Lúc cô và Phi Phi đến cô nhi viện đón cậu, đã là hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn rọi nghiêng trên chiếc áo sơ mi kẻ sọc hơi quê mùa, cạnh chân cậu là chiếc valy nhỏ.
Giống như cậu chỉ đi đâu đó nghỉ phép vài ngày vậy.
“Cảnh!” Nghe thấy tiếng cô, cậu quay đầu lại, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt mộc mạc của cậu, còn có cặp kính gọng to trên sống mũi.
Nhìn bề ngoài, vô cùng bình thường.
“Cậu ta là ‘Ảnh’ đó hả, chẳng thấy có gì đặc biệt!” Phi Phi nói nhỏ vào tai cô.
Đã từng xem tạp chí, bây giờ được nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy, thật có chút thất vọng.
Cô huých cùi chỏ vào người Phi Phi
Thật không chịu nổi, trước đây còn từng mê mẩn người ta, gió vừa thổi, đã quên sạch sành sanh rồi.
Muốn để Phi Phi dần dần tự mình phát hiện ra, nên cô không định đính chính để bạn mình ngạc nhiên.
Cậu và bọn trẻ… từ biệt nhau.
“Anh Cảnh, anh được chị xinh đẹp này nhận nuôi rồi à?” Một bé gái bốn tuổi rất ngưỡng mộ hỏi cậu.
Không chỉ có Cảnh mà cô và Phi Phi cũng suýt chút nữa bật cười.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ mềm mềm chụp lấy Phi Phi.
Một đứa bé trai không biết từ lúc nào đã tách khỏi nhóm trẻ đang vây lấy Cảnh vòng tới chỗ bọn cô.
Phi Phi cúi đầu, giọng nói lanh lảnh, rất lanh lợi hỏi cô, “Dì ơi, chiếc xe đó là của dì à?”
Phi Phi đi làm nhiều năm, để tự thưởng cho mình, cô vừa mới mua chiếc BMW mini.
Cậu bé hiếu kỳ hỏi đó chừng ba tuổi, gương mặt rất xinh xắn, đôi mắt sáng, nhìn Phi Phi rất xúc động.
Phi Phi gật đầu, mềm giọng “Đúng rồi, anh bạn nhỏ có muốn ngồi thử không?”
Hê hê, Phi Phi thích nhất là tiểu soái ca.
“Dì ơi, cháu tên là Lạc Lạc.” Tiểu soái ca Lạc Lạc ngước đôi mắt vô tội khẩn cầu cô. “Dì có thể đưa cháu đi chơi được không?”
“Ừ ừ ừ.” Phi Phi gật đầu cái rụp, “Được, dì đưa cháu đi dạo một vòng nhé!”
Đáng yêu quá, nếu cô không phải còn độc thân, sẽ lập tức nhận nuôi tiểu soái ca này ngay.
Phi Phi vui vẻ bỏ rơi Chức Tâm, chở đứa bé đi dạo một vòng gần đấy.
Một đứa bé ba tuổi đã biết logo của xe BMW, đã biết “lấy lòng khách” như vậy, Chức Tâm cảm thấy quá lanh lợi.
Cô và Cảnh đợi Phi Phi một hồi.
“Chức Tâm, bạn chị chưa quay lại, tôi vào chào viện trưởng một tiếng.” Xách chiếc vali đơn giản, cậu bước vào văn phòng viện trưởng.
Thế là, cô một mình trò chuyện với những người bạn nhỏ.
Đối diện với lũ trẻ ríu ra ríu rít, không tìm được chuyện gì để nói, cô bắt đầu cùng bọn trẻ thảo luận xem lớn lên sẽ làm gì.
Bác sĩ, giáo viên, công chức, ông chủ, ước mơ của chúng rất đa dạng, cũng bình dị lạ lùng.
Nhưng, có một đứa bé lớn một chút, nước da trắng ngần lại nói, “Lớn lên cháu muốn trở thành một ngôi sao nổi tiếng!”
Ồ? Ước mơ thật dễ thương.
“Vì sao, đóng phim rất cực khổ, ánh nắng sẽ làm cho da cháu đen xì đó!” Cô quỳ xuống, trò chuyện với đứa bé.
“Vì, anh Cảnh mỗi tháng đều cho viện trưởng rất nhiều tiền! Sau này lớn lên, cháu cũng muốn học anh Cảnh, mua cho các em thật nhiều quần áo, thật nhiều sách vở!” Đứa bé chỉ bọn trẻ xung quanh, quả quyết nói.
“Được đó! Chúng em cần quần áo mới cần đồ dùng mới!” Bọn trẻ reo lên.
Cậu chắc chắn rất thường trở về đây.
Cô nghĩ vậy.
Rất nhiều đứa trẻ ra khỏi nơi đây đều không muốn quay trở lại.
Biết uống nước nhớ nguồn chỉ có một bộ phận nhỏ.
Ví dụ như cậu.
Cậu không có nụ cười thân thiện, toả nắng nhưng nó lại giống như mạch suối ngầm ấm áp.
Đột nhiên, cậu và viện trưởng vội vàng bước ra, trên tay cậu ôm một đứa bé trai khuôn mặt rất thanh tú đang nhắm tịt mắt, mặt đỏ gay.
Là đứa bé tối đó không ngủ được.
“Chức Tâm, người trong cô nhi viện quá ít, viện trưởng không chăm sóc hết được, chúng ta đưa Phi Phàm đến bệnh viện trước được không?” Cậu vội vàng hỏi.
Cô vội vàng gật đầu, vội vàng gọi điện thoại cho Phi Phi.
Phi Phi đang đi lòng vòng gần đó lập tức quay xe về, cô và Cảnh ngồi ghế sau, chăm sóc đứa bé có tên Phi Phàm đang sốt cao.
“Dì ơi, đến chơi thường xuyên nhé!” Rất dứt khoát xuống xe, vẫy vẫy tay, bé trai tên Lạc Lạc nở nụ cười như thiên thần, nhưng ánh mắt lại không có chút ấm áp.
Hình như họ đã cắt ngang chuyện vui nào đó của nó.
Suốt đường đi, đứa bé sốt mê man, nhưng vẫn mở mắt mấy lần.
“Mẹ, mẹ…” Thằng bé gọi mẹ trong vô thức.
Ánh mắt thằng bé rất tĩnh lặng, rất lờ đờ nhưng lại viết đầy nỗi hoảng hốt, bất lực, và cả nỗi cô đơn không thành tiếng.
Suốt đường đi, thằng bé cứ nắm chặt lấy tay cô, khiến trái tim cô hoảng sợ.
“Thằng bé mấy tuổi rồi?” Cô khẽ giọng hỏi.
“Sáu tuổi. Ba tháng trước bị vứt trước cổng cô nhi viện, nghe nói, lúc đến đây, là bị mẹ lừa đến.” Cảnh rút một chiếc khăn giấy, lau mồ hôi rịn trên trán thằng bé, nhưng có lau cũng không sạch hết được, “Một tháng trước, nó đã không còn mong mẹ sẽ quay lại tìm nó nữa, nhưng bắt đầu phát sốt.”
Không còn mong mẹ sẽ quay lại tìm nó nữa…
Phải thất vọng như thế nào mới có thể khiến một thằng bé nhỏ như vậy không còn mong đợi tình yêu từ mẹ nó nữa.
Sáu tuổi… Nếu lúc đó, cô không phá thai thì bây giờ con cô cũng đã được sáu tuổi.
Cô bất giác cảm thấy đau xót.
Bảy năm trước, cô đã từng vứt bỏ đứa con của mình.
Bỗng nhiên, nước mắt làm nhoè mắt cô.
Cô ngượng ngùng quay đi, không muốn để người khác nhìn thấy, mắt cô đang ngấn nước.
May mà, cậu chuyên tâm với thằng bé, không chú ý đến cô.
Cô định rụt tay lại, lau nước mắt nhưng tay cô vừa động đậy, thằng bé càng nắm chặt hơn.
Hình như sợ cô bỏ đi mất.
“Phi Phàm thường ngày không gần gũi với ai kể cả viện trưởng.” Cảnh có chút kinh ngạc.
Thật ra, cậu cũng lờ mờ đoán được, lúc sốt cao, trẻ con dễ phát sinh ảo giác.
Ảo giác có mẹ mình bên cạnh.
Lúc cậu mới vào cô nhi viện, cũng đã từng như vậy.
……
Đến bệnh viện nhi đồng, cô ôm Phi Phàm còn Cảnh đi lấy số.
Thì ra Phi Phàm bị viêm quai hàm cấp tính, bệnh này sẽ sốt cao mấy ngày liền.
Lúc kim tiêm đâm vào đường ven nhỏ xíu của thằng bé, giữa tiếng khóc thất thanh, sợ hãi của các em bé khác, Phi Phàm chỉ co rúm người lại, nhưng không khóc.
Cô ôm chặt thằng bé.
“Những đứa trẻ trong cô nhi viện đều không khóc.” Cậu bình thản nói.
“Vì sao?” Cô không hiểu.
Khóc rồi sẽ gây thêm phiền phức cho viện trưởng, sợ lại bị bỏ rơi một lần nữa, cho nên, không ai dám khóc.
Cô xoa đầu thằng bé.
Đứa bé này, khuôn mặt rất sáng sủa, rất đẹp trai, chỉ là quá lặng lẽ.
Cô bỗng nảy ra ý định, “Cảnh, tôi có thể nhận nuôi nó không?”
Có lẽ, là vì tiếng gọi “mẹ” của thằng bé đã đánh động lòng cô, có lẽ vì cô quá cô đơn, thật trùng hợp, đứa bé này cũng cô đơn.
Cuộc đời này, cô có thể sẽ không còn có thể có đứa con của chính mình được nữa, gặp được Phi Phàm cũng là một cái duyên.
Trong phòng truyền dịch, Cảnh ngẩn ra, không ngờ cô lại có đề nghị này.
“Nhưng, chị không phù hợp với điều kiện nhận nuôi…” Về mặt luật pháp, cô đã “nhận nuôi” Hứa Lãng, không thể nhận nuôi đứa trẻ khác nữa.
Nghe thế cô rất rầu rĩ.
Cô biết, cô thích ai hoặc thứ gì, cũng đều không đạt được.
“Chị có thể trợ dưỡng nó trước, việc chị muốn nhận nuôi Phi Phàm, đợi bình tĩnh lại rồi hẵng nói.”
Cậu rất lí trí, suy nghĩ thay cô, nếu cô thật sự ly hôn rồi, việc nhận nuôi một đứa trẻ sẽ rất khó kết hôn lần nữa, trừ phi…
Phi Phàm đã sáu tuổi, giống như cậu hồi đó, nhất thời rất khó tìm được người nhận nuôi, cho nên không cần phải vội.
“Ừ.” Cô gật đầu, quả thực cô đã quá bốc đồng.
Truyền dịch một lúc, thằng bé tỉnh lại, khát khao đưa tay ra, tìm chút cảm giác an toàn có thể vỗ về trái tim hoang mang của nó, cô vội vàng đưa tay ra.
Thằng bé nắm lấy cổ tay gày gò của cô.
Cậu nhìn vào mắt cô, “Phi Phàm xem ra bệnh mấy ngày nữa mới khỏi, cô nhi viện có rất nhiều trẻ con, viện trưởng sợ là không có nhiều thời gian chăm sóc nó. Hay là, Chức Tâm, chị đưa nó về nhà chăm sóc một thời gian, có được không?” Sống cùng nhau sẽ vun đắp tình cảm giữa cô và thằng bé.
Dù sao, thời gian này cậu cũng nhàn rỗi, có thể chăm sóc Phi Phàm.
“Có thật là được không?” Chức Tâm mừng rỡ.
Bỗng nhiên, cô thấy rất thương thằng bé.
“Tôi sẽ báo với viện trưởng.” Thái độ của cậu rất bình thản, nhưng nhìn kỹ, trong mắt cậu thấp thoáng niềm vui.
Ba người, cảm giác giống như một gia đình.
Bỗng chốc, Ⱡồ₦g иgự¢ cô đầy năng lượng.
Cuộc sống của cô, không còn cảm giác một mình nữa.
Trên đường đón Phi Phàm về nhà, mũi tiêm đã có tác dụng, sốt đã hạ, thằng bé cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, chỉ là, đôi mắt già dặn sớm và tĩnh lặng đó có những gợn sóng cảm xúc nhè nhẹ.
“Tối nay tôi ở cùng phòng với Phi Phàm là được rồi.” Để không gây thêm phiền toái cho cô, cậu chủ động lên tiếng.
Thật ra, sống ở nhà cô, cậu không bình thản như biểu hiện bên ngoài, cậu cũng rất hồi hộp.
Nhưng, lúc cô nói “Cậu có muốn dọn đến không?”, cậu nhận ra, ngoài lòng trượng nghĩa giữa bạn bè ra, cô còn có chút cô đơn, hoang mang giấu kín trong lòng.
Cuộc sống của cô, thật ra, bắt đầu từ bây giờ, mới chỉ là một bước khởi đầu thật sự, rất cần có sự động viên của bạn bè bên cạnh.
Cô chắc chắn rất không nỡ rời xa cha mẹ, nhưng lại đành phải làm ra vẻ vui sướng tiễn cha mẹ đi xa.
“Cậu ở phòng cha mẹ tôi nhé.”
Cô có hỏi qua ý cha mẹ, họ đều nói không thành vấn đề.
Bạn cô trước nay không nhiều, nhưng kết giao lâu dài, đều là những người có nhân cách tốt.
“Được, cám ơn chị.” Đặt vali xuống, cậu ôm Phi Phàm vào phòng trước.
Phi Phàm rất yếu, yên lặng tựa vào vai cậu, nhìn cô không chớp mắt, khiến cô rất xót xa.
Từ khi hạ sốt đến bây giờ, thằng bé cũng đã “tỉnh” trở lại.
……
Đêm đầu tiên, Phi Phi cũng ngủ lại nhà cô.
Giống như hồi học phổ thông, bọn cô nằm chung trên một chiếc giường, trò chuyện với nhau trong bóng tối.
“Cậu ấy gỡ kính ra, thật khiến người ta ngỡ ngàng.” Phi Phi thì thầm.
Vừa nãy, cậu vào bếp rót ra thằng bé cốc nước đúng lúc Phi Phi cũng đi gọt trái cây, kết quả phát hiện trong bếp có một chàng trai vận đồ ở nhà, mái tóc đen vừa gội xong còn ướt nước, trông rất tự nhiên, khiến người ta mê mẩn.
Cô ngỡ ngàng.
Quá đẹp trai! Sao lại có người đẹp trai như thế nhỉ?!!!
“Cậu gian thật đấy! Cất giấu một chàng trai nhìn không biết chán trong nhà.” Cô véo tai Chức Tâm.
Trí nhớ không tốt nên cô đã quên mất đi vừa mấy tiếng trước, cô còn nói đối phương trông rất bình thường.
Cũng đâu thể trách cô được, mà là bộ dạng cậu đeo kính trông thật ngờ nghệch.
Ngờ nghệch đến mức chẳng có chút hấp dẫn nào.
“Thần kinh!” Chức Tâm bị cô chọc cười, “Người ta sinh năm 88 đó, chị hai, cho em xin đi!”
Khoảng cách tuổi tác chắn ngang ở giữa, cô và Cảnh rõ ràng là không thể, cô đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
“Sinh năm 88 thì đã sao? Tớ xin cậu mới đúng, đừng có kỳ thị tuổi tác như thế, nói không chừng người ta còn trưởng thành hơn cả chúng ta đấy!” Những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, chắc chắn không giống với những đứa lớn lên trong vòng tay cha mẹ như cô.
“Ba năm trước, tớ đã từng nói với cậu, tớ không thể chấp nhận được đàn ông nhỏ tuổi hơn tớ, nhỏ hơn một ngày cũng không!” Cô nhấn mạnh ba năm trước, cũng thời gian này.
Vì sao lại là ba năm trước? Câu nói này, Chức Tâm từ nhỏ đến lớn, ít nhất cũng đã nói 800 bận.
Phi Phi ngẩn ra.
“Ba năm trước, tớ từng nói lúc ở quán bar.” Cô giúp ai đó khôi phục lại trí nhớ.
“Á!” Phi Phi hét toáng lên, cuối cùng cũng nhớ lại, “Là cậu ta!”
“Khẽ thôi!” Chức Tâm không chút khách khí phát vào đầu cô một cái.
Phòng bên cạnh có trẻ con, không thể quá lớn tiếng.
Hơn nữa, đối tượng họ thảo luận lại ở phòng bên cạnh.
“Có thật là cậu ta không?” Phi Phi hỏi cô rất nhỏ rất nhỏ.
“Ừ.” Cô gật đầu.
Cuộc đời chính là một mối duyên.
“Trời ạ!” Phi Phi càng xúc động hơn.
Cô không nhịn được cười, “Rảnh rỗi tớ sẽ giúp cậu thăm dò khẩu vị của cậu ấy, xem cậu ấy có chịu gái già không!” Cô muốn Phi Phi theo đuổi cậu.
“Cậu dám nói tớ già? Chán sống rồi hả?” Phi Phi cưỡi lên người cô không ngừng thọc lét cô.
Cô cười muốn đứt hơi.
Hai người, đùa mệt rồi, mỗi người nằm vật ra một góc.
“Chức Tâm, trong lòng cậu vẫn còn yêu anh ta à?” Đột nhiên, Phi Phi khẽ khàng hỏi.
Lần trước, vốn dĩ định giới thiệu một đồng nghiệp nam đã ly hôn, nhân cách, gia thế đều rất tốt cho Chức Tâm nhưng cô liền từ chối.
Cô nói, cô bây giờ không có lòng dạ nào tiếp tục một tình cảm khác.
Câu hỏi này khiến Chức Tâm im lặng hồi lâu.
Phi Phi khuyên, “Chữa trị vết thương tình cảm, cách tốt nhất là nhanh chóng bắt đầu một tình cảm mới.”
Nhanh chóng yêu một người khác để quên đi một người, cách này rất hữu hiệu.
“Tớ có công việc, tớ cảm thấy rất đầy đủ.” Cô phản bác.
Vì sao cứ phải yêu đương chứ, trái tim con người đâu phải là sắt đá, không chịu nổi giày vò và mệt mỏi.
“Cậu cảm thấy đầy đủ thật sao? Cậu cảm thấy vui vẻ thật sao? Chức Tâm, nếu là như vậy, cậu đã không gầy thành thế này.” Chỉ mới gần hai tháng, Chức Tâm đã ốm như que củi.
Giống như lúc cô vừa sảy thai, ngoài mặt thì cười cười, không muốn người khác lo lắng cho mình, nhưng áp lực tinh thần của cô nhất định rất lớn.
“Công việc khá bận mà thôi.”
Để quên một người cần bao nhiêu thời gian? Một năm không được thì hai năm, đợi đến khi có thể gột sạch sẽ hình ảnh anh ra khỏi trái tim cô, thì trái tim cô cũng sẽ thanh thản trở lại.
“Hy vọng hai người mau chóng ly hôn.” Phi Phi cầu chúc, “Hy vọng cậu mau chóng tìm được người đàn ông thật sự hiểu cậu!”
……
Sáng tinh mơ, Cảnh đã dậy từ rất sớm.
Cậu đeo tạp dề, rửa sạch tay, chuẩn bị nấu canh.
Cậu mở tủ lạnh, bên trong trống trơn, chỉ có vài quả trứng gà và vài cọng rau đã sắp ngả vàng.
Rõ ràng sau khi cha mẹ chuyển đi, cô cũng chẳng bật bếp ở nhà.
Cậu bắt đầu rửa rau, nhặt bỏ những lá vàng, bắt đầu nấu bữa sáng truyền thống.
Cháo trắng đạm bạc, cháo phải đặc thì bọn trẻ ăn mới no.
Rau xào không, không cho nhiều dầu, trứng chiên ốp la chín hai mặt, bọn trẻ mới không bị đau bụng.
Rất lâu trước đó, cậu đã biết giúp mẹ viện trưởng nấu bữa sáng cho bọn trẻ trong cô nhi viện.
“Woa, thơm quá!” Phi Phi từ trong phòng bước ra, ngửi thấy mùi cháo thơm nức.
Anh bạn nhỏ hôm qua còn sốt cao, bây giờ đã yên lặng ngồi trước bàn ăn.
“Bát bát soái ca, cháu hiền ghê cơ!” Phi Phi khen ngợi.
Bát Bát soái ca? Kiểu xưng hô kỳ lạ gì thế này?
Cảnh nghe không hiểu.
Nhưng, cậu vốn không phải là người quá hiếu kỳ.
Chức Tâm cũng theo sau, cô vừa cột tóc đuôi ngựa vừa vui vẻ bước ra khỏi phòng.
“Các vị, tôi đi làm đây nhé!” Đuôi mắt cô nhìn Tiểu Phi Phàm.
Đứa bé đó vẫn cúi đầu, không nhúc nhích, hình như không nghe cô nói.
“Bye bye!”
Chào xong, cô định mở cửa thì bị Phi Phi kéo lại.
“Ăn sáng trước đã! Đừng phụ lòng Bát bát soái ca!” Phi Phi không vui.
Nhưng, cô không có thời gian.
Chỉ là, cô bất ngờ nhìn thấy Phi Phàm ngước đôi mắt lặng lẽ lên nhìn cô. Nó đang nhìn cô?
Bất giác, cô tiến lại bàn ăn, ngồi xuống.
“Mọi người cùng ăn đi.” Cô cười.
Cô không muốn để thằng bé có cơ hội mẫn cảm.
Thấy cô cùng ăn, Phi Phàm yên lặng bắt đầu cầm đũa.
“Chức Tâm, ăn thêm chút thức ăn đi.” Thấy cô chỉ ăn cháo, Cảnh đẩy đĩa rau đến trước mặt cô.
Cô nếm thử một miếng.
“Trứng ốp la.” Cậu đẩy đĩa trứng đến trước mặt cô.
Cô cũng ăn một miếng nhỏ.
Mỗi món cô chỉ ăn một chút.
Không chỉ có Cảnh mà Phi Phi cũng bắt đầu thấy kỳ lạ.
“Chức Tâm, có phải không hợp khẩu vị không?” Phi Phi cảm thấy mùi vị rất ngon, chẳng lẽ cô yêu cầu quá thấp sao?
“Không có, rất ngon mà!” Cô cười lắc đầu.
Nhưng, cô không ᴆụng đũa thêm lần nào nữa.
Cậu nhận ra, mới ăn được vài muỗng, mày cô đã nhíu lại, hình như thức ăn rất khó nuốt.
Cậu nghi hoặc cầm đũa lên gắp thử một miếng.
Tuy không thể nói là rất ngon nhưng rất vừa miệng.
Có gì đó không ổn.