi Phàm đi rửa tay đi, chúng ta cùng ăn tối.”
“Dạ!” Phi Phàm gật đầu, ngoan ngoãn đi tìm nhà vệ sinh trong phòng.
Cảnh bày cháo mình mang đến ra chiếc bàn ăn nhỏ ở cuối giường cô.
Bệnh viện quá lạnh lẽo, ba người cùng ăn, không khí vui vẻ hơn, cô thở dài.
Cô ngạc nhiên.
Phi Phàm bị mẹ ruột của nó vứt ở cô nhi viện, nó không có cảm giác an toàn, cô không về nhà, khiến Phi Phàm hoảng hốt bất an, tưởng rằng là vì mình.
“Thật ra, tôi cũng rất bất an, sợ không biết có phải vì lời nói tối hôm đó.” Cậu mỉm cười, nói ra cảm giác bất an của mình trong hai ngày nay, may mà, cậu đã lo hão huyền.
Chỉ là…
“Chức Tâm, nếu là vì những lời của tôi hôm đó chị không dám về nhà, thì tôi sẽ dọn ra ngoài.”
Cô liếc cậu một cái.
Nói thế mà cũng nói được. Cô nằm ở đây có giống như người cố ý không về nhà không?
Vốn tưởng cậu đủ chín chắn, chẳng ngờ cậu cũng có tâm lý bất an thật trẻ con, đúng là giống hệt Phi Phàm.
Quay mặt đi, cô cười khẽ.
Không khí ngột ngạt mà Hứa Ngạn Thâm mang lại cho căn phòng cũng dần dần tan biến.
“Tôi hứa với cậu, nếu có một ngày tôi ẩn mình không muốn gặp ai, đợi đến khi tâm lý bình phục, muốn liên hệ với mọi người thì người đầu tiên chắc chắn sẽ là cậu!” Như vậy đã được chưa?!
Cậu cũng cười nhẹ.
Phi Phàm rửa tay xong, chạy ra, nó thận trọng trèo lên giường cô, đưa đũa cho cô.
Cô lắc đầu, giống như năng lượng trong cơ thể đã dùng cạn, cô yếu đến nỗi không cầm nổi đôi đũa.
“Phi Phàm có muốn đút cho mẹ không?” Cảnh thừa dịp hỏi nó.
Phi Phàm do dự chỉ một giây rồi gật đầu.
Nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ.
Phi Phàm chu đáo thổi từng muỗng cháo nóng, hai má phùng phùng lên trên gương mặt nhỏ của nó khiến tâm trạng cô vui lên rất nhiều, cô há miệng, để mặc nó đút cháo vào miệng mình.
Phi Phàm đút một muỗng, cô nuốt xong, lại ăn thêm muỗng nữa.
Rất nhanh, bát cháo nhỏ đã gần hết.
“Được rồi, Phi Phàm, đừng đút nữa.” Sợ cô không tiêu hoá được. Cảnh vội ngăn thằng bé lại.
Thằng bé không đút nữa, nhảy xuống giường, tìm khăn giấy trong phòng, chạy lại, cẩn thận lau miệng cho cô.
Cô rất xúc động, rất xúc động, nước mắt trào ra.
“Ngày mai Phi Phàm phải trở lại cô nhi viện rồi, hôm nay nó đến để từ biệt chị.” Cảnh nói với cô mục đích đưa Phi Phàm đến đây hôm nay.
Bệnh của Phi Phàm đã khỏi hẳn, không thể ở trong nhà cô mãi, bắt buộc phải về lại nơi thuộc về nó.
Trái tim cô không nỡ chút nào.
Nhưng dù không nỡ, cô cũng hiểu, đứa bé này không thuộc về cô.
“Con phải đợi mẹ đấy.” Cô nói với Phi Phàm.
“Dạ.” Phi Phàm nghiêm túc gật đầu, nghĩ một lúc lại nói, “Không muốn thấy mẹ bị bệnh đâu.”
Một tiếng gọi mẹ, khiến cô sững sờ.
“Mẹ sẽ khỏe lại nhanh thôi.” Cô vừa khóc vừa cười.
“Mẹ phải thật dũng cảm đấy.” Ánh mắt già trước tuổi, lặng lẽ nhìn cô.
“Đợi chị khoẻ lại rồi có thể đến cô nhi viện thăm nó.” Nhìn thấy cô bị xúc động mạnh, sợ ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của cô. Cảnh ẵm Phi Phàm lên, “Chị nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến thăm chị.”
Cô không nỡ nhưng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Cô gật gật đầu.
Bế Phi Phàm, Cảnh ra khỏi phòng bệnh, cửa phòng vừa mở ra, thì ᴆụng ngay phải Hứa Ngạn Thâm đang xách cặp Ⱡồ₦g đến.
Hứa Ngạn Thâm nhìn thấy cậu, lại nhìn chiếc hộp không trên tay cậu, ánh mắt trở nên rất phức tap.
“Chị ấy ăn rồi.”
Gượng gạo ném ra một câu, Cảnh đi lướt qua anh.
“Chú ơi, chú ấy là ai vậy?” Lúc sắp ra khỏi bệnh viện, Phi Phàm do dự rất lâu, cuối cùng mới cất tiếng hỏi khẽ.
Nó vừa mới ngả đầu vào vai Cảnh thì nghe thấy bốn chữ ngắn gọn “Chị ấy ăn rồi”, chú đó liền đứng ngây ra trước cửa phòng.
Bóng người đó rất lẻ loi, cô độc.
“Chú ấy… chắc là người mà mẹ cháu rất thích, rất thích…” Thở hắt ra, Cảnh không thể không thừa nhận.
Bị từ chối, tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng, mà là trái tim cô không thể dung nạp thêm một hình bóng khác nữa.