Con dao sắc bén kia vẫn kề bên hông của Tiểu Ly. Bàn tay của gã kia thì tiếp tục càn quấy hơn. Hắn ta vuốt ve từ đùi rồi dần dần di chuyển lên phía trên, gương mặt tỏ vẻ rất phấn khích.
Cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cảm giác ghê tởm mà người đàn ông kia mang lại. Nhưng cô càng cố gắng vùng vẫy thì càng vô dụng, càng làm bàn tay kia tăng lực đạo lên. Gã béo nhìn thấy tình cảnh trước mặt đầy kích thích như thế thì cũng bắt đầu nhập cuộc. Bàn tay mập mạp kia chạm vào иgự¢ của cô, trực tiếp đem cảm giác kinh tởm của Tiểu Ly vọt lên đỉnh điểm.
Hốc mắt cô ươn ướt, cố gắng chống cự yếu ớt:
“Đừng…”
Mũi dao kia lại dí sát vào cô hơn, gã gầy bỏ bàn tay ra khỏi đùi cô, gã ta nhìn gã béo nói:
“Anh hai, ở đây có một căn nhà hoang, đem con nhỏ này đến đó đi! Em không chịu nổi rồi!”
Gã béo cũng thu tay lại, gật đầu đồng ý. Cả hai đều biết Dụς ∀ọηg của mình đã lên tới đỉnh điểm, chút cảm giác sờ soạng da thịt này thì làm sao có thể thỏa mãn?
“Cô bé, ngoan ngoãn theo bọn anh, em mà chống đối thì đừng trách.”
Tiểu Ly nhìn hai gương mặt đáng sợ kia, nhìn con dao đang kề sát bên hông mình. Cô sợ lắm, nếu lúc này cô phản kháng thì có khi nào hắn ta Gi*t cô luôn không? Còn nếu không phản kháng, thì khi đi đến nơi kia cô sẽ chẳng còn cơ hội.
Bước chân của Tiểu Ly càng lúc càng chậm lại, gã gầy thấy thế thì không hài lòng, bèn nói:
“ Nhanh lên, đừng lề mề!”
Chân tay cô run lẩy bẩy, cả hơi thở cũng nặng nhọc hơn. Đúng rồi…phải thật bình tĩnh…bình tĩnh…
Cô nhớ đến lời dạy của Bạch gia, nếu trong tình huống này thì phải hết sức bình tĩnh!
Tiểu Ly hít một hơi thật sâu, sau đó đạp mạnh vào chân gã gầy một cái. Gã ta bèn mất cảnh giác, cúi gập người xuống, con dao cũng dần rời khỏi hông Tiểu Ly, cũng vì thế mà vô tình rạch một đường ngay đùi cô.
Máu nhỏ xuống thấm ướt cả một bên chân, Tiểu Ly nhân lúc này mà dùng viên gạch bên cạnh đập một cái đầu gã, sau đó vội vàng chạy đi.
Gã béo thấy nãy giờ phía sau lưng mình im ắng nên quay lại. Do gã ta đi trước để tránh sự chú ý của người khác, cho nên chỉ có em trai gã ở phía sau khống chế Tiểu Ly. Nhưng, lúc gã quay lưng lại, chỉ thấy gã gầy ôm chặt đầu mình, máu từ kẽ tay chảy ra liên tục. Gã gầy đau đớn bịt chặt miệng vết thương, chửi tục:
“Mẹ kiếp, con khốn đó!”
Thật ra, hai gã này là kẻ nghiện Mα túч, họ đã bỏ nhà ra đi từ lâu. Hai gã hay đi lang thang tìm những con mồi để giải quyết ‘nhu cầu’ của mình. Mục tiêu của các gã thường là cô gái trẻ, nhìn trông có vẻ yếu ớt một chút để dễ khống chế. Bình thường, các con mồi lọt vào tầm ngắm thường không dám phản kháng nên dễ dàng rơi vào tay hai anh em họ, nạn nhân hay chọn cách thỏa hiệp để giữ an toàn cho bản thân. Và, lý do họ vẫn chưa bị bắt là do nạn nhân chọn cách im lặng để bảo đảm danh dự. Họ sợ khi nói ra, sẽ bị xã hội chê cười, bị người khác khinh bỉ.
Gã béo cuống lên, hỏi em trai:
“Này, mày có sao không? Đi bác sĩ nhé?”
“Không! Đuổi theo con nhỏ đó đi! Nó mà báo cảnh sát là chúng ta tiêu đời!”
Gã gầy loạng choạng đứng lên, nhìn theo hướng của Tiểu Ly đang chạy. Tay gã xiết chặt con dao trong tay, ánh mắt đầy sát ý.
Nhất định, không thể để con nhỏ này thoát!
Tiểu Ly vận dụng hết sức bình sinh để chạy vào chốn đông người. Vết thương trên đùi cô rất đau, và đang có xu hướng không ngừng chảy máu, nhưng cô không có cơ hội để dừng lại xử lý vết thương. Hai gã kia…họ nhất định sẽ đuổi theo cô.
Điện thoại để ở trong balo ở công viên, do lúc nãy cô chưa kịp đeo lên đã bị hai gã kia quấy rối. Vì thế, cô cũng không thể gọi điện báo cảnh sát. Cô chỉ biết chạy, chạy thật nhanh để thoát khỏi hai tên ác quỷ kia.
Do Tiểu Ly vẫn chưa biết đồn cảnh sát nằm ở đâu nên cô đành chạy vào chốn đông người, chỉ có như thế thì mới có thể bảo đảm an toàn cho bản thân. Dòng người cứ lướt qua trước mắt, họ nhìn cô rồi quay đi, xem như cô không tồn tại.
Nước mắt Tiểu Ly chảy dài khắp gương mặt. Cô sợ! Cô rất sợ! Nếu bị tóm được thì cô phải làm sao đây?
Phải làm sao đây…
Tiểu Ly chạy vào siêu thị gần đó, run rẩy nắm lấy tay một người phụ nữ. Giọng cô tha thiết cầu xin:
“Cứu cháu…làm ơn cứu cháu với…”
Người phụ nữ kia ban đầu rất bất ngờ, vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên. Bà bị một người xa lạ chạm vào cổ tay, suýt chút nữa đồ trên tay rơi xuống hết. Bà bèn nhìn cô gái trước mặt, nước mắt đã tèm nhem, mái tóc cô bé rối bù, gương mặt trắng xanh như đang sợ hãi.
“Cô ơi, cứu…cứu…cứu cháu với…”
Tay cô nắm chặt lấy tay người đó không buông, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng của mình. Bị ép đến đường cùng cô mới dám phản kháng, bây giờ nếu họ bắt lại thì cả cơ hội để thoát cũng không còn.
Đoán xem Tiểu Ly có được cứu không?