Mảnh Vá Trái Tim - Chương 07

Tác giả: Đản Đản

Nhan Hiểu Tinh vận quần áo thùng thình như thường ngày, bầu иgự¢ trắng nõn căng tràn, mùi hương sữa phảng phất trong không khí, còn con trai Lãng Lãng thì đang vui mừng mở to hai mắt, hút lấy hút để dòng sữa trăng trắng ngọt ngào.
Chức Tâm không biết mình nên nói gì, làm gì, phải phản ứng thế nào, cô chỉ đứng một chỗ ngây người ra.
Cô từng làm mẹ, lúc đó, sau bốn tháng mang thai, cơ thể cô cũng có nhiều thay đổi, mỗi tối bầu иgự¢ căng tức đến độ cô âm thầm khóc một mình, lúc ngủ, Hứa Ngạn Thâm ôm cô vô tình chạm nhẹ vào иgự¢, cô đau đến co rúm người lại, Hứa Ngạn Thâm xót xa nhíu chặt hai hàng chân mày.
Lúc đó, cô phải dùng rất nhiều thuốc, sữa mới chảy ra được.
Là một người phụ nữ, cô biết điều đó có ý nghĩa gì.
“Chị… chị… em… em…” Nhan Hiểu Tinh lắp bắp, vội vàng kéo áo xuống. Đột ngột phải rời “món khoái khẩu”, Lãng Lãng ngây ra một giây rồi khóc váng lên.
Thằng bé khóc rất tội nghiệp, khóc đến khàn cả giọng, như thể một người mẹ trên danh nghĩa như cô không nên xuất hiện vào lúc này. “Chuyện này… là thế nào?” Chức Tâm phải cố gắng lắm mới có thể để đầu óc mình hoạt động bình thường trở lại.
Cô bảo mẫu nhỏ tuổi kiêm luôn cả nhiệm vụ ✓ú nuôi?
Cô thật không tài nào hiểu được!
“Em… vừa… mới sinh con… còn chưa… chảy sữa, em… em thấy Lãng Lãng… em… em nghĩ… như thế tốt cho cơ thể thằng bé…” Gương mặt trắng bệch, cô bảo mẫu nhỏ giải thích.
Trực giác của phụ nữ khiến Chức Tâm phát giác có chỗ bất thường.
Nhưng rốt cuộc bất thường ở chỗ nào thì cô lại chưa nghĩ ra được.
Có lẽ là ở…
“Vì sao cô tự nguyện cho nó 乃ú?” Cô thần người hỏi.
Thật là kỳ lạ, Lãng Lãng còn nhỏ xíu, cho gì nó dĩ nhiên sẽ “uống” cái đó, nhưng, vì sao Nhan Hiểu Tinh lại tự nguyện? Xã hội bây giờ cho dù có ra giá cao cũng ít ai chịu làm ✓ú em như thế.
Sữa mẹ là thức ăn quý giá, cho con 乃ú chính là thể hiện tình yêu thương cao cả của người mẹ.
Cô thật sự không hiểu, vì sao đối phương lại hoàn toàn không có bất cứ yêu cầu gì, có thể cho đi không chút tiếc nuối như vậy?
Cô nhìn đôi mắt đó, đang cố kìm cho nước mắt không chảy ra, đáng thương, tội nghiệp đến nao lòng, đến cả những lời trách mắng cô cũng không dám nói ra nửa câu.
Thậm chí, ngay cả câu hỏi vừa nãy của mình, hình như lại có vẻ thật ác tâm khi vô duyên vô cớ nghi ngờ lòng tốt của người khác.
Nhưng, xã hội bây giờ, thói lừa đảo đang lộng hành, cô thật sự có thể yên tâm không?
Cô lại nhìn Lãng Lãng trong vòng tay Nhan Hiểu Tinh, sau khi khóc lả đi đã nhắm mắt cuộn tròn trong lòng cô bé, sao nhìn thế nào cũng cho người khác cái ảo giác như hai mẹ con thực thụ.
“Đợi đã, vì sao em có sữa? Em đã từng sinh con?” Cô cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Vì sao lúc đến xin việc đã không nói rõ chuyện này?
“Chị…” Nhan Hiểu Tinh mấp máy môi, hình như cố gắng nuốt tiếng nấc vào trong, “Em… thật sự có khó khăn…”
“Vậy con em đâu?” Cô chậm rãi hỏi.
“Nó… vừa chào đời đã bị cha nó bế đi mất rồi…” Mắt Nhan Hiểu Tinh đỏ hoe.
“Vì sao?” Anh ta không cần em? Câu nói này, cô không dám hỏi thẳng.
“Anh ta có vợ rồi.” Nhan Hiểu Tinh cúi đầu, nói rất nhỏ rất nhỏ.
Nhưng, Chức Tâm vẫn nghe thấy được.
“Anh ta nỡ chia cắt hai mẹ con em như thế sao?” Cô không thể tin được.
“Vợ anh ta… không thể sinh con… anh ta để lại một số tiền, cho người đến bắt con ngay tại bệnh viện…”
Vậy là tìm cô bé để sinh một đứa con, rồi lại không cần cô? Chức Tâm cảm thấy không còn lời nào để nói về tư cách đạo đức của người đàn ông này.
“Em rất buồn… em rất thương con, không muốn rời xa con… lại…” Nước mắt cô bé tuôn rơi lã chã.
Chức Tâm thở dài rút khăn giấy ra đưa cho cô bé.
“Cho nên, em mới xem Lãng Lãng như đứa bé đó, dồn tình cảm cho nó?” Cô chỉ có thể đoán như thế.
Cô bé do dự vài giây rồi gật đầu, “Chị… em xin lỗi…”
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Chức Tâm cố nặn ra nụ cười, cô chỉ cảm thấy, cảm giác này thật lạ, thật lạ.
Cô thậm chí không biết, cô nên tin cô bé hay không.
Chỉ cảm thấy, trong câu chuyện này hình như có mắt xích nào đó không đúng.
“Em tạm thời đừng cho Lãng Lãng 乃ú nữa, chị không thích.” Cô lạnh lùng dặn dò.
Nhan Hiểu Tinh vừa kinh ngạc vừa tủi thân nhìn cô, thái độ đó như thể cô là người ngoài hành tinh tàn nhẫn vậy.
Cô cũng không biết mình bị sao nữa, cô không thích, cô thậm chí sợ… Lãng Lãng còn quá nhỏ sẽ nhận lầm người khác là mẹ nó.
Cô sao thế này? Vì sao trong lòng không thấy thoải mái, cảm giác giống như bị người khác chen vào thế giới riêng của mình vậy?
Chẳng lẽ, cô quá đề phòng trước lòng tốt của người khác ư? Nhưng bình thường, cô đâu phải là người như vậy.
……
Ra khỏi nhà với lòng ngổn ngang, cô vẫy một chiếc taxi.
“Tài xế làm phiền anh, đến đài phát thanh.” Vừa nói ra địa chỉ, cô lập tức đổi ý, “Không, đến đường Thắng Lợi.”
Bao nhiêu năm nay rất nhiều chuyện cô đều quen dựa vào Hứa Ngạn Thâm, cô muốn nghe ý kiến của anh.
Cô rất ít khi đến công ty anh nhưng cô tiếp tân ở đại sảnh vẫn nhận ra cô ngay.
“Bà Hứa đến tìm Phó tổng ạ?”
Người trước kẻ sau, tiếp đón rất ân cần, niềm nở.
Cô luôn giữ nụ cười lịch sự trên môi, sau đó bước vào thang máy chuyên dụng, lên thẳng tầng hai mươi tám.
Cô chỉ là một cô gái bình thường được gả vào nhà giàu sang.
May mà mẹ cô sáng suốt, bắt Hứa Ngạn Thâm phải hứa sau khi kết hôn không ở chung với gia đình nhà chồng, mới tránh được không ít phiền phức, hai người nhờ vậy mới có được cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường.
Tầng hai mươi tám là văn phòng của Hứa Ngạn Thâm, nhưng cô biết mục tiêu phấn đấu của anh là tầng ba mươi mốt.
Cửa thang máy mở ra, cô vừa bước vào đã cảm nhận được không khí bận rộn ở đây.
“Cô Vương, giá mà cô đưa ra Hứa tổng chúng tôi không thể chấp nhận được…”
……
“Cậu ta là ngôi sao ‘hot’ nhất hiện nay ư? Có đùa không đấy? Nếu cậu ta tiếp tục không hợp tác với sự sắp xếp của công ty quản lý, chúng tôi sẽ cô lập cậu ta, xem ai còn dám nói nữa không?!”
……
“Chúng tôi là công ty giải trí hàng đầu, nhưng, loại phim điện ảnh này, cách dự trù chi phí này, Hứa phó tổng không buồn liếc mắt lấy một cái!”
Tiếng điện thoại không ngừng reo, nhóm trợ lý bận tối mặt tối mày.
Cô đi thẳng vào phía trong.
“Bà Hứa.” Có người nhanh mắt đã nhìn thấy cô, cất tiếng chào cô. Cô cười cười.
Người đó hiểu ra ý cô ngay, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Nhân viên làm việc ở tầng này đều là những cao thủ có năng lực trong công việc.
Chỉ có…
Cô nhìn qua lớp cửa kính thấy em chồng Hứa Tâm Ngữ đang bị ông xã thân yêu của cô nghiêm khắc khiển trách, cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha ngay cửa.
Một lúc sau, Hứa Tâm Ngữ đi ra, hai mắt đỏ hoe hệt như một chú thỏ trắng nhỏ.
“Haizzz, anh trai lại hung dữ với em rồi à?” Cô thở dài.
Cô còn nhìn thấy chồng mình tức giận đập xấp tài liệu lên đầu em gái.
Chồng cô tính tình cứng rắn, không phải ai cũng có thể làm việc dứt khoát, vô tình như anh, Tâm Ngữ chắc phải chịu áp lực không nhỏ.
Nhưng, chỉ có duy nhất một đứa em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, Hứa Ngạn Thâm sao không thương cho được chứ? Nếu không thương, anh đâu có nhất quyết phải giữ bên cạnh mình như thế.
“Chị dâu!” Hứa Tâm Ngữ nhìn cô, rất ngạc nhiên.
Đúng vậy, tính ra, đã hơn một năm rưỡi cô không đặt chân đến văn phòng của anh rồi.
“Chị dâu, sao chị lại đến đây?” Chỉ là kinh ngạc đến độ rơi cả giấy tờ xuống đất thì có khoa trương quá không?
“Chị đến kiểm tra chuyên cần, làm em hết hồn hả? Anh ấy có phải đang tư tình với người phụ nữ khác trong đó không?” Cô buột miệng nói đùa, “Để chị phát hiện thì anh ấy ૮ɦếƭ chắc!”
Cửa kính văn phòng trong suốt có thể nhìn thấy rõ mồn một người bên trong đang cực kỳ chú tâm vào công việc.
Hứa Ngạn Thâm là một cấp trên nghiêm khắc, luôn lấy mình làm gương, trong công việc điều đó lại càng được thể hiện rõ hơn.
Chỉ có trước đây lúc cô đến thăm, anh mới kéo màn sáo cửa, để cô có không gian riêng tư.
“Không có, không có! Sao có thể thế được? Anh từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn mấy nữ minh tinh lấy một cái!” Nhưng, em chồng cô sao lại kích động thái quá đến thế, nhạy cảm đến thế?
“Tâm Ngữ, em đang đổ mồ hôi lạnh đấy à?”
Văn phòng có bật điều hòa, cô còn thấy hơi lạnh, Tâm Ngữ sao nóng đến mức độ ấy nhỉ?
“Chị dâu, em…” Ánh mắt có tật giật mình.
Cô bỗng nhớ ra Tâm Ngữ hình như rất lâu rồi không tìm cô đi mua sắm, lúc cô bị sảy thai, Tâm Ngữ có đến thăm cô, an ủi cô, khóc còn nức nở hơn cả cô. Nhưng bắt đầu từ hè năm ngoái, Tâm Ngữ hình như không đến tìm cô nữa.
Rõ ràng, tình cảm giữa cô và Tâm Ngữ rất tốt, Tâm Ngữ tính tình ngây thơ, trong sáng, gặp chuyện gì cũng thích đến hỏi han ý kiến của chị dâu.
“Tâm Ngữ, lần trước đi dạo chị có mua một chiếc đầm rất hợp với em, hôm nào đến nhà chị mặc thử nhé.” Cô mỉm cười, không có ý ép buộc.
Tiểu nha đầu lớn rồi, thế nào chẳng có tâm sự, đợi có cơ hội thuận tiện, cô sẽ hỏi cô bé sau.
“Dạ, chị dâu.” Tâm Ngữ lại cảm thấy xấu hổ, không dám ngước mặt lên.
“Chị vào gặp anh trai em đây.” Cô thân thiện xoa xoa đầu Tâm Ngữ, an ủi cô, “Ngạn Thâm tính khí không tốt, đôi khi thô lỗ, cộc cằn, nhưng thương thì mới cho roi cho vọt mà.” Nếu là người khác, đuổi việc là xong.
Mắt Tâm Ngữ càng giống chú thỏ con hơn.
“Chị dâu… xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Giọng cô bé rất nhỏ, cô chỉ nghe loáng thoáng, cảm thấy khó hiểu.
Haizzz, cô em chồng này của cô, tính tình nhát gan, làm việc gì cũng rụt rè, chẳng giống một chút nào với tính cách cái gì cũng rõ ràng, dứt khoát của Hứa Ngạn Thâm.
……
Anh đang vùi đầu vào công việc thì có người nhẹ nhàng bước vào phòng.
Anh cũng không buồn ngẩng đầu lên, không được sự cho phép của anh mà dám bước vào chỉ có hai người.
Cô em gái chẳng được tích sự gì của anh là một trong số đó.
Năng lực của Tâm Ngữ rất yếu, tính cách lại nhu mì, yếu đuối, nếu anh không chỉ bảo nó, chẳng biết chừng sẽ có ngày bị người ta ăn tươi nuốt sống.
Một tách cà phê đặt trước mặt anh.
“Đem xấp tài liệu này ra ngoài! Chỗ nào cần bổ sung trong hội nghị anh sẽ làm giúp cô, đừng để người ngoài cười vào mặt!” Anh nghiêm nghị ngước mắt lên.
Lại nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười.
“Được!” Cô cầm lấy tập tài liệu, vờ quay người định đi ra.
Một cánh tay giơ ra kéo cô lại, cô loạng choạng rồi ngã vào vòng tay ấm áp.
Tất cả màn sáo trong văn phòng đều chậm rãi đóng lại bằng điều khiển từ xa.
Người bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Cô cười rạng rỡ ngồi lên đùi anh, “Sắc mặt anh lúc này…” Cô giả vờ sợ hãi, run lập cập một cách vô cùng khoa trương, “ Dù có trả em mấy triệu tệ một năm, em cũng không làm thư ký cho anh!”
Anh liếc cô một cái, “Em cho anh lương mấy triệu tệ một năm, anh sẽ để em nuôi!” Anh mắng người khác cũng rất sỗ sàng.
Hiện giờ toàn bộ công ty vẫn trong tay Hứa Cẩn Lễ, không chia cổ phần, thực quyền toàn bộ đều nằm trong tay cha, anh và những anh chị em khác đều chỉ là người làm công ăn lương mà thôi.
“Tâm Ngữ đã hai mươi lăm tuổi rồi, anh cứ động cái là mắng mỏ, lòng tự trọng của con bé sẽ bị tổn thương!” Cô lựa lời khuyên nhủ.
Anh thừa nhận, có lúc anh cố ý mắng Tâm Ngữ rất hung dữ, vì có một số việc, áp lực đè lên người quá nhiều.
Tâm Ngữ lại chẳng được tích sự gì.
Mùa hè năm ngoái…
“Anh… những sinh viên này… đều có nhan sắc, đều còn trinh tiết… Mẹ muốn anh chọn một người làm nhân tình…”
“Việc chị dâu sảy thai, không thể giấu ba được nữa rồi…”
……
“Thâm, đang nghĩ gì vậy?” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh định thần, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, tim thắt lại, anh che mắt cô lại bằng bàn tay rắn chắc, thô ráp của mình.
Không để cô tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt đầy tin tưởng ấy nữa.
“Nó mà có lòng tự trọng gì?!” Anh cười lạnh lùng, biết rõ em gái luôn phải chịu tính khí thô lỗ của mình nhưng lại chẳng oán chút nào, nhưng vẫn không kìm nổi giọng chế giễu, “Ngoài có một ông anh tính tình chẳng giống ai ra, lòng tự trọng ấy à, chỉ là một loại công cụ để người nhà họ Hứa chà đạp lẫn nhau!” Rất nhiều lần đấu đá trong nhà họ Hứa anh đều không cho con bé tham dự, bảo vệ con bé rất tốt.
“Thâm, làm việc đã không vui vẻ sao còn ở lại đây làm gì?” Cô để mặc anh che mắt lại, thở dài.
Chồng cô có năng lực, cho dù không dựa vào người khác, cũng hoàn toàn có thể tạo nên sự nghiệp vẻ vang của riêng mình.
“Đây là giang sơn nhà họ Hứa, anh chỉ muốn ở đây!” Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Haizzz.
Người đàn ông cố chấp.
“Không nói những chuyện này nữa.” Cô không muốn tranh luận với anh.
Giá trị quan, nhân sinh quan của hai người không giống nhau, cô cho rằng chẳng có việc gì phải nhẫn nhịn như thế, còn anh thì luôn cố chấp không chịu lắng nghe, đến cuối cùng, mỗi lần không cẩn thận đề cập đến vấn đề này, cô lại cố tình đánh trống lảng qua chuyện khác.
Đây là khác biệt trong cá tính, tư tưởng giữa hai người họ, nhưng cô không cho rằng nó ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân và tình cảm giữa hai vợ chồng cô.
“Chúng ta mời Tâm Ngữ ăn cơm nhé? Anh làm anh mà suốt ngày nạt nộ người ta như vậy thì chị dâu như em phải đi an ủi con bé thôi!” Thật ra anh “khẩu xà tâm Phật”, rất thương em gái nên có rất nhiều lúc cô luôn cố gắng lôi kéo tình cảm của hai anh em họ xích lại gần nhau.
“Tùy em thôi.” Cô nói với anh bằng giọng ngọt ngào nũng nịu như thế, anh sao có thể không gật đầu?!
Vì cô, tâm trạng anh cũng khá dần lên.
“Đến tìm anh có việc gì? Hôm nay anh rất bận, buổi chiều còn có cuộc họp, có thể không ở bên em được.” Miệng rõ ràng nói như vậy, nhưng tay thì cứ ôm chặt lấy cô như ôm bảo vật, chẳng có ý muốn buông cô ra.
Chi bằng bảo trợ lý Lý đi họp thay anh nhỉ? Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, tay anh đã ấn nút gọi điện thoại nội bộ.
Nếu như là mười năm trước, có người bảo anh sẽ yêu một người phụ nữ, yêu đến công tư bất phân, nhất định anh sẽ cười mỉa mai ngay.
Anh không thuộc tuýp đàn ông đa tình như trong mấy bộ phim truyền hình, tính tình bẩm sinh đã lạnh lùng. Trước khi gặp cô, anh cho rằng người vợ tương lai của mình nhất định phải là một thiên kim tiểu thư có lợi cho sự nghiệp của anh, hoặc là một anh tài có thể trợ giúp anh trong công việc.
Lần đầu tiên gặp cô, anh đã có cảm tình với cô ngay, còn bị giọng nói ngọt ngào của cô làm cho tê liệt như bị điện giật.
Thế nhưng, lúc đó, anh không hề muốn có tình cảm này chút nào.
Mãi đến khi Từ Nhân Thư xuất hiện, mãi đến khi tất cả mọi người đều cho rằng Từ Nhân Thư và Thẩm Chức Tâm sắp thành một đôi trong trường.
“Cho dù thời gian các bạn yêu nhau ngắn hay dài, nếu các bạn có thể đối xử dịu dàng với nhau từ đầu đến cuối, thế thì, tất cả những khoảnh khắc đều là hồi ức đẹp đẽ không tì vết.” Anh thừa nhận, anh có rất nhiều thói hư tật xấu của đàn ông…
Khi vừa bắt đầu với cô, cũng giống như câu thơ mà cô đọc, anh chỉ nghĩ đơn giản là cứ thử xem sao mà thôi.
Nhưng anh chẳng thể ngờ mình lại càng lúc sâu như thế.
“Chức Tâm, chúng ta bỏ đứa con này đi được không?” Lúc đó, sinh linh bé bỏng đó đến quá dễ dàng, anh không hề biết trân trọng.
Còn cô vì tình thế trước mắt cũng không thể tranh cãi với anh, càng không thể làm anh khó xử.
Thật ra, anh cũng hiểu nếu anh muốn cô sinh, Chức Tâm chắc sẽ đồng ý nghỉ học một năm, nhưng vì chỉ mới chính thức đi làm không lâu, nên anh giả vờ như không hiểu.
Anh cứ nghĩ rằng phá thai là một việc rất đơn giản, xung quanh có rất nhiều bạn học không cẩn thận dính bầu cũng từng làm chuyện đó. Khi cô từ trong phòng phẫu thuật bước ra, vịn tường, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, “Em rất khỏe, đừng lo.” Rõ ràng, mặt của cô lúc đó cắt không còn giọt máu.
Lúc đó trái tim anh như bị ai Ϧóþ nghẹt, rất đau rất đau.
Anh thấy hối hận. Giây phút đầu tiên mất đi đứa con đầu lòng của họ, anh mới biết mùi vị hối hận tột cùng là như thế nào.
Thì ra, anh đã yêu cô từ lúc nào không biết.
Rất sâu đậm, rất sâu đậm.
Sau khi cô tốt nghiệp, anh cũng thăng chức quản lý, kinh tế đã không còn phụ thuộc vào mẹ lớn, anh và cô cũng sớm bước vào cuộc sống hôn nhân. Anh luôn chờ đợi một thiên thần nhỏ có nụ cười giống hệt cô.
“Anh đang mơ màng gì vậy?” Cô thở dài, giả vờ bất mãn.
Anh định thần lại, kiên nhẫn, “Anh đang nghe mà.”
Bộ dạng kiên nhẫn của anh lúc này chẳng giống chút nào so với nửa tiếng trước đó, một Hứa Ngạn Thâm thô lỗ đến suýt chút nữa là vặn cổ em gái. Anh thừa nhận, anh không biết nói những lời ngọt ngào, nhưng, ngoài Chức Tâm ra, anh chưa bao giờ kiên nhẫn với bất kỳ người phụ nữ nào như thế.
Rõ ràng là anh đâu có nghe!
Cô vừa mới nói với anh, Nhan Hiểu Tinh cho Lãng Lãng 乃ú sữa mẹ, cô đang hỏi ý kiến anh.
Ngồi trên taxi, cô đã nghĩ rất kỹ, sữa mẹ khỏe mạnh rất có ích cho cơ thể của trẻ nhỏ, nhưng…
Sao lòng cô không thấy thoải mái, sao cô lại trở nên ích kỷ như thế?
“Sao em hỏi anh em có ích kỷ quá không à?!” Anh tỏ ra như đang lắng nghe, thật ra là chỉ bắt kịp câu nói cuối cùng của vợ, “Câu trả lời của anh là làm bất cứ chuyện gì cũng không cần quá đạo đức, chỉ cần mình vui là được rồi!”
Cô liếc nhìn anh, hiểu chồng không ai bằng vợ, vừa rồi anh chẳng nghe gì hết!
Cô kéo cà vạt anh, miệng cười mà mắt không cười, “Em vừa nói, em thấy mỗi anh đều đeo thứ đó, em thấy rất không thoải mái, đặc biệt là tối hôm qua, anh làm một lèo hết hơn nửa hộp, vừa lãng phí vừa không bảo vệ môi trường! Chi bằng bắt đầu từ tối nay, chúng ta không đeo dù nhỏ nữa, để cứ ‘mưa’ ướt nhé!”
Thật ra việc anh đeo bao làm cơ thể cô không thoải mái là thật. Đặc biệt có lúc ᴆụng chạm thân mật, anh cần rất nhiều thời gian mới đến “đỉnh”, cô cảm giác rất rõ khoái cảm của anh đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng mỗi lần hỏi anh đều nói, vẫn tốt lắm, anh rất thoải mái.
Thật ra, cái thứ đó làm chất lượng “đời sống” của họ giảm đi đáng kể, nhưng anh không cho cô uống thuốc, không cho cô đặt vòng, càng… không cho cô mang thai.
“Miễn bàn!” Sắc mặt anh thay đổi, dùng sức gỡ tay cô ra.
Rõ ràng chỉ là một lời nói đùa nhưng không khí bỗng nặng nề.
Cô thậm chí còn chưa nói với anh, cô muốn thử một lần nữa. Cô rất yêu anh, thân thể cô và trái tim cô đều thuộc về anh, cho nên cô thật sự rất muốn sinh cho anh một đứa con.
Nếu trán và lông mày giống Lãng Lãng, tức là có chút giống anh, cô đã cảm thấy kiếp này không có gì hối hận rồi.
Không khí bỗng chùng xuống, cô nhìn đống tài liệu chất cao như núi trước mặt anh, không muốn làm phiền anh nữa.
Nhưng khi cô muốn đứng dậy thì anh lại ôm chặt lấy eo cô không buông.
Anh biết mình vừa phản ứng thái quá, nhưng không thể không dẹp bỏ lòng tự tôn để xin lỗi cô, càng không muốn để cô đi về trong tức giận như thế.
Nhìn thấy anh kỳ quặc như vậy, cô đành lựa lời hòa giải không khí, “Thâm, anh trước đây luôn biết nhìn người, anh cảm thấy Nhan Hiểu Tinh có đáng tin không…”
“Cô ta sao rồi?” Hứa Ngạn Thâm cảnh giác.
“Em luôn cảm thấy…” có gì đó không ổn.
“Hay là chúng ta tìm bảo mẫu khác cho Lãng Lãng nhé?” Cô thương lượng với anh.
Cô tiếp xúc với người khác không nhiều nhưng luôn cảm thấy Nhan Hiểu Tinh cố tình giả vờ tội nghiệp.
“Không được!” Anh cương quyết từ chối.
Cô sững người.
Việc anh giữ Nhan Hiểu Tinh lại hình như có chút gì đó rất kỳ lạ.
“Đó chỉ là một nữ sinh thôi mà, có thể làm được chuyện gì chứ? Em đừng nghĩ quá nhiều.” Anh không đồng tình.
Cô sững sờ.
Cô biết, mình rất kỳ lạ, nhưng…
“Cốc cốc” có tiếng gõ cửa, rồi cửa bị kéo ra một cách vô cùng bất lịch sự.
Giọng nói mỉa mai, “Tất cả mọi người đều tưởng Hứa phó tổng của chúng ta có vụ làm ăn cực lớn nào đó làm lỡ cuộc họp, thì ra là ở trong văn phòng đóng cửa chơi với tiểu minh tinh!”
Cô vội vàng đứng dậy, đứng bên cạnh anh,
Nhìn rõ “vị khách” trong phòng là ai, gương mặt đang hả hê của Hứa Ngạn Ý khựng lại, ánh mắt theo đó cũng đầy vẻ chế nhạo, “Thì ra là em dâu à…”
Hai chữ “em dâu” nghe như một lời châm chọc.
Cô vẫn mỉm cười lịch sự, “Chào anh hai!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc