Đường Vân và Tiểu Thanh vừa bước ra khỏi sân bay thì đã có một chiếc xe đậu trước mặt hắn. Tài xế bước ra, kính cẩn cúi chào.
Tài xế mở cửa xe phía sau cho hắn, hắn gật đầu rồi bước vào trong. Tiếp theo là đến lượt Tiểu Thanh bước vào.
Lúc cô mở điện thoại lên thì có cả trăm thông báo từ Weibo. Tiểu Thanh nhíu mày, không lẽ sau một đêm mà tài khoản của cô lại được đông đảo người khác biết đến như thế? Trước đến giờ cô ít khi để lộ tài khoản của mình, bởi cô thích sự riêng tư trên mạng xã hội.
Tiểu Thanh vào Weibo của mình thì thấy ảnh đại diện của cô bị hàng trăm bình luận chửi rủa, cả tin nhắn cũng bị spam liên tục bởi những ngôn từ tục tĩu. Nào là kẻ thứ ba vô liêm sĩ, nào là đứa con gái vô học…Đủ các thể loại ngôn từ sỉ vả đến phong phú.
Sắc mặt cô đã xấu lại càng xấu hơn. Chuyện quái quỷ gì đây?
Tiểu Thanh bèn đưa mắt nhìn ông chú bên cạnh, hừm…sao cô nghi ngờ cái tên này quá…
“Chú, tôi muốn hỏi chú một câu.”
“Ừ, hỏi đi.”
“Có phải chú có vợ rồi không?”
“Ý gì đây?” Đường Vân híp mắt, khó hiểu với thái độ của cô nhóc.
Tiểu Thanh bèn đưa điện thoại cho hắn đọc bình luận. Dĩ nhiên, cô có lý do để nghi ngờ hắn. Từ khi đến Tế Nam đến giờ, người cô tiếp xúc chỉ có hắn. Không lẽ là do vợ của hắn hiểu lầm cô và hắn có gì cho nên mới kêu người bóc phốt cô không?
Đường Vân nhíu chân mày sau khi kéo một lượt các bình luận. Hắn đọc được trong đầu cô lý do tại sao cô lại hỏi như thế. Nhưng hắn vô tội nhé! Sao cô nhóc này có thể nghi ngờ sự trong sạch của hắn được?
Đường Vân trả lại điện thoại cho Tiểu Thanh. Mặt đối mặt với nhau, hắn bèn cất lời:
“Không, bố chỉ có mỗi con gái.”
Da gà da vịt Tiểu Thanh thi nhau nổi lên. Cô cảm thấy khinh bỉ cái suy nghĩ của mình. Ông chú già không nên nết như thế thì làm gì có ai nhắm trúng nhỉ? Chắc chỉ có mỗi quản lý Lục bị cái mã của hắn hấp dẫn. Ừm thì có chút đẹp trai, có chút giàu có, có chút khí chất của người trưởng thành. Nhưng thế thì sao? Khi nhìn rõ bộ mặt lầy lội vô sỉ của người này cô tin chắc quản lý Lục sẽ chạy tám hướng cho mà xem.
Tiểu Thanh quyết định từ nói gì thêm. Thế là, cô nói với tài xế:
“Chú đưa cháu đến địa chỉ XXXX nhé. Cảm ơn chú.”
Hmm, địa chỉ này...không phải biệt thự của Hà gia à? Cô nhóc này có khi nào chính là con gái của Hà Văn Đào không?
Tiểu Thanh lại gọi điện thoại cho Tiểu Ly, kết quả nãy giờ vẫn như một, vẫn không có ai nghe máy! Thế là, cô mang tâm trạng phiền não ngồi lướt Weibo, trong lòng vẫn khó chịu về việc mình gặp phải lẫn lời tâm sự của Tiểu Ly. Thôi kệ, quan tâm Tiểu Ly trước đã! Hmm, chắc là do Tiểu Ly lại quên sạc điện thoại cho nên không nghe máy. Được rồi, thế thì cứ đến nhà thôi, khi gặp con bé cô sẽ hỏi chuyện nó sau.
Hot search hôm nay ngoài những tin tức của giới nghệ sĩ ra thì còn có một tiêu đề nóng hổi: SỰ BẠI HOẠI CỦA MỘT CÔ GÁI MỚI LỚN. Tiếp theo lại là một tiêu đề khác: TIỂU TAM KHÔNG PHÂN BIỆT TUỔI TÁC. Và hai hot search này có lẽ đều nói cùng một người.
Tiểu Thanh buồn chán ấn vào, kết quả là một bài đăng bóc phốt một cô gái vì tiền bạc mà quay lưng với gia đình lẫn sẵn sàng đi làm bồ nhí của người đàn ông đã có vợ. Người ta vẫn đang tò mò danh tính bạn trai cô bé là ai! Điều đáng nói, cô bé này chỉ là học sinh cấp 3.
Tiểu Thanh lướt xuống bên dưới. Và, đập vào mắt cô là hình ảnh cô bé bị hai người đàn ông khống chế. Ở cạnh bên là một bức ảnh cô bé nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót. Ảnh thứ ba là ảnh cô bé đi vào nhà nghỉ với một người con trai, và đó có lẽ là bạn trai cô ấy, nhưng mặt người con trai đã được làm mờ đi nên chỉ thấy rõ gương mặt cô gái. Người trong ảnh...chẳng phải là Tiểu Ly sao? Cô không thể nhầm được! Tuyệt đối không!
Dưới phần bình luận là hàng nghìn các câu mắng chửi cô bé. À, cô hiểu rồi! Lý do Weibo của cô bất chợt nổi tiếng chắc là do họ nghĩ đây là tài khoản khác của Tiểu Ly nên nhào vào cấu xé cô. Còn tài khoản thật sự của Tiểu Ly chắc chắn đã thành một mớ hỗn độn. Có người còn ghép ảnh của cô bé để làm trò vui. Tệ hại nhất là đa số dư luận đều đồng tình, không một ai đứng ra bênh vực cô bé.
Tâm trạng của Tiểu Thanh từ lo lắng chuyển thành lo sợ. Cô nói với Đường Vân:
“Có thể nói tài xế chạy nhanh hơn một chút không? Việc của tôi thật sự rất gấp!”
Vẻ khẩn trương trong đôi mắt Tiểu Thanh khiến Đường Vân không do dự mà đồng ý. Hắn nói với tài xế là tăng tốc một chút. Sau đó, lại dán mắt vào cô. Hắn thấy tay cô đang run lên, thậm chí ánh mắt cũng thể hiện cả sợ hãi trong đó. Thế là, hắn lại cất lời:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu.”
Răng cô nghiến chặt lại, bàn tay cũng bất giác co thành nắm đấm. Bây giờ cô rất lo lắng cho Tiểu Ly, cô sợ nó có chuyện không hay xảy đến. Cô sợ, nếu như mình đến muộn thì mọi thứ không thể cứu vãn! Tiểu Ly yếu đuối lắm, cô sợ con bé sẽ bị người khác hại hoặc chính nó sẽ lại nghĩ quẩn mất. Cô nghĩ, sẽ cho Tiểu Ly một cuộc sống mới. Nhưng ai ngờ mọi chuyện lại tệ hơn. Tiểu Ly...liệu có một lần nữa chìm vào bóng tối không?
Đường Vân ở bên cạnh nhìn bộ dạng thấp thỏm của cô nhóc, nãy giờ môi cô cứ mím chặt lại, như đang đè nén một cái gì đó. Hắn biết, cô sẽ không nói gì với mình, cho nên quyết định đặt tay mình lên tay cô, để hơi ấm lan tỏa vào bàn tay nhỏ nhắn ấy. Ừm, tay cô nhỏ thật, cả bàn tay hắn cứ thế mà bao trùm hết tay của cô.... Tiếp theo, hắn lên tiếng an ủi:
“Không sao đâu, có tôi ở đây.”
Like + Vote truyện nha mậu người ơi:<
“Chào cô, cho hỏi cô là…?”
“Chào bác, cháu là Hà Tiểu Ly, cháu đến tìm chị Tiểu Thanh. Cho hỏi chị cháu đã về chưa?”
Người giúp việc lắc đầu:
“Chưa, cô Hà vẫn chưa về. Cháu có thể vào trong nhà đợi, bình thường cô chủ hay về khuya lắm. Chỉ có dạo gần đây là về sớm thôi. Nhưng hôm nay chắc cô ấy lại về khuya rồi!”
“Cảm ơn cô Vân, cháu đi đây.”
Tiểu Thanh lại gọi cho Tiểu Ly, nhưng cô vẫn bật vô âm tín. Nhà thì không về, điện thoại cũng không liên lạc được, e là lần này có chuyện thật rồi…
Tiểu Thanh đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Đường Vân đang ngồi trong xe. Dù gì giờ này cũng khuya rồi, cô không thể làm phiền hắn mãi như thế được. Thế là, cô cất lời:
“Chú, chú về trước đi.”
“Nhóc định đi đâu?”
“Chị tôi chưa về nhà, tôi phải đi tìm chị. Cảm ơn chú vì đã giúp đỡ, còn chuyện khác tôi sẽ tự lo.”
“Không được, nhóc là con gái, tôi không yên tâm để nhóc đi một mình!”
Tiểu Thanh lắc đầu, nói:
“Tôi tự lo được, chú yên tâm đi.”
“Lên xe, tôi cùng nhóc đi.”
Lời nói bá đạo, tuyệt đối không cho người khác kháng cự. Hắn cứ khăng khăng muốn giúp cô, nhất quyết không cô cơ hội chối từ. Thế là, Tiểu Thanh lại bước lên xe của hắn, cứ thế rời đi.
Bà giúp việc giờ mới nhớ ra điều gì đó, bà lầm bầm:
“Sao cô ấy lại biết họ của mình nhỉ?”
…
Ở trên xe, Tiểu Thanh đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Cô sợ sẽ bỏ lỡ bóng dáng của Tiểu Ly nên cứ thấp thỏm không yên. Cô cũng không thể báo cảnh sát, vì thời gian chưa đủ để xem là mất tích! Nhưng đối với Tiểu Thanh, chắc chắn Tiểu Ly đã có chuyện. Bởi con bé vừa mới đến Bắc Kinh không bao lâu, thế thì có thể đi đâu chứ? Còn nữa, hai gã đàn ông trong ảnh kia tại sao lại nhận là anh trai của Tiểu Ly? Và người cùng Tiểu Ly vào nhà nghỉ là ai? Cả tấm ảnh chứng minh cô là bồ nhí của ai đó lại là thế nào? Đầu óc của Tiểu Thanh rối như tơ vò. Thật thật giả giả cứ lẫn lộn. Là ai, ai đã đứng sau tất cả chuyện này?
“Đến trường của chị nhóc học xem, biết đâu cô bé còn kẹt ở trường?”
Tiểu Thanh gật đầu. Hiện tại, cô rất lo cho Tiểu Ly nên không thể suy nghĩ được gì. Đường Vân nói thế nào là thế đó!
Mất một lúc để thuyết phục bác bảo vệ mở cửa để họ vào. Tiểu Thanh và Đường Vân đi tìm khắp các lớp học cũng không thấy ai. Chứng tỏ, Tiểu Ly đã không ở trong trường.
Họ lại đi xung quanh trường học để tìm kiếm, cứ tìm mãi mà chẳng có tin tức nào. Họ hỏi cả người dân xung quanh cũng không ai thấy cô bé, đến lúc Tiểu Thanh gần như mất hết hy vọng, bèn có người nói:
“Tôi thấy cô gái trong ảnh này ở công viên kia, lúc đó tầm hơn 5 giờ, cô ấy có nói chuyện với hai người đàn ông ở đó! Một trong số họ còn ôm ấp cô gái này đấy. Tôi nghĩ họ là người yêu nên không quan tâm lắm, nhưng giờ nghĩ lại hình như thái độ của cô bé có gì đó không đúng lắm...”
“Bác...bác còn nhớ mặt người hai người đàn ông kia không?”
“Không, tôi không nhìn rõ mặt họ, chỉ thấy có một người gầy và một người béo.” Người phụ nữ xoa cằm, nhớ lại.
“Cảm ơn bác.”
Tiểu Thanh vội vàng chạy đến công viên nơi người kia chỉ. Kết quả, cô thấy balo Tiểu Ly nằm trơ trọi ở trong sọt rác. Khi cô lấy ra thì chỉ có sách vở bên trong còn nguyên vẹn. Còn điện thoại thì không có!
Cô càng sốt sắng hơn. Đúng là Tiểu Ly có chuyện thật rồi! Nhưng...cô biết tìm con bé ở đâu? Cả Bắc Kinh rộng lớn như thế, biết đi đâu để tìm Tiểu Ly đây?
Cả người cô run lên, cảm giác bất lực lan tỏa khắp tứ chi. Cô phải làm sao đây? Cứ nghĩ đến cảnh Tiểu Ly gặp chuyện là trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ của cô cứ nhói lên. Vạn lần cầu xin, em đừng có chuyện gì! Lỗi của chị khi để em đến Bắc Kinh...là tại chị...chị không tốt...
Bất lực lắm, đau đớn lắm. Cổ họng cô khô khốc lại, cố gắng cắn răng để ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Tiểu Ly...là chị không tốt! Chị không đến kịp rồi...bây giờ chị không biết tìm em ở đâu cả...chỉ hy vọng em vẫn bình yên...
Đường Vân vừa chạy đến, thấy cô nhóc kia ngồi xuống đất bất lực, ánh mắt cô bé ngân ngấn nước. Không hiểu sao, hắn cảm thấy đau lòng. Thì ra, cô bé này cũng có mặt yếu đuối! Đúng là khi chạm vào gia đình, thì bất kì ai dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải buông bỏ lớp phòng vệ.
Hắn vỗ vai cô, nói:
“Đi tìm như thế cũng không phải là cách. Nhóc cho tôi thông tin của chị nhóc, tôi có quen một người bạn làm cảnh sát, người này sẽ giúp đỡ chúng ta.”
Đôi mắt của Tiểu Thanh bừng sáng lên. Cô không chút nghi ngờ mà đọc thông tin cho Đường Vân, chỉ thấy hắn gọi điện thoại cho ai đó, sau đó nói với cô:
“Đợi một lát.”
Tiểu Thanh gật đầu, ngoan ngoãn như cún con. Chẳng hiểu sao lúc này Đường Vân thấy cô nhóc dễ thương thật! Nói sao nhỉ? Tự nhiên muốn đem cô bé về nhà, giấu đi làm của riêng.
Mang về, giấu đi. (*)
Lúc sau, tin nhắn đã đến, Đường Vân nói với cô:
“Chị nhóc đang ở bệnh viện gần đây.”
“Thật...thật ư?” Gương mặt Tiểu Thanh dần thả lỏng.
(*): Bản gốc thuộc truyện Ma Đạo Tổ Sư.