Mỗi bước chân về nhà nặng như đeo chì, cánh cửa sang trọng khắc hoa sẫm màu đó như hóa thân của một nhà tù đáng sợ, chỉ đợi cô bước vào là rơi tõm xuống hố băng sâu.
Chân cô chỉ mới vừa dừng trước cửa thì cánh cửa lớn “cạch cạch” mở tung ra ngay lập tức, một bóng người như cơn gió lốc quấn lấy cô, “Em về rồi? Đi đâu thế hả?!” Cô còn chưa kịp phản ứng thì bị hơi thở nóng hổi vây lấy, cả người bị kéo vào vòng ôm nóng bỏng.
Mấy phút trước anh đứng ngồi không yên trong phòng thì giây phút này nỗi vui mừng khôn xiết dâng đầy trong anh.
Anh rất lo lắng, sợ cô sẽ bỏ đi lang thang! May mà, cô đã trở về! Nhưng, anh chắc chắn phải “dạy cho cô một bài học” để việc này không xảy ra nữa,
Nghĩ là làm, anh mím chặt môi, đẩy cô ra một chút, để cô nhìn rõ sắc mặt đang sa sầm của mình, “Em đi đâu vậy?” Anh hỏi từ tốn, không giận dữ thị uy.
“Chẳng đi đâu cả, đi lòng vòng hít thở không khí.” Không cần cái ôm siết của anh, cô bình thản bước vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
“Em có biết mình đã làm sai rồi không?” Anh nheo mắt, ép cô phải nhận sai.
Sau khi sự việc đó xảy ra, cảm giác cô luôn muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh khiến anh bất an.
“Em chỉ muốn đi lòng vòng hít thở không khí thì cớ gì không thể mang vệ sĩ theo? An ninh ở Mỹ hỗn loạn như thế nào em có biết không?” Ánh mắt anh lạnh lùng.
Cô cũng chẳng phản bác, ngước mắt, nở nụ cười hờ hững với anh, “Ngạn Thâm, lại đây ngồi.” Cô chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Do dự một lát, anh bước tới ngồi xuống cạnh cô,
“Có cần ôm không?” Giọng chậm rãi, anh đột nhiên hỏi.
Trước đây ở nhà, anh vừa ngồi xuống bên cạnh cô, cô đã vui vẻ rúc vào lòng anh, chờ anh ôm.
Cô cười nhạt, lắc đầu.
Sau ngày hôm nay, họ đã không còn là mối quan hệ thích ôm lúc nào thì ôm nữa.
“Muốn nói chuyện gì?” Anh nhìn cô, “Anh sẽ thay vệ sĩ khác, tìm một vệ sĩ là người gốc Hoa, đầu óc lanh lẹ một chút cho em, sau này ra ngoài đi dạo mua quần áo, em phải để đối phương đi theo, chuyện hôm nay không được phép xảy ra nữa! Nếu không sau này không cho em ra ngoài nửa bước!” Anh tin lời cô, chỉ là anh có nguyên tắc của anh.
Cô chẳng hề nổi giận, cũng chẳng hề nhảy dựng lên, chỉ trầm ngâm rất lâu.
“Ngạn Thâm, chúng ta đã kết hôn năm năm rồi…” Cô chậm rãi bắt đầu.
“Là năm năm hai mươi mốt ngày.” Anh cắt ngang lời cô
Cô cười nhẹ, “Đúng vậy, quãng thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn.” Rất nhiều người nói, hôn nhân đến một thời gian nhất định sẽ là tay phải sờ tay trái, cô nghĩ nếu như thế, hôn nhân của họ vẫn chưa đủ dài, thật ra, hai người vẫn có tình cảm sâu đậm với nhau.
“Có lúc sẽ cảm thấy chúng ta như một cặp tình nhân yêu nhau sâu đậm, có lúc lại cảm thấy chúng ta là một gia đình bền chặt không thể tách rời. Trước đây, em thấy những cặp vợ chồng vì chia tay mà quay sang oán hận nhau, cảm thấy rất buồn cho họ. Nếu có một ngày em và Hứa Ngạn Thâm chia tay, cho dù không thể làm bạn, cũng không cần phải phủ định tất cả quá khứ đã từng có với nhau, đã từng là người đầu gối tay ấp, em không muốn chúng ta trở thành kẻ thù của nhau.”
“Anh không làm bạn với phụ nữ, chúng ta cũng sẽ không chia tay.” Anh không hiểu, tự dưng vô duyên vô cớ đi nói những lời không may mắn này.
“Em cũng không làm bạn với chồng cũ.” Hít một hơi thật sâu, cô cuối cùng cũng mở lời, “Hứa Ngạn Thâm, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ngẩng phắt đầu lên, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Họ ở bên nhau lâu như vậy, giống như những cặp tình nhân khác, cũng có lúc cãi vã, cũng có lúc chiến tranh lạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ “chia tay”, “ly hôn”.
“Em càng lúc càng cảm thấy mình không thích hợp với Hứa gia, càng không thích hợp với anh.” Cô quay mặt sang, cố gắng nở nụ cười bình thản với anh, “Nói đúng hơn là, thật ra chúng ta không hợp nhau chút nào hết.”
“Ai nói chúng ta không hợp nhau?!” Anh lớn tiếng.
Tính cách của họ thuộc dạng bổ sung cho nhau, tám năm qua luôn bình yên vô sự. Cơ thể họ ăn ý đến mức hiểu rõ từng vị trí nhạy cảm của đối phương, mỗi lần quan hệ đều cảm thấy mới mẻ, không hề nhàm chán, như thế mà gọi là không hợp ư?!
“Mấy ngày qua, em đã suy nghĩ rất kỹ, chúng ta đã không còn cần thiết phải ở bên nhau.”
Hôm anh đưa Tђยốς tгáภђ tђคเ cho cô uống, cô đã chính thức hạ quyết tâm này.
“Em-đang-đùa-kiểu-gì-vậy-hả?” Anh gằn từng chữ, nén cơn giận, “Lý do, anh cần lý do!” Cho anh một lý do ly hôn hợp lý!
“Lý do thứ nhất, em muốn một cuộc sống bình thường. Nhà không cần quá to, cuộc sống không cần quá xa hoa, nhưng trong đó nhất định phải có một người chồng dịu dàng, ấm áp. Anh ấy yêu em, tôn trọng em, chúng ta là vợ chồng, cũng là người bạn thân thiết nhất trên đời này, bất cứ chuyện gì, chúng ta cùng bàn bạc, trao đổi với nhau.” Trong mắt cô chất chứa đau thương, “Bất cứ khó khăn nào, hai vợ chồng cũng chung vai gánh vác, chứ không phải anh một mình vứt bỏ em mà đi.”
“Chúng ta rất thân mật! Anh cũng luôn cố hết sức cho em một cuộc sống bình dị không để Hứa gia làm phiền em!” Anh dùng sức mạnh chụp lấy hai bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên đùi của cô, sự bất an chưa từng có trước đây đang bủa vây lấy anh – một người luôn rất tự tin vào cuộc hôn nhân của mình.
Cô không thích nhà cao cửa rộng anh sẽ mua một căn hộ chung cư bình thường! Anh thật ra đã quen sống trong biệt thự, anh đã quen việc có kẻ hầu người hạ, nhưng cô không thích! Ok, anh nhường nhịn hết cho dù là nhà ở Trung Quốc, hay căn hộ này ở Mỹ, anh cũng không dám mua quá lớn, sợ cô cảm thấy không thoải mái.
Cô im lặng rút tay ra khỏi tav anh.
“Lý do thứ hai, nhân sinh quan, giá trị quan của chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau.” Thật ra, cô biết vấn đề này luôn tồn tại giữa họ, chỉ là cô đã rất cố gắng, rất nỗ lực khắc phục, nhưng đến bây giờ cô không còn đủ sức để vùng vẫy nữa.
“Trên đời này chẳng có ai nhân sinh quan, giá trị quan hoàn toàn giống nhau hết! Chúng ta yêu nhau nên chuyện này không phải là vấn đề gì to tát!” Anh phủ định tất cả.
Thế ư? Khóe miệng cô khiên cưỡng nhếch lên.
Được thôi, cô nói tiếp đây.
“Lý do thứ ba, em không có anh chị em gì hết, nên không cần bất cứ người nào gọi em là chị.”
Anh nhíu mày, mãi một lúc sau mới hiểu cô muốn ám chỉ điều gì, “Cô ta không phải luôn gọi em như thế sao?”
Anh không phải là người tinh ý. Nhưng từ khi Nhan Hiểu Tinh bước chân vào nhà họ đã luôn gọi cô bằng chị, anh không cảm thấy có hàm ý gì đặc biệt.
Cô có nhạy cảm quá không?
“Em không muốn cùng hầu hạ một chồng với người khác.”
Cùng hầu hạ một chồng là có ý gì? Anh đã từng nói người khác cũng có thể có “anh” như cô sao?! Cho dù là như vậy, chẳng lẽ cô sẽ không giành lại anh sao?! Nheo đôi mắt đen lại, ngọn lửa giận phừng phừng trong đáy mắt, cô có thể vứt bỏ anh dễ dàng đến thế sao?
Giọng cô bình thản, ánh mắt nhìn ra xa xăm, “Hôm nay thật ra em đã ghé qua biệt thự.
Anh mím chặt môi, không để cho sự kinh ngạc làm ảnh hưởng chút bình tĩnh còn sót lại trong anh.
“Cô ta cũng gọi mẹ anh là ‘mẹ’.” Tiếng “mẹ” ngọt như mật đó khiến trái tim cô tan nát. Họ đã công nhận nhau như vậy rồi, cô ở lại chẳng khác nào tự sỉ nhục mình!
“Em đến nhà Phi Phi không phải cũng gọi mẹ cô ấy là mẹ sao?” Anh khịt mũi. Cô có nhạy cảm quá không?
“Giống nhau ư?!” Mắt cô lóe lên sự giễu cợt, “Em và Phi Phi là bạn thân, thân đến nỗi có thể mặc quần áo của nhau, thân đến nỗi em coi mẹ cô ấy như người mẹ thứ hai của mình! Nhưng, Nhan Hiểu Tinh và mẹ anh cũng thân đến mức đó sao?!”
Anh nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, vẫn chọn nói cho cô biết, mình cũng vừa mới biết sự tình, “Lúc cô ta mang thai Lãng Lãng, mẹ anh cho dì Vương sang Mỹ chăm sóc cô ta, giám sát cô ta, hầu như mỗi tháng, mẹ anh đều không yên tâm bay sang Mỹ nhìn “bụng” cô ta, cho nên cô ta rất thân với mẹ anh.”
“Thân đến mức có thể gọi ‘mẹ’?” Cô khẽ giọng hỏi.
“Em biết mẹ anh là người thích hư danh thế nào mà, ngay cả khi em gọi một tiếng ‘mẹ’, bà ấy cũng không thật lòng đáp lại, huống hồ là Nhan Hiểu Tinh?! Bà ấy chỉ lợi dụng cô ta thôi!” Anh nói thẳng tuột.
Hình như lời anh nói đã làm tổn thương đến cô.
“Em không cần để ý đến bà ấy, anh cũng không đâu dựa vào người lớn trong nhà.” Anh nói gỡ lại.
Anh đã không còn là đứa trẻ lên ba, không cần phải dựa dẫm vào cha mẹ, nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu cơm không lành canh không ngọt cũng chẳng hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ.
Anh vẫn không hiểu. Cô và mẹ anh nảy sinh vấn đề trong lúc giao tiếp với nhau ư?
“Hứa Ngạn Thâm, mẹ anh có thể lợi dụng gì ở cô ta? Chẳng qua chỉ muốn mượn Lãng Lãng để kéo gần khoảng cách giữa anh với cô ta, để hai người có thể sinh thêm Lãng Lãng thứ hai, đứa thứ ba, thậm chí thứ tư!” Cô nhìn quá thấu suốt, nghĩ quá thấu suốt cho nên mới đau đớn thế này.
Ngay đến những chuyện đã qua, cô cũng không cách nào chịu đựng được huống hồ gì sự việc lại ngày càng tiến triển.
Cô không muốn giãy giụa trong đau khổ thêm nữa.
Khi bắt đầu cuộc hôn nhân này, cô đã rất cố gắng hòa hợp với bước chân anh, với gia đình anh, nhưng, quay đầu lại thì phát hiện, anh và người nhà anh đã giẫm lên giới hạn thấp nhất của cô.
Có lẽ, người phụ nữ khác có thể chấp nhận kiểu đại gia đình vô lý và con người tự đại vô lý của anh lúc này, nhưng cô không thể.
Anh đứng dậy, quỳ xuống trước mặt cô, nắm chặt đôi bàn tay mảnh khảnh của cô, ngón tay anh đan vào ngón tay cô.
“Sẽ không có Lãng Lãng thứ hai đâu, anh hứa!” Thái độ của anh vô cùng chân thành.
Nhưng cô hình như không hiểu anh đang nói gì, lạnh lùng rụt tay mình lại, khiến những ngón tay anh không bao giờ còn có cái cảm giác tay đan tay, tay siết chặt tay nữa.
Nụ cười của cô vẫn nhạt như thế, vẫn nhẹ như thế, “Yên tâm đi, sau khi ly hôn, anh sẽ có một người vợ khỏe mạnh, sinh cho anh thật nhiều con trai.” Đến lúc đó, mẹ anh chắc chắn sẽ cười híp mắt.
“Anh cần nhiều con trai như vậy để làm gì?” Ngọn lửa giận không thể đè nén nổi nữa bốc lên đầu anh, lời của anh không đáng để cô tin đến thế sao? “Sự ra đời của Lãng Lãng đem lại lợi ích vô cùng lớn cho anh, anh không thể không có nó! Mục đích của anh đã đạt được, anh cần tiếp tục sinh nhiều con để làm gì?!”
Anh cần nhiều con để làm gì? Nấu, luộc, hầm để ăn thịt ư?! Lãng Lãng chẳng thể khơi dậy niềm vui sướng được làm cha trong anh, cũng không có bất kỳ đứa bé nào có thể khơi dậy tâm trạng phấn khích, sung sướng lẫn lo lắng, thận trọng đến mức không ngủ được khi cô mang thai con của anh.
“Lợi ích vô cùng lớn.” Nghe những chữ này, tim cô đau đến mức không tưởng, “Anh có từng nghĩ, lợi ích của anh sẽ là nhát dao ghim mãi trong tim em không?”
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Cô đã không hiểu, thế thì để anh nói thẳng cho cô biết vậy.
Cô im lặng nhìn anh.
“Em không phải vẫn là vì cô gái đó sao? Anh với cô ta không có bất kỳ mối quan hệ nào hết! Lãng Lãng là…”
Vì sao cô lại nói lợi ích của anh là nhát dao nằm mãi trong trái tim cô? Anh tự nhận, anh có suy nghĩ đến tâm trạng của cô, ngoài Tâm Ngữ ra, đến ngay cả mẹ anh cũng không biết, Lãng Lãng là đứa bé được sinh ra từ trong ống nghiệm!
Cô không nghe.
Cô bình thản cắt ngang anh, “Hứa Ngạn Thâm, Lãng Lãng được sinh ra như thế nào, bây giờ nói với em cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Không còn ý nghĩa gì ư? Thế này là thế nào?
“Bất kỳ lời giải thích nào của anh, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Không thể kiềm chế, cô lắc đầu, buồn bã, “Ý nghĩa thật sự của Lãng Lãng nằm ở chỗ anh đã vì Hứa gia mà vứt bỏ em!” Cho dù anh có nói với cô, anh với cô gái kia chưa từng có bất cứ quan hệ xác thịt nào thì cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu chỉ là một phút yếu lòng nhất thời ma xui quỷ khiến, có lẽ, cô đã có thể tha thứ cho anh.
Nhưng, tình yêu giữa họ, đã phải hy sinh triệt để, bị giẫm đạp triệt để vì “lợi ích” của Hứa gia.
Anh mím chặt môi, anh không đồng tình! Anh không cách nào đồng tình!
“Thật ra, giai đoạn sau mỗi lần bị sảy thai, em luôn nghĩ lung tung rằng có một ngày, nếu cha anh bắt anh phải chọn giữa em và cơ nghiệp nhà họ Hứa, anh sẽ chọn ai…” Đau đớn, khó chịu, thấp thỏm, lo âu, tâm trạng đó cứ bám riết lấy cô trong một thời gian dài. Cô luôn không dám để anh phát hiện, nhưng hôm nay cô lại tự nói ra.
“Sẽ không có chuyện đó!” Anh siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, “Còn nữa, cứ cho là có, câu trả lời này còn cần anh phải nói ra ư?!” Cô không tin tưởng anh đến thế sao?
Bây giờ, thô lỗ cũng không giải quyết được vấn đề, anh cần phải bình tĩnh!
“Anh sẽ chọn Hứa gia!” Cô lạnh lùng nhìn anh, “Em cũng từng nghĩ anh nhất định sẽ chọn em, nhưng, thì ra không phải.” Sự tồn tại của Lãng Lãng chính là đáp án cuối cùng của sự lựa chọn này, một sự thực đanh thép.
“Thẩm-Chức-Tâm!” Cô thật quá đáng. Chẳng lẽ phải mổ bụng anh ra cô mới nhìn thấu tim anh sao? Anh luôn tưởng rằng cô hiểu hơn ai hết anh yêu cô biết nhường nào!
Cô nhìn ra cửa sổ, ánh đèn rực rỡ này, thành phố hoa lệ này không thuộc về một người phụ nữ bình thường như cô.
“Em cần một người bạn đời, một người đàn ông không bao giờ vì sự nghiệp của mình mà hy sinh tình yêu. Lời giải thích mà em cần chưa bao giờ là một kết cục đã rồi, không thể thay đổi, bắt buộc em phải chấp nhận.” Anh quá ích kỷ.
Anh sắp bị cô làm cho phát điên lên.
“Em và Hứa gia căn bản là chẳng hề tồn tại sự lựa chọn này! Chúng ta sống đến răng long đầu bạc, không hề có bất kỳ xung đột nào với Hứa gia!” Không cùng một vấn đề vì sao phải gộp chung lại để nói? Vì sao phải bới móc chuyện không có ra như thế?
Sự cố gắng ngồi lại nói chuyện với nhau của họ đã thất bại hoàn toàn.
“Thẩm Chức Tâm, em vẫn còn yêu anh, trong trái tim anh cũng chỉ có mình em, như vậy chưa đủ sao?” Bất kỳ sự tranh đấu nào trong sự nghiệp đều không liên quan đến cô!
Cô đã không còn sức để tranh luận với anh nữa.
Trải qua biến cố lớn như thế, tất cả mọi cảm giác trong cô đều chùng xuống, “Em thừa nhận, tình yêu giữa chúng ta vẫn chưa tan biến hết. Tình cảm tám năm không thể mất trong một sớm một chiều. Nhưng em có đủ tự tin, em sẽ dần dần quên được anh, quên đi tình cảm đau đớn này.”
Trên đời này, có ai thiếu ai mà sống không được chứ? Nói trắng ra, thứ mọi người thiếu chính là thời gian làm lành vết thương lòng.
“Chúng ta đều sẽ dần dần quen với cuộc sống không có nhau. Có lẽ, người vợ sau này của anh sẽ là một thiên kim môn đăng hộ đối, còn em, sẽ tiếp tục tìm người đàn ông phù hợp với mình.”
Thái độ của cô, không có chút gì giống như đang giận dỗi.
Trái tim anh, vì câu nói này của cô, càng vì thái độ bình thản của cô, mà bị Ϧóþ nghẹt, hoang mang tột độ.
“Thẩm Chức Tâm, anh không ly hôn!” Anh rít qua kẽ răng, không còn giữ được bình tĩnh hơn được nữa, anh tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Anh không muốn ly hôn! Cô đừng có nằm mơ!