“Có bị thương chỗ nào không?” Rõ ràng bộ dạng cô bước ra không có vẻ gì là bị thương nhưng anh vẫn không cách nào yên tâm, ngồi xổm xuống kiểm tra chân cô.
Không có vết thâm tím, không có vết sưng, vậy là không bị va quệt trúng?! Nhưng mặt anh vẫn tái mét.
“Em đến Mỹ anh khó chịu ư? Em rất muốn gặp anh, em tưởng anh cũng vậy.” Cô tiếp tục giữ nụ cười nhạt trên môi, “Không sao, em đi đây.” Quay người, kéo hành lý, cô không nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Anh để Nhan Hiểu Tinh chỉnh lại cà vạt giúp mình! Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đó, toàn thân cô run lên.
Cổ tay, bị ai đó kéo mạnh lại.
Cô tức giận dùng sức giằng ra, anh dùng sức kéo lại.
Anh nghiến răng, “Anh không khó chịu, anh chỉ là lo lắng cho em!”
“Lo lắng cho em?” Đột nhiên, sống mũi cô cay cay, giọng giễu cợt, “Anh lo lắng cho em ư? Ba tuần liền không gọi cho em một cuộc điện thoại, đó là biểu hiện anh lo lắng cho em sao?” Cô không muốn so đo, nhưng nói lòng mình không buồn là nói dối.
Cô đang buồn!
Anh cúi xuống nhìn cô, mặt không cảm xúc, nhưng đáy mắt thì cười, “Anh tưởng em sẽ không bận tâm, cũng không đến luôn.” Hai tuần đầu, là anh nén lòng cố ý không liên lạc với cô, nhưng tuần sau anh thực sự rất tức giận.
Rất nhiều lúc anh thấy mình quá để tâm đến cô, nhiều hơn rất nhiều so với cô quan tâm đến anh. Ví dụ anh cho rằng cô không đến thật, anh cũng chỉ giận được nhiều nhất một tuần, sau đó định nghỉ phép về nước thăm cô.
Cô không có tâm trạng để cười.
“Có thể nói cho em biết, sao cô ta lại ở đây không?” Cô chậm rãi nhìn về hướng đó, cô gái vừa ẵm Lãng Lãng trên tay quản gia.
Sự có mặt bất ngờ của cô làm cô gái biến sắc, ánh mắt hốt hoảng.
Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra lúc phụ nữ để lộ ánh mắt hốt hoảng lại đẹp như vậy. Thế thì chồng cô có nên đi làm anh hùng không?!
Cô cần sự giải thích của anh!
Nụ cười trong mắt anh bỗng khựng lại.
“Chị dâu, để em nói!” Tâm Ngữ chen vào giữa họ, “Mẹ lo anh ở Mỹ ăn không quen món Tây nên đã bảo cô bảo mẫu Nhan Hiểu Tinh này đưa Lãng Lãng sang Mỹ để chăm sóc anh! Cô ta cũng vừa đến Mỹ!”
Tâm Ngữ vội vàng giải thích, nhấn mạnh hai chữ “bảo mẫu”.
Lời nói không chút khách khí khiến ánh mắt vốn dĩ đang hốt hoảng của Nhan Hiểu Tinh lóe lên tâm trạng gì đó.
Thật ư?
Tâm Ngữ nói, chị dâu, chuyện của Lãng Lãng giao cho em. Nhưng, ở nhà họ Hứa, cô không được gặp Lãng Lãng, còn ở đây, lại có thể gặp được con trai.
Cô đột nhiên không biết có nên tin lời Tâm Ngữ hay không.
Quan hệ giữa cô và Tâm Ngữ từng rất tốt, Tâm Ngữ chưa bao giờ nói dối cô, nhưng bây giờ, cô cảm thấy con bé này hoàn toàn xa lạ.
“Có đúng thế không?” Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Ngạn Thâm.
Anh chỉ trù trừ vài giây, cười nhẹ vuốt tóc cô, “Ừ, đúng vậy.”
Anh chưa từng lừa dối cô.
Lời Hứa Ngạn Thâm nói cô nhất thiết phải tin, nhưng giờ thì sao?
Nhìn chiếc cà vạt của anh, cô không nói gì nữa.
Đột nhiên, môi cô bỗng có cảm giác ấm nóng, cô định thần lại, anh đang chậm rãi nhấm nháp môi dưới của cô.
Giữa ban ngày ban mặt thế này, quản gia đang nhìn, Nhan Hiểu Tinh đang nhìn, Tâm Ngữ chưa từng có bạn trai cũng đang đứng nhìn bên cạnh, sao anh dám?! Cô vội vàng đẩy anh ra.
“Anh đã nói với em là em đến Mỹ anh rất vui chưa?!” Giọng của anh đã trầm khàn, giống như đang đè nén cảm xúc.
Tâm Ngữ cười quay người đi, để không gian riêng tư cho hai người.
Anh vui thật sao?
Ánh mắt cô chăm chú nhìn anh, phát hiện đôi mắt đen vốn không nhìn thấy chút cảm xúc nào, lúc này đây, thực sự đang cười, dường như mọi mệt mỏi, tiêu cực vì sự tồn tại của cô mà tan biến hết.
Thấy cô thần người nhìn mình, anh không nén được lòng mình cúi đầu xuống, lại nhấm nháp môi cô, cảm nhận mọi ngóc ngách mềm mại trong miệng cô.
Anh không phải là người đàn ông sống thoáng, càng rất ít thể hiện trước đám đông, nhưng hôm nay anh rất vui sướng, bởi vì Chức Tâm đã đến rồi.
Cả thế giới hình như đều bừng sáng, anh không nén được niềm vui, không nén được muốn ôm cô vào lòng.
“Đừng…” Cô đẩy anh ra.
Cà vạt của anh khiến cô rất không thoải mái.
Thật sự là không hề bị lệch…
Cô không muốn mình là kẻ nhỏ mọn, nhưng, nỗi hoài nghi hình như đã bắt đầu cắm rễ trong lòng.
Không thể, anh là Hứa Ngạn Thâm, là người chồng cô yêu nhất, cô không thể nghi ngờ anh!
“Anh đi làm, em lên lầu nghỉ ngơi.” Không thể kiềm chế, cô có chút lạnh lùng, chỉ là không còn tức giận đến nỗi muốn rời khỏi đây ngay lập tức nữa.
Nhưng đột nhiên cô bị bế bổng lên, “Tâm Ngữ, lùi hết các cuộc họp trong sáng nay lại cho anh.” Anh dặn dò em gái.
“Á? Anh, nhưng anh đã hẹn với đạo diễn Giuseppe Ryan mà!” Vị đạo diễn này không chỉ nổi tiếng mà còn rất nguyên tắc, đặc biệt ghét những kẻ thất hẹn.
“Giúp anh cẩn trọng xin lỗi đối phương, hẹn lại vào buổi chiều hoặc ngày mai.” Anh ấn vai em gái.
Việc anh đã quyết bất kỳ ai cũng khó lòng thay đổi, bây giờ anh chỉ muốn ở riêng với Chức Tâm.
“Ngạn Thâm…” Cô đang được anh bế, đờ người ra, muốn ngăn anh lại nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Thật ra, nếu thành khẩn một chút thì cô nên thừa nhận hiện giờ cô thấy rất không thoải mái, nếu anh có thể ở nhà, quả thật khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Chỉ là cô có thể cảm tính như thế còn anh thì có thể không?
Vừa nghĩ đến cô mới nhớ ra, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Ngạn Thâm vì cô mà bỏ công việc.
Cô ôm lấy cổ anh, đờ đẫn để mặc anh bế mình, đi lướt qua Nhan Hiểu Tinh và quản gia đang đứng đờ người ra như khúc gỗ.
Cô để ý thấy trong mắt anh ngoài cô ra không có bất kỳ người nào khác.
Nhan Hiểu Tinh không thu hút nổi ánh mắt anh.
Cho nên, là cô quá đa nghi ư?
“Đúng rồi, Tâm Ngữ.” Anh dừng bước.
“Giúp anh mua một hộp bao cao su, đi nhanh lên một chút.” Anh thản nhiên.
Vì không cần nên anh cũng không chuẩn bị sẵn.
“Hứa Ngạn Thâm!” Trời ạ! Cô đi chết cho rồi!
Biết cô xấu hổ, anh úp mặt cô vào ngực mình.
Có hề gì chứ?! Họ là vợ chồng mà.
“Anh… được!” Sắp phải đi làm một việc rất ngượng ngùng, nhưng Tâm Ngữ lại cười rạng rỡ, “Em đi ngay!”
“Ừ.” Anh gật đầu, tiếp tục bế cô, đi về phía phòng ngủ.
Nổ tung! Cô nhìn thấy bà quản gia há miệng trợn mắt.
“Anh, hai mươi phút nữa em nhất định sẽ về tới! Đừng vội vàng bắt nạt chị dâu đấy!” Tâm Ngữ thay đổi vẻ ít nói thường ngày, nghịch ngợm gào lên từ đằng sau.
Thật ra, cô có cảm giác, Tâm Ngữ đang cố ý hét lên để cho một cô gái đang nhìn họ bằng ánh mắt ghen tỵ nghe thấy.
Hơi thở mờ ám của đàn ông, tiếng rên khoái cảm của phụ nữ, lửa tình rạo rực khắp gian phòng.
Cánh tay bá đạo ôm chặt lấy cô, cơ thể cuồng nhiệt đến cực độ đều chứng minh một sự thực.
Anh vẫn rất yêu cô.
Cô không biết mình bị làm sao, thở hổn hển trong vòng tay anh, ánh mắt lại chú ý xem trên tấm ngực trần của anh có vết cào của người phụ nữ khác không.
Cô không nên như thế nhưng cô không dằn nổi lòng mình.
Anh liên tục “xông” vào, dùng sức tấn công liên tục, khiến cho khoái cảm tê dại như sóng thủy triều hết đợt này đến đợt khác dâng lên trong lòng họ, đầu óc cô choáng váng, cơ hồ như không thể chịu đựng nổi nữa.
“Được rồi mà…” Cô sắp không chịu nổi nữa rồi!
Lúc hai người đang tắm, anh còn thô bạo xâm nhập cơ thể cô, không để cho cô có chút thời gian rảnh nào để nói chuyện với anh.
Thật ra, lúc Tâm Ngữ đi mua “thứ đó” về, họ đã làm tới một nửa.
Mặc áo choàng tắm, cầm “thứ đó”, sập cửa, mặc “áo mưa”, tiếp tục đè lên người cô, ra ra vào vào, anh chỉ dùng trong nửa phút.
Nhưng, bây giờ họ vẫn đang trong lúc “trời long đất lở”!
“Đáng ghét! Anh … nhẹ một chút… em đau…” Hai chân cô đã mềm nhũn, bộ phận hai người kết hợp vì sự cuồng nhiệt thái quá của anh đã có cảm giác rát.
Nhưng, thật ra dù có như vậy, cô cũng rất thích cách hai người truyền hơi ấm da thịt cho nhau.
Nghe cô nói “đau” anh dừng lại, cụp mắt nhìn cô, giọng nói khản đục, “Bây giờ làm không được, đàn ông bị cấm vận ba tuần, em phải nghĩ ra cách giải quyết! Tối nay anh sẽ nhẹ hơn!”
Tối nay anh tiếp tục???
Thở hắt ra, ngước đôi mắt lờ đờ lên, cô vẫn gật đầu.
Chiều anh, yêu anh, đây là những thứ mà bản thân cô có thể làm được quyết không cho phép người phụ nữ khác đến “làm phiền”!
Vừa mới gật đầu xong, hai cơ thể lập tức quấn lấy nhau trong niềm khoái cảm vô bờ.
……
Sau những phút giây hoan lạc, cô cuộn người bên cạnh anh, mệt đến nổi mắt không mở ra, thần trí mơ màng.
Nhưng, cô còn nhớ rất nhiều chuyện cô còn chưa hỏi rõ ràng.
Cô thích sự minh bạch.
Cảm giác chua chua ngọt ngọt bên môi khiến cô mở mắt.
Thật không công bằng, anh vẫn còn rất tỉnh táo, vừa ăn mơ vừa đút vào miệng cô.
Chua chua, ngọt ngọt, môi lưỡi lưu hương.
“Em đến đây như thế nào? Lại còn mang theo dương mai nữa!” Anh ôm đầu, cười khe khẽ, tâm trạng rất vui vẻ.
Mỹ là một trong những nước cấm mang trái cây tươi nhập cảnh, để có thể mang lên hộp dương mai này cô chắc chắn đã phải căng óc suy nghĩ! Còn nữa, lúc nãy anh lục lọi va li của cô thì thấy có vài chiếc áo của cô bị dính nước dương mai, coi như đi tong rồi.
“Ai bảo anh kén ăn, không thích ăn trái cây làm gì?” Cô liếc anh một cái.
Còn nói nữa! Loại trái cây gì cũng không thích, lại chỉ thích ăn dương mai, đây là trái cây theo mùa, cô lo lần công tác này của anh quá lâu, qua mùa rồi phải đợi đến năm sau.
Anh cười khẽ, không nói gì cũng không phản bác, bốc những quả dương mai đã bị móp méo cho vào miệng mình còn lựa chọn những quả đẹp đẽ hiếm hoi đút cho cô.
Anh ngại không muốn nói cho cô biết thật ra ở đây cũng có bán dương mai được vận chuyển bằng đường hàng không.
Ăn sạch nguyên hộp xong, anh lau tay, rồi lại trườn vào trong chăn, ôm lấy eo cô.
Vừa rồi Tâm Ngữ nhắn tin, đã hẹn lại với Guiseppe Ryan vào một giờ chiều nay.
“Tối anh sẽ đưa em đi thăm thú Los Angeles nhé? Hay chúng ta đi biển? Hay em thích đi Disneyland?” Dù cô rất buồn ngủ nhưng anh vẫn không ngừng hỏi cô.
Chẳng giống như anh thường ngày ít cười ít nói tí nào.
“Không cần đâu, em buồn ngủ lắm.” Cô hờ hững đẩy anh ra, coi như kháng nghị.
Bay mười mấy tiếng đồng hồ, lại thêm “vận động mạnh” vào sáng sớm, cô mệt đến không nhấc nổi tay chân.
Nghe cô nói buồn ngủ, anh quả nhiên không làm ồn nữa, yên lặng cúi đầu chăm chú nhìn cô, yêu chiều cô để cô có không gian nghỉ ngơi.
Gian phòng rơi vào yên lặng trong mười mấy phút.
“Thâm, vì sao anh cho Nhan Hiểu Tinh tờ chi phiếu mười vạn?” Còn nữa, sao anh lại để cô ta chỉnh lại cà vạt cho anh.
Cô rất buồn ngủ, rất mệt, nhưng, cô không ngủ được.
Cô muốn tin anh, nhưng cô không phải là loại phụ nữ giỏi chịu đựng.
Gian phòng càng thêm yên ắng.
Mấy phút sau, không đợi được câu trả lời của anh, cô mở mắt, đối diện với gương mặt đang trầm tư của anh.
Yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm, thật ra có một phần nào đó của Hứa Ngạn Thâm cô vẫn không hiểu.
“Em muốn nghe nói thật.” Không muốn có sự lừa dối, không muốn có sự che giấu, vì sao Nhan Hiểu Tinh lại xuất hiện ở Los Angeles? Vì sao anh cho Nhan Hiểu Tinh tờ chi phiếu mười vạn?
Cô luôn tin tưởng anh hoàn toàn, đừng để cô phải thất vọng!
Anh quan sát cô, lâu đến mức cô tưởng anh không trả lời, “Anh muốn cô ta yên tâm ở lại.” Trước đó anh không thể ngờ Nhan Hiểu Tinh là cô gái đó, còn mười vạn chỉ là với mục đích giữ cô ta ở lại mà thôi.
“Vì sao?” Anh coi trọng Nhan Hiểu Tinh đến thế ư?
Tuy biết anh không thể có gì với cô gái đó, nhưng lòng cô không biết phải như thế nào.
“Lý do không thể nói được.” Anh nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Nếu anh nói ra lý do, cô nhất định sẽ không chấp nhận được, cũng chắc chắn sẽ cho anh là một gã điên không hơn không kém.
“Em không thích cô ta!” Cô nhấn giọng.
Có lẽ, cô là người đơn giản, nhưng không có “ngu”, Nhan Hiểu Tinh có ý đồ với anh.
“Em ngủ đi, ngủ ngon nhé.” Anh vận quần áo, mỉm cười vỗ vỗ má cô, “Anh đi bàn công việc, xong việc, tối sẽ đưa em ra ngoài dùng bữa, ngắm cảnh đêm.” Anh rất khéo léo né đề tài này.
Cô ngẩn ra, Hứa Ngạn Thâm trước nay chưa bao giờ đối với cô qua quýt như thế, hình như ngay từ đầu, ba chữ “Nhan Hiểu Tinh” đã trở thành đề tài không thể nhắc đến giữa họ.
Mãi đến khi hơi ấm từ chiếc gối bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, cô vẫn chưa định thần lại, càng không thể ngủ được.
“Chị, chị dậy chưa?” Giọng nói thỏ thẻ, có người gõ cửa.
“Cô vào đi, tôi tỉnh rồi.” Nhận ra giọng, cô hờ hững đáp.
Cửa phòng được cẩn thận đẩy vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng, “Chị đói chưa? Dưới bếp cơm canh đã chuẩn bị sẵn rồi.”
“Tôi không đói, cô bế Lãng Lãng vào đây cho tôi.” Cô không hy vọng có một ngày Lãng Lãng không còn nhớ ai là mẹ nó! Có lẽ, quyết định thuê bảo mẫu chăm trẻ là hoàn toàn sai lầm!
“Chị, Lãng Lãng ngủ rồi.” Giọng nói vẫn dịu dàng như thế, “Lãng Lãng bây giờ chỉ theo em, để em chăm nó thì tiện hơn.”
Lãng Lãng bây giờ chỉ theo cô ta? Hình như không biết bắt đầu từ lúc nào, Lãng Lãng đã không còn thích nắm ngón tay cô, còn vừa rời khỏi vòng tay Nhan Hiểu Tinh đã khóc toáng lên.
Chức Tâm cụp mắt, sao cô lại thấy Lãng Lãng mỗi ngày một xa cô? Cô rất cố gắng muốn coi nó như con đẻ của mình nhưng thái độ của mẹ chống khiến cô cảm thấy trong nhà này chẳng có ai coi cô là mẹ của Lãng Lãng cả! Đến cả việc tìm bảo mẫu cũng hình như có ý đồ gì khác.
Cô nói không đói nhưng Nhan Hiểu Tinh lại bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp phòng cô.
Chiếc hộp không đựng dương mai anh để ở một bên cũng bị cô ta vứt vào thùng rác, lúc vứt đi, Nhan Hiểu Tinh nhìn thấy 2 “vật thể” đã qua sử dụng, bỗng khựng lại.
“Tiên sinh… hình như ở phương diện này… nhu cầu rất cao.” Mặt đỏ lên, cô ta buộc túi rác lại.
Cô ta đang do thám quân tình ư?
Chức Tâm mặt lạnh như tiền, chuyện riêng tư của vợ chồng cô, cô không nhất thiết phải lấy ra châm chọc người phụ nữ khác.
Nhan Hiểu Tinh bắt đầu dọn dẹp tới tủ đầu giường, tay cô ta sắp chạm vào hộp bao cao su đã mở thì Chức Tâm đã giữ lấy tay cô ta, ngăn lại, “Đây là thứ riêng của người khác, cô vui lòng đừng đụng vào.”
Nhan Hiểu Tinh sững sờ, thần người ra, tay trái vẫn giữ nguyên vị trí, bất động.
Cô đặt bao cao su dưới gối anh, quay đầu nhìn lại thì bỗng có vật gì làm cho chói mắt.
Rèm cửa sổ bị kéo ra, dưới tia nắng mặt trời, cách cô rất gần, cổ tay trái Nhan Hiểu Tinh đang đeo vật gì đó lấp lánh.
Cô nhìn kỹ, thì là một chiếc đồng hồ kim cương Cartier.
Cô đã từng xem trong tạp chí, là mẫu mới nhất của năm nay, kiểu dáng độc đáo, dây đeo màu bạc, khóa cài bằng vàng trắng 18k, rất nhiều viên kim cương nhỏ xíu, tinh tế, lấp lánh đẹp mê hoặc bao quanh mặt đồng hồ.
Cô trước nay không thích những món trang sức quá xa xỉ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đồng hồ này trên tạp chí cô đã rất thích, còn định sẵn sinh nhật năm nay sẽ nhắc khéo Hứa Ngạn Thâm tặng cho cô.
Chiếc đồng hồ đắt giá như thế sao Nhan Hiểu Tinh lại có?!
Đột nhiên, tim cô đập rất nhanh.
“Rất đẹp, mua ở đâu thế?” Cô mỉm cười, cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh.
Nhan Hiểu Tinh ngẩn người nhìn theo ánh mắt hững hờ của cô, sau đó, cùng hướng về chiếc đồng hồ.
Hấp tấp, cô ta vội vàng lấy tay đậy chiếc đồng hồ lấp lánh của mình lại, “Chị… là… là… hàng nhái… không đáng giá…”
Thật ư?
Càng giấu càng lộ.
Ngực cô bỗng có gì đó nghèn nghẹn, hình như cả thế giới vốn dĩ đơn giản này đã rơi vào một màn sương mù dày đặc.
“Tiểu Tinh, tôi đã suy nghĩ rồi, sau này Lãng Lãng để tôi chăm sóc. Tiền lương của cô tôi sẽ thanh toán rõ ràng, vé máy bay, tôi cũng sẽ đặt cho cô.” Cô không thích phức tạp, cô không cần một bảo mẫu có cả tiền triệu bên cạnh.
Nhan Hiểu Tinh chấn động, không thể tin nổi, “Chị…chị…”.
“Đúng rồi, tôi là con một, đừng gọi tôi bằng chị, tôi thấy không thoải mái.” Cô lạnh lùng cắt ngang.
Thật ra, cô không giỏi xử lý những chuyện như thế này, nhưng cô sẽ học cách bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.
Cô không rõ vì sao Hứa Ngạn Thâm lại kiên quyết giữ Nhan Hiểu Tinh ở lại, cô chỉ không hy vọng cuộc hôn nhân của họ sau này sẽ xảy ra những chuyện không thể cứu vãn được.
“Chị, quyết định này của chị đã bàn bạc với tiên sinh chưa?” Nhan Hiểu Tinh thấp thỏm nhìn cô.
Cô hiện đang cho một bảo mẫu nghỉ việc mà sao lại có ảo giác giống như đang đuổi kẻ thứ ba ra khỏi nhà chứ?
“Tôi nghĩ anh ấy sẽ đồng ý.” Chức Tâm lạnh lùng trả lời, không muốn nói thêm.
Thế nhưng…
“Trước khi tiên sinh lên tiếng, em sẽ không rời khỏi đây!” Nhan Hiểu Tinh cắn cắn môi, “Chị, Lãng Lãng sắp dậy rồi. Nó tỉnh dậy không mà em không có ở đó nó sẽ khóc rất dữ… Em về phòng trước đây ạ.”
Ý cô ta là cô ta không đi.
Chức Tâm nhìn theo dáng người mảnh mai cáo lui một cách vô cùng lịch sự, cảm giác bức bối trong lòng càng nặng nề thêm.
Anh và Giuseppe Ryan hợp tác không vui vẻ cho lắm, Giuseppe Ryan cho rằng anh đã can thiệp quá nhiều, còn với tư cách là nhà đầu tư, anh có yêu cầu khắt khe, có quyền phát ngôn nhất định.
Số tiền đầu tư cho bộ phim này lên tới con số “trăm triệu”, kỹ xảo không đạt chính là khuyết điểm lớn nhất của các bộ phim lớn Trung Quốc, chính vì điều này, lần này họ mới mời đạo diễn danh tiếng, đầu tư cực lớn, chi rất bộn cho việc quảng cáo tuyên truyền, thứ cần đạt được không phải là lợi nhuận mà chính là kinh nghiệm và cách thức kinh doanh!
Song, phim rất hoành tráng mà nội dung thì rỗng tuếch, khiến anh rất không hài lòng.
Cả buổi chiều, không khí trong phòng họp rất nặng nề, hai bên đều giữ ý định của mình, không ai chịu ai.
Vốn dĩ tâm trạng anh rất tệ, nhưng vì một người, sau khi từ phòng họp bước ra, tâm trạng anh đã trở nên khoan khoái một cách kỳ lạ.
Bằng lái của anh ở Trung Quốc đã được dịch ra tiếng Anh công chứng đầy đủ, được chính phủ Mỹ công nhận nhưng đây là lần đầu tiên anh lái xe ở đây, nói chính xác hơn đây là lần đầu tiên anh có cảm giác dành thời gian cho riêng mình sau giờ làm việc.
Vừa lái xe điện thoại anh không ngừng réo vang, là Giuseppe Ryan gọi đến, anh không màng đến, cái tay đạo diễn ngạo mạn này, anh phải dạy cho ông ta một bài học.
Anh là kẻ săn người, ưu điểm lớn nhất là lòng kiên nhẫn. Dằn vặt đối phương từ cao ngạo đến sốt ruột, kế tiếp là lo sợ bất an, thế là không thể không khuất phục. Mỗi lần làm việc gì, mỗi lần phải đối phó với ai đó, anh chưa bao giờ lóng nga lóng ngóng mà có kế hoạch có dự định rõ ràng.
Trong lúc dừng đèn đỏ, anh chỉnh điện thoại sang chế độ rung, anh không hy vọng lát nữa hẹn hò với Chức Tâm lại bị người khác phá đám.
Anh nhìn số một cuộc gọi nhỡ trong di động, lập tức gọi lại ngay:
“Bố? Bố tìm con ạ? Đúng ạ, Chức Tâm đang ở đây.” Là bố vợ.
Đối phương ấp a ấp úng, kể lể dông dài, vừa lái xe, anh vừa nghe bố vợ nói một thôi một hồi, sau cùng bố vợ cũng khó khăn nói ra trọng điểm của vấn đề, “Bố, bố lại cần mượn năm triệu ạ?”
Đây không phải là lần đầu tiên bố vợ mượn tiền anh, lần trước là mười triệu, nghe nói đã ném toàn bộ vào cổ phiếu.
“Được, con sẽ bảo thư ký chuyển cho bố.” Chỉ cần bố vợ lên tiếng, những thứ khác không cần phải nhiều lời.
Đầu dây bên kia, ông bố vợ lại rất ngượng ngùng, nợ cũ chưa trả lại còn mượn thêm, ông hứa đi hứa lại rằng chỉ cần cổ phiếu tăng ông sẽ trả tiền cho con rể ngay.
Anh cười nhạt, “Bố, không sao đâu, năm triệu không phải là số tiền lớn đối với con.” Đừng nói là năm triệu, bố vợ muốn mượn năm mươi triệu anh cũng không chút nhíu mày cho mượn ngay.
“Bố, yên tâm, con sẽ không nói với Chức Tâm đâu.” Những chuyện khiến Chức Tâm không vui, không thoải mái anh tuyệt đối không hé răng nửa lời.
Thật ra trong lòng anh luôn cảm kích bố vợ.
Năm đó, anh tiền trảm hậu tấu cố ý tiết lộ với một tờ báo mình đã đính hôn với Chức Tâm, khiến cả nhà họ Hứa dậy sóng.
Gia đình Chức Tâm khá giả, trong mắt người bình thường là không tệ, nhưng trong giới của anh, hôn nhân của anh với Chức Tâm bị người ta chê cười. Cha anh mắng nhiếc anh, mẹ anh kích động đến phát điên, lúc đó bà mẹ lớn xấu bụng còn thừa lúc anh không chú ý lôi Chức Tâm đến tham gia một buổi tiệc từ thiện.
Tối đó, rất nhiều thiên kim tiểu thư tranh nhau thể hiện “lòng trắc ẩn”, quyên tiền, đấu giá trang sức, y phục hàng hiệu, thật kinh khủng.
Còn Chức Tâm chẳng chuẩn bị gì, đành phải giả vờ trấn tĩnh ngồi trong giới không thuộc về cô.
Trợ lý của anh phóng xe như bay, trong tay cầm một tờ chi phiếu ba trăm ngàn anh đưa.
Thật lòng mà nói, lúc đó anh muốn kết hôn, cả nhà đều phản đối, tất cả chi phí cho việc kết hôn đều là tiền tích lũy hàng ngày của anh, cho nên trong tay anh lúc đó không có dư nhiều.
Chỉ là không ngờ, người đến buổi tiệc trước lại là bố vợ. Để con gái bảo bối nở mày nở mặt bước vào nhà quyền quý, không để con gái bị bất cứ sự coi thường nào làm cho tủi thân, bố vợ đã lấy danh nghĩa Chức Tâm quyên góp bức tranh sơn thủy gia bảo của một trong bốn đại danh họa Vương Thạch Cốc.
Tối đó, bức tranh sơn thủy đấu giá được hơn bảy triệu.
Trong buổi từ thiện giữa các quý bà quý cô mờ nhạt, Hứa gia lại được nở mày nở mặt nhờ cô con dâu mới.
Chỉ là, anh nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Chức Tâm luôn tươi cười trước mọi việc đã rơi nước mắt.
Nằm cùng giường, cô bịt chặt miệng, khóc không thành tiếng vì sợ anh biết, một tiếng khóc rất ức chế.
Cái giá gả vào nhà quyền quý, anh hiểu, Chức Tâm lại càng hiểu hơn.
Chỉ là, cô không vui.
Mấy năm nay anh luôn âm thầm tìm lại “bảo vật gia truyền” thuộc về Thẩm gia cho cô. Gần đây cuối cùng anh cũng điều tra ra được bức họa đó đang ở trong tay một phú thương, nhưng dù anh có ra giá trên trời mấy trăm triệu, ông ấy luôn không chịu bán, bảo là ngàn vàng cũng không mua được.
Nhưng anh biết dù phải giở thủ đoạn gì đi nữa, quà sinh nhật năm nay của Chức Tâm nhất định sẽ là bức họa đó.
……
Anh dừng xe trước cổng biệt thự, chẳng mấy chốc Chức Tâm vận một chiếc đầm kiểu đơn giản màu vàng nhạt đi lại phía anh.
Chức Tâm là người phụ nữ không biết tiêu tiền nhất mà anh từng gặp, anh luôn muốn “làm hư” cô, muốn “biến chất” cô nhưng cho đến tận bây giờ hiệu quả anh đem lại không cao. Chức Tâm sống rất tùy ý, giống như lúc chưa kết hôn, quần áo cô thích chưa bao giờ là hàng hiệu, nhẫn vòng kim cương cô rất ít đeo lên người, ngược lại thích trang sức pha lê, đến cả bông tai cô cũng chỉ cần đẹp là được.
Cô sắp xếp cuộc sống mình rất tốt, cô chỉ dùng những thứ mình thích, trừ phi trong hoàn cảnh bắt buộc, không muốn làm anh mất mặt, cô mới trang điểm mình thành “một cây thông nô-en.”
Người phụ nữ như thế khác hoàn toàn với mẹ anh, không phải hàng hiệu không đụng đến, quẹt thẻ từ vài trăm nghìn đến vài triệu là chuyện thường ngày ở huyện.
Chức Tâm quá giản dị, cô sống rất thong dong tự tại, như thể chồng cô không phải là “Hứa Ngạn Thâm”, có lẽ cô như thế nên thu hút anh. Lúc còn ở trường, anh chú ý đến cô vì cha mẹ cô đều là người dẫn chương trình nổi tiếng, sau khi bị cô “hớp hồn” anh mới từ từ thâm nhập tìm hiểu sâu cá tính đặc biệt của cô.
Vợ của anh thật đáng yêu.
Chỉ là cô hôm nay trông có vẻ trầm mặc khác thường.
“Muốn đi xem đại lộ ngôi sao có dấu tay và chữ ký của Marylin Monroe không?” Anh hỏi cô.
“Ừ.” Cô gật đầu, nhưng anh lại thấy cô không hứng thú là mấy.
“À, đi ăn gì đây? Hay là tối này chúng ta đến nhà hàng Schertz on Main mà Schwarzenegger mới mở nhé? Xem có may mắn gặp đại ‘tinh tinh’ đang là thống đốc California không nhé?” Anh lại hỏi.
Vì cô, anh đã tìm học một khóa địa lý – lịch sử trên mạng.
Anh tưởng cô sẽ hét lên sung sướng ôm chồm lấy anh.
Nhưng cô chẳng hề.
“Được.” Cô không có chút gì là hứng thú, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, rất trầm tư.
Thái độ trầm tư đó vẫn giữ đến sau bữa tối, mãi cho đến khi họ nắm tay nhau đi trên đại lộ Rodeo.
Hai người đi dạo như thế bỗng nhiên cô dừng bước trước tủ kính của một cửa hàng.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn chiếc đồng hồ Cartier màu bạc.
“Thích hả? Anh mua cho em nhé.” Anh lập tức kéo cô vào cửa hàng được trang hoàng rất sang trọng.
Anh không hề phát hiện cô đang âm thầm quan sát anh.
“Phiền cô cho tôi xem cái này.” Anh chỉ vào chiếc đồng hồ kim cương trong tủ, bảo nhân viên bán hàng lấy ra.
“Tiên sinh, mắt ông tinh thật đấy, kiểu này là mẫu mới năm nay của chúng tôi, rất đẹp, bạn gái ông đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp!” Nhân viên bán hàng đon đả chào anh.
Anh đưa tay cô cho nhân viên bán hàng, chiếc đồng hồ màu bạc đeo vào tay cô rất hợp, rất có phong cách.
“Tiên sinh, đàn ông tặng đồng hồ cho phụ nữ có nghĩa là anh muốn chúng ta ở bên nhau từng giây từng phút cho đến mãi mãi.” Nghe câu nói đó, cô chẳng cảm thấy gì, chỉ gỡ đồng hồ ra, trả lại cho nhân viên bán hàng.
“Được, tôi lấy cái này.” Anh không hề nhìn giá, định rút thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhưng cô giữ tay anh lại.
Thái độ của cô rất kỳ lạ, hình như là đang quan sát anh, thăm dò anh.
“Thưa cô, cô có muốn tặng quý ông đây một chiếc đồng hồ không? Ý nghĩa của việc phụ nữ muốn tặng đồng hồ cho nam giới là em tự nguyện dâng hiến thời gian của em, cuộc sống của em cho anh.” Nhân viên bán hàng vẫn thao thao bất tuyệt để giành được lần mua bán thứ hai.
Anh nhướng mày.
Em tự nguyện dâng hiến thời gian của em, cuộc sống của em cho anh, anh thích cách nói này.
Anh đang định nói gì đó.
“Hứa Ngạn Thâm, em không cần chiếc đồng hồ này!” Cô lạnh lùng lên tiếng.
“Vì sao?” Anh ngạc nhiên.
Cô rất rõ ràng đã đứng bên ngoài nhìn chiếc đồng hồ này qua tủ kính rất lâu, anh cũng không thuộc tầng lớp làm công ăn lương bình thường, mua chiếc đồng hồ này tặng cô, đối với anh mà nói, chẳng đáng nghĩ ngợi.
Anh thật sự không biết vì sao ư?
Thái độ của anh không giống giả vờ, cô hơi yên tâm.
“Nhan Hiểu Tinh cũng có một chiếc giống hệt thế này.” Cô nói ra nguyên do.
“Vốn dĩ đến ngày sinh nhật mình, em muốn anh tặng em chiếc đồng hồ này nhưng bây giờ thì không cần nữa.” Cô cười, “Những thứ người khác có, em không cần.”
“Thật ư?…” Anh quay người cúi đầu, không để cho cô nhìn thấy mặt anh bắt đầu biến sắc.
Anh trả lại chiếc đồng hồ cho nhân viên bán hàng, kéo tay cô, bước ra khỏi cửa hàng Cartier: “Không thích chiếc này cũng không sao, anh đến công xưởng bảo họ thiết kế một chiếc theo ý em.”
“Thôi đi, đừng tiêu tiền bừa bãi.” Cô giằng tay ra khỏi tay anh bỏ đi.
Thật ra cô vẫn không quen với anh hiện tại.
Anh hiện tại, dần dần đi đến đỉnh cao sự nghiệp, hình như bắt đầu càng ngày càng xa cách với cuộc sống của cô.
“Chức Tâm, em sao thế?” Anh đuổi theo, sầm giọng hỏi. Từ sáng nay, cô hình như có gì không bình thường.
“Em có gì không vui thì nói ra có được không?” Anh không thích thế này!
Cô đứng tại chỗ, mắt hơi cụp xuống, cuối cùng cũng mấp máy môi, “Lúc sáng cô ta giúp anh chỉnh lại cà vạt, em đã nhìn thấy rồi.”
Anh sững người.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn vào mắt anh, “Anh không nên vô duyên vô cớ cho người phụ nữ khác mượn tiền, càng không nên để những việc như chỉnh cà vạt xảy ra, dễ gây ngộ nhận cho họ.” Cô không hy vọng anh vướng vào thị phi.
Anh nhíu mày, “Anh không nghĩ nhiều như vậy.” Cô nghĩ tấm séc đó là anh cho Nhan Hiểu Tinh mượn tiền nhằm giữ cô bảo mẫu đó lại sao? Rất tốt, sự “ngộ nhận” này rất tốt, anh sẽ không giải thích gì hết.
Đây coi như là lời giải thích của anh ư?
“Em muốn cho cô ta nghỉ việc, sự có mặt của cô ta khiến em không thoải mái.”
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhắc đến vấn đề này, anh cũng đã từng nói với cô rất nhiều lần là không được.
“Cô ta nói, chỉ cần anh chưa lên tiếng, cô ta sẽ không rời khỏi đây.” Có chút gì đó giễu cợt, thì ra ở cái nhà này, đến một cô bảo mẫu cô cũng không đuổi được.
Ánh mắt nghiêm khắc của anh thu nhỏ lại.
“Được, anh sẽ lập tức lên tiếng đuổi cô ta đi.” Anh lập tức gật đầu.
Cô bất ngờ.
“Nhớ lấy, em là nữ chủ nhân của cái nhà này, em có quyền làm bất cứ việc gì.” Anh nặn ra một nụ cười.
“Thật ư?!” Cô cuối cùng cũng nở nụ cười thật sự đầu tiên của ngày hôm nay.
“Là một kẻ qua đường thôi mà, có đáng để em xị mặt không vui không?!” Anh véo mũi cô.
Nếu sự có mặt của Nhan Hiểu Tinh khiến Chức Tâm không thoải mái, thế thì anh sẽ tách cô ta ra xa một chút, ra khỏi tầm mắt Chức Tâm.