Chín giờ sáng. Đã để đồng hồ báo thức, hiếm khi không phải dậy sớm thế này, anh ngủ rất say.
Một bóng người thon thả, cẩn thận đẩy cửa, nhón chân rón rén bước tới gần anh.
Mới hơn ba mươi, trong cử chỉ của anh đều có sức cuốn hút mà đàn ông cùng tuổi không tài nào bì được, gương mặt thường ngày quá nghiêm túc, quá lạnh lùng, quá cứng nhắc thì ra rất đẹp trai, lúc này mắt đang nhắm lại khiến cho mọi nét đáng sợ, nghiêm khắc trên gương mặt cũng mất đi, chỉ còn lại một sức hút mê hoặc, đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành, chín chắn.
Len lén, thèm khát nhìn anh, cứ nhìn nhìn mãi, không giấu nổi ánh mắt si tình.
Một người đàn ông như thế, trong mắt phụ nữ vừa đáng sợ vừa đáng kính. Sức hút của anh khiến người ta dậy lên khao khát muốn tiếp cận, khát khao muốn chiếm hữu.
Lúc ngủ, anh hoàn toàn mất tri giác.
Có lẽ như vậy, cô mới lấy hết can đảm, tham lam đưa tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt thư thái lúc ngủ của anh, khẽ gạt vài sợi tóc lòa xòa trước trán anh.
Chỉ một cử chỉ nhỏ nhặt như thế cũng đủ đánh thức anh.
“Chức Tâm!” Thở dài, anh ôm lấy vợ.
Tối hôm qua, cô lạnh lùng với anh.
Bởi vì anh nói thật ư? Anh cho rằng, giữa vợ chồng họ không cần phải giả tạo, anh luôn nói với cô những gì anh muốn nói.
Anh thừa nhận, anh không có năng khiếu nói những lời hoa mỹ, anh nghiêm túc bày tỏ nếu cô “rời khỏi” anh, anh sẽ lấy người khác, lời đó quả thật rất tàn khốc. Nhưng, anh không muốn lừa dối cô, vì đó là sự thật.
Chẳng lẽ nhất định phải bắt anh nói những lời rợn tóc gáy nổi da gà như trái tim anh hoàn toàn thuộc về cô, cho nên sẽ vì cô mà thủ tiết suốt đời hay sao?
Anh chấp nhận nhưng Hứa gia có buông tha cho anh không?
Cho nên, vì anh, cô nhất định phải sống thật tốt, sống thật khỏe mạnh.
Ôm vào lòng thân thể mềm mại, ấm áp đó nhưng siết mạnh hơn, anh lập tức cảm thấy có gì đó bất thường.
Anh lập tức choàng tỉnh, ngẩng phắt đầu lên, mở mắt ra, thì bắt gặp ngay ánh mắt si mê đang nhìn mình.
“Tiên… tiên sinh…” Đối phương lắp bắp, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thẹn thùng, xấu hổ, đỏ gay.
“Chuyện này là thế nào?” Đẩy cô gái ra, anh ngồi thẳng lên, sắc mắt sa sầm, ánh mắt băng giá.
Nếu là lúc bình thường, nếu là người khác, anh đã sớm nổi trận lôi đình.
“Vừa nãy, em định… định… gọi anh dậy ăn sáng, anh… anh liền…”
Không ngờ anh lại vươn tay ôm lấy cô ta? Vừa rồi rõ ràng có người vuốt ve mặt anh, anh mới tưởng là Chức Tâm!
Anh cũng không thể hiểu nổi, “Cô Nhan, phiền cô lánh mặt, tôi phải thay quần áo!” Anh lạnh lùng ra lệnh.
Tối qua, Chức Tâm giận dỗi, không vui, không có tâm trạng, nhưng trước sự đòi hỏi bá đạo của anh, cũng phải xuôi theo chiều anh.
Cô càng gây chiến tranh lạnh với anh, anh càng muốn giày vò cô, thế là tối qua cô bị “vắt” đến cạn sạch, “vắt” đến quá nửa đêm, hai chân Chức Tâm rã rời, rên lên như muốn khóc, anh mới buông cô ra.
Trong chuyện chăn gối, có lúc đến ngay cả bản thân anh cũng kinh ngạc, vì sao mình chẳng bao giờ thấy thỏa mãn.
Trước khi gặp Chức Tâm, anh đã từng có kinh nghiệm, nhưng không tham lam và ăn ý như bây giờ.
Tối qua đến cuối cùng, anh vẫn chưa kịp rút ra khỏi cơ thể Chức Tâm, cô đã cuộn người, chìm vào giấc ngủ. Còn anh, ôm lấy cô, nằm cạnh cô, ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Bây giờ anh bị bỏ mặc một mình, không chút lưu luyến.
Mặt đỏ rần, Nhan Hiểu Tinh lui ra, đứng bên ngoài phòng đợi anh.
Mười phút sau, cửa phòng bật mở, anh đã quần áo chỉnh tề, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc như mọi ngày.
“Cô Nhan, Chức Tâm đâu?” Anh uể oải ăn bát cháo gà thơm phức mà Nhan Hiểu Tinh chuẩn bị sẵn, khẩu vị của anh hôm nay không được tốt cho lắm.
“Chị… sáng sớm đã đi làm rồi ạ.”
Quả nhiên.
Anh đẩy bát cháo gà ăn được một nửa sang một bên, chẳng còn muốn ăn nữa.
“Tôi chuẩn bị một chút, phải ra sân bay rồi.” Anh đứng lên đi về phòng, lạnh lùng đến mức không buồn nhìn con trai và Nhan Hiểu Tinh đứng kế bên lấy một cái.
Nửa tiếng sau, tài xế đã đợi sẵn ở cổng, vẫn nét mặt lạnh lùng, anh kéo hành lý đã được chuẩn bị sẵn rồi ngồi lên xe.
“Tiên sinh!” Nhan Hiểu Tinh đuổi theo, “Cái này… cơm hộp…”
Tay cô bé bưng một chiếc hộp đã được gói gém cẩn thận.
Cơm hộp? Đúng rồi, anh có dặn Chức Tâm chuẩn bị cơm hộp cho anh.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy hộp cơm, nét mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút ấm áp.
“Không có gì.” Nụ cười e thẹn, xinh đẹp, ánh mắt long lanh của Nhan Hiểu Tinh cứ nhìn anh không rời.
“Đúng rồi…” Anh rút từ trong cặp tài liệu ra một tấm chi phiếu, viết xoẹt xoẹt lên đó, xé ra đưa cho cô, dặn dò, “Yên tâm làm việc ở đây, có khó khăn gì cứ nói với tôi!”
Nhan Hiểu Tinh thấp thỏm nhận lấy, cúi xuống xem, là mười vạn!
“Tiên sinh, không được, không được đâu!” Cô vội vàng lắc đầu.
Anh mặt không chút cảm xúc không nhận lại tờ chi phiếu mà đối phương đưa.
Thế giới này có những thứ mà tiền không mua được ư? Nực cười, ai lại không thích tiền?! Anh đều có thể dùng tiền mua những thứ anh muốn.
“Chạy đi.” Anh nói với tài xế.
Cửa kính xe từ từ nâng lên, người bên ngoài cuối cùng cũng hành động, cô dùng sức đè cửa kính xuống, như thể bất chấp tất cả.
“Tài xế, dừng lại.” Anh ra lệnh.
Cửa kính nâng lên được một nửa, dừng lưng chừng.
“Tiên sinh, anh thật không nhớ em sao? Không nhận ra chút nào sao?” Nhan Hiểu Tinh kích động hỏi.
Họ quen nhau?
Anh lừ mắt, không nói, bình thản lạnh lùng.
“Khách sạn Thủy Tinh, chúng ta…”
Khách sạn Thủy Tinh, bốn chữ khiến ánh mắt lạnh lùng của anh thu nhỏ lại, sắc mặt tái đi, lạnh lùng quay sang nói với tài xế, “Tài xế, chạy đi!”
Anh không muốn nghe gì hết!
Cửa kính xe vô tình nâng lên, đóng chặt, che đi vẻ mặt kích động của cô gái bên ngoài.
Xe từ từ lăn bánh.
Anh không hề ngoái đầu lại.
“Thức ăn thơm quá.” Không khí ngột ngạt, tài xế chủ động bắt chuyện với anh, “Hứa tổng mang lên máy bay à?”
“Ừm”, gương mặt lạnh băng, có chút dịu lại.
Anh cúi đầu, mở túi cơm ra.
Thức ăn vô cùng phong phú, ngon mắt.
Trái tim anh rơi xuống tận đáy vực.
“Bịch” một tiếng, hộp cơm đã bị anh ném vào sọt rác.
“Hứa tổng…” Tài xế kinh ngạc.
Anh không muốn nói nhiều, nhắm hờ mắt, ánh mặt trời rực rỡ, gay gắt chiếu lên người anh, nhưng anh lại cảm thấy lạnh giá.
Hộp cơm này không phải là cô làm cho anh.
Đây là cuộc chiến tranh lạnh quái gở của phụ nữ ư? Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!
“Thật kỳ lạ.” Phi Phi không hiểu.
Cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa, “Ồ?”
“Yên tĩnh quá! Hứa Ngạn Thâm không gọi điện cho cậu à?” Phi Phi chỉ ra chỗ không bình thường, “Bây giờ Los Angeles đang là buổi trưa mà.”
“Chắc anh ấy đang dùng cơm trưa với khách. Hoặc bận rộn gì đó mà quên cả buổi trưa.”
“Không đúng, không đúng!” Phi Phi lắc đầu, “Mấy hôm nay chúng ta đều cùng nhau đi mua sắm, ăn cơm, nhưng anh ấy không gọi lấy một cuộc điện thoại nào.”
Theo như trước đây, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, điện thoại của Chức Tâm không ngừng réo vang, cho dù Hứa Ngạn Thâm lúc nào cũng chỉ nói vài câu tủn ngủn và nhàm chán: “Ăn cơm chưa?”, “Đang làm gì đó?”, “Về sớm đi nhé.”
Phi Phi tự nhận nếu mình phải chịu đựng một người đàn ông như Hứa Ngạn Thâm, chắc chắn sẽ bị bức ૮ɦếƭ. Loại đàn ông này, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, quá tự phụ, quá chín chắn, bất kỳ việc gì cũng bình tĩnh như thể tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, càng giống như trên đời này chẳng có việc gì có thể khiến anh ta lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Cô rất thông cảm với Chức Tâm, bị một người đàn ông khô khan giữ khư khư, nhưng Chức Tâm lại không nghĩ như vậy mà rất vui lòng để anh quản lý cô.
Chức Tâm thở dài, thẳng thắn với bạn thân, “Hai tuần rồi. Đã hai tuần anh ấy không gọi điện.” Từ hôm đi công tác, đến cả gọi báo bình an anh cũng không hề gọi.
Phi Phi kinh ngạc.
Bình thường Hứa Ngạn Thâm ngày nào cũng gọi cho Chức Tâm hai, ba lần, nếu đi công tác, mỗi lần nói vài câu một ngày cả chục cuộc là chuyện thường tình.
“Haizzz, không biết có phải bị phần cơm hộp đó làm cho câm rồi không.” Cô thở dài châm chọc, tìm niềm vui trong đau khổ.
Tay nghề cô chỉ thế thôi, biết làm sao bây giờ? Trước đây lúc còn đi học, cô chỉ cần làm theo hướng dẫn của chị giúp việc là xong, nhưng Nhan Hiểu Tinh chỉ nói mình có thể giúp cô làm cơm hộp chứ không muốn tốn sức hướng dẫn cô.
Kết quả, thịt bò bị cháy, dai nhách, rau thì thâm xì, ngoài nước luộc trứng muối có thể miễn cưỡng cho vào miệng ra, những thứ khác đều thảm hại, đến nhìn còn không muốn nhìn, huống gì là ăn, nhưng cô biết tính Ngạn Thâm, nếu cô để Nhan Hiểu Tinh làm giúp thì tội còn nặng hơn là làm anh bị ngộ độc thức ăn.
Tốt rồi, bây giờ ăn phải “thuốc độc” rồi, cho rằng cô không cố gắng không hao tâm tổn sức nên giận à? Còn nữa, vì sáng hôm đó cô không ra sân bay tiễn anh lại đi làm nên anh giận à? Hôm đó, ở đài có cuộc họp tháng, cô không thể không tham dự.
Biết trước thì tối đó đã không giận dỗi anh làm gì.
Cô nhớ anh, nhớ rất nhiều.
Nhưng mỗi lần gọi điện tìm anh, anh đều không bắt máy, làm bây giờ cô không dám gọi nữa.
“Anh ấy chỉ gửi một tấm vé máy bay cho chị.” Trợ lý chuyển lời anh giống như thông điệp cuối cùng.
Rút tấm vé trong giỏ xách ra, cô càng không biết phải làm thế nào.
Thật là, có thể đừng bá đạo như thế có được không?
“Thế thì cậu xin nghỉ phép đi, đừng chọc giận đàn ông, không chừng có chuyện gì xảy ra thật.” Phi Phi giấu nụ cười.
Thì ra chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng, một người vô duyên vô cớ buồn bực, ngốc nghếch, một kẻ thì không nhận cũng không gọi điện, còn gửi một tấm vé máy bay uy Hi*p, thật là thú vị!
“Anh ấy không vậy đâu.” Tính anh điềm đạm, không phải là loại đàn ông giận quá hóa cuồng.
Chức Tâm nhìn tấm vé nhíu mày.
Chuyến bay ngày mốt? Anh nghĩ cô là kẻ thất nghiệp ăn không ngồi rồi chắc, muốn đi Los Angeles là có thể đi ngay được sao? Tấm vé này bất luận thế nào cũng phải hủy thôi.
“Thế cậu phải làm thế nào?” Phi Phi truy hỏi.
“Tiết mục Chức Tâm thì không thành vấn đề, có thể thu trước, vấn đề là tiết mục âm nhạc thịnh hành.” Cô khổ sở.
Hứa Ngạn Thâm muốn gián tiếp bắt cô từ bỏ vị trí dẫn chương trình tiết mục này sao? Cô lờ mờ hiểu ra tuy anh gật đầu đồng ý nhưng sau khi phối hợp với các nam minh tinh được vài tuần, thái độ Hứa Ngạn Thâm đã bắt đầu không vui.
Nhất là tuần trước, “Phong bão” trong Truyền kỳ bị hỏi thích loại phụ nữ thế nào lại trả lời là dịu dàng, đáng yêu, thân hình đẹp như cô dẫn chương trình xinh đẹp Chức Tâm.
Người ta chỉ tiện miệng nói vui để không khí chương trình sôi nổi hơn mà thôi nhưng tối đó sắc mặt Hứa Ngạn Thâm khó coi ૮ɦếƭ được.
“Làm xong kỳ này, kỳ sau là đến lượt ‘Ảnh’ rồi, tớ sẽ thương lượng với cậu ta xem có thể đổi thành cầu truyền hình trực tiếp không?” Nếu Cảnh Trúc gật đầu đồng ý, cô sẽ dời nơi làm việc sang Mỹ, dành hai tuần để ở bên Ngạn Thâm.
Nhưng cầu truyền hình trực tiếp, một người ở Mỹ một người ở Trung Quốc, không thể nào trao đổi trước kịch bản, rất dễ xảy ra sự cố. Giới nghệ sĩ rất giữ gìn danh tiếng của mình, chắc sẽ không dễ dàng đồng ý.
Cô vẫn đang rất khó nghĩ!
“Biết ngay là cậu thương chồng mà!” Phi Phi chế nhạo sự yếu đuối của cô.
“Ngạn Thâm rất dễ dỗ dành.” Cô cười nhẹ.
Vợ chồng là thế, bạn dỗ dành anh ấy, anh ấy dỗ dành bạn, hai người đều hiểu hy sinh, nhường nhịn thì hôn nhân mới lâu dài.
Mở cửa ngoài, cô khoác tay Phi Phi bước vào nhà.
Nhưng, có gì đó không bình thường!
Căn nhà tối đen và nóng nực! Nhan Hiểu Tinh đi đâu rồi? Còn Lãng Lãng?
Phòng khách thời gian lâu không bật điều hòa vô cùng oi nồng, bình nước nóng trong bếp cũng lạnh ngắt, nồi cơm điện cũng chẳng có cơm thừa.
Nhưng, sáng nay lúc ra khỏi nhà, cô còn dặn dò Nhan Hiểu Tinh, lúc cô không ở nhà thì đừng đi ra ngoài mà.
Cô hoảng lên.
“Tiểu Tinh? Lãng Lãng?” Cô kiếm từng phòng một, rồi chạy ra ngoài vườn hoa bên ngoài nhưng chẳng thấy bóng dáng hai người đâu.
Từng bản tin bắt cóc trẻ con lởn vởn trong đầu cô, khiến tay chân cô rụng rời.
Cô vội vàng chạy vào phòng Nhan Hiểu Tinh, mở tủ quần áo, may mà quần áo thường ngày của con bé vẫn còn ở đây, cô mới thở phào.
“Chức Tâm, có một lá thư này!” Phi Phi gọi lớn.
Cô vội vàng giựt lấy lá thư, mở ra xem.
Chị, có chút việc gấp, em xin nghỉ phép một thời gian, Lãng Lãng theo em quen rồi nên em bế nó đi luôn.
Cô trợn mắt, không thể tin được, Phi Phi kêu lên: “Cái gì Lãng Lãng theo quen cô ta rồi chứ? Con bé bảo mẫu nghĩ mình là ai vậy? Tưởng mình là mẹ đẻ của nó sao? Chức Tâm, cậu báo cảnh sát ngay đi!”
“Để mình tìm xem cô ta có để lại giấy tờ gì ở đây không!” Cô không muốn trách oan người khác nhưng lần này Nhan Hiểu Tinh thật là quá đáng!
Lãng Lãng là con trai cô, cô ta sao có thể không nói một lời mà bế nó đi như thế?!
Vì lo lắng cho Lãng Lãng, cô sợ hãi, run lẩy bẩy mở ngăn kéo tủ của đối phương.
“Tớ giúp cậu!” Phi Phi xộc tới, thô lỗ kéo mạnh ngăn kéo, lục lọi toàn bộ những thứ có trong đó.
“Rầm” những thứ trong ngăn kéo đều bị vứt lăn lóc dưới đất.
Quả nhiên có chứng minh thư, cô vội vàng quỳ xuống nhặt, nhưng Phi Phi nhanh hơn nhặt một thứ khác lên.
Chi phiếu.
Phi Phi nhìn rõ con số và chữ ký trên tấm chi phiếu, nét mặt kinh ngạc, lập tức nhặt sổ tiết kiệm dưới đất lên, sau đó kêu to: “Chức Tâm, cậu mau lại đây! Thì ra con bé nhà cậu là một triệu phú đấy!” Quá kinh ngạc, một cô gái ăn mặc xuềnh xoàng, lại có thể gửi ngân hàng nhiều tiền thế này, vượt xa lương cả mấy năm trời cộng lại của một kẻ làm công ăn lương như cô.
Truyện ngôn tình » Mảnh vá trái tim » Mảnh vá trái tim | Phần 2.17
Mảnh vá trái tim | Phần 2.17
May 1st, 2014 cam tu
Bạn Có thể dùng 2 phím mũi tên trái phải để chuyển qua lại giữa các chương truyện
truyện ngôn tình
17
Một cô gái có nhiều tiền tiết kiệm như thế, đến nhà cô xin làm bảo mẫu, luôn miệng nói là cuộc sống khó khăn, là có ý đồ gì?
“Chức Tâm, cậu xem! Từ tháng 9/2009, cứ ngày mười lăm hàng tháng đều có mười vạn gửi vào tài khoản của cô ta. Thời đại này sao dễ kiếm tiền thế nhỉ!” Phi Phi cười gằn.
Không nghi ngờ gì nữa, có người bao cô ta!
Chuyện này Chức Tâm lờ mờ biết được một chút.
Theo trực giác của cô, Nhan Hiểu Tinh nói dối một số chuyện.
“Tháng 4/2010, một triệu tệ được gửi vào tài khoản của cô ta, xem ra rất giống chi phí chia tay, nhưng…” Phi Phi đấu tranh tư tưởng, không biết có nên nói cho Chức Tâm biết phát hiện mới của cô hay không.
“Chức Tâm, Hứa Ngạn Thâm và cô bảo mẫu bé nhỏ, xinh đẹp này sống trong cùng một mái nhà, bình thường cậu có cảm thấy có gì lạ không?” Phi Phi mặt mày căng thẳng hỏi.
Ngạn Thâm? Việc này có liên quan gì đến Ngạn Thâm chứ?
Cô hoang mang lắc đầu.
Hứa Ngạn Thâm vừa về nhà không nhốt mình trong thư phòng làm việc thì cũng là đọc sách, xem TV trong phòng ngủ, anh rất ít nói chuyện với Nhan Hiểu Tinh, cho dù có nói, thái độ cũng không nóng không lạnh.
“Chức Tâm, tớ nghi ngờ… chỉ là nghi ngờ thôi…” Phi Phi chìa tấm chi phiếu ra.
Có lẽ là cô quá nhạy cảm nhưng số tiền viết trên tấm chi phiếu thật làm cho người ta quá nhạy cảm!
Cô nghi hoặc cầm lấy tấm chi phiếu, mở ra.
Số tiền mười vạn tròn trĩnh.
Nhìn vào ô ký tên, chữ ký chính là người đầu gối tay ấp vô cùng quen thuộc với cô.
Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây.
“Cậu nói xem, có phải Hứa Ngạn Thâm và Nhan Hiểu Tinh… có mối quan hệ không bình thường không?” Phi Phi thận trọng hỏi.
Tấm chi phiếu này, thật quá dễ dàng để người ta liên tưởng!
“Không đâu!” Chức Tâm định thần lại, ngước mắt lên, ánh mắt quả quyết, “Tớ rất hiểu con người Ngạn Thâm, anh ấy không làm chuyện vô liêm sỉ này đâu!” Cô nói chắc như đinh đóng cột.
Hai vợ chồng cần phải tin tưởng nhau, cô quyết không nghi ngờ đạo đức của chồng!
Cô nắm chặt lấy tấm chi phiếu, ngón tay trắng bệch, “Nhất định là cô ta có khó khăn gì mới hỏi mượn tiền Ngạn Thâm.”
“Cô ta giàu có như vậy, cần phải mượn tiền sao?” Đối với cô bạn thân tin tưởng chồng một cách vô điều kiện này, Phi Phi thật tức muốn ૮ɦếƭ.
Đổi lại là cô, đã mất đi lý trí từ lâu rồi!
“Chuyện này… tớ sẽ đi Mỹ, đích thân hỏi Ngạn Thâm cho ra lẽ.” Chức Tâm trấn tĩnh nói.
Dù thế nào giữa hai vợ chồng cũng không nên giấu nhau bất cứ chuyện gì. Tuy số tiền này, đối với anh chỉ là một con số lẻ, nhưng cô muốn hỏi Ngạn Thâm thật rõ ràng.
“Cậu tin tưởng anh ta đến thế sao?” Phi Phi cảm thấy không thể hiểu nỗi, người bình thường đều sẽ nghĩ như cô, “Nhan Hiểu Tinh là một người đẹp hiếm có, chỉ cần cô ta có dã tâm, sống dưới một mái nhà. Đàn ông khó mà giữ được mình.”
“Phi Phi, cậu còn nhớ Vương Đan không?” Cô cười nhạt hỏi.
“ ‘Nhà vệ sinh công cộng’? Bọn con trai đều biết ‘tai tiếng’ của cô ta nhưng vẫn bám theo mê mệt, ngoại trừ Hứa Ngạn Thâm.” Nói rồi, Phi Phi cuối cùng cũng nở nụ cười, “Anh ta trước mặt Vương Đan tỏ tình với cậu.” Nếu là người đàn ông đa tình, chắc chắn sẽ không có thái độ này.
“Tớ đã ở bên anh ấy tám năm, anh ấy đối với tớ thế nào, lòng tớ hiểu rất rõ, nếu anh ấy có nhân tình bên ngoài, thì cũng sẽ không phải là Nhan Hiểu Tinh.” Cô lắc đầu.
Nhan Hiểu Tinh quả thật rất đẹp nhưng những cô gái đẹp như cô ta cũng chẳng hiếm.
Tuy rất ít khi hỏi han nhưng thật sự cô cũng lờ mờ biết được rất nhiều cô gái tìm mọi cơ hội để lao vào vòng tay Hứa Ngạn Thâm, nếu anh muốn, những cô gái đó đều có cơ hội trở thành ngôi sao truyền hình nổi tiếng rồi.
Cho dù rất nhiều lời ong tiếng ve, nhưng chỉ cần không phải chính mắt cô nhìn thấy, không phải chính miệng anh thừa nhận, thì cô sẽ không tin lời bất cứ người nào.
Cô cất lại tấm chi phiếu vào ngăn kéo của Nhan Hiểu Tinh.
Bây giờ, việc cấp bách nhất, quan trọng nhất chính là Lãng Lãng!
Cô gọi cho Ngạn Thâm, anh khóa máy, thế là cô lập tức gọi điện cho Hứa Tâm Ngữ, đối phương vừa nghe điện thoại:
“Tâm Ngữ, em giúp chị liên lạc với anh trai em có được không?”
Cô hấp tấp thỉnh cầu.
“Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe giọng cô không bình thường. Tâm Ngữ cũng căng thẳng theo, “Anh đang có cuộc họp quan trọng, chắc phải đợi mấy tiếng nữa!”
Làm sao bây giờ?
Phi Phi bên cạnh cũng sốt rột không kém, đã chuẩn bị sẵn giấy 乃út, vội vàng ghi lại số chứng minh thư và số tài khoản của Nhan Hiểu Tinh.
Ngân hàng HSBC đúng chứ? Cô có một người bạn cũ đang làm trưởng phòng ở đây! Cô sẽ từng bước từng bước lôi kẻ bao cô gái này ra ánh sáng, để xem số tiền này rốt cuộc là ở đâu ra!
Đầu dây bên kia.
“Tâm Ngữ, em có cách nào giúp chị điều tra một người được không?”
“Chị dâu, em làm được! Chị đưa tên người đó cho em!” Dù gì cũng là người nhà họ Hứa, chỉ cần không gấp, điều tra gia cảnh của một người, Tâm Ngữ vẫn có thể làm được!
“Cô ta tên Nhan Hiểu Tinh, là bảo mẫu mới nhận việc trong nhà chị, nhưng hôm nay chị về nhà phát hiện cô ta đã bế Lãng Lãng mất tích rồi!” Cô sốt ruột kể tình hình cho em chồng nghe.
“Nhan Hiểu Tinh…” Trong điện thoại, giọng Tâm Ngữ bỗng nhiên run lên, “Chị là nói cái cô Nhan Hiểu Tinh, năm nay hai mươi hai tuổi? Mắt rất to, cằm… nhỏ, mặt mũi rất xinh đẹp?”
“Đúng! Sao em biết?” Cô gật đầu, một cảm giác khác lạ vây chặt lấy cô.
Tâm Ngữ hình như quen với Nhan Hiểu Tinh.
“Chị… chị dâu, tuyệt đối đừng giữ cô gái này bên cạnh!” Tâm trạng Tâm Ngữ đột nhiên rất kích động, rất hoảng hốt, “Chuyện Lãng Lãng, giao cho em, giao cho em! Chị dâu, chị đừng lo gì hết!”
Tâm Ngữ đặt điện thoại xuống, tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, cô hồn siêu phách lạc, thất thanh lầm rầm, “Anh ơi, làm sao bây giờ?…”
Hôm đó, trong bữa ăn, anh trai rất bình thản, như thể mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, nhưng thật ra cô biết rõ anh mình không thản nhiên đến thế.
Sao có thể đưa Lãng Lãng đi xét nghiệm ADN? Nếu xét nghiệm, cuộc hôn nhân giữa anh và Chức Tâm chắc chắn sẽ tan nát!
Anh trai kiên cường, chỉ là giả vờ trấn tĩnh mà thôi!