‘Tít…tít…’
Tiểu Ly thở dài, nhìn bầu trời ngoài kia, tâm trạng cô không khỏi lo lắng.
Đã gần 1 tháng kể từ khi bọn họ hoán đổi. Cô cũng đã quen dần với cuộc sống phồn hoa nơi Bắc Kinh, cũng như đã quen dần với sự xuất hiện của Bạch gia.
Hắn đến với cô bằng một cách kì lạ. Một kẻ ngang ngược, không thích nói lí lẽ. Tuy nhiên, lại rất nhạy bén. Trong lòng Tiểu Ly trừ sự bài xích ban đầu với hắn, thì bây giờ cô cảm thấy bản thân mình đang dần dần dựa vào người con trai này.
Phải chăng, đây chính là một chút may mắn nhỏ nhoi của cô sau những ngày đen tối ấy?
Còn về Tiểu Thanh, mỗi tuần họ sẽ gọi nói chuyện với nhau vài hôm để hiểu rõ tình hình đối phương. Mà, dạo gần đây chị đang gặp phải rắc rối với người tên Đường Vân thì phải. Nghe chị bảo hắn là tên khốn nạn nhất mà chị ấy đã gặp qua…mặt dày, vô liêm sỉ, không nên nết là ba từ dành cho người đàn ông ấy…
Tiểu Ly hỏi:
“Thế chị định làm gì hắn ta?”
Tiểu Thanh nghiến răng ken két, đáp:
“Gặp lần nào, đấm lần đó.”
Cách một màn hình điện thoại, Tiểu Ly cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Này…chị…chị có biết Bạch gia không?” Tiểu Ly do dự nãy giờ cũng dám mở lời.
Tiểu Thanh im lặng vài giây, sau đó đáp:
“Tốt nhất em nên tránh xa tên đó ra, đừng có dây dưa gì với hắn! Gặp hắn ta thì cố gắng chạy thật nhanh. Biết chưa?”
Tiểu Ly nuốt ực một tiếng. truyện tiên hiệp hay
Nếu Tiểu Thanh biết được mình và Bạch gia này không những có dây dưa mà cô còn là đàn em của hắn. Đã vậy, họ còn cùng nhau uống rượu rồi đi nhà nghỉ, không biết chị có bay từ Tế Nam đến đây để chất vấn cô không nhỉ?
“Tiểu Ly, em nghe chị nói không?”
Tiểu Ly thoát khỏi những suy nghĩ ௱ôЛƓ lung kia, cô vội vàng trả lời Tiểu Thanh:
“Vâng, em biết rồi.”
Đó là lần đầu cũng như lần cuối Tiểu Ly nhắc về Bạch gia với Tiểu Thanh. Tuy nhiên, đó là chuyện của vài hôm trước. Còn bây giờ, dù cô có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, Tiểu Thanh cũng không nghe máy.
Tiểu Ly cảm thấy rất bất an. Không biết, lại có chuyện gì?
“Này!”
“Úi…Bạch…Bạch gia…”
Một cái vỗ vai của Bạch gia đưa cô nàng trở về thực tại. Hiện giờ, họ đang đứng trước cổng trường của Tiểu Ly.
Bạch gia cốc đầu Tiểu Ly một cái, hỏi:
“Làm gì mà đứng ngơ ngác vậy?”
Tiểu Ly lúng túng, không giấu nổi sự lo lắng, nói:
“Chị tôi sáng đến giờ không nghe điện thoại, không biết, chị ấy xảy ra chuyện gì không…”
“Lo lắng làm gì? Tao tin Hà Tiểu Thanh đó không xảy ra chuyện gì được đâu. Lúc cô ta còn học ở trường này, ai dám động vào cô ta chứ?”
“Nhưng…”
“Hôm nay tao có việc, không thể dạy mày học được.”
Tiểu Ly mừng thầm trong lòng một ít. May quá, hôm nay cô không phải chạy quanh sân cũng như phải đứng tấn cả buổi. Thế nhưng, Bạch gia lại nói thêm:
“Bù lại, mày sẽ đi làm công việc đó với tao.”
“Ơ…”
Bạch gia kéo tay Tiểu Ly đi trong sự ngỡ ngàng của cô. Ôi trời ạ, Bạch gia cậu có thể nói hết câu không? Đừng để người khác vừa mới vui trong lòng một ít bây giờ lại ૮ɦếƭ trong lòng thật nhiều chứ?
….
Bạch gia đưa Tiểu Ly đến siêu thị, mua một xấp đồ lỉnh kỉnh nhiều thứ. Nào là kẹo, bánh, đồ chơi cho trẻ em,… lúc nhìn lại xấp đồ hắn đã mua, Tiểu Ly cầm hóa đơn mà thấy xót xa thay.
“Này, cậu mua những thứ này để làm gì thế? Với, chúng ta sẽ đi đâu?”
Bạch gia ra vẻ huyền bí, đáp:
“Thật ra, tao đã có con rồi đấy.”
“Không phải một đứa, mà là một đàn. Chỗ này, là cho bọn nó.”
Mặt Tiểu Ly cứng đơ lại. Có quỷ mới tin hắn! Không nói với cô thì thôi, việc gì phải trêu cô chứ?
“Cậu đừng có đùa.”
“Tao đã đùa đâu?”
“Một mình cậu sao có thể…nhiều con như thế được! Tôi đếm sơ qua thấy ít nhất phải có hơn 10 kích cỡ khác nhau. Chắc chắn cậu đang nói dối.”
Bạch gia đang đi bỗng nhiên dừng bước. Bỗng, hắn quay mặt lại, làm vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi cô:
“Mày đang nghi ngờ thực lực của tao à?”
“Không…không…ý tôi không phải thế…” Tiểu Ly bước lùi về phía sau, lắc đầu phủ nhận. Sự thật là ý cô không phải thế mà.
“Mày có muốn kiểm chứng năng lực của tao không?”
“Không, không, không.” Tiểu Ly hốt hoảng lặp lại liên tục. Cô không cần, cũng không muốn!
Nhìn thấy gương mặt của Tiểu Ly đã đỏ ửng lên. Bạch gia mới thôi, tạm tha thứ cho cô. Không lẽ con nhỏ này nghĩ hắn định làm gì nó thật à? Nhìn cái biểu cảm vạn lần xin tha thứ kia của Hà Tiểu Ly, chẳng hiểu sao Bạch gia lại nảy ra ý nghĩ nếu hắn làm thế thật thì sao nhỉ? Hà Tiểu Ly này sẽ chọn phản kháng hay chấp thuận đây? Con nhỏ này yếu đuối như thế, e là khả năng nó chọn vế sau.
Bạch gia cong môi, huýt sáo bước tiếp.
Tiểu Ly ở phía sau rất muốn ném hết những món đồ trên tay xuống mà chạy đi. Đúng là nên nghe lời Tiểu Thanh, tránh xa cái tên này ra. Ngang ngược, biến thái, đã thế còn trêu chọc cô.Nói cái gì mà giúp cô tìm lại bản năng chứ? Rõ ràng, hắn ta đang muốn lấy cớ bắt nạt cô. Hắn ta nghĩ cô sợ hắn, không dám làm gì nhau à?
Mà Tiểu Ly đúng là không dám làm gì thật….