“Bạch Cẩn, lời xin lỗi này của cậu…Hà Tiểu Thanh tôi không nhận! Với lại, người cậu cần xin lỗi không phải là tôi mà chính là Tiểu Ly. Con bé mới là người mà cậu gây ra tổn thương. Nhưng, bây giờ điều tốt nhất bây giờ cậu làm cho nó là hãy tránh xa nó ra! Người làm chị như tôi không cho phép bất cứ ai đã từng làm tổn thương nó có cơ hội bước vào đời nó một lần nào nữa.”
Tay Tiểu Thanh nắm chặt thành quyền, cô ngăn cảm giác tức giận đang tuôn trào trong Ⱡồ₦g иgự¢. Nếu không phải có dì Bạch ở đây, e là cô đã đấm vào mặt Bạch gia không biết bao nhiêu cái. Xin lỗi? Xin lỗi thì có ít gì?
Tiểu Thanh lại nói tiếp:
“Dì Bạch, chị em cháu rất biết ơn vì dì đã cứu Tiểu Ly. Ân tình hôm nay cháu nhất định sẽ không quên, sau này nếu dì có việc gì cần đến sự giúp đỡ thì dù có khó khăn thế nào cháu cũng sẽ không chối từ.”
Tiểu Thanh lại cúi đầu cảm ơn Bạch phu nhân.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa ạ. Dì Bạch nên về nghỉ ngơi đi, ở đây có cháu lo cho em gái là đủ rồi ạ. À, ban nãy tiền viện phí cho em gái cháu là bao nhiêu ạ? Cháu sẽ trả cho dì.”
Bạch phu nhân nhã nhặn trả lời:
“Không cần đâu cháu, xem như là để dì bù đắp một chút cho Tiểu Ly đi. Với cháu không cần cảm thấy nặng lòng về chuyện hôm nay đâu, dì chỉ là tiện tay giúp cô bé thôi.”
Tiểu Thanh không nói gì hết, cô vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu. Bạch phu nhân thở dài một tiếng, cất lời:
“Con trai, chúng ta về thôi.”
Bạch gia tỏ ý không muốn về. Hắn vẫn rất lo cho Tiểu Ly, nhưng hắn không biết mở miệng như thế nào.
Bạch phu nhân thấy con trai cứ đứng yên bất động, cuối cùng cấu vào eo con trai một cái, lặp lại:
“Đi về.”
“Nhưng…”
“Đi về.”
“Mẹ, đợi con một chút, con muốn nói chuyện với Hà Tiểu Thanh.”
Tiểu Thanh ngẩng mặt lên, cô khoanh tay, nghiêng đầu nhìn hắn. Thái độ trông chán ghét người trước mặt vô cùng:
“Nói.”
“Lần này, tôi nhất định sẽ không làm tổn thương Tiểu Ly nữa. Hôm nay, tôi ở đây là vì thật sự lo cho cô ấy! Chuyện của mấy năm trước, tôi thừa nhận là tôi sai. Bây giờ, tôi thật sự bù đắp cho Tiểu Ly. Mong cậu…”
Tiểu Thanh lắc đầu:
“Không đâu Bạch gia. Mọi sai lầm đều phải trả giá. Hà Tiểu Thanh tôi không cần cậu trả giá, chỉ mong cậu tránh xa con bé ra, đó chính là sự bù đắp tốt nhất rồi. Bây giờ, cậu hãy về đi. Rồi sau đó cậu ngẫm lại xem…bản thân mình có đáng được tha thứ hay không? Vết sẹo trên đầu em gái tôi do cậu gây ra vẫn còn đó. Cậu xin lỗi đi? Xem thử xem vết sẹo đó có lành không? Bù đắp? Cậu bù đắp bằng cách nào?”
“Tôi…”
“Đi đi, Bạch gia, tôi và Tiểu Ly không đón tiếp cậu.”
Đôi mắt hắn cụp xuống trông bất lực lắm. Hắn sai rồi, sai thật rồi. Cả đời này, hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Sau cùng, bản thân hắn ngay cả cơ hội bù đắp cho cô cũng không có.
Bạch Cẩn, mày đúng là đồ tồi! Đây chính là báo ứng của mày!
Bạch gia như một cái xác vô hồn cứ thế theo gót mẹ Bạch đi ra ngoài xe. Mẹ Bạch thấy con trai mình bất lực như thế vừa thương lại vừa buồn cười. Được rồi, xem như là một bài học cho con trai thôi. Sau này, thằng bé phải học cách trân trọng người mình thương và người thương mình.
“Con trai, mẹ muốn hỏi con một chuyện.”
“Mẹ hỏi đi.”
“Đố con, trên đời này thứ quý giá nhất là gì?”
Bạch gia ngẫm nghĩ, sau đó hắn trả lời:
“Là thứ bản thân mình thích.”
“Tại sao con lại nói thế?” Bạch phu nhân hỏi lại.
“Bởi vì là thứ bản thân thích thì dù trong mắt người khác nó có giá trị như thế nào thì mình cũng cảm thấy trân quý nó.”
Cuối cùng, Bạch phu nhân lắc đầu:
“Không, thứ con thích thì cũng có ngày con sẽ vứt bỏ nó.”
Bạch phu nhân đều đều nói:
“Thứ quý nhất chính là thứ mà bản thân mình không có được và thứ bản thân đã đánh mất. Vì không có được nên mới cảm thấy đáng quý, vì mất đi rồi mới nhận ra giá trị thực sự của nó.”
Bà xoa đầu con trai, mỉm cười:
“Vậy nên, Bạch Cẩn nhà chúng ta sẽ làm gì để tìm lại thứ quý giá đó đây?”
“Bằng mọi cách, con sẽ tìm lại được. Sau đó, dùng mọi thứ mình có để trân trọng nó, nhất định sẽ không buông tay.” Hắn đáp không do dự.
Nhất định không buông tay.
Nếu định mệnh đã để hắn gặp lại cô, thì đã định sẵn hắn phải bù đắp cho cô. Một ngày, một tháng, một năm…nếu không đủ thì dùng một đời!
Đôi mắt Bạch phu nhân hài lòng nhìn con trai đã trở nên phấn chấn trở lại. Được lắm, đây mới là con trai ngoan của bà. Ít ra cũng phải có khí phách như lão Bạch.
Mà, bà cũng lo cho con trai mình. Bên cạnh cô bé ấy có một cô chị sẵn sàng hất văng bất cứ thứ gì làm tổn thương em gái mình. Xem ra, Bạch gia của chúng ta phải rất cố gắng đây.
“Con trai, mẹ tin con.”
Giờ thì về nhà và ngủ một giấc thôi. Có lẽ ngày mai, sẽ là một ngày dài.