Tiểu Thanh cùng Đường Vân đã tìm đến bệnh viện. Cô hớt hải chạy đến hỏi cô y tá đang ở quầy tiếp tân:
“Cho em hỏi bệnh nhân tên Hà Tiểu Thanh ở phòng nào ạ? Em là em gái của cô ấy!”
Cô y tá gật gù, tìm một lúc. Lát sau cô ấy trả lời:
“Bệnh nhân ở phòng 103.”
Tiểu Thanh ngay cả nói lời cảm ơn cũng không kịp nói, cô vội vàng chạy đến phòng 103. Đường Vân gật đầu cảm ơn cô y tá rồi cũng đi theo cô nhóc. Cô bé này, đúng là vội vàng.
Tiểu Thanh cứ thế lao đến phòng 103, cô chạy ngang qua Bạch phu nhân đang đứng xem hai đứa nhỏ kia ‘tình chàng ý thi*p’. Bạch phu nhân đang thầm cảm thán tuổi trẻ thật đẹp, bà đang hồi tưởng lại thời trẻ của bà và lão Bạch, thế nhưng lại có một bóng dáng chạy ngang qua bà, rồi lao vào bên trong, khiến hồi tưởng của bà bị cắt ngang.
“Ơ...?” Bà mấp máy đôi môi.
“Ơ, dì Bạch? Dì làm gì ở đây thế?” Đường Vân từ phía sau bước đến.
Bạch phu nhân thấy ai kêu tên mình thì quay lại. Hóa ra là Đường Vân – bạn đại học của Bạch Ngôn. Trước kia hắn hay cùng Bạch Ngôn ghé sang nhà bà chơi. Sau khi tốt nghiệp xong, hắn trở thành người thừa kế của Đường Thị, một tập đoàn dầu mỏ có tiếng ở Trung Quốc.
“Đường Vân à?”
“Vâng, là cháu.” Đường Vân cúi đầu chào Bạch phu nhân, sau đó nói tiếp:
“Lâu ngày không gặp dì Bạch vẫn xinh đẹp nhỉ.”
Bạch phu nhân che miệng cười, trả lời:
“Thằng bé này, cháu chỉ được cái nói thật.”
Hai người ở ngoài cửa cứ người một câu kẻ một câu. Thoáng chốc, đã nói đến chuyện của Tiểu Ly.
Đường Vân nghe Bạch phu nhân nói thế thì cũng cảm thấy cô bé kia thật tội nghiệp. May mắn nhờ có Bạch phu nhân, cho nên cô bé mới thoát được một kiếp!
Bạch phu nhân hỏi lại Đường Vân:
“Sao cháu lại ở đây?”
“À, cháu đưa người nhà bệnh nhân đến đây thôi. Cô bé lúc nãy chính là em gái của cô bé đang nằm bên trong đấy dì.”
Hai ánh mắt không hẹn mà nhìn vào bên trong. Khung cảnh ‘tình chàng ý thi*p’ đã bị Tiểu Thanh phá nát. Hiện tại, cô bé đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Bạch gia, sau đó lại lườm Tiểu Ly đang né tránh ánh mắt của cô. Cuối cùng, cô cất tiếng:
“Tại sao em lại quen với tên này?”
“Em...”
“Cô ấy là bạn tôi.” Bạch gia lên tiếng trả lời Tiểu Thanh.
“Em đã nói gì với gã này chưa?” Tiểu Thanh lại hỏi tiếp.
Tiểu Ly lắc đầu, nhưng Bạch gia đã nói toang ra:
“Cô ấy nói hết rồi. Cô ấy chính là Tiểu Ly, còn cô là Tiểu Thanh.”
Tiểu Ly: “T.T” Bạch gia, cậu đang châm lửa à?
Tiểu Thanh lườm một cái sang Tiểu Ly, rồi lại lườm Bạch gia. Nhưng Bạch gia không có ý né tránh, hắn thậm chí còn chơi trò ‘mắt đối mắt’ với Tiểu Thanh.
1 2 3
Cả hai quay mặt về hai hướng, dụi mắt.
Tiếp theo, Tiểu Thanh lại nhìn Tiểu Ly, nói:
“Sau này tránh xa tên này ra, hắn ta không tốt đẹp gì đâu.”
Tiểu Ly yếu ớt trả lời:
“Nhưng...cậu ấy rất tốt mà...”
“Không có nhưng nhị cái gì hết! Chị nói sao thì là vậy, cái tên họ Bạch này không tốt lành gì đâu. Em không nhớ...”
Lời định nói ra nhưng lại bị Tiểu Thanh thu lại. Dù sao, đó cũng không phải chuyện tốt đẹp. Nếu cô nói cho Tiểu Ly biết Bạch gia từng là một trong những người bắt nạt Tiểu Ly thì cũng không hay ho gì. Dù sao, con bé cũng đã lựa chọn quên đi. Thế thì, cô cũng không nên nhắc lại. Chuyện này để mỗi cô biết là được.
“Quên đi, chị nói thế nào là thế đó. Chị không cho phép em có bất kỳ quan hệ nào với tên này!”
Ngón tay Tiểu Thanh chỉ vào Bạch gia. Hắn cũng ngang ngược không kém Tiểu Thanh, đứng lên trả lời:
“Này, Hà Tiểu Thanh. Cô cũng vừa phải thôi, cô dựa vào cái gì mà bảo Tiểu Ly cắt đứt quan hệ với tôi?”
“Tôi là chị của nó. Tôi không đồng ý là không đồng ý!”
“Tôi cứ tiếp xúc với Tiểu Ly đấy, thì sao?”
“Cậu đến gần con bé lúc nào thì tôi đấm cậu lúc đấy. Nghĩ tôi ngán cậu à?”
Sức chịu đựng của con người có giới hạn! Sự điên tiết của Bạch gia đã vọt lên đỉnh điểm, hắn cũng không thèm giữ phép lịch sự nửa, trực tiếp thay đổi cách xưng hô:
“Mày có ngon thì đến đây?”
Tiểu Thanh giơ nắm đấm lên, định tung vào mặt của Bạch gia một cái thật mạnh. Được rồi, hắn dám thách cô? Thế thì cô phải cho hắn biết mùi răng môi chia tay là như thế nào.
Tiểu Ly hoảng hốt, nhưng cô không thể đứng lên để ngăn cản cuộc chiến này lại. Chỉ có thể mấp máy môi:
“Chị...Bạch gia...hai người đừng...”
Nhưng cả Bạch gia lẫn Tiểu Thanh đều bỏ ngoài tai lời cầu xin yếu ớt của Tiểu Ly. Lúc cô nghĩ cú đấm của Tiểu Thanh cứ thế mà giáng vào mặt Bạch gia thì hai người đã bị ngăn cản lại. Một bên là Tiểu Thanh đang bị Đường Vân ôm lấy, còn một bên là Bạch gia đang bị Bạch mama véo lỗ tai.
“Mẹ thả con ra”
“Chú thả tôi ra”
Tiểu Thanh bất ngờ bị Đường Vân ôm từ phía sau nên không thể dồn toàn lực vào tay để đấm Bạch gia. Cô vùng vẫy, điên tiết gào lên:
“Tôi phải đấm cái tên họ Bạch này! Chú đừng cản tôi!”
Đường Vân hít một ngụm khí lạnh, lớn tiếng:
“Nhóc có thôi đi không?”