Mảnh Vá Trái Tim - Chương 31

Tác giả: Đản Đản

Thế tại sao còn giam cô suốt hai tiếng đồng hồ? Đây không phải là cố tình doạ người hay sao?
Viên cảnh sát hoàn toàn không biết nói gì.
“Cô ấy hình như sợ quá ngất đi rồi!”
“Ừm.” Anh cúi người xuống, bế bổng cô lên.
Đi được vài bước, nhớ ra điều gì, anh lại dặn, “Phiền anh, nếu bạn cô ấy đến thì chuyển lời với họ là cô ấy đã về ‘nhà’ rồi.”
Lúc cô tỉnh lại, khung cảnh quen thuộc, cô nằm dưới chăn, trên người không mặc gì.
Kinh hãi tột độ, cô ngồi phắt dậy.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm vang trong đêm tối.
Hứa Ngạn Thâm?! Cuộn chăn quanh người, cô lập tức đề cao cảnh giác.
Nhưng hai chân không ngừng run rẩy.
Vì sao cô lại trần trụi thế này? Là bị gã đàn ông trong phòng tạm giam hay là bị anh…
ɠιữα đùι không có cảm giác đau rát nào, chắc… chắc là không phải… bị cái đó?!
Nghĩ thế, cô mới trấn tĩnh trở lại, cô bắt đầu chú ý, da mình toả ra mùi hương sữa tắm dịu mát, đã không còn mùi mồ hôi hôi hám trong phòng tạm giam nữa.
Anh tắm cho cô nhưng vai cô có cảm giác lành lạnh, da cô rất mỏng, vừa rồi bị viên cảnh sát thô lỗ đập vào vai một cái, chắc chắn sẽ bị thâm tím, còn bây giờ cảm giác lạnh lạnh đó chắc là của thuốc bôi.
Chẳng trách, cô mới ngủ được một giấc sâu như vậy.
Sống mũi cay cay.
“Có biết hành vi của em là vô cùng ngu ngốc không?” Anh xoay xoay di động của cô, sắc mặt u ám.
Nếu anh kiện cô thật, cô sẽ bóc lịch nhiều nhất ba năm.
Cô không buồn đáp lại.
Cô còn có cách nào nữa chứ, cô chỉ là một người dân thấp cổ bé họng, lương tâm bất an, lại không thể giương mắt ngồi nhìn, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để đối phó với anh, dập tắt những lời đồn thổi ác ý vây riết lấy Cảnh.
Có lẽ, Cảnh có thể không làm ca sĩ nữa, nhưng, vết nhơ này sẽ theo cậu suốt đời, thật là không công bằng.
“Sở cảnh sát không phải là nơi tốt đẹp gì đâu, lần sau trước khi làm việc gì nên suy nghĩ hậu quả.” Giọng anh lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào.
Cô chính là vì làm gì cũng nghĩ đến hậu quả nên mới bị đè nén như vậy! Cha mẹ cô đã rời khỏi đây rồi, dù gì cô cũng chỉ còn một cái mạng quèn này thôi, anh còn ép cô nữa, cô sẽ đấu với anh tới cùng!
Cô trừng mắt nhìn anh, “Mời anh ra ngoài, tôi phải mặc quần áo.”
Căn phòng này không hề có chút thay đổi nào.
Nếu anh không vứt hết quần áo của cô đi, muốn tìm một bộ để mặc là chuyện rất dễ dàng.
“Không cần mặc đâu, dù gì lát nữa, em cũng cam tâm tình nguyện cởi ra thôi.”
Câu nói đầy chế giễu của anh khiến cô giận run người.
Anh là có ý gì?
“Em đã tỉnh lại rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.” Anh đặt mạnh di động của cô xuống bàn, đứng lên, kéo cà vạt xuống, mặt lạnh tanh bắt đầu ϲởí áօ.
Cô không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh, “bắt đầu cái gì?”, thật vô dụng, hai chân lại mềm nhũn ra.
Gương mặt thông minh của anh dao động, chập chờn, lạnh lùng, “Làm nghĩa vụ của một người vợ.” Họ vẫn chưa ly hôn, anh có quyền đòi hỏi cô.
Anh lại muốn… với cô lúc này, ở đây?
Cô nắm chặt chiếc chăn, bước lùi về sau, nộ khí xung thiên.
Cô không muốn bị anh làm cho sợ hãi, hít một hơi, cô lớn tiếng quát, “Dựa vào cái gì mà tôi phải lên giường với anh? Anh đừng quên chúng ta hiện giờ đang tiến hành thủ tục ly hôn, anh mà dám làm gì tôi, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng…”
Lời của cô bị cắt ngang vì môi cô đã bị môi anh lạnh lùng khoá chặt.
Hành động đột ngột không được báo trước này khiến cô vô cùng tức giận, mắt cô tròn xoe, kinh ngạc, thở không ra hơi, vùng vẫy quyết liệt, trước mắt cô lại tối sầm lại…
Anh đè cô xuống giường, nhíu mày, nét mặt đầy vẻ ghen tuông mà chính anh cũng không thể nào giải thích nổi, điên cuồng giận dữ vần vò bờ môi cứ hở ra là nói phải ly hôn đó.
Anh không ly hôn! Nói một ngàn lần, một vạn lần, câu trả lời của anh vẫn là không ly hôn!
Anh muốn cô luôn ở trên chiếc giường này, ở vị trí bên phải! Anh biết mình cố chấp, mình đang cố níu kéo, nhưng anh không thể buông cô ra!
Cô cố sức vùng vẫy đẩy anh ra, môi mím chặt, không để lưỡi anh xâm nhập vào miệng cô.
Càng vùng vẫy, cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau, giữa hai đùi anh, cái vật nóng nóng, cứng cứng như sắt thép ấy cộm lên sau quần cạ vào đùi cô, khiến cơ thể cô cũng suýt chút nữa nóng lên.
Anh thò tay mò mẫm đùi cô, cô dùng hết sức đá vào chân anh, cả người thở dốc.
Quả nhiên, thường ngày cô ăn rất ít, nên không đủ sức để chống chọi với anh.
Nếu muốn đấu với anh, cô phải ăn thật nhiều mới đúng.
Bây giờ, cả cơ thể đè lên người cô, đè cô suýt ngất đi.
Thấy cô như sắp thở không ra hơi, nụ hôn của anh chuyển hướng xuống cổ cô, vết hôn hồng hồng chứa đầy ham muốn chiếm hữu bá đạo.
Hai tay cô, bị hai bàn tay rắn chắc của anh khoá chặt, phản kháng vô hiệu, cơ thể cô hoàn toàn bị san bằng, dưới lưng là đệm giường mềm mại, trên người là cơ thể sôi sục, cường tráng của anh.
Dù cho cô có vùng vẫy thế nào, nụ hôn đầy nhục dục vẫn bất chấp tất cả như bóng với hình.
Chiếc chăn cuộn trên người cô bị giằng mạnh ra, cơ thể yếu ớt của cô nảy lên, bầu иgự¢ bị bàn tay to chiếm hữu.
“Tránh ra!” Cô vùng vẫy, vặn vẹo dưới cơ thể anh, khiến nhiệt độ cơ thể của hai người càng lúc càng tăng cao.
Di động của cô bắt đầu rung lên, từ từ xoay vòng, tín hiệu màn hình chớp tắt không lời ấy càng làm thú tính trong anh bộc phát dữ dội hơn.
Anh từng nghe cuộc gọi đến từ di động cô, là số nhà của cô, giọng nói ở đầu bên kia là một gã đàn ông trẻ tuổi.
Đối phương dịu dàng hỏi cô khi nào mới về nhà.
Về nhà?!!!
Quan hệ của họ tốt đến mức đã góp gạo thổi cơm chung với nhau? Quan hệ của họ tốt đến mức gã đó có thể có chìa khoá nhà cô, có thể sử dụng điện thoại bàn nhà cô?
Vậy coi người chồng như anh là gì đây? Coi là gì? Coi là gì?
Bàn tay còn lại của anh lạnh như băng, nóng như lửa không ngừng mò mẫm ɠιữα đùι cô.
Ngón tay thon dài của anh xộc thẳng vào nơi mềm mại ẩm ướt trên cơ thể cô.
Cơ thể bị xâm phạm một cách ngang ngược, cô thở nặng nhọc, cơ hồ như sắp ngất đi.
Nỗi hổ thẹn trào dâng, cô giận dữ hét lên, “Hứa Ngạn Thâm, anh muốn tôi ghét anh đến mức nào nữa hả?”
Cô ghét anh, ghét anh, ghét anh!
Thế nhưng.
“Không quan tâm.” Anh nhếch môi, lạnh lùng mỉa mai, “Dù sao chỗ này của em đã không còn thuộc về anh.” Tay anh, ấn vào chỗ đang đập trên иgự¢ trái cô.
Nếu chỗ đó vẫn còn thuộc về anh, thì gã trai đó đã không ở trong nhà cô.
Bỗng dưng cô run lên.
Không dám nhìn không dám truy đến cùng, trái tim cô đang gõ lên những nhịp khiến cô đau đớn.
Không dám nghĩ, vị trí иgự¢ trái của cô đang có tiếng phản kháng yếu ớt: không phải vậy…
Mặt trái của hận chính là yêu.
Cô hiểu rất rõ.
Có lẽ, cô nên tìm một người đàn ông khác để chuyển hướng tình cảm của mình thật!
“Tránh ra! Tôi ghét anh!” Có lẽ vì quá bi phẫn, cô đá vào phần nhạy cảm trên người anh.
Cô không muốn bị đè dưới cơ thể anh.
Cô hận mình cơ thể mình vẫn mẫn cảm với anh như thế.
Cô hận mình đã quen gối đầu lên vai anh khi ngủ, cô hận mình đã nghe quen hơi thở đều đều lúc ngủ của anh, quen với việc ôm anh lúc ngủ. Nửa giường bên cạnh trống trải, lạnh lẽo thường khiến cô tỉnh giấc giữa đêm, không sao ngủ lại được, đành nằm thẫn thờ chờ trời sáng.
Cô hận cơ thể mình vẫn nhớ cảm giác run rẩy mỗi lần anh thâm nhập.
Trước mặt người khác, cô luôn tỏ ra vui vẻ, mọi người đều tưởng rằng cô đã hồi phục rất tốt nhưng thật ra, tất cả đều chỉ là bề ngoài mà thôi.
Anh né cú đá của cô, cuối cùng, ngón tay thon dài cũng rút ra khỏi cơ thể cô.
Ngón trỏ của anh còn dính đầy chất dịch trong suốt.
Anh hiểu rõ từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, vừa rồi, cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Nhưng cô vẫn cự tuyệt.
Nếu cô không phản kháng dữ dội như vậy, anh bây giờ đã đi vào trong cô.
“Không muốn đấu tranh vì hắn sao?” Trái tim anh dù gì cũng đã bị cứa nát, máu chảy ròng ròng, thêm một nhát nữa có đáng kể gì.
Trước đây, chỉ cần anh hôn cô, cả người cô sẽ rúc vào lòng anh, như một cuộn len mềm mại, anh luôn nghĩ rằng, cô sinh ra là để cuộn tròn trong lòng anh.
Nhưng, thì ra không phải như thế.
Sợ mình không thể kìm chế được lòng ham muốn cô, anh quay lại ngồi trên ghế sô pha kế bên giường, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Anh chưa nói với em, em không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần em chịu cười với anh như lúc trước, nũng nịu vài câu với anh như lúc trước, anh sẽ tha cho hắn chứ?” Lời nói của anh cô nghe như đang mỉa mai.
Nhưng, thật đau buồn, đó không phải là lời nói trong lúc tức giận.
Anh yêu cô, yêu đến nỗi trái tim anh có hoảng sợ, có đau đớn hơn nữa, anh cũng hiểu mình không thể không có cô.
Anh thật không hiểu nổi vì sao mình lại yêu cô sâu đậm đến vậy.
Yêu đến nỗi dù thể xác và trái tim cô đã phản bội lại anh, cho dù vết thương trong tim không ngừng nhói đau thì anh vẫn muốn giữ cô lại.
Cô giận dữ nhìn anh.
“Cách này hữu hiệu hơn rất nhiều việc em ngu ngốc đăng bài trên mạng.” Anh cợt nhả.
Cô ngẩng đầu lên, khoé mắt đỏ hoe, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
“Sinh hoạt vợ chồng giữa chúng ta luôn hoà hợp, anh cũng lười tìm người khác để giải quyết nhu cầu, chỉ cần sau này em giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý, anh có thể suy nghĩ đến việc đưa cậu ta trở về vị trí cũ.” Anh đang ra điều kiện giao dịch với cô.
Nếu cô đã thích hắn như vậy, thích đến mức có thể ᴆụng chạm thể xác, thì chút hy sinh “cỏn con” này có là gì.
Nét vô tư, hồn nhiên trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn bởi sự giày vò của anh
Giải quyết nhu cầu sinh lý… Anh coi cô là gì chứ?!!!
“Sao thế, không hài lòng với biểu hiện trên giường của Nhan Hiểu Tinh à?” Khoé miệng cô nhếch lên châm chọc.
“Anh chưa từng lên giường với cô ta.” Lạnh lùng, anh nhắc lại. Nếu anh thật sự cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, loại phụ nữ chỉ được mỗi sắc như Nhan Hiểu Tinh, không lọt nổi vào mắt anh.
Đi mà lừa quỷ sứ! Chẳng thà anh nói với cô, cái cô Nhan Hiểu Tinh đó là đức mẹ Maria.
Cô lạnh lùng trừng anh.
Cho dù, Nhan Hiểu Tinh không phải là nguyên nhân chính khiến họ chia tay, nhưng là nỗi đau nhức nhối trong tim cô mãi mãi.
“Em thì sao? Em với nhân tình bé nhỏ của mình lên giường chưa?” Anh hỏi bằng giọng mỉa mai hơn.
Cô ném mạnh gối về phía anh.
Đây là phản ứng gì? Là có, hay không có?
Anh phát hiện, mình chẳng hiểu phụ nữ chút nào.
Di động của cô lại rung lên từng chặp, cô cuối cùng cũng phát hiện ánh sáng màu xanh đang chớp tắt liên hồi.
Ai đã chỉnh di động của cô sang chế độ rung?
Muộn thế này rồi, cô còn chưa về nhà, Cảnh và Phi Phàm nhất định rất lo lắng cho cô.
Lại quấn chăn quanh người, cô vội vàng định nghe điện thoại.
“Nghe đi, nghe rồi, em sẽ thấy hắn sẽ “૮ɦếƭ” thảm hơn! Em rất hiểu tính anh đúng không anh trước giờ nói được làm được!” Giọng nói của anh rất bình thường nhưng lại khiến cô siết chặt di động trong tay, không thể ấn nút nghe màu xanh.
Anh đang tức giận.
Cho dù giọng anh bình thản đến đâu cô cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt tim gan anh.
Không được, bây giờ cô không thể làm liên lụy đến ai nữa.
“Hứa Ngạn Thâm, cậu ấy không có liên quan gì đến chuyện của chúng ta hết! Hôm đó, là tôi lừa anh.” Để không tiếp tục liên lụy, tổn thương đến Cảnh, cô đành phẫn uất gạt bỏ mọi sự chống đối, giải thích rõ ràng.
“Thật ư?” Anh không tin, vì mặt cô rất lo lắng.
Cô rõ ràng đang lo lắng cho gã đó.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô tức giận hét lên.
Mặt Hứa Ngạn Thâm không tỏ ra bất kỳ thái độ nào, rất lạnh lùng vô tình.
Cô hoảng sợ.
“Anh nói rồi, anh là đàn ông, có nhu cầu sinh lý, là một người vợ, em phải giúp anh giải quyết!” Thái độ của anh vẫn thế, rất thản nhiên, “Mỗi tuần anh sẽ tìm em một, hai lần để giải quyết nhu cầu, lúc anh tìm em, em có bận cách mấy cũng phải xuất hiện ngay, còn nữa không được phép về nhà.”
Anh rất hiểu tính cô, chỉ cần cô có quan hệ tình dục với một người đàn ông, chắc chắn không thể có chuyện đó với người đàn ông thứ hai.
Cho dù rất bỉ ổi, anh cũng phải lợi dụng sự bảo thủ này của cô để giữ cô ở lại bên mình.
“Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ không ᴆụng đến hắn.” Đôi mắt đen híp lại, không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, bảo đảm với cô, “Em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ nghe theo em.”
Súc sinh!
Cô căm phẫn.
Anh đứng dậy, kẻ cả nhìn cô, “Em phản đối đề nghị của anh à? Được, em gật đầu một cái, là có kịch hay để xem ngay.”
Cô ngước lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt đó, hận không thể băm vằm anh ra làm trăm mảnh.
Nhưng cô thừa nhận, cô bị câu “có kịch hay để xem” làm cho hoảng hốt, lo sợ.
Vì sao không dứt khoát không quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của một gã đàn ông? Trái tim anh nhói đau, nhưng môi lại nở nụ cười.
“Nếu không phản đối, khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Anh nhấn nhá từng chữ.
Cô cơ hồ cắn môi rướm máu.
Trước khi tia máu trên môi cô trào ra, anh chạm tay mình vào môi cô.
Cô há miệng cắn phập ngón tay anh, bằng tất cả sức mạnh, bi phẫn, căm hận.
Nhưng ánh mắt anh dịu lại.
“Sao lại gầy đến thế này?” Anh vuốt vuốt tóc cô.
Vừa nãy lúc bế cô về nhà, cô nhẹ bẫng trên tay anh.
Cô căm phẫn cứng đờ người, cô vẫn nằm ở vị trí bên phải theo thói quen.
Bờ vai cô trần trụi, anh nằm bên trái, điều hoà bật lớn sợ cô lạnh, anh đắp chăn lên người cô. Nhưng, dưới chăn, bàn tay anh lại ve vuốt làn da mịn màng như nước của cô.
Bị sự vuốt ve lên xuống dịu dàng của anh, cánh tay cô nổi da gà, cô chán ghét hất tay anh ra nhưng anh được thể càng làm tới.
Sau mấy lần như vậy, cô cũng chẳng buồn phản kháng nữa.
Dù gì, phản kháng hay không, kết quả cũng giống nhau.
Cơ thể đàn ông rắn chắc của anh đè lên người cô.
Bộ иgự¢ quen thuộc, rắn chắc như thành trì ấy khiến cô thở hắt ra, anh bây giờ, giống như cô, không còn mảnh vải nào trên người.
Người anh nóng ran, căng cứng cạ vào đùi cô.
“Muốn thì anh nhanh lên một chút!” Cô khó chịu né mặt sang một bên.
Cô coi mình như đã ૮ɦếƭ là được rồi! Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ℓàм тìин với anh, cô còn giả vờ thanh cao gì chứ! Tuy nghĩ như thế nhưng lòng cô lại rất tức giận, khó mà kiềm nén được.
Cô luôn hy vọng, họ sẽ chia tay trong hoà bình, vì dù sao họ đã từng yêu nhau rất thật lòng, nhưng bây giờ vì sao lại thành ra thế này?!
“Cô không nhẫn tâm thì làm sao có thể thoát được anh ta?!”
Lời của luật sư lởn vởn trong đầu cô.
Trái tim cô đang nghiến răng nghiến lợi.
Thì ra, cô đã quá ngây thơ.
Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng, lành lạnh đặt lên cổ cô.
Cô kìm nén tức giận, cả người cứng đờ ra.
Anh nóng ran, dịu dàng ngậm lấy ภú๓ שú hồng hồng trên bầu иgự¢ căng tròn của cô, cô phẫn nộ đến suýt chút nữa đá anh, anh lập tức giữ lấy đùi cô, cô mới cố kìm lại.
Nhưng, lúc lưỡi anh bắt đầu rà soát chỗ hồng hồng đó thì dù cô đã dùng hết ý chí của mình, phía dưới, vẫn ươn ướt đầy hổ thẹn.
Có lúc, cảm giác của con người hoàn toàn phản bội lại ý chí còn anh thì biết rõ từng điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
“Anh nhanh lên một chút có được không?” Để che giấu nỗi hổ thẹn, giọng nói của cô trở nên gắt gỏng.
Sớm ૮ɦếƭ sớm đầu thai.
Anh dùng ngón tay đặt giữa môi cô, ngăn không cho cô nói.
Anh không muốn dùng bạo lực với cô, nhưng, nếu cô cứ giữ thái độ này, anh sợ mình sẽ bị kích động, sẽ тһô Ьạᴏ với cô.
Nhìn ngón tay còn hằn dấu răng mình của anh, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Hình như lúc nãy cô cắn rất mạnh.
Bàn tay anh đặt lên miệng cô, “Chút nữa chịu không nổi thì cắn anh.” Anh biết, cô không thật lòng muốn lên giường với anh, chỉ là vì bảo vệ cho gã đó mà thôi.
Anh không quan tâm, anh nghĩ thông suốt rồi, bây giờ để giữ được cô, anh phải từ bỏ lòng kiêu hãnh.
Cô né mặt sang một bên, không thèm để ý đến anh.
Anh cũng không tức giận, môi vẫn trượt dần xuống phía dưới, đến nơi nhạy cảm, anh dừng lại.
Cô dùng hết sức mình cố giữ cho cơ thể không run lên bần bật.
Không phải muốn giải quyết sinh lý sao? Sao còn chưa bắt đầu? Sao còn giày vò cô như thế?
Cánh tay còn lại của anh, xoa xoa nơi nhạy cảm đó, rất nhẹ, rất dịu dàng.
Cảm giác này thật quá đày đoạ người khác.
Cô cắn chặt môi mình.
Tay anh nhẹ nhàng, từ từ đưa vào trong, xoay vòng.
Cơ thể nhạy cảm của cô theo từng động tác của anh, trào dịch nhờn, ướt đẫm cả một mảng drap giường.
Đáng ghét hơn là, anh lại vùi đầu vào đó, dùng lưỡi liếm hết chất dịch cô vừa tiết ra
Anh lăng nhục cô đến khi nào nữa? Cô lại muốn đạp anh ra, nhưng hai chân bị tay anh giữ chặt.
Đột ngột, lưỡi anh tấn công vào vùng ẩm ướt, nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.
Cô giật nảy người, rụt người lại.
Cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Cô tưởng rằng, mình đóng giả xác ૮ɦếƭ là được, cô tưởng rằng mình không có cảm xúc là được, nhưng, những cử chỉ ђàภђ ђạ dục tính thế này cô chịu không nổi.
Vì sao không nhanh lên? Vì sao không nhanh lên? Anh là cầm thú, cô là con cá ૮ɦếƭ, thế là ok rồi!
Anh nâng ௱ôЛƓ cô lên, không để cô vùng vẫy, lưỡi anh càng công kích mạnh bạo hơn.
“Á!” Tiếng hét như khóc lại như rên đau thoát ra khỏi miệng cô, cô vội vàng, vừa xấu hổ vừa tức giận, bi phẫn cắn vào bàn tay đang để bên cạnh miệng cô.
Cảm giác đau buốt ở tay, nhưng môi anh lại nở nụ cười.
Tuy cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng anh đối xử dịu dàng, hết mình như vậy chỉ với duy nhất mình cô.
Không phải muốn mua vui lấy lòng ai, chỉ là, anh muốn làm như thế mà thôi, muốn tận hưởng hết mọi dư vị của cô.
Cô trước đây, từng “cầu xin” anh, còn cô bây giờ, không còn “đáng yêu” nữa, nhưng anh biết, không thể ép cô nữa.
Như thế đã là rất tốt rồi.
Anh muốn từng chút một, tìm lại cô trước đây.
Anh dịch người ra một chút, chuẩn bị thâm nhập vào cơ thể cô.
Thật ra, anh vốn có thể đợi, nhưng sự xuất hiện của gã trai đó, bắt buộc anh phải đi nước này.
Tiếp theo, nên phải làm gì đây?
Anh còn tự tin với cuộc hôn nhân này không?
Thật ra, có một cách có thể khiến cô không bao giờ nhắc đến hai chữ “ly hôn” nữa.
Tay anh đặt trên ngăn kéo tủ đầu giường.
Chỉ cần, chỉ cần anh không dùng bao…
Cá tính của cô bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra rất yếu đuối.
Tờ lịch trên bàn nhắc nhở anh hôm nay là thời điểm “nguy hiểm” của cô, nếu giao việc tránh thai cho cô…
Tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp, chỉ được dùng nhiều nhất mỗi tháng hai lần, nếu không sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho sức khoẻ, cô hiểu điều đó. Cho nên sau này, việc quy định gặp nhau mỗi tuần vài lần, cô phải chọn cách uống Tђยốς tгáภђ tђคเ ít tác dụng phụ trong một thời gian.
Mỗi ngày một viên, tuyệt đối không được quên uống, nhưng tính cô chắc chắn sẽ quên thường xuyên.
Muốn mang thai thật quá dễ dàng.
Có thể, có thể…
Không có có thể! Anh nhanh chóng kéo ngăn kéo tủ, như thể không cho phép mình làm chuyện để sau này hối hận, anh xé vỏ bao, nhanh chóng đeo vào.
Anh lại đè lên người cô, xộc vào cơ thể cô.
Không có có thể.
Dù anh ích kỷ thế nào chăng nữa, cũng không muốn dùng cách có thể ςướק đi tính mạng của cô để giữ cô lại bên mình.
Còn cô, đã phẫn uất đến muốn ૮ɦếƭ, hai mắt nhắm chặt, gân xanh hằn trên trán.
Cô cắn chặt tay anh, không cho phép mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tốc độ anh lúc nhanh lúc chậm, giày vò ý chí của cô.
Nhưng, bất luận là trái tim cô có chống cự thế nào, thì làn da mịn màng, cơ thể mềm mại của cô vẫn bị anh ôm lấy, hưởng ứng với từng động tác nhanh chậm của anh.
Mỗi lần ra vào của anh, cô phải khổ sở đấu tranh giữa lý trí và Dụς ∀ọηg.
Sắp kết thúc rồi, ráng thêm chút nữa! Cô tự an ủi mình, nhưng cũng đồng thời không thể ngăn được từng đợt khoái cảm trào dâng, xâm chiếm cơ thể.
Sau nửa tiếng, tóc của anh bết lại vì mồ hôi.
Anh chấn động, cả người căng như dây đàn, luồng dịch cách một lớp bao phóng vào người cô.
Anh phủ phục trên người cô.
Cuối cùng, cũng kết thúc rồi! Cô thả lỏng người, tóc mái của cô cũng bết trên trán, còn mồ hôi trên cơ thể cô không phân biệt được của anh hay của chính mình nữa.
Cô sắp thở không ra hơi, đẩy anh ra.
Anh bất lực, rút ra khỏi cơ thể cô, để cô được tự do.
Quấn chăn lên người, hai chân cô mềm nhũn, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cô mở nước nóng kỳ cọ khắp người hết lần này đến lần khác.
……
Cô hận, cô rất hận! Vừa rồi, cô lại đạt khoái cảm!
Tắm rất lâu, cửa phòng tắm đã khoá trong bị đập mạnh mấy tiếng, người bên ngoài cửa đanh thép ra lệnh, “Chức Tâm, ra đây!”
Anh có chìa khoá.
Cô vội vàng tắt nước nóng, tắt xong mới phát hiện mình đã xối nước rất lâu, thể chất lại quá suy nhược, cơ hồ không đứng vững nổi.
Vịn vào tường, cố xoa tan cơn chóng mặt, cô mặc áo choàng tắm, đẩy cửa bước ra, cô đã có thể nói với anh bằng giọng vô cùng lạnh lùng, vô cùng thản nhiên, “Tôi về đây.”
Anh đã có được thứ anh mong muốn, bây giờ, có thể thả cô về được rồi chứ?!
“Ngày mai là Chủ Nhật, không phải được nghỉ sao?” Anh nhíu mày.
Tuy hơi nóng trong phòng tắm vẫn còn, nhưng gương mặt nhỏ của cô lại tái mét.
Anh thò tay áp lên mặt cô, nhưng bị cô lạnh lùng né sang một bên.
“Tôi muốn về nhà, tôi rất mệt rất buồn ngủ, tôi muốn ngủ.” Cô lặp lại.
“Nhà của em chính là ở đây, buồn ngủ, mệt, muốn ngủ, ở đây… càng thuận tiện.” Anh chỉ vào bên phải giường.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” Cô mất kiên nhẫn.
Rõ ràng đã suy nghĩ kỹ, chuyện đã đến nước này, cô phải lật bài ngửa với anh, thu thập chứng cứ ly hôn.
Nhưng, đến khi bắt tay vào làm, cô thật sự không phải là người biết dùng thủ đoạn.
Cô đã quá quen, thật thà đối diện với anh.
Tức giận, vui sướng, buồn phiền, bất cứ cảm xúc nào cô cũng đều thể hiện chân thực trước mặt anh.
“Anh hình như đã nói, em phải ngủ lại đây rồi đúng chứ?” Thái độ của anh rất thản nhiên, “Hay là em cho rằng, anh nói ngủ lại là chỉ chuyện đó? Hay là, em hy vọng anh ℓàм тìин với em lần nữa?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc