Lần đầu vào nhà nghỉ có trải nghiệm gì?
Bạch gia sẽ không ngần ngại mà đáp:
“Tôi còn bước vào nơi đó một lần nào nữa thì tên Bạch Cẩn này sẽ viết ngược lại.”
(…)
“Hà Tiểu Thanh, mày mau tỉnh lại đi.”
Bạch gia vỗ vỗ má Tiểu Ly nãy giờ vẫn đang nửa say nửa tỉnh, hắn phát điên rồi! Cảm giác cả thế giới này ức Hi*p hắn, cô nhân viên kia ức Hi*p hắn, Hà Tiểu Thanh cũng đang ức Hi*p hắn.
“Hà Tiểu Thanh, mày ngon quá nhỉ?”
Bạch gia tự hỏi tự đáp như kẻ tự kỷ. Hắn nhìn Tiểu Ly đang hừ hừ muốn tháo nút áo ra tiếp, nháy mắt gương mặt lại đỏ như hoa dâm bụt.
Hắn suy nghĩ một hồi. Nhất định không thể để Hà Tiểu Thanh này làm càn trước mặt hắn…
Thế là, hắn xả một bồn nước, quyết định ném cô vào. Mặc kệ cô tự sinh tự diệt.
Ai ngờ, Tiểu Ly ở bên trong bồn nước lại vùng vẫy liên tục, cô khóc òa lên, nói:
“Đừng…đừng mà…lạnh lắm…cứu…”
Trong khi mực nước cùng lắm chỉ ngang hông cô, thế mà cô lại vùng vẫy như hắn muốn dìm cả người cô xuống. Khóe môi Bạch gia từ nãy đến giờ đã giật lên tục bốn lần, hắn cảm giác cứ thế này có khi nào miệng mình sẽ méo sang một bên không?
Hắn mặc kệ cô, định đóng cửa bước ra, ai ngờ tiếng khóc kia lại vang lên:
“Huuuu huuuu….huhuuu…”
“Mày nghĩ tao sẽ mềm lòng à?” Bạch gia cương quyết bước ra.
“Hức hức…huhhuhhu…” Tiếng khóc này như đánh vào tâm can hắn. Hắn, không ~thể~ không~ xiêu ~lòng ~
Vậy là Bạch gia đành bước vào, bế Tiểu Ly ra.
“Chúc mừng mày Hà Tiểu Thanh, tao mềm lòng.”
Bất chợt, Tiểu Ly trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn khẽ ‘hắt xì’một tiếng. Lúc này, hắn mới nhớ ra là hai người họ đã dầm mưa khi nãy mà hắn còn ném cô vào bồn tắm. Đúng thật là rối quá hóa bừa, nước đi này của Bạch gia đã đi vào lòng đất thay vì lòng dân.
Bạch gia nhớ đến trong tủ còn có đồ, hắn bèn đặt Tiểu Ly xuống, sau đó bước ra ngoài để lấy đồ cho cô. Ai ngờ, cánh tủ mở ra, làm đóa hoa dâm bụt màu đỏ trong lòng Bạch gia nở rộ.
“F*ck! Cái mèo gì vậy?”
Hóa ra trong tủ quần áo treo lỉnh kỉnh toàn là váy ngủ của nữ, nhìn dáng vẻ thì trông gợi cảm vô cùng. Quả là nhà nghỉ Thăng Hoa, sự thăng hoa ập đến nãy giờ đã làm Bạch gia muốn thăng thiên.
Hắn miễn cưỡng chọn một bộ áo ngủ trông có vẻ kín đáo cho Tiểu Ly. Tuy nhiên, chỉ là ổn nhất trong những bộ ѕєχy nhất. Nhưng, trong lúc này đây dù cô có mặc áo cà sa thì cũng không thể ngăn nổi suy nghĩ vừa chớm nở trong đầu Bạch gia.
Hắn nhấc Tiểu Ly đang co quắp vì lạnh dựa vào thành bồn tắm, lầm bầm:
“Tao không phải thái giám, mày còn không tỉnh dậy thì đừng trách nhau.”
“Này, mày mau thay đồ nhanh? Không lẽ để bổn thiếu gia phục vụ cho mày?”
Ánh mắt Bạch gia quét qua người cô, qua chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm, qua chiếc váy đã bị vén cao hơn nửa đùi. Nháy mắt, Bạch gia nuốt ực một tiếng, cảm thấy cả người nóng lên như bị ném vào sa mạc đang từng chút thiêu cháy chút lí trí còn sót lại.
Không ổn! Không ổn rồi!
Cái cần gạt trên người hắn, cần có người kéo lại…
(…)
Lúc này, Tiểu Thanh đang cùng ‘bố nuôi’của mình mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau trong bệnh viện.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt nghĩ gì.
Bây giờ, điều Tiểu Thanh đang nghĩ là phải làm sao để dạy dỗ ông chú không nên nết này?
Cô bèn bày gương mặt nũng nịu ra, nói một câu rất ư mờ ám:
“Nhưng có đêm nào bố bế con vào phòng rồi đi ra đâu? Bố bảo dạy con tập đọc, mà con mãi chỉ học được chữ cái đầu tiên của 24 chữ cái alphabet ạ.”
Không khí xung quanh một lần nữa nóng lại. Tiếng xì xào lớn bé lại vang lên, ánh mắt mọi người nhìn hai ‘bố con’ này từ kì quặc đến kì quái sau đó là kì thị.
Đường Vân đường đường là Phó Tổng của Thượng An mà lại đi gặm một đám cỏ mới lớn. Đúng là ‘trâu già thích gặm cỏ non, trẻ con thích chơi đồ cổ mà.’. Hai người này nếu không thành một đôi thì quả là uổng phí.
Cô bé nằm trong lòng hắn có một gương mặt xinh như 乃úp bê, tiếc là tuổi đời còn nhỏ cho nên bị đồng tiền cám dỗ. Còn người đàn ông vì mê mẩn nhan sắc của cô bé nên tìm mọi cách để giữ chân cô lại. Họ đoán thầm trong lòng, chắc hôm nay cô bé định bỏ trốn nhưng bị bắt lại, vì thế nên mới có chuyện hôm nay.
“Ồ, xin lỗi con gái ngoan, bố cũng muốn dạy con tập đọc chữ khác lắm nhưng không phải con nói với bố là con chỉ thích chữ cái đầu tiên đó sao?”
Tiểu Thanh chớp chớp mắt, trả lời:
“Không có, con nghĩ là bố thích chữ ấy nên mới học. Tại vì đêm nào con nằm bên cạnh cũng nghe bố trả bài các chị khác, các chị nhiệt tình đến mức đọc cả đêm khiến con khó ngủ lắm ạ.”
“À, có anh nào nữa ấy bố ơi, anh đọc to lắm, đêm nay bố bảo anh đọc nhỏ thôi nha.”
Á à, thì ra Đường tổng không phải già trẻ lớn bé gì cũng ‘ăn’.
Mà là ‘ăn’ bất chấp, và ‘ăn’ một món không đủ.