Chương 13: Ô long (*)***
(*) Ô long: nghĩa là mục đích cá nhân.
Du Vãn nhìn bình luận trên weibo, ai nói cô sẽ bị ngược đãi, cô là người kém như vậy sao??
Một lát sau, Du Vãn nghĩ tới Thẩm Thanh Châu có thể chia sẻ bài viết của cô hay không, hay chí ít cũng phải bình luận chứ. Nhưng mà đánh răng rửa mặt xong, vẫn không thấy Thẩm Thanh Châu có động tĩnh gì. Du Vãn tự an ủi bản thân, nhất định anh là không nhìn thấy...
Hôm sau, Du Vãn không có có nhiệm vụ gì, ở khách sạn ở một cả ngày. Tới gần năm giờ chiều người phụ trách ở đoàn phim đột nhiên gọi điện thoại cho cô, bảo cô đến đoàn phim một chút, cảnh quay buổi tối có chút điều chỉnh.
Vì vậy, Du Vãn dọn dẹp một chút liền xuất phát, nhưng mà mới ra cửa, liền nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Châu: "Bữa tối, bảy giờ lại đây."
Du Vãn nhìn đồng hồ, trả lời anh: "Bọn họ bảo tôi bây giờ qua, có lời kịch cần phải điều chỉnh."
Thẩm Thanh Châu: "Tôi bảo bọn họ gọi, không có lời kịch nào phải điều chỉnh."
Du Vãn khi*p sợ: "Anh là mưu đồ cá nhân? Muốn để tôi mang cơm qua lại còn viện cớ."
Thẩm Thanh Châu chưa có trả lời, nhưng mà Du Vãn có thể tưởng tượng vẻ mặt của anh bây giờ, cho dù tâm lý không ổn định thì bản mặt lạnh lùng đó cũng không thay đổi.
Du Vãn đổi phương hướng, tìm được thẻ phòng liền đi tới phòng của Thẩm Thanh Châu.
Sáu giờ ba mươi Du Vãn đến đoàn phim, cô đem thức ăn đặt ở trong hộp giữ nhiệt, tính toán sẽ đợi trợ lý của Thẩm Thanh Châu lại đây mang đi. Phim trường đang quay hừng hực khí thế, Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu đang ngồi xem màn hình máy giám sát trước mặt, trông rất nhàn nhã, ánh mắt rất chuyên tâm. Cô lần đầu tiên chứng kiến lúc anh làm việc, so với bình thường cũng không có khác biệt quá lớn, chính là làm cho người khác cảm thấy anh rất nghiêm cẩn. (nghiêm túc + cẩn thận = nghiêm cẩn)
Du Vãn nhìn về phía các diễn viên đang quay phim, lúc này bọn họ đều bị treo ngược, đang diễn ở trước phông nền màu xanh. Du Vãn nhìn hồi lâu mới biết được bọn họ đang diễn cảnh nào, xem ra hậu kỳ chế tác thật sự là rất quan trọng.
"Cut." Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu hô một tiếng với bọn họ, sau đó kêu tên một nữ diễn viên, người nữ diễn viên kia vội vàng đi tới.
Nữ diễn viên tên là Phương Lam Lam, diễn nhân vật cảnh sát hình sự, "Đạo diễn, cảnh này của tôi có thể qua sao?" Quay liên tục đều không qua, các diễn viên đều có chút bực bội.
Thẩm Thanh Châu ngước mắt, "Cô cảm thấy thế nào?"
Phương Lam Lam ngẩn người, có chút lúng túng.
Thẩm Thanh Châu nhíu mày, "Phương Lam Lam, cô diễn vai cảnh sát hình sự chứ không phải nữ tử phong trần, ánh mắt không cần quyến rũ như thế, cả người và biểu cảm của cô khi nãy là đang diễn cái gì, không giống cảnh sát hình sự một chút nào."
Phương Lam Lam lập tức ủy khuất, "Đạo diễn, tôi đã cố hết sức... Hơn nữa cảnh sát hình sự cũng không nhất định là bộ dáng đứng đắn" Tướng mạo xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu, là đàn ông thì nhất định không bỏ được nói nhiều một câu, nhưng mà ai đã đi theo Thẩm Thanh Châu thời gian dài đều biết rõ, nữ diễn viên này nói như vậy với Thẩm Thanh Châu cũng không có tác dụng.
Quả nhiên, mọi người thấy Thẩm Thanh Châu cười lạnh một tiếng, "Cảnh sát hình sự không nhất định là người đứng đắn nhưng nhân vật này được xây dựng hình tượng như vậy, nếu như cô không tìm được cảm giác, phiền cô đi xuống để cho người khác còn diễn."
Phương Lam Lam, "..." Lần này là thật muốn khóc.
Du Vãn âm thầm líu lưỡi, nghe nói Thẩm Thanh Châu ở đoàn phim rất nghiêm khắc, nói chuyện cũng rất độc địa... Nguyên lai thật sự là như thế này. Nhưng cô có thể lý giải, dù sao nhân vật là từ dưới ngòi 乃út của cô đắp nặn, cô cũng hy vọng các diễn viên cũng có thể thể hiện được hết tinh túy trong đó.
"Còn đứng ở đây làm cái gì, đi tìm cảm giác rồi lát quay lại diễn, bằng không..." Thẩm Thanh Châu còn chưa nói hết lời thì Phương Lam Lam liền nói chặn lại, "Tôi có thể, đạo diễn, tôi lập tức đi tìm cảm giác." Cô ta rất vất vả mới có được vai diễn này, không thể từ bỏ!
Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm, Phương Lam Lam vội vàng hấp tấp đi ra ngoài.
Hướng mà Phương Lam Lam đang đi chính là chỗ Du Vãn đang đứng, Phương Lam Lam vừa đi ra sau thì Thẩm Thanh Châu liền nhìn thấy Du Vãn, cô đứng ở trong góc tối, trên tay mang theo một cái hộp màu sáng.
Du Vãn nhìn thấy anh đang nhìn cô, liền cười cười với anh, giơ giơ cái hộp đang cầm trên tay. Thẩm Thanh Châu dừng lại một chút, không có chút biểu cảm nào liền quay đầu đi, nhưng mà không ai phát hiện, khi anh đang nhìn màn hình máy giám sát, bên miệng nở một nụ cười nhẹ, vốn là vẻ mặt lạnh như băng liền nhu hòa hơn chút ít.
Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu đang bận liền không đi qua quấy rầy, hơn nữa, cô cũng không tìm thấy trợ lý của anh, vì vậy cô đành phải đi vào phòng nghỉ đặt hộp cơm xuống.
Bởi vì tò mò quay phim như thế nào, Du Vãn lại đi trở về chỗ lúc nãy, xem các diễn viên quay phim.
Nhìn hơn nửa giờ, Du Vãn phát hiện trợ lý của Thẩm Thanh Châu vừa vặn từ bên ngoài trở về, cô liền vội vàng kéo anh ta, "Tiểu Dương, bữa tối của Thẩm đạo đang ở phòng nghỉ, cậu mang đến cho anh ấy đi, anh ấy hiện tại không có thời gian."
Tiểu Dương cũng không nghi ngờ gì, "Được, tôi đi lấy."
"Vừa vặn tôi cũng muốn đi, cùng nhau đi."
Du Vãn cùng Tiểu Dương cùng nhau đi đến phòng nghỉ, Du Vãn mới vừa bước vào cửa, cả người liền ngây người, "Anh..."
Nam chính Hướng Trạch Nhiên đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa, mà trước mắt anh ta có một hộp cơm đã mở ra, trong miệng đang ăn, không phải là bữa tối cô làm sao! Tình huống gì đây!!
Tiểu Dương nhìn một vòng, "Cái kia, bữa tối của Thẩm đạo đâu?"
Du Vãn khóc không ra nước mắt, "... Cậu đi trước đi."
"A? Bữa tối thì sao?"
"Thẩm đạo nếu gấp rút muốn ăn bữa tối thì bảo anh ấy đến tìm tôi một chuyến, bữa tối... dù sao thì cậu cứ bảo anh ấy đến tìm tôi là được." Du Vãn ấn ấn mi tâm. Vẻ mặt Tiểu Dương nghi hoặc nhìn Du Vãn một cái, vẫn là đi ra ngoài trước.
Hướng Trạch Nhiên thấy Du Vãn đứng ở cửa, rất vui vẻ cùng cô vẫy vẫy tay, "Vị Vãn, cô cũng tới."
Du Vãn chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua thấy thức ăn chỉ còn một phần ba, "Anh ăn vui vẻ nhỉ?!"
Hướng Trạch Nhiên dừng một chút, sau đó cười nói, "Đúng vậy, hôm nay thức ăn ăn thật ngon, khách sạn này đầu bếp tay nghề không tệ, bất quá so với ngày hôm qua thì khẩu vị có chút không đồng nhất, chắc là thay đổi đầu bếp."
"..."
"Vị Vãn, cô chưa ăn à. Nhưng trợ lý của tôi chỉ mua một phần, để tôi bảo anh ta đi mua thêm một phần cho cô."
Du Vãn nghiến răng nghiến lợi nói, "Còn không có."
Hướng Trạch Nhiên sau khi nghe xong vừa muốn nói gì, bỗng nhiên nhìn thấy trợ lý của mình mang theo một hộp cơm giống hộp cơm mình đang ăn từ cửa đi tới, vừa đi còn nhân tiện nói, "Nhiên ca, bữa tối đến, ôi chao? Sao anh đã ăn rồi?"
Du Vãn cũng nhìn về phía hộp cơm kia, bởi vì hộp giữ nhiệt cô mượn ở phòng bếp khách sạn, nhưng kiểu dáng của khách sạn là giống nhau, vì vậy Hướng Trạch Nhiên cho rằng hôm cơm cô làm là do trợ lý mua?
Vẻ mặt Hướng Trạch Nhiên cũng mờ mịt, anh ta nhìn thoáng qua hộp cơm đang ăn dở, "Đây không phải là cậu mua cho tôi sao?"
Trợ lý, "Em mới vừa cầm thức ăn từ khách sạn về đến đây..."
Hướng Trạch Nhiên sửng sốt, "Vậy tôi ăn đồ ăn của ai?"
Trợ lý lắc đầu.
Bên cạnh Du Vãn nhìn hai người, yên lặng thở dài, phun ra hai chữ, "... Của tôi."
"Xin lỗi Vị Vãn, tôi không biết đây là bữa tối của cô, sau khi kết thúc công việc tôi trở về thấy cái hộp cơm này giống hộp hôm qua tôi ăn, tôi liền cho rằng là trợ lý của tôi mua." Hướng Trạch Nhiên ngượng ngùng nói, "Bằng không cô ăn hộp cơm mà trợ lý của tôi mang về này."
Du Vãn lắc lắc đầu, "Không cần, kỳ thật tôi cũng không đói lắm."
Vấn đề không phải ở cô, mà ở Thẩm Thanh Châu kìa... Du Vãn suy nghĩ một chút, bằng không đưa hộp cơm khách sạn làm cho Thẩm Thanh Châu ăn, khách sạn làm khẳng định là cũng không kém.
"Cô không cần khách khí, ăn đi." Hướng Trạch Nhiên đem phần bữa tối kia đẩy tới trước mặt cô.
Du Vãn nghĩ tới đem này phần đưa cho Thẩm Thanh Châu ăn, chắc anh sẽ không cự tuyệt.
Nhưng Hướng Trạch Nhiên thấy Du Vãn thật lâu không có động đũa liền đoán cô không thích đồ ăn trợ lý mua, vì vậy anh ta đã nói, "Hay thế này, dù sao tôi cũng xong việc rồi, tôi mời cô đi ăn cơm tối."
Du Vãn mới vừa lắc đầu muốn nói không thì liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang từ cửa tiến vào. Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy Thẩm Thanh Châu đi đến.
"Thẩm đạo." Du Vãn đưa tay cùng anh chào hỏi.
Thẩm Thanh Châu vào cửa liền nhìn đến Du Vãn cùng Hướng Trạch Nhiên ngồi ở trên cùng một ghế sofa, hai người tựa hồ còn trò chuyện với nhau thật vui. Anh khẽ nhăn mày.
Du Vãn này lúc đã đứng lên hướng đi về phía anh, "Thẩm đạo, anh kết thúc công tác rồi à, muốn cơm ăn sao? Ai nha thật là đúng dịp, chúng tôi mua nhiều hơn một phần cơm, tôi không đói bụng, anh vất vả rồi, anh ăn đi." Du Vãn rất "giả mù sa mưa" nói lời khách sáo.
Hướng Trạch Nhiên thấy vậy liền nói, "Ừ, phần này là trợ lý của tôi mua, Thẩm đạo anh tới ăn đi."
Thẩm Thanh Châu nghe vậy sững sờ, ánh mắt nhìn Du Vãn, tựa hồ là muốn cô giải thích cái gì gọi là "Trợ lý của tôi mua".
Du Vãn hắng giọng một cái, khẽ nói với anh, "Tôi có mang đến nhưng Hướng Trạch Nhiên ăn rồi."
Nói xong, chợt cảm thấy không khí lạnh xuống, Du Vãn lui về phía sau, "Tôi thấy anh cũng đói, ăn cơm đi..."
"Không ăn." Thẩm Thanh Châu bỏ lại hai chữ, xoay người rời đi.
Du Vãn ở trong phòng nghỉ suy nghĩ hỗn độn. Hướng Trạch Nhiên thấy thế liền an ủi, "Vị Vãn, Thẩm đạo tính cách lạnh lùng, anh ấy không cảm kích là rất bình thường, cô đừng khổ sở."
Du Vãn ừ một tiếng, liền cầm túi của mình chạy ra bên ngoài.
"Này, cô không đi ăn cơm tối sao?"
"Không ăn, anh ăn đi."
Du Vãn bắt kịp Thẩm Thanh Châu, "Anh không đói bụng à, làm việc lâu như thế mà không ăn một chút gì là không tốt."
Thẩm Thanh Châu đột nhiên ngừng lại, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng của Du Vãn khiến cô cảm giác rất bức bách, "Ai cho cô đem bữa tối của tôi cho người khác ăn."
Du Vãn nháy mắt, "Oan uổng, là chính bản thân anh ta lấy đi, tuyệt đối không liên quan đến tôi."
Thẩm Thanh Châu hừ lạnh một tiếng, đi tới chiếc xe đang đỗ bên cạnh.
Du Vãn đi theo phía sau anh, "Thẩm tiên sinh, tôi nói thật, tôi vô tội."
Không để ý tới.
"Anh xem, sao tôi có thể hai tay dâng hiến bữa tối của anh cho người khác được??"
Không để ý tới, mở cửa xe.
Du Vãn chưa từ bỏ ý định, liền chạy theo kéo tay của Thẩm Thanh Châu, cô ngước đầu nhìn anh, "Được rồi, vì đền bù tổn thất cho anh, bây giờ về tôi lại làm cho anh một phần khác, như thế nào."
Thẩm Thanh Châu rủ mắt nhìn cô. Sắc trời rất tối, chỉ có ánh sáng của đèn đường, Du Vãn chăm chú nhìn anh, khuôn mặt cô như có một tầng ánh sáng mờ, tựa như ảo mộng.
Du Vãn thấy anh không đáp ứng, có chút uể oải. Nhưng mà cảnh tượng này trong mắt Thẩm Thanh Châu lại cảm thấy có chút khác thường, anh cảm thấy giống như, cũng không thích nhìn thấy dáng vẻ không vui của cô.
"Tránh ra."
Du Vãn ồ một tiếng, liền thả tay anh xuống.
Thẩm Thanh Châu ngồi trên ghế lái, nghiêng đầu nhìn Du Vãn đứng ở ven đường không nhúc nhích, "Cô làm cái gì đấy?"
"Không làm gì cả." Du Vãn lấy điện thoại di động ra, thầm nói, "Tôi tự gọi xe trở về."
"Lên xe."
"Ừ?" Du Vãn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, không phải là tức giận sao? Sao bây giờ lại như người khác thế này.
Liếc nhìn lại, Du Vãn đột nhiên thấy Thẩm Thanh Châu cười một tiếng, vẻ mặt thế nhưng có chút ấm áp, "Không phải là nói trở về nấu cơm sao, lên xe đi, tôi đói."