Mảnh Vá Trái Tim - Chương 16

Tác giả: Đản Đản

“Giọng cô ấy rất hay giống như một ngôi sao nào đó.” Cậu đang giúp cô kể tiếp câu chuyện của mình.
Trong tai nghe, một giọng cười nhẹ vọng đến, “Nhưng cô ấy hát không đúng nhạc, mọi người đều giương mắt há miệng nhìn.” Lúc đó, “giọng hát ma quái” ấy làm cậu giật mình đánh rơi nhạc cụ xuống đất.
Cô sững sờ.
Cô là thế, giọng nói thì vô cùng dễ nghe nhưng chỉ cần cất tiếng hát là đám bạn vội vàng ôm đầu bịt tai ngay.
“Sau đó thì sao? Cậu thích cô ấy, hai người cùng tiến tới với nhau?” Cô bắt đầu bất an. Hy vọng chỉ là sự trùng hợp.
“Không, chỉ có tôi chú ý đến cô ấy, luôn nghe chương trình của cô ấy, thỉnh thoảng còn viết thư cho cô ấy. Sau đó, cô ấy có đến quán bar cùng bạn vài lần, nhưng chúng tôi không hề quen nhau.” Giọng của cậu trầm ấm, dễ chịu, “Thật sự thích cô ấy là một lần, trên đường từ quán bar về nhà, tôi vô duyên vô cớ bị ai đó chặn lại, đối phương nói tôi ςướק bạn gái của anh ta, thật ra, tôi còn không có ấn tượng với cái tên đó.”
“Đối phương nói tôi giảo biện, hai bên ai cũng không nghe ai, thế là đánh nhau. Hôm đó, đối phương dẫn theo rất nhiều người, một đám người vây lấy tôi, từ từ, tôi cũng bị rơi vào thế hạ phong.”
Mọi người, bao gồm cả cô, đều lắng nghe rất chăm chú, vì quả thật không thể tưởng tượng ra được bộ dạng của “Ảnh” lúc đánh nhau với người ta.
“Sau đó, có một cái đầu nhỏ thò vào, hét lớn ‘Chú cảnh sát, ở đây này! Chính là chỗ có đám người đánh nhau đó, mau bắt hết bọn chúng đi!’ Đám người đó vừa nghe thấy có cảnh sát, hốt hoảng trèo tường chạy tán loạn.” Nói ra, cô chính là ân nhân cứu mạng của cậu.
Cô còn nhớ mình cũng từng trải qua chuyện như thế.
Lúc đó, Phi Phi rất ái mộ một chàng trai đứng hát ở quán bar, mê đến độ như bị chuốc bùa mê thuốc lú, Phi Phi luôn thừa lúc Hứa Ngạn Thâm đi công tác, lôi cô đến quán bar. Hôm đó, có một chàng trai bị người ta đánh, Phi Phi chuẩn bị làm anh hùng cứu “mỹ nhân”, cô nàng lái xe, còn ép một người có gan thỏ đế là cô núp ở một bên hét lớn ‘Cảnh sát đến rồi’.”
Cô vẫn còn nhớ, cô dìu chàng trai mắt mũi bầm tím lên, cùng Phi Phi đưa cậu ta đến bệnh viện.
Lúc ấy, cô còn quan tâm hỏi đối phương, “Em trai, em có bị thương không?”
Tiếng “em trai” khiến đối phương cứng đờ không nói nên lời, như thể không muốn thấy mặt cô thêm một lần nào nữa.
Rồi sau đó, bạn trai của Phi Phi bị gãy chân, cô nàng chẳng còn tâm trí đâu mà si tình chàng ca sĩ quán bar nữa, cho nên, họ không còn gặp chàng trai đó thêm một lần nào nữa.
Những chuyện này quá trùng hợp, nghe rất quen thuộc, trong ký ức mơ hồ…chàng trai hát ở quán bar đó hình như rất giống “Ảnh”.
Khả năng nhận diện người của cô rất kém, kém đến nỗi người bên cạnh chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.
“Hôm nay, đề tài mà chúng tôi muốn thảo luận là tình một đêm.” Cô bắt đấu thấy hối hận vì mình đã viết xong kịch bản này từ rất lâu trước đó.
“Đi đâu là thích hợp nhất để tìm thấy tình một đêm? Quán bar, diễn đàn hay các buổi offline. Rất nhiều người nói, tìm tình một đêm thực tế hơn là tìm người yêu, chỉ cần ngoại hình bạn không quá khiến người khác hốt hoảng, chẳng ai toan tính túi bạn có nặng hay không…”
Cô mỉm cười cầm xấp kịch bản trên tay, nói lưu loát, biểu cảm, lúc này, cửa phòng mở ra, một thân hình cao lớn, rắn rỏi bước vào, không nói tiếng nào, im lặng ngồi xuống một bên.
Bây giờ là mười hai giờ trưa, sao anh lại về nhà?
Cô nhíu mày.
Thì ra, cô bị giám sát đến mức độ này.
Đến cả làm chương trình, anh cũng không yên tâm?!
Cô lạnh lùng nhìn anh.
Anh tựa người vào đầu giường, cố chấp ngồi lì trong phòng, nhắm mắt, làm như không thấy sự bực bội của cô.
Anh sẽ không ra ngoài! Tuy anh đã nhượng bộ nhưng đây cũng là sự kiên quyết của anh.
Hơn nữa, vừa nãy ở ngoài anh có nghe được một chút đề tài cô thảo luận hôm nay khiến anh khá khó chịu.
Trong một giây cô lo ra đó, đạo diễn chương trình đã kết nối một cuộc điện thoại.
“Ảnh, em có thể hỏi anh, anh nghĩ thế nào về tình một đêm không?” Thính giả được kết nối phấn khích hỏi, ςướק lời của cô.
Cảm giác về sự có mặt của Hứa Ngạn Thâm khiến cô không thoải mái cho lắm, cô miễn cưỡng mỉm cười, nhường lời cho “Ảnh”.
Cô rất mệt, thật sự rất mệt, thì ra mỉm cười cũng là một việc khiến người ta mệt mỏi đến thế.
“Đây là tự do của người khác, tôi không phản đối.” Thái độ của cậu vẫn bảo thủ.
“Thế còn anh thì sao? Anh thì sao? Đã từng có tình một đêm chưa?” Đối phương không ngừng truy hỏi.
Cậu im lặng.
“Anh không nói, vậy thì chắn chắn có rồi? Đúng không? Đúng chứ!”
Trán cô nhăn lại, sợ nhất là phải đối phó với loại thính giả dai như đỉa thế này.
“Cô ấy thành niên rồi chứ? Có phải cô ấy chủ động quyến rũ anh không? Loại phụ nữ thích tình một đêm nhất định là rất lẳng lơ, không biết xấu hổ, đúng chứ?!” Vị thính giả nọ vẫn đang rất phấn khích với sự hiếu kỳ của mình, lời lẽ dồn dập.
“Bạn vui lòng nói chuyện tôn trọng một chút!” Cậu thò tay, cắt ngang điện thoại.
Trong tai nghe vọng tới tiếng đồng nghiệp xôn xao.
“Ảnh” coi như đã gián tiếp thừa nhận cậu từng có tình một đêm.
Ngày mai các tờ báo giải trí sẽ giật tít về cậu cho xem.
“Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nghe một ca khúc mới của ‘Ảnh’ mang tựa đề Nói dối…” Để tránh sự việc phát triển theo chiều hướng không tốt, cô vội vàng chuyển sang âm nhạc.
Tôi từng nói dối, nói là không yêu em
Xin đừng vạch trần lời nói dối của tôi
Tôi rất dễ quên, mùi hương hoa hồng ngoài bậu cửa không phải là hoa tôi tặng
Tôi tin từng câu nói của em
Tin sự chân thành của em, tin hạnh phúc của em
Chúc em là người phụ nữ hạnh phúc.
……
Nghe ca từ tự nhiên, không chút gượng gạo của bài hát, cô đờ đẫn.
Tình một đêm…
“Cạn ly! Vì tất cả hạng đàn ông dối trá trên thế giới này!”
“Cậu rất giống ‘Ảnh’ của Tổ hợp truyền kỳ!”
“Cậu là nhóm máu RH- chứ?”
“Đến phòng cậu hay về phòng tôi?”
“Đừng đi có được không? Đêm nay, tôi không muốn ở một mình!…”
Những mảnh ký ức vụn vặt, bắt đầu bám riết lấy cô.
Đêm đó…
Hai người đều đã “thẳng thắn với nhau”… Cậu nhẹ nhàng hôn cô, từ cổ đến vai…
Đàn ông một khi đã bị khiêu khích thì rất dễ mất kiểm soát, cô rất hiểu đạo lý này.
Cô cắn môi, nghiêng đầu né tránh.
Cô rất sợ hãi, bắt đầu sợ hãi.
Cô chưa từng làm chuyện điên rồ như thế này, cô không biết mình có hối hận không, cô thậm chí không biết chàng trai có vẻ ngoài giống “Ảnh” này tên là gì.
Lúc đó, phía đầu giường có cuốn hộ chiếu, dưới ánh đèn nhập nhoạng, cô khựng lại nhìn, run run, tay từng chút từng chút một tiến lại gần.
Ngay lúc nụ hôn của cậu sắp trượt xuống phần nhạy cảm thì cô hét toáng lên.
“Cậu sinh năm 88?!” Trời ạ! Cô lại đi dụ dỗ một đứa con nít!
Cô giống như bị dội một gáo nước lạnh, rượu tỉnh quá nửa.
Đẩy cậu ra, cô vội vàng lóp ngóp bò dậy.
“Không được! Không được! Chúng ta cách nhau những sáu tuổi!” Cô suýt chút nữa nổ tung.
Cô thật muốn có một tia sét đánh ૮ɦếƭ cô cho rồi!
Cậu cứng đờ người, “Dụς ∀ọηg” của người đàn ông vẫn đang nhe nanh múa vuốt.
Vừa rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, họ đã quan hệ tình dục với nhau.
Cô lấy chăn quấn quanh người, run lên bần bật “Tôi không làm nữa! Tôi không làm nữa!” Cô không muốn làm hại đến mầm non của đất nước.
Cô còn nói là muốn sinh con! Trời ạ, cô nói điên nói khùng gì thế này?!
“Tôi không thể!” Cô hét lớn.
Cứu tôi với!
Cô rất sợ cậu sẽ vồ tới, suy cho cùng, tên đã lắp vào cung, rất khó để mà không “bắn” ra!
Nhưng, dù thân xác rất đau khổ, cậu cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ bước xuống giường, “Tôi đi tắm.”
Thế thôi ư?
Có nghĩa là, tất cả đã kết thúc.
Cô an toàn rồi.
“Này…xin lỗi…” Cô ấp úng, khẽ giọng nói xin lỗi sau lưng cậu.
Thật quá xấu hổ, người đòi làm cho bằng được là mình, người nói không làm nữa cũng là cô.
Cậu chắc đã nghe thấy, “Không sao, tôi mới là người phải nói xin lỗi.” Cơ thể trẻ trung, đối diện với người mình thích rất khó kiềm chế.
Ngay từ đầu, cậu không nên gật đầu.
Đến lúc cậu vào phòng tắm, cô mới nghĩ mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Thật ra, cô và chàng trai tối hôm đó đều rất rõ nguyên nhân vì sao cuối cùng họ không tiếp tục nữa nữa.
Nguyên nhân lớn nhất là vì trái tim cô không thể buông xuôi, tuổi tác chỉ là cái cớ.

Cô cố gắng nhớ lại tên trên hộ chiếu, nhưng thất bại.
Kỷ… Cô chỉ nhớ ở cột đầu tiên, họ là Kỷ.
Cô lại nhớ lại, hình như, hình như ở cột thứ hai, tên…chữ đầu tiên là…Cảnh.
Cảnh!!!
Trời ạ! Cô kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.
“Chị ở Mỹ vẫn khỏe chứ?” Tiếng nhạc vẫn chưa dừng, trên QQ, một nick vừa mới thêm vào đang bật sáng.
“Vẫn… khỏe…”
Cô lấy hết can đảm “Là tôi sao? Cô gái kêu cảnh sát đến, còn ở phòng 1711…” Dù rất khó mở lời nhưng tính cô thích rõ ràng.
Im lặng vài giây, cậu chỉ trả lời bằng một chữ “Ừ.”
Uỳnh uỳnh uỳnh, đầu óc cô quay cuồng.
“Tôi…” Cô không còn lời nào để nói, cô suýt chút nữa là lên giường với bạn mình, lại là người bạn nhỏ hơn mình những sáu tuổi.
“Hôm đó thật ngại quá, sau này chúng ta đừng nhắc đến nữa.” Cậu giải vây giúp cô.
Cô rất cảm kích.
“Chị muốn về nước không?” Đột nhiên, cậu đánh một dòng chữ.
Về nước… cô tiu nghỉu…
Cô dĩ nhiên muốn về, trải qua quá nhiều chuyện như thế này, cô rất muốn, rất muốn về nước.
Cô muốn gặp mẹ, cô muốn gặp Phi Phi, cô muốn gặp tất cả bạn bè.
“Tôi làm mất hộ chiếu rồi…”
Hộ chiếu của cô đã bị Hứa Ngạn Thâm tịch thu rồi.
Anh muốn cô ở lại, dù từ giờ về sau cô có biến thành một Chức Tâm tê dại, mụ mị.
“Tôi vẫn đang ở Mỹ.” Cậu không hỏi thêm gì nữa, chỉ gõ ba chữ, “Tôi giúp chị.”
Giúp bằng cách nào?
“Tôi sẽ giúp chị báo mất, sau đó chúng ta sẽ đến đại sứ quán làm lại hộ chiếu mới.” Ở Mỹ, muốn làm lại hộ chiếu thì phải đến cảnh sát báo án.
Đúng rồi! Sao cô không nghĩ ra nhỉ?
“Em đang nói chuyện với ai thế?” Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, nghe thấy tiếng gõ bàn phím, Hứa Ngạn Thâm mở mắt, cảm thấy có gì đó bất thường.
Cô bình tĩnh đóng cửa sổ chat lại. Cố nặn ra nụ cười, “Các bạn thính giả nghe đài, thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến lúc chúng ta nói lời tạm biệt rồi, giờ nay tuần sau mong các bạn tiếp tục đón nghe Âm nhạc thịnh hành tôi làm chủ!”
Hứa Ngạn Thâm bước lại gần cô.
“Chức Tâm, chị mau về nước đi, chúng ta tụ tập một bữa!” Các đồng nghiệp ríu ra ríu rít, “Chúng tôi sẽ tổ chức tiệc cho chị.”
“Chức Tâm, chúng tôi nhớ chị lắm…”
“Chức Tâm, chị không nên nghỉ việc, ở nhà làm vợ không chán lắm! Mọi người không nỡ rời xa chị!”
Mỗi người một câu, cộng sự của nhau bao năm, tin cô nghỉ việc quá bất ngờ, mọi người đều tiếc cho cô, mong khuyên cô đổi ý.
Sống mũi cô cay cay, định nói gì đó thì “phụt” một tiếng, màn hình tắt ngóm.
Hứa Ngạn Thâm mặt lạnh tanh thu dọn ổ cắm điện.
Cô luôn bị nhốt trong nhà, lúc anh không ở nhà cô ngồi bên cửa sổ, cuộn người lại. Anh vừa về đến nhà, bản năng phòng vệ của cô bắt đầu hoạt động, cô biến thành phòng thủ, biến thành thù địch, biến thành sắc nhọn.
Đối diện với cô như vậy, anh không thấy mệt mỏi sao?
Ngay đến cô cũng cảm thấy quá mệt mỏi khi phải sống thế này, sự cầm tù của Hứa Ngạn Thâm, thói bá đạo của anh, những lời nói lạnh lùng của chính mình khiến không khí trong căn nhà này đã trở nên nghẹt thở.
Cô muốn tháo chạy. Ý định này vừa nhen lên, đã không thể dập tắt được.
Ba ngày sau, sau bữa cơm trưa, cô nói mình muốn đi dạo, đã lưu lại ở Mỹ cô cũng cần phải mua quần áo, đồ dùng sinh hoạt cá nhân. Vệ sĩ có được sự đồng ý của Hứa Ngạn Thâm, tò tò theo sát cô.
Giữa đường, cô nói muốn đi vệ sinh, dù đều là nữ nhưng cô vệ sĩ mang quốc tịch Mỹ chỉ dám đứng đợi ở ngoài.
Cô cởi chiếc đầm đang mặc trên người, thay quần jean và áo thun đã chuẩn bị sẵn trong giỏ, cột hết tóc lên giấu vào trong chiếc mũ lưỡi trai, trang điểm tùy tiện, khiến khí chất nhu mì, nhỏ nhẹ của cô thay đổi rất nhiều.
Để lại giỏ xách trong nhà vệ sinh, đeo kính râm, vừa nhai kẹo cao su, nét mặt cô tự nhiên, lắc lư đi ngang qua nữ vệ sĩ.
Thật ra rất nhiều người nước ngoài đều cảm thấy con gái Á Đông có vẻ ngoài rất giống nhau, nữ vệ sĩ này chỉ nhớ đặc trưng của cô mà thôi, may mà mặt cô, phần cơ thể lộ ra ngoài của cô không có nét gì đặc trưng dễ nhận biết.
Vừa thoát khỏi tầm mắt nữ vệ sĩ, cô chạy băng băng, nhanh chóng thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Cô lấy tiền xu gọi điện thoại cho Cảnh.
Ba giờ chiều, cô và Cảnh đã đến đại sứ quán làm thủ tục hộ chiếu mới, giờ đang ngồi ở quán cà phê Starbucks.
“Cảm ơn cậu giúp tôi chuẩn bị các giấy tờ cần thiết.” Biên bản báo án, tường trình mất hộ chiếu, đơn xin cấp lại hộ chiếu, toàn bộ là Cảnh…giúp cô chuẩn bị ổn thỏa từ trước.
“Tiếp theo chị định làm gì, cấp lại hộ chiếu cũng phải mất một tháng.” Đây là chuyện chẳng ai ngờ tới.
“Còn làm thế nào nữa?! Tiếp tục dây dưa với Hứa Ngạn Thâm thôi.” Dù đã cho thêm rất nhiều đường, nhưng vị cà phê đọng lại ở đầu lưỡi vẫn đắng chát.
Trầm ngâm một lúc, cậu quyết định, “Tôi sẽ nghĩ cách giúp chị làm giấy thông hành du lịch để chị về nước trước.” Chỉ cần cô trong thời gian ngắn không định quay lại Mỹ, thì giấy thông hành du lịch là giải pháp nhanh nhất, tốt nhất.
“Không cần phiền phức thế đâu.” Cô khuấy chiếc thìa nhỏ, tâm trạng buồn bã.
Cô sợ liên lụy đến đối phương,
“Hôm đó, anh ta có làm khó chị không?” Cảnh hỏi vấn đề mà mình luôn canh cánh.
Hôm đó, hình như cãi vã rất kịch liệt.
Cô nở nụ cười cho cậu yên tâm, gỉễu cợt, “Yên tâm đi, mâu thuẫn có kịch liệt thế nào anh ta cũng không đến nỗi vung tay đánh ૮ɦếƭ tôi đâu! Gi*t tôi rồi, anh ta vẫn phải ngồi tù, chuyện lỗ vốn như thế anh ta sẽ không làm!” Thật ra, tối đó, Hứa Ngạn Thâm thật sự rất đáng sợ.
Hành vi của cô khiến anh cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh mới nhốt cô lại, cho người giám sát cô.
Thấy Cảnh nhìn mình chăm chú, cô ngại ngùng kéo cổ áo thun lên, che giấu nơi mà ánh mắt cậu dừng lại rất lâu.
Trên người cô, vô số vết bầm tím lớn nhỏ vẫn chưa mờ đi, là kết quả của việc Hứa Ngạn Thâm тһô Ьạᴏ đêm đó.
Bình thường cô luôn mặc áo có cổ để giấu những vết bầm này, ngay cả với Hứa Ngạn Thâm.
Bây giờ đối diện với Hứa Ngạn Thâm, lòng tự trọng của cô đã chẳng còn giá trị gì nữa, có lẽ rất buồn cười nhưng đây là chút danh dự cuối cùng của cô.
“Có một vài chuyện, chị định sẽ thế nào?” Trái tim như bị ai Ϧóþ nghẹt, cậu thu ánh mắt lại, cúi đầu giả vờ uống cà phê, không muốn làm cô bối rối, nên cậu tỏ ra bình thản.
Cậu vẫn ám ảnh ánh mắt tủi hờn của cô hôm đó.
“Tôi muốn về Trung Quốc trước đã rồi mới tính tiếp.” Thật ra, trong lòng cô đã có câu trả lời, chỉ là, có thứ tình cảm, muốn dứt bỏ, thật sự rất đau.
“Chị rất nhớ người thân và bạn bè ở Trung Quốc phải không?” Cậu rút điện thoại của mình đẩy sang cho cô, “Muốn gọi cho họ không?”
Gọi cho cô bạn thân, cho gia đình nói chuyện một chút, có lẽ lòng sẽ nhẹ nhõm hơn.
Cô kinh ngạc, năng lực quan sát của cậu thật nhạy bén.
Cầm lấy chiếc điện thoại, do dự một lát, vẫn chưa nhấn số gọi đi.
Gọi điện thoại về sẽ chỉ làm cho càng nhiều người lo lắng cho cô.
Mỉm cười, cô trả lại điện thoại.
“Tôi sẽ đi làm giấy thông hành du lịch giúp chị, xem có được phép không! Để chị lúc nào muốn về thì có thể về.” Cậu nhìn thấu tâm tư cô.
“Cứ thế nhé. Cám ơn cậu” Giằng co không lại với những khao khát trong lòng, cô không từ chối nữa.
“Vậy nhé, sau bảy ngày, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.” Nếu được xét duyệt, cậu sẽ tiện thể mua luôn vé máy bay.
Cô gật đầu dứt khoát.
* * *
Thật ra, trong lòng cô còn có dự định khác, tận dụng bảy ngày này cô phải nhanh chóng tìm ra hộ chiếu của mình.
Ở chung cư, thừa lúc anh đi làm, cô đã lục lọi khắp nơi, bây giờ chỉ còn một chỗ có thể tìm.
Cô trở về căn biệt thự đó.
Có lẽ, cô đang cố ý khoét sâu vết thương lòng của mình. Đây là biệt thự đứng tên chồng cô, có một cô gái từng sống ở đây hơn tám tháng, sinh một đứa con trai cho chồng cô.
Đau lắm phải không?! Không sao, đau đến cực điểm thì sẽ trở nên tê dại.
Đứng trước cổng biệt thự cô nhấn 0, 5, 0, 5, 1, 9.
Mấy ngày qua, cô luôn nghĩ, vì sao anh có thể nhớ rõ ngày kỷ niệm ngày cưới như vậy mà lại hoàn toàn quên mất lời thề lúc kết hôn?!
Cô bước vào ngôi biệt thự, rón rén lên lầu hai.
Nếu tìm được hộ chiếu, việc đầu tiên cô làm là rời xa anh.
Tìm một nơi có thể hít thở, cách anh càng xa càng tốt.
“Mẹ, tìm con có chuyện gì không? Con rất bận!” Nhưng, thật bất ngờ, cô nghe thấy giọng anh.
Anh… thì ra cũng ở đây…
Tìm một chỗ để ẩn nấp, cô không biết nên có tâm trạng thế nào.
“Mẹ biết công việc của con rất bận, nhưng Lãng Lãng đang sốt, đã sốt mấy ngày rồi, ngay đến mẹ là bà nội mà còn thấy sốt ruột phải bay sang Mỹ ngay, con là cha chẳng lẽ không nên có mặt ở đây sao?” Cô ngạc nhiên hơn khi nghe giọng của mẹ chồng Tống Tiêu Phong.
“Lãng Lãng trước giờ sức khỏe rất tốt, hôm đó bị Chức Tâm trông có mấy tiếng mà đã trở thành “ốm yếu nhiều bệnh” thế này, không biết nuôi con kiểu gì nữa!” Tống Tiêu Phong rất bất mãn.
Cô trông có mấy tiếng mà Lãng Lãng bị sốt đến bây giờ? Vu oan giá họa thật nực cười làm sao, cảm xúc lẫn lộn, đứa bé đó từng là con trai cô, nó cũng là vết thương mãi mãi trong tim cô.
Cô nghĩ, kiếp này cô không thể đối diện với nó được nữa.
“Mẹ, chị cũng không muốn như vậy đâu, chỉ là chị không có kinh nghiệm trông trẻ con.” Nhan Hiểu Tinh thỏ thẻ “nói giúp” cô.
Hay cho tiếng gọi “mẹ”, gọi “chị”…
“Không được, đứa bé này, không thể rời xa mẹ đẻ của nó, phải để Hiểu Tinh trông nó!” Tống Tiêu Phong bênh vực cô gái luôn biết cách dỗ dành cháu nội của bà.
Anh hậm hực mím môi, “Tùy các người, tôi không có thời gian!” Nói xong anh bỏ đi.
Cả chiều nay, tâm trạng anh rất buồn bực, chỉ chực nổi trận lôi đình.
“Vì Chức Tâm mất tích ư?” Tống Tiêu Phong nghe anh nói vậy, rất không vui ngăn con trai lại, “Mẹ cũng nghe Tâm Ngữ kể rồi, ý kiến của mẹ là nếu con bé đó là con dâu Hứa gia mà một chút nhẫn nhịn, bao dung cũng không có, thế thì các con nên nhân cơ hội này mà đường ai nấy đi…” Không có người mẹ nào thích cô gái “ςướק” con trai của họ cả.
Con trai càng thích Chức Tâm bao nhiêu bà ta càng bất mãn với con dâu bấy nhiêu.
Đôi mắt sắc sảo của anh quét qua, Tống Tiêu Phong biết giới hạn của con mình ở đây, lập tức im bặt.
“Thâm, con trai con đang sốt, con ẵm nó đi! Phụ tử tình thâm ấy mà, tuy nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng cũng phải do bồi đắp mà nên.” Tống Tiêu Phong đẩy đẩy cô gái bên cạnh, ra hiệu cô đưa Lãng Lãng cho con trai bà.
Mày anh nhíu rất chặt.
Bế Lãng Lãng xong là có thể đi được rồi chứ?!
Anh mặt lạnh tanh đưa tay ra, mặc cho Nhan Hiểu Tinh vô cùng dịu dàng, cẩn thận đặt Lãng Lãng vào lòng anh.
Anh nhìn đứa bé đang nằm trong lòng, hôm nay Lãng Lãng đã đỡ hơn nhưng hai má vẫn còn ửng đỏ, hình như vẫn còn rất khó chịu.
“Kỳ lạ thật, Ngạn Thâm, anh vừa bế nó một chút, nó đã nín khóc ngay!” Nhan Hiểu Tinh tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Con xem, con xem nó còn nắm chặt tay áo con kìa, hình như không muốn để cha nó đi!” Tống Tiêu Phong cũng rất thích.
Anh hoài nghi nhìn đứa bé, tay áo của mình đúng thật bị Lãng Lãng nắm rất chặt.
Chức Tâm rúc đầu vào gối, trái tim như bị ai giáng một đòn rất mạnh, tình yêu của cô bị mối thân tình “cảm động” này đè nát vỡ vụn.
Cũng tốt, tận mắt nhìn thấy, sau này không cần phải tưởng tượng nữa.
“Thâm, mẹ biết con không phải là không thích Lãng Lãng, con là vì Chức Tâm mà thôi. Nhưng con con sẽ lớn lên, nó cũng cần tình yêu của cha, con phải thường xuyên đến thăm nó, mới có thể cho nó môi trường phát triển lành mạnh.” Tống Tiêu Phong tận tình khuyên nhủ con trai.
Anh lạnh lùng trả đứa bé lại cho mẹ mình.
……
Chức Tâm trống rỗng đứng lên, đi lùi từng bước một, cô quên cả mục đích đến đây, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi cái gia đình hạnh phúc mĩ mãn này.
Bước chân nặng nề, cô xuống lầu, ra khỏi cổng.
Rất nhiều việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Cô từng tin rằng sự thân mật giữa hai người có thể chiến thắng tất cả, cô có trái tim anh là đã thắng cả thế giới.
Nhưng, không phải như vậy, cuộc sống không đơn giản như thế.
Sự tồn tại của Lãng Lãng chính là vết thương bị phản bội, bị đem ra làm vật hy sinh mãi mãi không thể lành lại giữa họ.
Tình yêu bị đè nát từ lâu, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì để tồn tại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc