Chương 27: Làm sáng tỏ***
Trong lòng Lâm Diệp Dư vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ tới tin tức đó lại là như thế này. Cô nhìn Thẩm Thanh Châu, vẻ mặt anh bình thản trấn định, hình như là đã sớm biết chuyện này.
Cô nhất thời cảm thấy nản lòng, thì ra, cô một mực ở nơi này hát hí khúc tự cho là đúng. Bây giờ trong mắt mọi người cô đúng là một trò cười lớn!
"Du Vãn? Du Vãn!" Hướng Trạch Nhiên lẳng lặng nhìn Du Vãn, đột nhiên thốt một câu thô tục, "TMD tiểu tử Du Hoán này, chuyện như thế mà cũng không nói cho mình!!"
Du Vãn áy náy nhìn Hướng Trạch Nhiên, "Cái kia, anh tôi biết anh đóng vai chính phim này, cũng muốn nói cho anh biết, nhưng tôi lại sợ phiền phức cho nên mới bảo anh ấy đừng nói."
Hướng Trạch Nhiên vẫn oán giận, "Vị... À không, Du Vãn, cô không biết từ hôm qua đến hôm nay tôi lo lắng như thế nào đâu, tôi ở gian phòng của Thẩm đạo..."
"Khụ!" Du Vãn dùng sức ho khan, "À, đột nhiên có chút đói bụng, tôi đi ăn cơm trước."
Hướng Trạch Nhiên cả kinh, yên lặng ngậm miệng, đồng thời cũng nghĩ đến, ngày hôm qua Du Hoán tức giận hẳn là vì chứng kiến em gái nhà mình ở trong phòng của đàn ông mà không phải là bị đội nón xanh... Nói như vậy, Du Vãn ở cùng một chỗ với Thẩm đạo mới là thật! Haizzz, lo lắng xuông rồi, mất công lo lắng cho thằng ngốc Du Hoán kia!!
Du Vãn ngồi xuống cái bàn bên cạnh, Tiểu Dương nhận được chỉ thị của Thẩm Thanh Châu đã sớm đưa cơm qua đây, Du Vãn nói tiếng cảm ơn, bỏ qua ánh mắt khi*p sợ của mọi người bắt đầu ăn cơm.
"Mọi người đều rất rảnh rỗi sao?" Bất thình lình, Thẩm Thanh Châu vẫn luôn im lặng lại nhàn nhạt mở miệng, vô cùng lãnh đạm.
Một vòng người lấy Du Vãn cùng Thẩm Thanh Châu làm trung tâm đều ngước mắt nhìn, khuôn mặt Thẩm Thanh Châu khẽ nâng, "Nửa giờ sau bắt đầu làm việc, diễn viên đều phải bổ trang*, những người khác nên làm gì thì làm đi."
(bổ trang: bổ sung trang điểm, trang điểm lại)
"Bá." Một nhân viên XX nhanh chóng biến mất.
Lý Manh Manh lôi kéo Hướng Trạch Nhiên, "Đi thôi."
Hướng Trạch Nhiên nhìn Du Vãn, "À... Thấy thế nào cũng không giống, ừ? Mũi hình như có chút giống..."
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, không hề phát giác nhìn về phía Hướng Trạch Nhiên, "Nhìn đủ rồi?"
"Chưa đủ." Hướng Trạch Nhiên theo bản năng trả lời, nhưng sau một giây mới ý thức được là Thẩm Thanh Châu đang hỏi, vội vàng dời đi ánh mắt, "Cái kia, cái kia Thẩm đạo, cảnh quay đầu tiên của buổi chiều là của tôi đúng không, tôi đi trước bổ trang, bổ trang..."
Nói xong, vội vã xoay người đi ra ngoài.
Mọi người tản đi, Lâm Diệp Dư đứng ở bên cạnh Thẩm Thanh Châu lộ vẻ yếu ớt, cô ấy nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười rất khó coi, "Thanh Châu, em cũng đi đây."
Thẩm Thanh Châu nhìn tài liệu trên tay, "Ừ."
Du Vãn ngước mắt nhìn về phía Lâm Diệp Dư, đúng lúc nhìn thấy cô ấy nhìn Thẩm Thanh Châu, ánh mắt ấy như muốn nói bao điều, cô hiểu rõ loại ánh mắt đó, là yêu, là ẩn giấu, là cầu mà không được.
Thích Thẩm Thanh Châu, nhưng lại không được anh hồi đáp, chính là một chuyện rất đau khổ.
Du Vãn nghĩ, may mà cô còn chưa đau khổ thì đã bắt được tâm tư của anh.
Lâm Diệp Dư rời đi, bóng lưng vẫn như nữ thần, thế nhưng Du Vãn lại thấy một cảm giác rất thê lương. Cô cũng không đồng tình với cô ấy, trong tình yêu vốn có người được người mất, cô chỉ là rất may mắn, cô cũng không có lỗi với Lâm Diệp Dư, cô lại càng may mắn khi Thẩm Thanh Châu còn đang ở bên cạnh cô, nhìn được sờ được...
"Nhìn cái gì, nghiêm túc ăn cơm." Thẩm Thanh Châu nhíu mày nhìn Du Vãn.
"Ồ." Du Vãn thu hồi ánh mắt, vừa ăn cơm vừa nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, "Anh vừa nãy nói với anh trai em là em còn có việc bận, em nhớ kỹ công việc của em đều đã kết thúc rồi."
Thẩm Thanh Châu nhìn cô, "Không phải em cũng nói mình có công việc sao?"
Du Vãn nghẹn họng, "Em là bởi vì em muốn ở lại, vậy anh nói như vậy là... anh muốn em ở lại sao?"
Thẩm Thanh Châu ngừng lại, che giấu sự mất tự nhiên trong ánh mắt, cưỡng chế bỏ qua vấn đề này, "Em còn muốn cùng hắn ra ngoài, không sợ lại bị chụp ảnh sao?"
"Chụp thì chụp, dù sao ngay lập tức cũng có thể giải thích rõ, đại khái cũng biết em không phải là bạn gái, mọi người cũng sẽ không mắng chửi em." Du Vãn dừng đũa, cười cười nhìn Thẩm Thanh Châu, "Vốn dĩ là em còn có chút hối hận khi ngày đó cùng anh trai đi ăn cơm, hại em bị vạch trần thân phận, nhưng bây giờ xem ra, em cũng cho rằng ngày đó em đi là đúng đắn."
Thẩm Thanh Châu, "Vì sao?"
Du Vãn mấp máy môi, "À.. Bởi vì nếu tin tức đó không xuất hiện thì em làm sao có thể chứng kiến dáng vẻ kia của Thẩm đạo?"
Huyệt thái dương của Thẩm Thanh Châu giật giật, nhìn biểu tình đắc ý của Du Vãn liền muốn đem mặt của cô đặt ở lòng bàn tay hung hăng xoa Ϧóþ một phen, nhưng nhìn ở hiện trường người đến người đi, anh đành cố gắng chịu đựng.
"Ăn cơm cho tốt, cơm rơi đầy trên bàn kìa."
"À, không cẩn thận, không cẩn thận." Du Vãn rút khăn giấy ra lau, lại nói, "Vậy anh lúc nào thì xong việc, chúng ta lúc nào thì đi tập luyện*."
Tiểu Dương ở sau lưng khóe miệng giật giật, vận động*? Vận động cái gì? Trời ạ, hắn có nên đi hay không, không nên nghe những gì không thể nghe.
(ở đây vận động và tập luyện đều là 运动, nhưng do Tiểu Dương nghĩ theo hướng đen tối:3 nên hiểu nhầm)
"Hơn bảy giờ tối mới xong, đến lúc đó, sau khi trở về thì em đến phòng anh."
"Ừ, được."
Nội tâm Tiểu Dương bùng nổ: Mọi người nhìn đi, giữa ban ngày ban mặt, tôi không muốn ăn cẩu lương!!
Hotsearch weibo, chủ đề #Em_gái_của_Du_Hoán được đẩy lên đầu tiên.
Thấy cái hotsearch này xuất hiện, phòng làm việc của Du Hoán cũng phát ra bản tuyên bố, cô gái hôm qua đi cùng Du Hoán là em gái ruột của Du Hoán, xin mọi người đừng nghe lời đồn đại bậy bạ, đừng dùng những lời lẽ không tốt đi công kích cô ấy, mặt khác, cũng xin mọi người tôn trọng người thân của nghệ sĩ...
Chỉ mấy giờ liền thay đổi, sự kiện Du Hoán và bạn gái đã được chứng thực chỉ là tin đồn nhảm. Tâm tình của fan Du Hoán cũng rơi xuống, những người ban đầu mắng chửi Du Vãn trên internet liền phản chiến, cũng là... ngươi, ngươi sẽ đi mắng chửi người thân của người mình yêu ư...
"Nguyên lai là em gái của Hoán Hoán nhà tôi, bảo sao lại đáng yêu như thế!"
"Chưa bao giờ biết Du Hoán còn có một em gái, trước kia có đủ loại phỏng vấn mà cũng không hề đề cập đến, bảo vệ rất tốt..."
"Cô gái cứu với hệ ngân hà! Tôi kiếp sau cũng muốn có một anh trai như vậy!"
"Em gái à ~~ Chị dâu ở đây này."
"Tôi mới chính là chị dâu hợp pháp! Cái thứ tiểu tam này ở đây ra vậy??"
....
Đến lúc nhìn thấy những thứ này thì Du Vãn đã chạy bộ xong, mồ hôi dầm dề ngồi trên mặt đất phòng tập thể dục. Thẩm Thanh Châu cầm một chai nước đưa cho cô, "Mới chạy xong đừng có ngồi."
Du Vãn đóng weibo lại, "Kéo em đứng lên." Vươn tay hướng lên trên, khóe miệng Thẩm Thanh Châu nhếch lên, đưa tay cầm lấy tay của cô, sau đó Du Vãn được kéo lên, rất "không cẩn thận" nhào vào иgự¢ anh, "A, toàn thân em đều là mồ hôi."
Thẩm Thanh Châu vừa mới tắm rửa xong, mặc dù có chút khiết phích* nhưng anh cũng không có ý tứ ghét bỏ, anh đưa tay dí trán cô, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Bẩn thỉu."
(khiết phích: bệnh thích sạch sẽ)
Du Vãn nhân cơ hội sờ eo của anh, ai da, lại len lén ăn đậu hũ, "Cũng không phải là anh bắt em chạy bộ sao, chạy bộ ra mồ hôi còn chê người ta bẩn."
Thẩm Thanh Châu không lên tiếng, ánh mắt dừng ở tay của cô, người này, hình như đặc biệt có hứng thú với eo của anh.
Du Vãn thu tay về tự cho là Thẩm Thanh Châu không phát hiện, cầm bình nước đi ra khỏi phòng tập, "Em về trước đây."
Vừa mới dứt lời, chuông cửa vang lên.
Thẩm Thanh Châu lướt qua cô đi mở cửa, Du Vãn bận uống nước cũng không quan tâm ai đến.
"Thẩm đạo, không quấy rầy anh chứ?"
Thanh âm quen thuộc, Du Vãn đang uống nước liền sặc một cái.
Thẩm Thanh Châu quay đầu nhìn cô một cái, sau đó nhìn người ngoài cửa nói, "Vào đi."
Du Hoán cùng trợ lý bước vào, đương nhiên hắn thấy được đồng chí Du Vãn mồ hôi dầm dề ngồi ở trong phòng khách, "Em..."
Du Vãn nhìn anh trai, than thở một tiếng, thế nào lại bị anh trai trông thấy ở trong phòng Thẩm Thanh Châu! Chính cô cũng quên mất hôm nay Du Hoán nói muốn đi qua bàn bạc công việc với Thẩm đạo!
"Hi...anh.."
Sắc mặt Du Hoán trầm xuống, "Sao em lại ở đây?"
"Em, em đến đây chạy bộ, ừ... chạy bộ, thật đấy."
Du Hoán gật đầu một cái, nhưng trong lòng thì đối với Du Vãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nó nói nó chưa cùng hắn ta ở cùng một chỗ, hắn ta cũng không theo đuổi nó, còn nó thì ngày ngày kề cận hắn ta, một cô gái lại luôn đến phòng đàn ông, thực sự... thực sự là muốn chọc giận hắn đến ૮ɦếƭ!!!
"Em qua đây."
Du Vãn mím môi, đi qua, "Anh, hôm nay mọi người còn có việc, vậy thì em đi trước đây."
"Thấy anh bước vào, cũng biết ở đây không thích hợp?"
"Nào có, em là đơn thuần nghĩ em hẳn là nên về tắm rửa, anh xem, cả người đầy mồ hôi."
Du Hoán hừ hừ, "Em còn có thể chạy bộ, trước kia anh muốn em đi chạy bộ, em còn dính chặt người ở trên giường, sao bây giờ lại đổi tính rồi?"
Du Vãn không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Châu.
Du Hoán theo ánh mắt của cô nhìn sang, giọng cũng đề cao, "Hắn ta bảo em chạy?"
Du Vãn gật đầu một cái, "Lần trước không phải bị cảm sao, thể chất của em không tốt mà."
Du Hoán liếc mắt, "Chuyện thể chất em không tốt anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh nói thì không nghe, hắn ta nói thì em lại nghe?"
Thẩm Thanh Châu nghe xong khóe miệng cong lên, trong mắt lóe lên ý cười. Mà vẻ mặt như thế trong mắt Du Hoán chính là vẻ mặt đắc ý, không sai, đắc ý trần trụi!
Du Vãn nhìn vẻ mặt Du Hoán bất thường, hắng giọng một cái, vội vàng nói, "Nóng quá nóng quá, mồ hôi trên người khó chịu muốn ૮ɦếƭ, em đi về trước nhé." Nói xong, cũng không đợi Du Hoán mở miệng, nhanh chóng chuồn mất.
Nhìn thân ảnh của Du Vãn chạy mất, ánh mắt Thẩm Thanh Châu đặc biệt nhu hòa. Du Hoán quay đầu lại, chứng kiến vẻ mặt kia của Thẩm Thanh Châu, đúng là lần đầu nhìn hắn thấy Thẩm Thanh Châu có vẻ mặt này, không lạnh lùng, nhìn qua giống người bình thường hơn nhiều.
"Du tiên sinh, ngồi đi." Thẩm Thanh Châu chỉ xuống ghế sofa.
Du Hoán khẽ vuốt cằm, hai người đối mặt ngồi xuống.
Du Hoán để trợ lý đem kịch bản cùng văn kiện liên quan giao cho Thẩm Thanh Châu, nói, "Không biết vì sao lần này Thẩm đạo lại mở miệng đồng ý cân nhắc nhận bộ phim này?"
Thẩm Thanh Châu nhìn hắn một cái, ánh mắt kia như muốn nói "Anh đây không phải là nói nhảm sao, nếu không phải là Du Vãn thì tôi sẽ nhận sao".
Du Hoán cũng không thèm để ý, cười cười nói, "Nghe Du Vãn nói, nhà anh ở đối diện nhà tôi, đã sớm quen biết rồi."
"Ừ."
"Quen biết thế nào, vì sao lại quen biết?" Kỳ thực chuyện Du Hoán rất muốn biết chính là vì sao Du Vãn lại thích người có khuôn mặt tê liệt như thế này!!
Thẩm Thanh Châu ngước mắt hơi lộ ra nóng nảy, liếc mắt nhìn Du Hoán, tinh tế suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới lý do là Đậu Đỏ cường... Du Điểm Điểm, anh cau mày, không nên bán đứng Đậu Đỏ, vì vậy bèn nói, "Là hàng xóm sẽ luôn có cơ hội quen biết."
Du Hoán trầm mặc, cũng đúng.
"Thẩm đạo, tính tình của anh mọi người trong vòng giải trí đều biết, anh cự tuyệt tôi sau đó lại sẵn lòng cân nhắc khẳng định cũng là bởi vì nguyên nhân kia, tôi cũng nhìn ra được anh có cảm tình với Du Vãn. Nhưng tôi với tư cách là anh trai của Du Vãn, tôi còn muốn hỏi anh một câu, tình cảm của anh với em gái tôi là như thế nào? Anh nên biết rõ, tôi nhất định không muốn nó đi theo sau một người, mặt dày theo đuổi người ta."
"Mặt dày theo đuổi người ta?" Thẩm Thanh Châu đối với câu này rõ ràng cho thấy không đồng ý.
Du Hoán gật đầu, "Bằng không?"
Thẩm Thanh Châu trầm ngâm một chút, nhìn về phía Du Hoán, "Từ trước tới nay đều là tôi dùng mọi lý do để giữ cô ấy ở bên người."