Chương 53: Tham ban***
Đến sân bay, đầu tiên Du Hoán đưa ba người cùng đi ăn bữa cơm. Sau khi cơm nước xong, cũng gần đến giờ Giản Vũ Nùng lên máy bay.
"Du ca, anh cũng đừng mang hành lý giúp em, để em tự làm là được."
"Nhiều hành lý như vậy, một mình em làm sao mang hết được."
"Còn có ba mẹ em mà." Giản Vũ Nùng vỗ vỗ bả vai Du Hoán, "Nói thật, anh đeo khẩu trang và đeo kính râm vẫn có thể bị nhận ra, đợi lát nữa nếu như bị bao vây thì em cũng không cứu được anh."
Du Hoán bất đắc dĩ, lúc này ba Giản cũng nói, "Nùng Nùng nói đúng, bây giờ bên cạnh cháu cũng không có nhân viên an ninh gì đó, cái này không an toàn."
"Nùng Nùng..."
"À, anh đưa em đến sân bay là được rồi, anh đừng có đi lung tung, anh càng giúp thì em càng bận hơn thôi, coi chừng khiến em trễ chuyến bay." Giản Vũ Nùng vừa cười vừa nói.
Du Hoán, "..."
Du Hoán không có biện pháp, chỉ có thể nhìn ba mẹ Giản đưa Giản Vũ Nùng lên máy bay. Dọc đường, mẹ Giản nhìn Giản Vũ Nùng, "Thật sự định ở cùng một chỗ với Du Hoán, con xác định?"
Giản Vũ Nùng cười cười nhìn mẹ Giản, "Mẹ, vừa nãy mẹ cũng gọi người ta là con rể, bây giờ còn hỏi sao."
"Mẹ, vừa rồi mẹ..." Mẹ Giản nghe xong nghẹn họng, "Còn không phải là nhìn thấy con vui mừng sao, nhưng mà tình cảnh của Du Hoán con cũng thấy đấy, con ở cùng một chỗ với nó sẽ phải trốn trốn tránh tránh, đi ra ngoài cũng bất tiện."
Giản Vũ Nùng cong môi, bình thường luôn luôn cợt nhả nhưng lúc này cô dị thường nghiêm túc, "Mẹ, con thực sự rất thích Du Hoán, cho nên những thứ khác cũng không quan trọng. Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ là tốt rồi."
"Con... Haizzz."
"Được rồi, bà cứ để Nùng Nùng tự giải quyết, chuyện của bọn nhỏ cứ để chúng nó tự giải quyết, chúng ta không cần xen vào." Ba Giản nói.
"Được được được, nhưng mà Nùng Nùng, bây giờ con phải xuất ngoại đi học, Du Hoán lại bận công việc, hai đứa yêu đương thế nào hả?"
Giản Vũ Nùng ngẩn người, "Bọn con sẽ thường xuyên liên lạc."
"Thường xuyên liên lạc? Yêu xa thật sự không đáng tin cậy."
"Mẹ cũng đừng quan tâm." Giản Vũ Nùng nói, "Được rồi, ba mẹ đưa con đến đây là được rồi."
"Ở bên ngoài tự mình chiếu cố bản thân cho tốt."
Giản Vũ Nùng gật đầu, ôm ba mẹ Giản mỗi người một cái, "Ba mẹ ở nhà nhớ chiếu cố bản thân thật tốt."
Ba mẹ Giản tiễn xong Giản Vũ Nùng thì dựa theo lời Du Hoán nói lúc nãy đi tới bãi đậu xe.
"Chú dì, chào hai người, cháu là Tiểu Giang, trợ lý của Hoán ca."
"À, Du Hoán đâu?"
"Chắc bây giờ Hoán ca cũng đã ở trên máy bay rồi, cháu đến đưa hai người về nhà."
"Trên máy bay? Nó đi đâu thế?"
"Anh ấy phải đi Anh một chuyến."
"Đi Anh?" Ba mẹ Giản nhìn nhau, Nùng Nùng cũng ngồi máy bay đi Anh mà.
Giản Vũ Nùng ngồi xuống vị trí ở khoang hạng nhất, vé máy bay là mấy hôm trước Du Hoán đặt giúp cô, không nghĩ tới lại mua vé đắt như vậy, trước kia cô cũng chưa từng ngồi khoang hạng nhất.
Nhưng... nhớ tới Du Hoán liền nhớ lại lời mẹ cô nói lúc nãy, một người phải đi học, một người phải đi làm, quan trọng nhất là hai người cách xa như vậy, muốn gặp một lần cũng rất phiền phức.
Giản Vũ Nùng hơi uể oải, lúc này mới ở cùng một chỗ không bao lâu đã phải tách ra, khó chịu vô cùng.
"Tiểu thư, xin hỏi, cô có muốn uống cà phê không?"
"Không cần, cảm ơn..." Giản Vũ Nùng ngừng lại, bất chợt quay đầu nhìn người ở bên cạnh, "Sao anh lại ở đây?"
Du Hoán cong môi, ngồi xuống bên cạnh Giản Vũ Nùng, "Anh cũng muốn đi Anh."
"Anh đi Anh hả, anh có công việc sao?"
Du Hoán 乃úng một cái lên trán Giản Vũ Nùng, "Không phải nói sẽ tiễn em sao?"
"Tiễn em? Đâu cần đi xa như vậy!"
"Ừ, muốn ở cùng em thêm một chút." Du Hoán nhìn Giản Vũ Nùng, "Làm sao, không hoan nghênh?"
"Hoan nghênh!" Giản Vũ Nùng phản ứng kịp lập tức nhào tới ôm cổ Du Hoán, "Du ca, em yêu anh muốn ૮ɦếƭ ~~~"
Du Điểm Điểm sinh con, sinh bốn đứa.
Hôm đó Du Vãn rất hưng phấn chụp hình đăng weibo: "Con của Điện hạ, dễ thương dễ thương dễ thương ~."
Đương nhiên, chó nhỏ vừa mới sinh ra cũng không dễ thương lắm, nhưng mà Du Vãn cảm thấy con nhà mình nhìn thế nào cũng thấy tốt. Weibo vừa mới phát, thì có rất nhiều người chạy tới bình luận.
"Điện hạ sinh con rồi??"
"Du Điểm Điểm đã sinh con rồi, tại sao Đại Đại không để lộ chút nào vậy?"
"Nghe nói, ba của chúng nó là..."
"Ừm... Ta chỉ biết Đậu Đỏ nhà Thẩm đạo là con đực thôi."
"Ngọa tào! Nhất định là con của Đậu Đỏ, Đại Đại hàng ngày đều ở chung với Thẩm đạo, vậy không phải hai con chó cũng có một chân sao!!"
"Thẩm đạo à, phải nỗ lực làm việc hơn, tương lai có thể nuôi thì cũng không phải là ba con."
...
Mấy người quen cũng đến bình luận dưới weibo của Du Vãn.
Hướng Trạch Nhiên, "Cầu nhận nuôi, không nhiều lắm, một con là được rồi."
Lý Manh Manh, "Tôi muốn đi xem!!! Vị Vãn, mau bảo đạo diễn cho tôi nghỉ phép!!"
Đường Duyệt, "À, Thẩm gia có hậu, chúc mừng chúc mừng."
Du Hoán, "Chăm sóc được hết sao?"
Giản Vũ Nùng, "He he, hiệu suất của Đậu Đỏ còn nhanh hơn chủ nhân ~~"
Thẩm Thanh Châu ở thành phố xa xôi cũng nhìn thấy weibo này của Du Vãn, đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy bình luận của mọi người. Lúc hắn nhìn thấy bình luận của Giản Vũ Nùng, đôi mắt lóe ra một tia khó chịu! Cái gì mà hiệu suất của Đậu Đỏ nhanh hơn chủ nhân? Bọn họ có thể so sánh sao?!
Du Điểm Điểm sinh con xong cần phải chăm sóc thật tốt, trong nhà có bốn tiểu bảo bảo cũng phải chiếu cố thật tốt. Thẩm Trường Lâm phải đến công ty xử lý, trong nhà còn lại Trịnh Nhan, Du Vãn và dì giúp việc.
Du Vãn nghĩ tới chiếu cố nhiều chó con như vậy cũng khó, cũng nghĩ muốn tặng mấy con đi, nhưng lại luyến tiếc. Hơn nữa cô cũng sợ Du Điểm Điểm không thấy con sẽ khó chịu. Cho nên cuối cùng bốn con đều ở bên cạnh Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ.
Cứ như vậy, chăm sóc sẽ phiền phức hơn nhiều. Nhưng cũng may bây giờ không chỉ có một mình cô, cũng may Trịnh Nhan trên phương diện nuôi chó rất có kinh nghiệm, bà cũng đề nghị không cần đưa chó con đi, có thể ở lại Thẩm gia với bà.
Hôm nay, Du Vãn gọi video với Thẩm Thanh Châu.
"Anh xem, bốn con này, vừa mới sinh đều rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả Du Điểm Điểm lúc em mới mang nó về."
Trên mặt Thẩm Thanh Châu có nụ cười thản nhiên, "Chăm sóc chúng không mệt chứ?"
"Sẽ không, có dì ở đây, thật ra em chỉ là trợ thủ thôi."
"Ban đầu Du Vãn định tặng mấy con cho người khác, nhưng mà mẹ nghĩ cũng đã lâu mẹ không nuôi chó rồi, giữ bên người cũng không tệ." Trịnh Nhan ở bên cạnh nói.
"Uông uông uông!" Đậu Đỏ nhìn thấy Thẩm Thanh Châu trong video lập tức chạy tới.
Du Vãn ôm đầu Đậu Đỏ để nó gối lên trên đùi của cô, sau đó để điện thoại di động đến trước mặt nó, "Mày muốn nhìn đúng không."
"Uông uông!"
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu trong video rất ôn nhu, "Phải nghe lời đấy."
"Uông!"
Du Vãn sờ sờ đầu Đậu Đỏ, quay sang nói chuyện với Thẩm Thanh Châu, "Đậu Đỏ rất nghe lời, từ lúc nó làm ba, em cảm thấy nó thành thục hơn nhiều."
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, đột nhiên nói, "Vãn Vãn, có nhớ em từng nói cái gì không."
Du Vãn còn đang trêu chọc Đậu Đỏ, thuận miệng hỏi, "Cái gì cơ?"
Thẩm Thanh Châu hơi bất mãn, "Không phải em nói đợi Du Điểm Điểm sinh xong thì em sẽ đến đây sao."
Du Vãn trừng mắt nhìn, rốt cuộc nhìn về phía Thẩm Thanh Châu trong video, "Hả..."
"Không được nói không, Du Điểm Điểm để mẹ anh chăm sóc, em qua đây."
Du Vãn nhìn Trịnh Nhan ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng, "Cái này, cái này sau hãy nói."
Trịnh Nhan cười, "Con trai à, con chỉ nhớ đến vợ con, tại sao không bảo mẹ đi qua thăm con?"
Thẩm Thanh Châu không xấu hổ chút nào, vẻ mặt thản nhiên nói, "Ba để mẹ ra ngoài sao."
Trịnh Nhan, "... Làm sao ông ấy lại không thả."
Thẩm Thanh Châu cong cong khóe miệng, "Ba nhất định sẽ không cho mẹ đi."
Trịnh Nhan, "Mẹ muốn đi thì đi, không cần ba con cho phép. Như vậy đi, con quay phim lâu như vậy nhưng mẹ cũng chưa đi xem lần nào, lần này mẹ đi cùng Du Vãn đến tham ban, thế nào?"
Thẩm Thanh Châu hoài nghi nhìn mẹ mình.
Trịnh Nhan ôm bả vai Du Vãn, "Chúng ta sẽ mua vé máy bay ngày kia, mấy con chó ở nhà để cho dì Trương và Trường Lâm chăm sóc."
"À? Chú cũng biết chăm sóc chó con sao?"
"Lúc còn trẻ dì cũng từng nuôi chó, khi đó ông ấy cũng không biết, nhưng sau đó ở cùng dì lâu như vậy nên ông ấy cũng biết."
Trịnh Nhan cũng là phái hành động, nói ngày kia đi liền lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Một ngày trôi qua, Trịnh Nhan và Du Vãn mỗi người một vali hành lý nhỏ, tài xế đưa hai người đi ra sân bay.
"Trước đó dì cũng từng đến đó nhưng bận rộn nên không ở lại lâu, nghe nói ở đó có rất nhiều con phố mua sắm tốt, Du Vãn à, đến lúc đó chúng ta đi dạo phố mua quần áo, để cho Thanh Châu tính tiền."
Du Vãn cười, kéo cánh tay Trịnh Nhan, "Vâng, còn có rất nhiều đồ ăn ngon có thể đi thử."
"Đúng đúng đúng!"
Máy bay hạ cánh.
Thẩm Thanh Châu thật sự không bỏ được một nhóm người ở đoàn phim, cho nên phái trợ lý đến sân bay đón người. Du Vãn và Trịnh Nhan ngồi lên xe đi đến đoàn phim.
Trịnh Nhan là một nghệ sĩ đàn cello, cũng từng biểu diễn ở trong và ngoài nước, nhưng có rất ít người biết bà là mẹ Thẩm Thanh Châu. Bà bảo dưỡng cũng tốt, hoàn toàn không giống người mẹ có con trai lớn như vậy.
Cho nên khi nhìn thấy Du Vãn và Trịnh Nhan cùng đi vào đoàn phim, tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
"Biên kịch, sao hôm nay cô lại đến đoàn phim?"
"Tới tìm Thẩm đạo, Thẩm đạo có ở bên trong không."
Du Vãn chào hỏi từng người một, "Đã lâu không gặp, tôi mang rất nhiều đồ ăn đến, đợt lát nữa mọi người nhớ đến ăn nhé."
"Thật sao, cảm ơn biên kịch."
"Còn gọi biên kịch cái gì, phải gọi là Thẩm phu nhân."
"À ~~ Thẩm phu nhân ~~"
Du Vãn cười cười, cũng không phủ nhận, "Vậy tôi đi vào trước."
"Được được, cô đi đi."
"Vị Vãn?!" Hướng Trạch Nhiên mới vừa quay phim xong, kinh ngạc bước tới chỗ Du Vãn, "Sao hôm nay cô lại đến đây?"
"Đến tham ban thôi." Du Vãn cười cười, "Tôi có mua đồ ăn đến."
"Tốt như vậy, đi, chúng ta đi vào trong, Thẩm đạo cũng ở bên trong." Hướng Trạch Nhiên dừng một chút, nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh Du Vãn, "Vị này là?"
"À, tôi quên chưa giới thiệu, đây là mẹ của Thẩm Thanh Châu, dì Trịnh Nhan." Du Vãn nói, "Dì à, đây là..."
"Dì biết, Hướng Trạch Nhiên, nam diễn viên có quan hệ rất tốt với Du Hoán."
"Dạ?" Du Vãn ngừng một chút, quả nhiên dì cũng rất quan tâm người bên cạnh anh trai...
Hướng Trạch Nhiên đã kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cả cằm, mẹ của Thẩm đạo?? Trời ạ, Thẩm đạo còn có mẹ hả?? Hơn nữa còn trẻ như vậy...
"Chào dì chào dì, cháu là Hướng Trạch Nhiên, là diễn viên phim mới của Thẩm đạo."
"Chào cháu." Trịnh Nhan bắt tay với Hướng Trạch Nhiên, sau đó nói, "Thanh Châu còn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Sắp xong rồi, để cháu đưa hai người vào trong."
"Được."
Du Vãn đi vào, nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở phía xa đang nói gì đó với mấy người diễn viên và nhân viên công tác, biểu tình của mỗi người đều rất nghiêm túc.
Du Vãn cũng không đi làm phiền Thẩm Thanh Châu, chỉ yên lặng đi tới gần anh.
"Ánh sáng của cảnh này phải chú ý, bên này..." Thẩm Thanh Châu còn đang nói gì đó, mà mấy nhân viên công tác trước mặt hắn đã nhìn thấy thân ảnh của Du Vãn, biểu cảm của bọn họ cũng đều sáng lên, nhưng mà Thẩm đạo đang nói chuyện, bọn họ không dám ngắt lời.
"Khụ, Thẩm đạo?" Du Vãn đứng ở phía sau Thẩm Thanh Châu, đưa tay vỗ nhẹ lưng của anh.
Thẩm Thanh Châu ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Thanh Châu liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, làn da trắng nõn, rất dễ thương.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên Thẩm Thanh Châu và Du Vãn, đây là lần đâu tiên mọi người nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ sau khi hình ảnh hai người bị tuôn ra trên internet, kích động quá, toàn màu hồng phấn!!
Đột nhiên, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Ôm rồi! Ôm rồi!!
Mới vừa nãy vẻ mặt của Thẩm đạo còn lạnh lùng, đột nhiên vẻ mặt ôn nhu ôm lấy cô gái trước mặt! Biểu cảm kia, cưng chiều đến say lòng người!!