Trong quán bar ở tầng hầm khách sạn, một mỹ nhân châu Á ngồi tại quầy, vận một chiếc đầm hai dây trắng bó sát hiện rõ thân hình mỹ miều, cách trang điểm tinh tế làm gương mặt nhỏ vốn thanh tú giờ trở nên kiều diễm vô cùng.
Con gái Á Đông thường rất được chào đón tại Mỹ, huống hồ gì với mái tóc dài buộc hờ hững, gợi cảm mê hồn, dù người cô nồng nặc mùi rượu cũng không che giấu được đôi mắt sáng của người con gái Á Đông, cánh đàn ông tóc vàng mắt xanh rất phấn khích vây quanh cô.
Los Angeles vào tháng Sáu, khí hậu rất dễ chịu, nhưng tối hôm đó, Cảnh Trúc đang mơ hồ phiền muộn thì gặp ngay cô ở quán bar.
Sau khi nhìn thấy cô trong thang máy, cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Trúc bắt đầu nhắn tin trên QQ cho cô, nhưng chờ rất lâu, Chức Tâm chẳng hề hồi âm.
“Nhất định phải tìm tôi đấy!” Cậu còn nhớ câu dặn dò cuối cùng của cô.
Chỉ là, bây giờ ngồi cách đó không xa, cô gái đang nở nụ cười ૮ɦếƭ người quyến rũ cánh đàn ông đó là cô thật sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu thật sự không thể tưởng tượng ra nổi.
Bọn đàn ông nhìn cô như hổ đói, cô mỉm cười 乃úng tay, lại kêu một ly rượu vang nữa, ngửa cổ, cô nốc một hơi cạn sạch, đặt ly không xuống, nhân viên phục vụ lại rót cho cô một ly mới.
Cô vẫn cười, nụ cười rất yêu kiều mê hoặc, nụ cười chỉ thuộc về người đàn ông đó.
Cô lại uống cạn chất lỏng đỏ quạch trong ly, tất cả mọi người đều có thể nhận ra cô uống rất nhiều.
Nếu là người biết uống rượu, chắc chắn sẽ không có cách uống như thế.
Một anh chàng tóc vàng đẹp trai dạt mạnh đám đàn ông đang vây quanh cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Không để tâm, cô cầm lấy ly rượu chàng trai đó đưa sang, đôi mắt lờ đờ, hai má đỏ lên vì men rượu, lại nốc từng ngụm từng ngụm lớn.
Cô đang làm trò gì vậy? Hình như cô đang gặp chuyện gì đó không thể chịu đựng nổi.
Chàng trai cuối đầu thì thầm gì đó với cô, tay đặt lên tấm lưng ong của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô không kháng cự, chỉ ngửa đầu cười mê hoặc, hỏi chàng trai một vấn đề.
Chàng trai tỏ ra sững sờ, sau đó họ lại trò chuyện vài câu xong chàng trai nhún vai, vô cùng lịch sự rời đi.
Nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, mấy gã đàn ông vây quanh cô do dự một lát rồi cũng thất vọng bỏ đi.
Cảnh Trúc nhíu mày, rất chắc chắn, bây giờ người mà cô không muốn gặp nhất chính là “bạn bè”.
Tuy đây là quan bar sang trọng, khách vào đây đều có trình độ nhất định, nhưng, không phải là tất cả. Một gã đàn ông trung niên béo núc bắt đầu bám lấy cô.
Cậu nghe cô nói “NO” rất nhiều lần với đối phương nhưng đối phương cứ bám riết không buông.
Cậu thật ra không muốn nhúng tay vào.
Nhưng cậu vẫn bước tới, chỉ chỉ vào vai gã đàn ông trung niên, cậu dùng tiếng Anh nói với đối phương, cô là bạn của cậu.
Gã đàn ông trung niên gãi gãi mũi, tuy không cam lòng nhưng rốt cuộc vẫn bỏ đi.
Cậu im lặng ngồi bên cạnh cô.
Thoát khỏi sự quấy rầy, cô vẫn tiếp tục uống rượu, chẳng buồn để tâm xem người ngồi bên cạnh mình là ai.
Lại một gã đàn ông nữa tiến tới trước, mời cô cùng mình tận hưởng một đêm lãng mạn.
Ngồi bên cạnh cô, mắt cậu tối sầm lại, rồi cũng gọi một ly rượu vang, vừa nhấm nháp vừa im lặng quan sát tình hình.
Haizzz, cô đang làm trò gì thế?
Cô ngẩng đầu, cười kiều diễm với chàng trai, nói tiếng Anh: “Anh nhóm máu RH- chứ? Tôi chỉ cần tìm đàn ông có nhóm máu RH- để phối giống.”
Hớp rượu vừa cho vào miệng khiến cậu ho sặc sụa.
Phối giống? Cậu có nghe lầm không?
Nụ cười vốn phong lưu phóng khoáng của chàng trai cũng biến sắc, hai chữ “phối giống” nghe rõ mồn một, dù mỹ nhân Á Đông có đẹp hơn nữa, có khiến người ta thèm khát hơn nữa nhưng chẳng ai rãnh rỗi đi chơi trò “phối giống” đó. Chàng trai bị dọa phát khi*p đành cười cười rồi dạt ra xa.
Phải chăng cô nói quá thẳng? Phải chăng cô chẳng hiểu gì về nghệ thuật nói chuyện? Nhún vai, cô lại bắt đầu độc ẩm.
Ở Trung Quốc, người có nhóm máu RH- chỉ chiếm 3/1000, nhưng tỉ lệ của người da trắng là 15%, cô không tin là không tìm được.
“Vì sao chị muốn tìm nhóm RH-?” Bên cạnh không nén nổi hiếu kỳ.
Nơi đất khách quê người, chẳng ai quên biết ai, cô cũng không ngại trò chuyện.
“Tôi mang nhóm máu RH-, được gọi là máu gấu trúc. Cậu biết không? Tôi xui xẻo vô cùng, cha mẹ tôi đều không có máu gấu trúc, thế mà hai gen lặn của họ lại kết hợp ra cái thứ khác người như tôi đây. Còn nữa, những cô gái có nhóm máu như tôi, nếu phá thai một lần, những lần sau thai nhi sẽ rất dễ, rất dễ bị tán huyết với cơ thể mẹ, vậy là tôi đã hại ૮ɦếƭ chúng.” Cô luôn cười, cười rất tươi, “Cho nên, tôi muốn tìm một người đàn ông có nhóm máu gấu trúc giống mình. Bác sĩ từng nói, chỉ có như vậy tôi mới yên ổn làm mẹ.”
Hai người có nhóm máu gấu trúc kết hợp với nhau, thì sẽ sinh ra con cũng là máu gấu trúc, như vậy sẽ không có hiện tượng tán huyết.
Cậu sững sờ nhìn cô.
“Cậu biết không? Chồng tôi cần một đứa con, anh ta đã tìm người phụ nữ khác sinh con rồi!” Cô cười càng tươi hơn, yêu kiều vô cùng, “Anh ta còn nói với cô gái đó tôi không thể sinh con.” Anh đã tàn nhẫn như vậy, bây giờ cô sẽ “sinh con” cho anh xem!
Cậu quay mặt sang, bình thản lên tiếng: “Chị uống say rồi.” Trong lòng bỗng dậy lên một nỗi xót xa.
“Tôi không say, tôi biết mình đang làm gì.” Cô chun mũi, “Không phải đòi sống đòi ૮ɦếƭ mới là đau khổ, còn im lặng chịu đựng là không đau khổ! Tôi chỉ không muốn, càng không thể khóc trước mặt anh ta và cô gái đó!”
Cậu không cắt ngang cô mà im lặng lắng nghe.
“Từ khi còn đi học, anh ta đã tỏ ra rất xuất sắc, xa cách vời vợi, là tôi thích anh ta trước. Anh ta nói mình không muốn yêu đương, thế thì thôi, tôi chỉ dám thầm thương trộm nhớ anh ta…Tôi tự nguyện hiến dâng cho anh ta cũng chỉ là muốn lưu lại ký ức đẹp nhất, không đòi hỏi gì hết.” Cô cười, giễu cợt những năm tháng thơ ngây, “Anh ta nói, chúng ta thử yêu nhau nhé, thế là tôi sung sướng vô hạn…Sau đó, tôi không cẩn thận có thai, anh ta nói, Chức Tâm, anh chưa muốn làm cha…Tốt thôi, thế là tôi đi phá thai…Lúc đó, tôi còn rất trẻ, không biết mặt dày bắt anh ta chịu trách nhiệm…”
Cô nâng ly, nhìn chất rượu đỏ quạch, đáy mắt rưng rưng giọt nước mắt mà cô không muốn, không thể, không cần rơi, “Sau đó, tôi đã phải bỏ rất nhiều thai nhi, mỗi lần như vậy tôi lại đau khổ đến ૮ɦếƭ đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Anh ta vẫn luôn ở bên tôi, anh ta nói, Chức Tâm, không sao đâu, kiếp này chúng ta có thể không có con nhưng em nhất định phải khỏe mạnh.”
“Cạn ly! Vì những gã đàn ông dối trá trên khắp thế giới này!” Ngửa cố, cô nốc một hơi cạn sạch, nuốt nước mắt vào trong.
Cậu không biết phải nói gì.
“Chức Tâm, những chuyện không vui rồi cũng sẽ qua. Về nhà ngủ một giấc thật say, ngày mai trời lại sáng.” Cậu không biết an ủi thế nào cho phải.
Chức Tâm? Cậu gọi cô là Chức Tâm, họ quen nhau ư?
Cô quay mặt sang, nhìn khuôn mặt đậm chất Á Đông.
Mắt một mí…nhỏ dài, đôi mắt một mí đẹp vô cùng…
Lắc lắc đầu, cô uống say quá rồi, nhìn không rõ.
“Cậu rất giống ‘Ảnh’ trong Tổ hợp truyền kỳ!” Cô cười thành tiếng, đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, đây là nước Mỹ, cậu có thể không biết Tổ hợp truyền kỳ là cái gì! Ở đại lục, đó là một nhóm nhạc Rock rất nổi tiếng, ‘Ảnh’ gia nhập mới một năm nhưng rất nhiều người mê cậu ta…trong đó có tôi…” Cô cười ngờ nghệch.
Chẳng hiểu vì sao, tim cậu lại đập rất nhanh.
“Còn nữa, cậu ấy còn được bầu là người tình một đêm được khao khát nhất của các cô gái trên mạng…” Cô lắc lắc ly rượu, cười càng tươi hơn.
Cậu trở nên lúng túng, cậu từng nghe qua chuyện này! Lúc người quản lý dương dương tự đắc nói cho cậu biết cậu cũng có thái độ y hệt lúc này.
Xin thứ lỗi cậu không đảm đương nổi.
“Gương mặt cậu rất giống ‘Ảnh’, nhưng tôi biết cậu không phải, cậu ấy đang ở Trung Quốc.”
Đúng rồi! Cô biết vì sao đối phương gọi cô là Chức Tâm rồi, vì vừa nãy cô có nhắc đến tên của mình!
“Cậu có nhóm máu RH- chứ?” Cô cười rạng rỡ, hỏi cậu.
Im lặng một lúc lâu, cho dù rất không thích hợp, nhưng vì câu nói “tất cả những gã đàn ông dối trá trên khắp thế gian này” cậu không định lừa cô.
“Tôi…có…” Di truyền từ cha, cậu cũng có nhóm máu gấu trúc quý hiếm đó.
Vừa dứt lời, sự ᴆụng chạm mềm mại áp sát cậu, đầu lưỡi khẽ trượt qua môi cậu.
“Đến phòng của cậu đi, hay là sang chỗ tôi?” Rất nhanh chóng, giọng nói đầy mê hoặc.
Phóng đãng thôi mà, chẳng có cô gái nào không học được! Cô là phụ nữ Thiên Yết, cho dù chỉ là con bò cạp hiền lành nhất, lúc phẫn nộ cô cũng sẽ cắn người.
Cô muốn Hứa Ngạn Thâm phải trả giá cho những gì anh ta nói! Anh ta bất nhân, sao cô phải khổ sở giữ gìn tình cảm này?!
Cảm giác mềm mại, ẩm ướt lướt qua môi chỉ trong mấy giây làm cậu sững sờ hồi lâu rồi mới định thần lại: “Đến phòng tôi đi.” Quán rượu quá nhiều đàn ông bị cô thiêu đốt, cậu sợ chẳng mấy chốc sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là, cậu đã sai, sai một cách không thể hiểu nỗi, cậu đã tính toán sai sức kiềm chế của mình.
“Chị nằm xuống ngủ một giấc đi.”
Cậu vừa đặt chìa khóa xuống, cô đã ôm lấy cổ cậu, nở nụ cười ૮ɦếƭ người, “Cậu cởi trước hay tôi cởi trước?”
Cậu ngỡ ngàng nhìn cô.
“Được thôi, tôi cởi trước.” Cô cười, mắt nhòe nước, nhưng tay lại ngoặt ra sau, cô kéo phéc mơ tuya chiếc đầm xuống.
Không kịp ngăn lại, cô chỉ còn mặc chiếc đầm lót ôm sát người đứng trước mặt cậu.
“Có thể tắt đèn không? Tôi có chút không thoải mái…” Dù hơi men khiến gan cô to bằng trời, nhưng dưới ánh đèn sáng rực, cả người cô không ngừng run lên.
“Chức Tâm, đừng vì cô đơn mà vơ quàng một người đàn ông.” Đau đầu, cậu muốn cúi xuống nhặt áo giúp cô.
Nhưng cô giữ lấy tay cậu, “Không phải vì cô đơn mà vì…muốn giải thoát…”
Giải thoát nỗi căm hận trong lòng.
Nếu không làm cái gì đó, chắc chắn cô sẽ nổ tung.
Cô không muốn thành một Chức Tâm như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo cậu xuống, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt, ấn đường, đỉnh mũi, rồi xuống đến môi, sau đó…
“Chúc mừng trái tim tôi đã lại được tự do…” Lẩm bẩm, cô cười trong nước mắt.
Đủ rồi, cô không hề biết mình đang làm gì.
Cố sức kiềm chế, cậu vạch ra khoảng cách an toàn giữa họ, “Tối nay chị ngủ ở đây, tôi ra ngoài đi dạo một lát.” Mới chỉ là một nụ hôn phớt qua, cơ thể cậu đã có phản ứng, không thể ở với cô trong cùng một chỗ như thế này.
Cậu sợ mình mất kiểm soát.
Chỉ là, tay cậu vừa chạm vào nắm cửa.
“Đừng đi có được không? Tối nay tôi không muốn một mình!…” Cô úp mặt vào tay, nước mắt từ kẽ tay chảy ra.
Dù là ai cũng được, cô chỉ không muốn ở một mình.
Chân cậu không thể bước nổi nữa.
“Tôi biết tôi thế này là rất vô liêm sỉ, rất biến thái, nhưng tối nay nếu tôi không làm cái gì đó, tôi sẽ điên lên mất!” Quá yêu một người cho nên mới đau đớn đến thế.
Thể xác là gì chứ? Những thứ từng giữ gìn về anh cô chỉ muốn vứt bỏ hết.
Đây chính là tâm trạng của cô ư?
Ngẩng đầu lên, cậu thở dài: “Phải làm thế nào chị mới trở lại là Chức Tâm như trước đây?” Cậu nhận ra vì quá bi phẫn, cô đang tự hủy hoại mình, ai cũng không thể ngăn được.
Tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ.
“Chúng ta sinh một đứa con đi.” Nước mắt cô vẫn tuôn rơi nhưng giọng nói lại rất kiên quyết, “Không phải là cậu thì cũng là người khác!” Cha của đứa bé là ai thật sự chẳng có chút quan trọng nào với cô, quan trọng là cô phải làm cho Hứa Ngạn Thâm đau khổ!
Cậu cụp mắt xuống, tâm trạng phức tạp ẩn hiện trong đáy mắt.
Không phải cậu thì cũng sẽ là người khác.
Cậu biết, cô không nói đùa.
“Chị chắc chắn đây là điều chị muốn chứ?” Cậu quay người lại, từ từ đi về phía cô, dừng lại, nghiêm túc hỏi cô.
Khóe môi khẽ giật giật, cô gật đầu.
Cô không hối hận!
Hiểu rồi! Cậu cuối đầu hôn lên môi cô.
Ngọn lửa hừng hực từ môi lan tận đến tim.
Hai người đổ xuống giường, trán cô, cổ cô, tai cô bắt đầu in dấu vết của cậu.
***
Hai người không ra ngoài lần nào nữa.
Jackie, giám đốc bộ phần buồng suy nghĩ, đắn đo hồi lâu rồi bấm số gọi cho người bạn đó.
“Chào Jackie, cô ấy lại uống rượu ư?” Một giờ sáng, người đàn ông ở đầu dây bên kia không có vẻ gì là đang ngủ.
“Hứa Ngạn Thâm, tôi có thể hỏi một chút không? Cô gái Á Đông đó là gì của anh?” Tuy quen biết Hứa Ngạn Thâm chưa lâu nhưng cũng biết anh luôn lạnh lùng, kính nhi viễn chi với phụ nữ.
Mãi đến ba ngày trước, Hứa Ngạn Thâm bảo anh phá lệ cho một mỹ nhân Á Đông không giấy tờ tùy thân thuê phòng.
“Cô ấy là vợ tôi” Anh cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm, chỉ là đối phương sau khi nghe xong câu trả lời của anh, bỗng im lặng bất thường.
“Cô ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Anh căng thẳng, cả người nổi gai ốc.
Khách sạn không an toàn, cho dù đã nhờ Jackie để ý đến Chức Tâm nhưng anh vẫn rất không yên tâm.
“Cô ấy…có thể, chắc là…đang có tình một đêm với người đàn ông khác.” Jackie ngượng ngùng thông báo.
“Cái gì?” Giọng đột ngột lên cao, anh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Cô ấy vào phòng 1711…đã nửa tiếng rồi, hay anh đến đây một chuyến đi!…” Không dám nghe Hứa Ngạn Thâm giận dữ hét lên trong điện thoại, nói xong, Jackie hổ thẹn cúp điện thoại.
Không kịp rồi.
Dù Hứa Ngạn Thâm đã phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể, vượt tất cả đèn đỏ ở Los Angeles, cũng không kịp nữa rồi.
Tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm vọng ra, cô nằm trong chăn, trên người không còn quần áo.
Tất cả đã kết thúc rồi.
Cơ thể giá lạnh, hơi men dần dần tan đi, cô cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Cô đang làm gì thế này? Đôi mắt vô hồn mở to, cô chưa từng cảm thấy mình thảm hại, nực cười hết thuốc chữa như lúc này.
Vì một người đàn ông, vì một cô nhân tình không được thừa nhận, cô lại điên loạn đến mức này.
Cô gấp chăn lại, chậm rãi bước xuống giường, với tay nhặt váy áo vứt lung tung khắp phòng.
May mà hôm nay cô gặp được một “chàng trai” tốt.
Bây giờ, lúc vẫn còn kịp, cô phải mặc quần áo vào trước đã, để tránh lúc cậu ta từ phòng tắm bước ra, đối diện với nhau sẽ vô cùng ngượng ngùng vì sự việc mới xảy ra.
Cô vừa định mặc quần áo vào.
“Thẩm Chức Tâm!” Bên ngoài có tiếng đập cửa thình thình, người đàn ông bên ngoài vô cùng giận dữ, “Người ở bên trong ra đây cho tôi!”
Giọng của Hứa Ngạn Thâm?
Cô sững người, còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị đạp tung.
“Hứa Ngạn Thâm, anh đừng quá kích động…đừng làm ồn đến các phòng bên cạnh…” Một người đàn ông tóc nâu ngại ngùng toát mô hôi lạnh cầm chìa khóa đứng bên cạnh anh, vội vàng khuyên ngăn.
Tuy tầng này là khu phòng khách phổ thông nhưng khách sạn rất coi trọng danh tiếng, không dám khinh suất với bất kỳ vị khách nào.
Tam thiếu gia nhà họ Hứa trên thương trường hay trong các mối quan hệ xã hội luôn giữ vẻ điềm đạm, lạnh lùng, Jackie không ngờ, chỉ vì một câu nói nghi ngờ vợ bạn đang có quan hệ mờ ám với người đàn ông khác của mình lại khiến anh tức giận đến như thế.
Jackie bắt đầu lo lắng, không biết có án mạng xảy ra không?
Hứa Ngạn Thâm xông vào phòng rồi đứng sững lại.
Cô một tay đang giữ lấy mép chăn đang quấn trên người, tay còn lại cầm chiếc váy lót của mình. Tình trạng hiện giờ của cô không thể miêu tả bằng bốn chữ “quần áo xộc xệch”, còn tiếng nước chảy róc rách vọng ra, bất kỳ người nào có mắt cũng đều nhận ra, họ đã “hành sự” xong, người đàn ông đang tắm.
Mặt anh bỗng sa sầm, anh trừng trừng nhìn cô, ánh mắt rất khủng khi*p, không chỉ Chức Tâm mà ngay cả Jackie cũng cảm nhận được, lúc này cả căn phòng đầy lửa giận.
Đôi mắt vốn lãnh đạm lúc này tóe lửa.
Thành thật mà nói, Chức Tâm cũng chưa bao giờ thấy anh như vậy. Rất đáng sợ, ánh mắt giận dữ giống như sắp tóe máu.
“Em giải thích đi! Nói với anh, đây chỉ là một sự hiểu lầm!” Anh gào lên.
Anh không muốn chỉ vì những gì mình nhìn thấy mà đã vội vàng kết tội cô, cho dù những gì bày ra trước mắt đã đủ để anh mất lý trí.
Anh cho cô thời gian bình tĩnh trở lại, không phải là để cho gã đàn ông khác thừa nước ᴆục thả câu! Không thể nào! Chức Tâm mà anh biết, trong mắt không có người đàn ông khác, càng không thể phản bội anh!
“Em với hắn đã đến mức nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Chức Tâm, em giải thích đi!” Anh hỏi dồn dập, tâm trạng mất kiểm soát.
Ngoài phút hoảng hốt lúc đầu, trong cục diện này, người lấy lại bình tĩnh trước lại chính là cô.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông tóc nâu, đối phương lập tức hiểu ý giúp họ đóng cửa phòng lại.
“Giữa chúng ta đã không cần bất cứ lời giải thích nào nữa, ánh mắt anh nhìn thấy như thế nào thì là như thế ấy.” Cô lạnh lùng châm chọc.
Mắt anh nhìn thấy… cô có biết mắt anh nhìn thấy gì không?! Trên đôi vai trần lộ ra ngoài của cô có in những vết đỏ, rõ ràng là… vết môi hôn, tất cả đều là dấu vết để lại sau ái ân.
Cô lãnh đạm với sự tức giận của anh.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, trên đời này không có chuyện chỉ có quan được phóng hỏa, còn bách tính không được thắp đèn.” Lúc đó, họ chỉ coi đó là câu nói đùa không hơn không kém.
Chỉ có quan phủ phóng hỏa, không cho bách tính thắp đèn ư? Chỉ bởi vì anh có một đứa con trai? Chỉ bởi vì anh “nuôi” thêm một người phụ nữ khác?
“Đây là em muốn trả thù anh?” Sắc mặt anh đã chuyển sang xám ngoét.
Nếu đây là báo thù, rất tốt, cô rất thành công. Lúc này, tim anh như bị ai đó Ϧóþ nghẹt, một nỗi đau chưa từng có như ngọn lửa lớn bao trùm lấy anh, thiêu đốt anh.
Anh chẳng thể ngờ có một ngày, anh sẽ bị phản bội như vậy.
Nụ hôn đầu tiên của cô là dành cho anh, đêm đầu tiên của cô cũng là do anh “vấy bẩn”, mối tình đầu tiên của cô cũng là anh. Anh luôn nghĩ rằng kết nối cuộc đời với nhau không chỉ có trái tim, mà da thịt cô cũng chỉ có anh mới được chạm vào, sự ngọt ngào từ môi cô cũng chỉ có anh mới được tận hưởng.
Bây giờ cô lại có gì với gã đàn ông khác!
“Hứa Ngạn Thâm, anh có con với người phụ nữ khác, vì sao tôi không thể cùng người đàn ông khác sinh con?” Cô cười lạnh lùng, “Là bởi vì anh là đàn ông tôi là phụ nữ ư? Tôi chỉ muốn cho anh biết thế nào là công bằng.” Cô chọc vào đúng “ổ bệnh” di truyền của dòng họ Hứa nhà anh.
Mặt anh lúc tái xanh, lúc trắng bệch, vì giận dữ, khuôn mặt anh tuấn bắt đầu trở nên méo mó.
Dường như họ đang rơi vào một hố đen không đáy, cãi vã, cãi vã, cãi vã không có điểm dừng, toàn bộ những dồn nén trong năm năm trời của hôn nhân chưa bao giờ cãi vã đều bộc phát ra hết.
“Thẩm Chức Tâm, em điên rồi phải không?!” Anh giận điên người.
Vì câu nói lúc chiều của anh ư? Chẳng lẽ cô không thể hiểu một chút gì sao, anh sợ cô ૮ɦếƭ vì sinh con biết bao nhiêu!
“Chắc vậy.” Cô gắng gượng mấp máy môi, “Đến cả tôi còn cảm thấy mình hình như điên thật rồi.” Cô cũng không thích mình bây giờ chút nào.
Tiếng cãi vã nảy lửa, người trong phòng tắm cảm thấy có gì đó bất thường, bèn tắt nước.
“Chức Tâm, chị đang nói chuyện với ai đó?” Hình như có tiếng cãi vã.
Cảnh Trúc mặc ҨЦầЛ ŁóŤ vào, khoác áo choàng định bước ra.
Ngọn lửa giận thiêu đốt lý trí, Hứa Ngạn Thâm xông tới trước, gân xanh hằn lên tay anh, anh sẽ không buông tha cho gã đàn ông đó!
Nhưng cô đã nhanh hơn anh.
“Không được ᴆụng vào anh ấy!” Chức Tâm giữ chặt lấy nắm cửa, đứng chắn trước mặt anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh Trúc gắng sức đập cửa, cậu bị Chức Tâm nhốt ở bên trong.
“Tránh-ra!”
“Hứa Ngạn Thâm, là tôi quyến rũ anh ấy! Nếu anh muốn đánh anh ấy thì hãy bước qua xác tôi trước!” Cô phát cuồng.
Lời nói của cô như một lưỡi dao đâm thấu tim anh, rồi giẫm nát nó.
“Chức Tâm!” Người trong phòng tắm vẫn cố sức đập cửa.
Được cô bảo vệ, người ngoài phòng tắm không thể xông vào trừ phi anh đánh cô trước.
Bàn tay anh xiết chặt đến nỗi xương muốn vỡ vụn ra.
Ánh mắt quả quyết của cô, thái độ kiên quyết của cô rõ ràng không phải là đang đùa.
Lần đầu tiên anh thấy cô muốn bảo vệ một người.
Tim anh, chua xót, đau đớn, như bị ai xé thành trăm mảnh.
Người đàn ông tóc nâu đứng ngoài cửa lại mở cửa bước vào.
Mắt cô quét qua đối phương, ánh mắt lạnh giá, nghiêm giọng chất vấn, “Đây là cách đối xử với khách hàng của khách sạn các ông ư? Xông vào phòng người khác làm loạn, là ai cho phép các người?! Nếu các người còn tiếp tục nữa, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”
Báo cảnh sát! Ý cô là cô sẽ báo cảnh sát đến bắt anh? Được lắm, được lắm.
“Chức Tâm! Buông tay ra!” Người trong phòng tắm sốt ruột như kiến bò trên lửa.
Không, cô không buông tay! Cô mà buông thì cô thật không biết Hứa Ngạn Thâm sẽ làm gì.
Cô…lo lắng cho người đàn ông ngay cả mặt mũi cũng còn mơ hồ đang đứng trong phòng tắm, càng không thể mặc kệ… Hứa Ngạn Thâm muốn làm gì thì làm… Cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
“Hứa Ngạn Thâm, nếu anh còn không đi, báo sáng mai sẽ có chuyện hay đấy!” Cô uy Hi*p anh.
Cuối cùng, ánh mắt của anh cũng từ từ dịu lại, lý trí cũng từ từ trở lại.
Không phải là vì cô uy Hi*p mà là vì thái độ của cô.
“Em theo anh về!” Gương mặt anh tuấn không có bất kỳ biểu cảm gì, chậm rãi, anh dùng sức kéo cô ra khỏi phòng.
Anh kéo cô rất mạnh, тһô Ьạᴏ đến mức chẳng thèm để ý đến cô.
Cô nén chịu cổ tay đau buốt, cắn chặt môi dưới, sợ xảy ra chuyện, không dám kêu đau đành để mặc anh lôi đi.
Trong thang máy, anh khoác áo ngoài của mình lên đôi vai trần của cô.
Mặt anh vẫn không chút cảm xúc.
Sau đó anh vứt cô lên ghế sau.
Suốt dọc đường là một sự im lặng ૮ɦếƭ chóc.
Hứa Ngạn Thâm lúc này rất lạ lẫm, rất đáng sợ.
Lái một đoạn ra đến đường lớn, anh bỗng phanh gấp.
Suýt chút nữa cả người cô đâm sầm vào thành ghế trước.
Đột nhiên, anh kéo cô lại, điên cuồng đè cô xuống.
“Anh định làm gì?!”
Không kịp kêu cứu, anh đã hôn cô điên cuồng, тһô Ьạᴏ đến nỗi môi cô bắt đầu sưng lên. Cô đau đến co rúm người lại, dùng sức cắn anh, dùng sức đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn vô vọng, anh тһô Ьạᴏ hôn rách môi cô, không chút khách khí sục sạo miệng cô.
Cách hôn đó không giống hôn người, điên loạn, cuồng bạo, không có lấy một giây lấy hơi, như muốn trút tất cả căm phẫn, như muốn dùng cái hôn này để dìm ૮ɦếƭ cô.
“Buông tôi ra! Tôi ghét anh!” Cô cố sức vùng vẫy, trong miệng toàn mùi máu tanh, cô cắn rách lưỡi anh.
Chữ “ghét” đó càng khiến lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt.
Anh không buông cô ra, không buồn bận tâm đến việc họ đang ở ngoài đường, vẫn тһô Ьạᴏ vần vò môi cô, như thể yêu quá hóa hận.
Cô không muốn anh ᴆụng vào cô. Cô không chịu nổi! Cô không chịu nổi!
Cô cố sức đẩy anh, đánh anh, anh vẫn không hề nhúc nhích.
Cảm giác lạnh buốt đáng sợ chạy dọc sống lưng cô, cô có thể cảm nhận được Hứa Ngạn Thâm đã mất kiểm soát, anh sẽ không để cho cô yên!
Quả nhiên, anh chồm ra ghế sau, đè lên cô.
Mặc cô đánh, mặc cô chửi, anh cấu xé đôi vai trần của cô, cắn phập vào những chỗ có dấu vết của gã đàn ông đó. Anh phẫn nộ kéo tấm chăn quấn trên người cô ra, chiếc chăn màu trắng như cái gai trong mắt anh, anh dùng cơ thể của mình che đậy sắc xuân của cô, tàn bạo cắn vào phần da thịt trắng nõn nhô lên.
Thâm tím một vùng.
Cô đau đớn rên lên.
“Muốn đau, chúng ta cùng đau!” Môi anh mím chặt đầy hằn học.
Nhưng việc đau đớn hơn đã xảy ra. Tiếng kéo phéc mơ tuya đanh nhọn, không hề có bất cứ màn dạo đầu nào, không hề có bất kỳ sự dịu dàng nào, xộc thẳng vào cơ thể cô, lực công kích quá mạnh, cả người cô quặn lại, đau đến nỗi run lên bần bật.
Còn người phía trên toàn thân toát ra sát khí đen ngòm, sắc mặt tàn bạo, anh giống như con thú bị thương, hung hãn đến độ cô chỉ biết trợn ngược mắt, đến tiếng kêu cứu cũng không còn hơi để thoát ra.
Cô không dám tin, người đàn ông đang xem cô như “công cụ” để trút giận này lại chính là Hứa Ngạn Thâm luôn tỉnh táo, điềm đạm, kiên định trước kia.
Lần đầu tiên cô hiểu được cảm giác bị làm nhục là như thế nào. Không, còn hung bạo hơn cả làm nhục, trên xe, bị chính chồng mình ૮ưỡɳɠ ɓứ૮.
Trái tim của cả hai như rơi vào một hố băng không đáy, buốt giá đến tận tâm can.
Hạnh phúc, đối với họ, dường như đã bắt đầu trở nên xa vời vợi, vượt ra ngoài tầm với.