Lúc mơ màng tỉnh lại, cô đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cảm giác lạ lẫm và hố ngăn cách đang hình thành giữa họ, lúc anh trút tức giận và căm phẫn lên người cô, sự vùng vẫy, đánh chửi của cô, sự тһô Ьạᴏ, hung hãn của anh khiến cảnh tượng lúc đó còn kịch liệt, tàn bạo, mệt mỏi hơn cả một trận đánh với kẻ thù.
Họ thù hận nhau.
૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô rồi vứt cô vào một căn phòng xa lạ, cả quá trình đều mang một sự lạnh lùng tàn khốc chưa từng có.
Anh đang tức giận, anh đang Ⱡồ₦g lộn, anh đang căm phẫn.
Nhưng cô bất lực.
Ngay cả mình còn không cứu được, làm sao có thể đi cứu người khác?
Đôi chân trần chạm xuống nền nhà lạnh lẽo.
Trái tim cô cũng lạnh lẽo hệt như nền nhà bằng đá granit này.
Bước vào phòng tắm, mở vòi sen, dòng nước lạnh lẽo chảy trên cơ thể trắng nõn nà của cô, và trên những vết bầm tím đáng sợ.
Tắm một lúc lâu, hai chân cô bắt đầu run lên.
Tối nay đối với cô mà nói, trở thành vệt đen đáng sợ nhất trong ký ức.
Anh dùng cách tàn bạo nhất để làm nhục cô ngay trên đường phố đông đúc xe cộ qua lại.
Cơ thể và trái tim cô ướt đủ rồi, lạnh đủ rồi, cô từ phòng tắm bước ra, trong gương, cô nhìn thấy gương mặt cắt không còn một giọt máu của mình.
Cô nhớ lại, bốn ngày trước, cô đặt chân đến Mỹ, gương mặt đầy sức sống của cô còn chứa chan hạnh phúc.
Bốn ngày.
Yêu một người chỉ trong một khoảnh khắc, quen với sự có mặt của một người bốn tháng cũng chưa đủ, nhưng, thì ra nguội lạnh với một người chỉ cần bốn ngày.
Lúc anh vắt kiệt cơ thể cô bằng cách vô tình nhất, sự ᴆụng chạm тһô Ьạᴏ đó càng làm rộng thêm hố ngăn cách giữa họ.
Trên giá để đồ, hai chiếc áo choàng tắm cùng kiểu dáng chỉ khác kích cỡ được xếp ngay ngắn, gọn gàng, cô lấy áo nữ, lạnh lùng khoác lên người.
Cô nghĩ, đã đến lúc hai người ngồi xuống chính thức nói chuyện với nhau rồi.
Cô chán ghét mình lúc này, chán ghét anh lúc này, càng chán ghét những cuộc cãi vã không có điểm dừng này.
Tất cả những gì xảy ra tối hôm nay khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Tính cách như thế, cho dù không cam lòng thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể trở thành con bò cạp hung hăng.
Mở cửa phòng ra, phòng khách yên tĩnh đến ngột ngạt nhưng cô biết người đàn ông đó vẫn đang ở đây.
Bởi vì trên nền nhà la liệt những mảnh vỡ của những vật dụng trong nhà vừa bị một trận cuồng phong tấn công, rất rõ ràng trước mắt, người đàn ông đó trong cơn thịnh nộ đã đập phá, trút giận lên mọi vật dụng trong tầm mắt của mình.
Bên bậu cửa, ánh trăng hắt lên một bên mặt u ám của người đàn ông.
“Bác Diệp ạ? Cháu là Hứa Ngạn Thâm đây, có một chuyện cháu muốn bàn với bác. Sức khỏe của Chức Tâm không tốt, cháu muốn xin cho cô ấy nghỉ việc.”
Cô mở to mắt, kinh ngạc đứng khựng lại.
Cô không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, quay lưng về phía cô.
Người được “thương lượng” ở đầu dây bên kia cũng vô cùng bất ngờ.
“Đúng, hai tiết mục đó cô ấy đều không làm nữa!” Thái độ của anh rất kiên quyết, không chấp nhận bất cứ sự thương lượng nào “Không, không bàn giao! Cô ấy ở lại Mỹ luôn ạ! Mong bác Diệp tìm người thay thế.”
Ở đâu ra chuyện thế này?! Tức thời bảo giám đốc đài tìm người dẫn chương trình khác thay thế không phải là làm khó người ta sao?!
Đã nói không được tức giận nữa, nhưng lúc này lửa giận lại bốc lên tận đầu.
Anh tự cho mình cái quyền quyết định cuộc đời của người khác ư? Thật quá đáng!
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, anh không vui cắt ngang, “Không tìm được người là chuyện của bác Diệp, cháu sẽ fax đơn xin nghỉ việc của Chức Tâm ngay bây giờ cho bác.” Đối với vị trưởng bối mà bình thường anh đối xử lịch sự, lễ phép, lần này, giọng điệu của anh rất xấc xược.
Hơn nữa, không nghe bất kỳ lời khuyên nào của đối phương, anh đã cúp điện thoại.
Anh quay người lại, đối diện với ánh mắt vô cùng phẫn nộ của cô.
“Vì sao anh lại xin cho tôi nghỉ việc?!” Anh đã bàn bạc với cô chưa?!
Mặt không cảm xúc anh đi lướt qua cô, rút một tờ giấy trên bàn bắt đầu fax đi.
“Công việc của em là do anh cho em, anh có quyền đòi lại.” Fax xong đơn xin nghỉ việc của cô, anh quay người lại, dùng dòng điệu vô cùng lạnh lùng trả lời cô.
Công việc ở đài phát thanh là anh cho cô ư? иgự¢ cô tức đến sắp nổ tung.
Anh sao có thể ngang ngược như thế? Anh sao có thể chà đạp lên lòng tự trọng của cô như thế?
Cô vừa tốt nghiệp, anh đã sắp xếp cho cô công việc ở đài phát thanh của Hứa gia, cho dù không đúng chuyên ngành nhưng chỉ vì anh không thích cô chạy ngược chạy xuôi, cô đành im lặng nghe theo sự sắp xếp của anh.
Kết hôn năm đầu tiên, anh giúp cô lập tiết mục “Chức Tâm”, vì anh nói đã muốn làm việc thì cứ xem nó như một trò giải trí. Cô thích trò chuyện với người khác, thế là nghe theo sự sắp đặt của anh, trở thành người dẫn chương trình cho tiết mục tình cảm này.
Anh chưa bao giờ hỏi cô thật sự cần gì, cô luôn phải tìm cách thích ứng với sự bá đạo, chuyên quyền của anh, nhưng bây giờ một câu nói của anh đã phủi sạch sự cố gắng, nỗ lực trong công việc mấy năm qua của cô.
Cô là con rối không chút cảm xúc gì trong tay anh ư?
“Vợ của Hứa Ngạn Thâm không cần phải ra ngoài làm việc, sau này, em chỉ cần ở trong căn nhà này đợi anh đi làm về là được rồi.”
Anh muốn nhốt cô ư? Chuẩn bị cầm tù cô ư? Mặt cô đầy vẻ mỉa mai.
“Anh đã tìm một vệ sĩ, từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ theo sát bảo vệ em.”
Bảo vệ? Thật nực cười, sao không nói thẳng là giám sát cô cho rồi?
Đôi mắt to đen láy của anh không có bất kỳ cảm xúc nào, “Sau này anh đi đâu cũng sẽ mang em theo.”
Nhìn đôi mắt lạnh như băng đó, cô rất muốn, rất muốn cười, “Hứa Ngạn Thâm, anh sợ tôi lại cắm sừng anh à?”
Hai chữ “cắm sừng”, giống như tia sét phá tan sự lạnh lùng của anh.
Anh trừng mắt nhìn cô, chụp mạnh lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen híp lại, hai đốm lửa cháy phừng phừng, anh giận dữ nghiến răng, “Thẩm Chức Tâm, em đừng có quá đáng!”
Anh đã cho người xử lý tên “gian phu” đó, nếu không làm gì thì anh không thể nào rửa sạch nỗi hận trong lòng mình.
Nào ngờ, Jackie đã đánh hơi được mọi chuyện, vội vàng đuổi vị khách kia ra khỏi khách sạn, đồng thời xóa sạch mọi thông tin đăng ký của đối phương.
Bây giờ, gã đàn ông đó là ai anh cũng không tài nào biết được.
Anh ấn mạnh tay cô, rất mạnh, mạnh đến nỗi dường như giữa họ không hề tồn tại sự thương tiếc, xót xa nào.
“Anh cảm thấy rất nhục nhã sao?”
Cả người anh hừng hực lửa căm phẫn, như muốn hủy hiệt tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng vì sao anh không đứng trên lập trường của cô để hiểu sự phản bôi của chính mình? Vì sao anh không từng nghĩ, cô cũng từng bị sỉ nhục như thế?
“Chuyện này không được nhắc lại nữa!” Hất mạnh tay cô ra, mặt anh bao phủ bởi sự giận dữ, rất dễ nhận thấy.
Chuyện của cô không được nhắc đến nữa, thế còn chuyện của anh và Nhan Hiểu Tinh thì sao?!
Thái độ của anh, sự hậm hực của anh khiến cô khoái trá mới phải, nhưng vì sao иgự¢ cô lại đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại thế này?!
Cô nhìn theo người đàn ông trước mặt đã dần trở nên xa lạ đối với cô.
Không muốn mất kiểm soát, tiếp tục làm đau cô thêm nữa, anh mặt lạnh như tiền rút từ trong ngăn kéo ra một thứ.
“Uống Tђยốς tгáภђ tђคเ đi!” Đưa kèm theo một cốc nước.
Sự mỉa mai càng hiện rõ hơn trên mặt cô. “Anh sợ tôi mang thai con của kẻ khác à?” Anh đến cả một nửa “cơ hội” cũng không cho cô.
Có thể không làm đau nhau như thế này được nữa không? Nhưng cô cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Mắt anh như có màn sương bao phủ.
“Lúc nãy anh không đeo bao, anh đã bắn toàn bộ vào cơ thể em rồi.” Mặt anh lạnh tanh.
“Anh sợ tôi có thai, anh sẽ không xác định được cha của đứa bé là ai đúng không?!”
Mặt anh co giật, sự khiêu khích trong từng câu nói của cô khiến anh phải rất vất vả đè nén ngọn lửa giận chỉ chực bùng lên trong lòng mình.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không “hạ sát” máu mủ nhà họ Hứa các người nữa đâu!”
Mở nắp chai nước suối, ngửa đầu, cô nuốt viên thuốc vào bụng.
Cô từng thề với mình, sau này, cho dù Hứa Ngạn Thâm có cầu xin cô thế nào cô cũng không bao giờ sinh con cho anh nữa!
Không nói một lời, anh rút một tờ khăn giấy giúp cô lau vệt nước đọng trên khóe môi.
“Phạch” một tiếng, cô không chút cảm kích hất tấm khăn giấy ra.
Không cần phải xem cô như tội phạm, không cần phải “khoan hồng” cô như thế!
“Anh không phải rất muốn Gi*t con đàn bà phóng đãng này sao?” Cô cười gằn.
Đâm nữa đi, đâm nữa đi, cuộc sống vốn dĩ là thế mà, bạn quá đau khổ nên cũng muốn anh ta phải đau khổ theo.
Cô không nghĩ rằng một người đàn ông có tham vọng chiếm hữu cao như anh có thể chấp nhận một người vợ không còn trong sạch.
Thế thì, sau khi đau đến tận cùng, cả hai chia tay nhau vậy!
Thế nhưng, “Anh sẽ quên chuyện tối nay.” Ngón tay anh siết chặt đến nỗi trắng bệch nhưng anh vẫn nói với cô như thế.
Anh thừa nhận, anh đến bây giờ vẫn đang mất kiểm soát, đống vỡ nát ngổn ngang trong căn phòng này chính là ý muốn tàn sát của anh.
Mọi cao ngạo, tự trọng mà anh giữ gìn đều dẹp bỏ hết! Dù cho cô thật sự có tình một đêm với gã đàn ông khác, anh cũng vẫn cần cô, chỉ cần sau này cô ngoan ngoãn ở đúng vị trí của mình, anh sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện hôm nay.
Cô rất bất ngờ.
©STENT
Một bóng người cao ráo, dáo dác nhìn xung quanh, rón rén đi ra khỏi biệt thự, chui vào chiếc xe đắt tiền màu đen đỗ bên đường.
“Ông Miller, có tin tốt nào không?” Người phụ nữ có gương mặt ngây thơ, trong sáng mỉm cười.
“Có, cô Nhan, quả nhiên giống như cô đoán, Thẩm Chức Tâm xảy ra chuyện rồi.” Thám tử tư mỉm cười, đưa một túi tài liệu cho cô, “Đây là hình chúng tôi chụp được.”
Mắt cô gái sáng lên.
Cô quả nhiên đoán đúng, phụ nữ một khi bị tổn thương nhất định sẽ dùng thân thể mình để báo thù đàn ông!
Quá tốt rồi!
“Cô Nhan, cô xem những tấm ảnh này đi, nếu không có vấn đề gì, sáng mai tôi sẽ phát tán chúng lên mạng, chắc rằng chỉ nay mai thôi, truyền thông Trung Quốc đều biết chuyện vụng trộm của tam thiếu phu nhân Hứa gia.”
Nếu chuyện này lộ ra, Hứa Ngạn Thâm nhất định sẽ ly hôn với Thẩm Chức Tâm! Hứa gia không thể nào chấp nhận một người con dâu bại hoại như thế.
“Cám ơn ông, Miller, vất vả rồi.” Cô nở nụ cười lịch sự.
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Thám tử tư bị sức hấp dẫn thẹn thùng Á Đông làm cho mê mẩn.
Cô yêu kiều rút hình trong túi hồ sơ ra xem.
“Cô Nhan, cô xem, người đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm Chức Tâm, sau đó, họ bắt đầu trò chuyện…sau đó nữa, họ cùng rời quán bar, lên phòng 1711.” Cả quá trình anh ta đều chụp rất tường tận, “Còn nữa, hình như ông Hứa sau đó xông vào phòng…”
Chuyện kinh thiên động địa thế sao?
“Thật ư?!” Nụ cười Nhan Hiểu Tinh lan ra đến tận mang tai.
Chỉ là sau khi nhìn người đàn ông trong ảnh xong, nụ cười cô tắt ngóm.
Dụi dụi mắt, cô không dám tin.
Nhưng người đàn ông này cô đã nhìn thấy suốt hai mươi hai năm, sao có thể nhận lầm được!
Hoảng hốt, cô rút điện thoại ra, tìm số mà suốt một năm nay cô không hề gọi, điện thoại mới reo một tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy: “Chức Tâm???” Giọng của cậu nghe rất sốt ruột, hình như là đang tìm, đang đợi cuộc điện thoại này rất lâu rồi.
Nhan Hiểu Tinh ngẩn ra, “Là em đây, Cảnh ạ.” Giọng nói vô cùng không vui.
“Thiên Tinh?” Lần này đến lượt cậu ngạc nhiên.
“Anh đang ở đâu?” Nhan Hiểu Tinh bắt đầu đổi giọng yểu điệu.
“Los Angeles.” Cậu trả lời ngắn gọn, hình như có chuyện rất quan trọng không có thời gian nói chuyện với cô.
Mặt cô biến sắc.
Vừa nãy thám tử tư nói gì nhỉ, Hứa Ngạn Thâm cũng xông vào phòng, hình như đã bắt được quả tang.
“Anh không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra không?” Cô sốt ruột hỏi han.
Sao lại có thể thế được, Cảnh sao lại đang ở Mỹ?
“Thiên Tinh, hiện giờ anh không có thời gian để nói chuyện với em, số mới của em anh nhớ rồi, em không được mất tích nữa đâu đấy! Anh sẽ liên lạc với em, anh cúp máy trước đây!” Người cậu tìm bao lâu nay giờ mới có tin tức, lẽ ra cậu phải hỏi han tới tấp nhưng bây giờ cậu còn có việc gấp hơn.
Vừa rồi cậu đi taxi dọc theo các con đường để tìm Chức Tâm nhưng không hề thấy bóng dáng của cô.
Cậu rất lo lắng đã xảy ra chuyện.
“Đợi đã!” Nhan Hiểu Tinh gọi giật lại.
Nếu người đàn ông trong ảnh là Cảnh, thế thì anh nhất định sẽ gặp rắc rối ở Mỹ!
Cô từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Hứa Ngạn Thâm, chỉ vì mấy câu nói mà dì Vương đã phục vụ cho nhà họ Hứa bao năm qua đã bị anh cho nghỉ việc. Càng tàn nhẫn hơn là đứa con trai làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông mà dì Vương ngày ngày nhắc đến với lòng tự hào vốn đang làm việc cho một công ty lớn ở Mỹ cũng bị đuổi việc.
Hứa Ngạn Thâm có rất nhiều mối quan hệ, anh muốn người nào đó thân bại danh liệt là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho đến khi chuyện này xảy ra, cô mới thấy sợ hãi, chỉ là rất kỳ lạ, Hứa Ngạn Thâm không hề đối phó với cô, vẫn khách khí như thường lệ.
“Cảnh, em gặp phải một chút rắc rối không giải quyết được, em muốn gặp anh.” Cô bắt đầu diễn bài đáng thương, tội nghiệp sở trường, “Em đang ở Trung Quốc, anh bay về ngay đi, có được không?” Cô cố ý nói giọng rất nghiêm trọng, lại bắt đầu nói dối.
Bất cứ người nào cũng có thể xảy ra chuyện, riêng Cảnh là không thể!
Nhưng, quá thân thiết với nhau thật không tốt vào thời điểm này, cậu không hề bị mắc lừa, “Thiên Tinh, em diễn đủ chưa?!” Đúng là vô vị.
“Em bảo anh lập tức phải về Trung Quốc, xuất hiện trước mặt em ngay!” Cô bắt đầu nổi giận.
“Anh có việc!” Chưa nhìn thấy Chức Tâm bình an, cậu sao có thể yên tâm về nước!
“Không được!” Cô ngang bướng, “Em nói gì anh cũng phải nghe theo!”
“Dựa vào cái gì?!” Thật phản cảm. Từ nhỏ đến lớn, đều như thế! Anh chỉ cần không thuận theo ý cô là cô nổi giận ngay.
Một năm không gặp, mọi lo lắng đều đã qua, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bắt đầu cãi vã.
Cuộc cãi vã cuối cùng giữa họ là xoay quanh việc cậu không muốn đi hát còn cô thì ép cậu trở thành ngôi sao.
“Thì dựa vào…” Cô lý sự cùn, “Anh nên hiểu rõ em có đủ tư cách để quản anh!” Có những mối quan hệ, trước đó chưa hề thừa nhận, sau này, dần dần không đủ tự tin nên không thể nói ra được.
“Nhan Hiểu Tinh, anh không rảnh để đôi co với em!”
Cậu cúp điện thoại.
Cô trợn trừng mắt.
Tính khí của Cảnh không nóng nảy, cậu trưởng thành từ rất sớm, cũng không có giai đoạn dậy thì ngỗ nghịch nhưng khi cậu gọi cô là Nhan Hiểu Tinh, thì có nghĩa cậu không thèm để ý đến cô nữa.
Lúc nhỏ, mỗi lần cậu không thèm để ý đến cô, cô luôn rất sợ hãi, sợ sẽ mất cậu.
Nhưng sự thực đã chứng minh dù cô có làm sai chuyện gì, người luôn dang rộng vòng tay với cô chỉ có cậu. Có một thứ tình cảm mãi mãi không thể vứt bỏ.
“Cô Nhan, những tấm ảnh này có phát tán hay không…” Thám tử tư hỏi. Sự việc hình như có hơi kỳ lạ.
“Phát tán cái gì mà phát tán!” Cô hằn học xé nát ảnh, “Không ai được phép phát tán chúng!” Nếu truyền ra ngoài kẻ tiêu đời không chỉ mình Chức Tâm mà còn có Cảnh!
Thám tử tư không hiểu, “Sao không thể phát tán? Tôi đã tốn biết bao tâm sức…”
“Ông nhận tiền để làm việc, những việc khác liên quan gì đến ông!” Cô bực bội.
Thám tử tư đớ lưỡi.
“Ông dám ᴆụng đến anh ấy thử xem!” Túm lấy cà vạt của đối phương, cô dữ dằn uy Hi*p.
Cuộc sống trong cô nhi viện, khiến cô đã sớm học được nguyên tắc sinh tồn gặp mạnh giả yếu, gặp yếu biến hung tợn.
Hình tượng tốt đẹp yếu đuối, yêu kiều trước đó của cô đã hoàn toàn tắt ngóm trong lòng thám tử tư.
“Em lại ăn rất ít à?” Mày nhíu thật chặt, vỗ vỗ vai vệ sĩ ra hiệu có thể lui, anh bước vào phòng cô.
Ngồi trước bàn trang điểm, cô cố ý giả điếc không nghe.
Mấy ngày qua, họ cứ chống đối ngầm với nhau như thế.
Chung cư này anh mua riêng cho cô. Bảo mẫu nấu ăn rất ngon, thái độ đối với cô cũng rất hòa nhã, tôn kính, không có chút gì giống dì Vương cậy mình lớn tuổi lên mặt khinh khỉnh.
Tất cả đều tốt, ngoài trừ việc cô không có tự do.
Cô có thể tự do đi lại trong nhà thậm chí có thể đi dạo lòng vòng siêu thị gần nhà…sau khi vệ sĩ đã hỏi ý kiến anh.
Cô đi đến đâu cũng có người đi theo, cô nói bất kỳ câu gì với bất kỳ người đàn ông nào dù đối phương là nhân viên phục vụ, vệ sĩ cũng xông tới trước ngăn lại.
Cô giống hệt như một tên tội phạm, một tên tội phạm không thể đặc xá.
Bị giam cầm, không được tùy tiện nói chuyện với người khác, không được nghe gọi điện thoại, không được lên mạng, nếu cứ tiếp tục sống như thế, cô còn ăn ngon lành được thì đúng là thần tiên!
Anh không bao giờ hiểu dù có giữ thân xác cô bên mình thì cũng không ngăn nổi khoảng cách ngày một xa giữa họ.
Mấy ngày nay, họ ngủ riêng phòng, lần đầu tiên trong suốt năm năm của cuộc hôn nhân.
Anh bước tới ôm lấy eo cô.
Cô giật mình, cả người khẽ run lên…Anh không phải muốn…
“Hình như em gầy đi đấy, khí sắc cũng không được tốt.” Sắc mặt anh tối lại.
“Không cần anh lo!” Cô lạnh lùng.
Cô gầy là vì bị ai giày vò?!
Anh bước ra khỏi phòng.
Cô thở phào, bắt đầu bôi kem dưỡng da, chuẩn bị đi ngủ sớm.
Một lúc sau, anh bưng một dĩa mì lên.
Anh ngồi xuống bên giường cô, “Ăn đi.” Giọng điệu ra lệnh khiến người khác vô cùng khó chịu.
Cô chẳng buồn để ý đến anh.
Nhưng, anh cúi đầu, dùng đũa gắp mì bỏ lên thìa, đưa đến sát miệng cô, “Há ra.”
Anh cho cô là đứa trẻ lên ba chắc? Đủ rồi, dù là đứa trẻ lên ba cũng có cảm xúc của mình.
Cô đã đánh răng nên không muốn ăn gì nữa!
Cô quay mặt đi, nhưng thìa mì vẫn ngoan cố đưa ngay sát miệng cô.
“Anh ra ngoài được không?” Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh!
Đôi mắt đen láy của anh không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ là lúc cô mở miệng nói chuyện, thìa mì đã được ấn vào trong miệng cô.
Cô suýt chút nữa bị sặc, sau mấy tiếng ho, một ly nước đã được đưa tới trước miệng cô.
Cô đẩy anh ra, nhưng…
“Uống nước đi rồi ăn thêm chút nữa.” Giọng anh vẫn đều đều, không chút mất kiên nhẫn, không chút tức giận.
Đã đủ chưa?
“Chức Tâm, anh rất yêu em, trước nay chưa từng yêu ai như thế. Đừng giận hờn anh nữa có được không?” Anh nhìn xuống, tiếp tục gắp mì trong đĩa.
Cô sững sờ.
“Tối nay anh dọn sang phòng em có được không?”
Mì trong đĩa khá “nghịch ngợm” anh gắp mấy lần đều trơn tuột.
Mấy hôm nay, tâm trạng anh rất tệ, dù đã giam lỏng cô, nhưng anh không hề có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy, dù có nắm thật chặt, hạnh phúc giống như một hạt cát nhỏ sẽ luồn qua kẽ tay anh trôi tuột đi mất.
Tâm trạng phẫn nộ, thô lỗ của anh cứ chốc chốc lại bùng lên, nên anh cần ở riêng phòng với cô, mới có thể bình tĩnh trở lại.
Anh biết tâm trạng tiêu cực này do đâu nhưng không thể cứ sống mãi như thế.
Cô cầm lấy đĩa mì từ tay anh, đặt sang một bên, “Mì tôi sẽ ăn, bây giờ tôi muốn thay quần áo, anh về phòng mình được không?”
Đây có thể coi là câu trả lời không?
Cô không muốn chung phòng với anh.
Vì bị từ chối tâm trạng anh lại trở nên thô lỗ.
Hừ một tiếng, anh đứng lên định bỏ đi.
Tức giận quay người, anh vừa phẩy tay thì một tiếng “xoảng”, có thứ gì từ trên kệ rơi xuống.
Anh cúi đầu nhìn thì ra là lọ kem dưỡng da của cô.
Lọ thủy tinh vỡ nát, chất lỏng màu trắng bắn tung tóe.
Sợ cô giẫm phải mảnh chai, anh cố nuốt giận, cuối xuống vội vàng nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.
Nhặt xong, anh rút khăn giấy dùng sức chà chất lỏng màu trắng.
“Để tôi.” Ánh mắt lạnh lùng, cô cũng ngồi xổm xuống.
Nhìn cánh tay lấm lem của anh là biết mẫu đàn ông không biết chăm sóc, dọn dẹp nhà cửa.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh cúi đầu, lại rút khăn giấy lau sạch chỗ kem dính trên tay. Cảm giác nhớt nhớt, rít rít ở tay khá khó chịu. Anh muốn đi tắm, định quay người thì một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh.
Hôm đó trên xe, anh đè cô làm… Xong việc, trên người cô, đùi cô cũng vương vãi chất dịch màu trắng sữa, là “kiệt tác” của anh.
Trước đây, khi họ chưa phải tránh thai, mỗi lần hành sự xong, dù cô đã tắm sạch sẽ nhưng vẫn ngửi thấy cái mùi mờ ám đó, có lúc cô nghiêng người, chất dịch còn lưu lại trong cơ thể trào ra.
Nhưng hôm đó, trong căn phòng không hề có mùi đó.
Anh im lặng bình tĩnh nhớ lại, tối đó, lúc anh mất kiểm soát тһô Ьạᴏ chiếm đoạt cô, lối vào rất chặt, không giống như vừa mới quan hệ xong chưa lâu. Còn anh, như muốn trút căm hờn, cắm mạnh vào bộ phận phía dưới của cô, ở đó cũng không hề có bất kỳ mùi đàn ông nào.
Sự việc có thể không như lời cô nói.
“Hôm đó, em không hề quan hệ với người đàn ông khác.” Anh nói ra điều mình hoài nghi.
Ham muốn chiếm hữu của anh rất mạnh, trước đây có một đồng nghiệp nam khoác vai cô, anh trở mặt ngay, cho nên hôm đó, là cô cố ý?
“Em cố ý để người khác “trồng dâu” trên người em đúng không? Muốn anh ghen lên đúng không?” Sau khi bình tĩnh lại, có rất nhiều chuyện chỉ cần động não một chút là rõ ràng ngay.
Anh luôn là người đàn ông có năng lực quan sát và năng lực phân tích tinh tế, chỉ là phần dấu đỏ quá bí ẩn nên anh mới mất kiểm soát đến thế.
Cố ý “trồng dâu”? Anh có phải quá tự đề cao mình không? Những vết đỏ đó đều là thật! Đêm đó cô say túy lúy, quả thực suýt chút nữa xảy ra chuyện với người lạ, nếu không phải…
Cô không trả lời anh.
“Hứa Ngạn Thâm, hãy để tôi làm nốt tiết mục cuối cùng.” Toàn bộ phần phỏng vấn “Ảnh” đều do cô đích thân viết kịch bản, kịch bản cũng đã đưa cho đối phương từ lâu, bây giờ chỉ còn lại mấy tiếng nữa, làm sao có thể thay đổi? Làm sao kịp thay đổi đây?
Trừ phi, tiết mục kỳ này bỏ trống.
“Không được! Em phải nghỉ việc ở nhà chuyên tâm làm vợ anh!” Anh cự tuyệt.
Anh chẳng cần quan tâm gì nhiều, anh chỉ muốn trói cô lại, để giữ chặt tất cả những gì tốt đẹp nhất của cô, cắt đứt đôi cánh tự do của cô cũng không có gì đáng tiếc.
Trái tim bị rơi xuống một hố băng không đáy, chân tay tê dại, lòng bàn tay cô càng siết chặt hơn.
Anh không hề thật sự yêu cô, anh chỉ muốn thỏa mãn ham muốn kiểm soát hết tất cả mọi thứ mà thôi!
“Tôi muốn thực hiện tiết mục này!” Cô lạnh lùng gằn từng chữ.
Anh im lặng.
Thái độ của cô vẫn lạnh lùng như thế, lạnh đến nỗi không giống chút nào với người vợ trước đây luôn nũng nịu, nhõng nhẽo với anh.
Họ đã từng không có chuyện gì không kể cho nhau nghe, nhưng bây giờ cứ mở miệng ra là cãi vã.
“Được thôi, chỉ một tiết mục lần này thôi đấy.” Anh nhượng bộ.
***
“Micro đã sẵn sàng, âm thanh có rõ không?” Đầu bên kia trái đất cô hỏi đồng nghiệp tiểu Ngô.
“Chức Tâm, rõ lắm!” Tiểu Ngô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mọi người đã nhận được tin, đây là tiết mục cuối cùng của Chức Tâm.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết, Chức Tâm phải chuyên tâm làm con dâu nhà quyền quý.
Một phụ nữ yêu thích công việc như thế, lại bị ép buộc phải từ bỏ công việc.
Tất cả đồng nghiệp đều tụ tập đông đủ.
“Âm thanh bên “Ảnh” có rõ không?” Cô hỏi.
“Rõ.” Bên tai cô vang lên giọng nói trong trẻo đầy sức mê hoặc.
“Ảnh, đã sẵn sàng rồi chứ?” Cô xác định lại lần nữa.
“Sẵn sàng.”
Cô nở nụ cười, “Ok, tôi đã cầm sẵn kịch bản trong tay, đếm ngược 10 giây! 10, 9, 8…2, 1!”
“Chào mừng các bạn thính giả tiếp tục lắng nghe chương trình mỗi tuần một kỳ Âm nhạc thịnh hành tôi làm chủ! Để tôi xem chút nhé…” Cô nhanh nhẹn nhấn vào mailbox, “Woa! Hộp thư của đài đã sắp tắc nghẽn rồi! Toàn bộ là: Ảnh, chúng em rất yêu anh! Ảnh, chúng em mãi mãi ủng hộ anh! Còn nữa, còn nhiều nữa! Chức Tâm, chị nhất định phải khai thác nhiều bí mật của Ảnh lên nhé, nếu không chúng em sẽ tìm chị tính sổ đó! Ha ha, Chức Tâm sợ các bạn rồi, nhất định, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức khai thác những bí mật mà mọi người quan tâm!”
Cô rất thành công, không có bất kỳ người nào nghe ra, giọng nói đằng sau micro thật sự rất không vui.
“Thật ra, mọi người muốn khai thác nhất là mối tình đầu của ‘Ảnh’, bây giờ ‘Ảnh’ đã có người yêu chưa đúng không nào? Không biết ‘Ảnh’ có muốn chia sẻ với mọi người không nhỉ?” Trong thư người hâm mộ gửi đến, tuyệt đại đa số đều hứng thú với vấn đề này.
Micro ở đầu dây bên kia, im lặng mấy giây.
Cậu có quyền lựa chọn, chương trình nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô kéo micro lại, định chuyển đề tài, “Hình như ‘Ảnh’ của chúng ta có chút mắc cỡ thì phải, vậy thì…”
“Trước đây, lúc tôi còn đi hát ở quán bar…” Không ngờ cậu lại lên tiếng, “Hôm đó, tôi đang ở dưới sân khấu chuẩn bị nhạc cụ thì bất ngờ có một cô gái miệng cười rạng rỡ trèo lên sân khấu, cô ấy nói, cô ấy có một bài hát muốn tặng cho một người.”
Khi hạnh phúc, con người ta có thể làm bất cứ chuyện gì, chuyện ngốc nghếch thế này cô cũng từng làm.
Cô còn nhớ hôm kỉ niệm hai năm ngày cưới, cô phấn khích kéo Hứa Ngạn Thâm tới quán bar mà anh ghét nhất:
Giống như hành tinh tươi đẹp, những quả bóng đầy màu sắc
Thế giới này tràn ngập sự dịu dàng ấm áp của tình yêu
Nhưng anh không giống, anh thật sự không giống
Chỉ có anh mới hoàn toàn phù hợp với những giấc mơ của em…
Oh ~ Yêu lầm lại yêu lầm
Anh có biết nhìn thấy đôi mắt ấy, nhìn thấy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim
Thì biết đó chính là anh, nơi cuối cùng em đến
Em cũng từng bước từng bước, giản giản đơn đơn đi theo anh.
Không còn cô đơn lẻ loi nữa, không còn phải đuổi hình bắt bóng nữa
Em muốn bình yên ở bên anh năm này sang năm khác
Mãi cho đến khi biến thành một bài hát cũ, biến thành truyền thuyết
Không yêu ai ngoài anh, trái tim này mặc định chỉ có bóng hình anh.
Không yêu ai ngoài anh, hạnh phúc là em yêu anh
Sau đó cảm nhận được anh cũng yêu em.
Lúc đó cô rất nhiệt tình hát bài này tặng anh, giống như một lời tỏ tình nồng nàn nhất, làm món quà tặng anh nhân kỉ niệm hai năm ngày cưới.
Cô hát không đúng nhạc, lại hát toàn giọng gió, Hứa Ngạn Thâm cảm thấy rất mất mặt, anh úp mặt vào tay, giả vờ không quen biết cô.
Thật ra, vai anh rung lên không ngừng, иgự¢ cũng phập phồng, khóe môi không thể nén được tiếng cười khùng khục.
Lúc đó, họ rất hạnh phúc.
Cô còn nhớ, bài hát hôm đó là…
“Cô ấy hát bài Không yêu ai ngoài anh, giọng rất vui vẻ, rất vui vẻ, khiến tôi ngẩng đầu lên, không nén được chăm chú nhìn cô ấy…”