Đại Kết Cục (2)Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Mộ Tình. Anh thoát đi sự kiềm chế của mình. Cho đến khi tiếng bước chân dồn dập vang lên, anh mới chỉnh lại tư thế của mình.
Khóe miệng người đàn ông ý cười thêm sâu sắc, môi của anh mang theo nhiệt độ lướt qua mặt cô, "Hạ Hạ, chúng ta bây giờ, có tính là trộm tình không?."
Oanh một cái, Tử Ca cảm thấy chính mình cũng bị lời nói vô sỉ của anh đánh bại rồi, môi của anh kề cận môi côi, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấy động thăm dò bên trong, hô hấp dần dần bị hút đi, cô đẩy không ra nên chỉ có thể để cho anh tàn sát bừa bãi, răng nanh hận không thể cắn lên cái lưỡi kia, mà cô cũng không cố kỵ người ở bên ngoài, chỉ có thể mặc cho anh cần thì anh cứ lấy.
Tay của anh dán trên cái ௱ôЛƓ.đang vểnh cao của cô, dùng lực Ϧóþ vài cái, đó là nguyên nhấn khiến mặt Tử Ca đỏ lên, mãi đến khi thanh âm bên ngoài biến mất, Mộ Diễn mới buông coi ra. Cô mở miệng thở phì phò, trong ánh mắt ẩn dấu lưỡi dao sắc bén nhắm về phái mà, chính cô cũng không biết, rốt cục đâu mới là cảm giác thật của cô.
Môi đỏ mọng sưng lên, khóe mắt ướƭ áƭ, đây không phải là ảo giác.
Tử Ca mím môi, trong lòng hơi loạn cũng không hiểu vì sao mình lại dây dưa với anh. Cô hiểu rất rõ người đàn ông trước mặt không yêu cô, chỉ chơi ngán rồi bỏ, tình yêu với anh là thứ quá xa vời.
Vừa định đẩy anh ra, người đàn ông đi trước một bước tránh người ra, anh giúp cô sửa sang lại áo ngự, không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay của anh khẽ lướt qua иgự¢ của cô, Tử Ca chỉ cảm thấy thân thể khẽ run.
"Vị hôn thê? Lần này Sở thiếu không bỏ qua được rồi. . . . . ."
"Bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng là chuyện thần thoại. Không phải trong mắt anh Tình Nhi mới đúng là công chúa sao." Tử Ca không kiêng nể đáp lại, dưới màn che cô đã nhìn thấy làn váy màu đỏ, khóe miệng dương lên ý cười.
Vọ không bằng bồ, bồ không bằng trộm, trộm thì phải trộm hết.
Mộ Diễn đứngtại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng vừa mới rời đi thật lâu sau mới lên tiếng, "Tìm anh có việc?"
Đầu anh không chuyển, xác định người đứng phía sau là Mộ Tình. Cô gái xinh đẹp đứng ở phía gấp khúc của hành lang, ngón tay Mộ Diễn dò vết khóe miệng, quét xuống vết thương trên môi, anh cười nhẹ, trong lòng nảy lên cảm giác hưng phấn.
"Vương tổng vừa mới hỏi anh, cho nên em mới đến tìm anh. Ca, các người. . . . . ."
"Ừm, anh đi gặp mặt."
Cắt ngang câu hỏi phía sau của cô ta, Mộ Diễn đi xuống dưới. Phía sau, sắc mặt Mộ Tình u ám, bàn tay gắt gao nắm chặt.
Mộ Tình chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hứng thú như vậy của Mộ Diễn. Cô ta thầm xác định, ca ca đối với Hạ Tử Ca có một chút tình cảm.
Vũ khí lợi hại nhất của Hạ Tử Ca đã bị mình diệt trừ, cho dù ca ca có bị mê hoặc, cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Trầm tư một lúc, Mộ Tình xoay người hướng về phía Hạ Tử Ca vừa mới rời đi.
Tử Ca híp mắt nhìn cô gái trước mặt, xinh đẹp như vậy nhưng lại có tâm địa rắn rết. Tử Ca để Minh Châu đi cai nghiện, chỉ cần cơn nghiện phát tác cô ấy đều kêu rên tham thiết. Mỗi lần đi vào cô đều nhìn thấy ánh mắt có độc của Minh Châu đang nhìn mình. Thương Lang hỏi vì cái gì cô không lợi dụng Minh Châu để đi trả thù.
Bởi vì bọn họ có chút ràng buộc, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng Hạ Minh Châu vẫn lại là em gái cô, đứa con gái diy nhất của Hạ Xương Nguyên. Dù hận rất hận nhưng cô vẫn phải báo đáp ơn nuôi dưỡng của ông ta. Người không thể quên nguồn gốc của mình. Cô không thể đi xuống tay đem Minh Châu coi làm bia đỡ đạn.
Tử Ca biết mình trói Minh Châu lại, Minh Châu hận cô muốn ૮ɦếƭ , nhưng mà cô không biết nên làm gì tốt hơn để cô ấy không lún sâu vào nó.
Thật giống như cô bây giờ, vẫn muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ đứa bé, nhưng cô không làm được, mất rồi làm sao quay trở về đât? Làm sao có thể nói cô không hận được đây?
Sau này cuộc sống của cô sẽ không còn như trước, đứa bé không còn cô sống sao đây? Ai có thể hiểu được nỗi đau này? Ai có thể gánh nổi nó?
"Hạ tiểu thư, cô đã cùng Sơ thiếu ký kết hôn ước, đã có thân phận rõ ràng thì nên biết giữ mình đừng động tay động chân quyến rũ người đàn ông khác."
Trên ngón Tử Ca mang theo một điếu thuốc, cô hít sâu rồi chậm rãi phun ra, thân thể nửa dựa nửa đứng, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ liếc mắt nhìn Mộ Tình, "Người đàn ông khác? Người nào?"
"A...! Cô nói Mộ Diễn sao?" Cô đứng thẳng lên đi về phía trước một bước, vòng khói phun lên mặt Mộ Tình, sắc mặt khó coi vô ta khó coi vung tay xua khói, Tử Ca cười hô hô, "Thật đáng chê cười, dường như Mộ tiểu thư đã quên, trai chưa gả vợ gái chưa gả chồng vẫn còn tư cách nói yêu. Hơn nữa, là tổng giám đốc Mộ tham luyến thân thể của tôi, nói đến cùng, phỏng chừng Mộ tiểu thư không thỏa mãn được nhu cầu của đàn ông đúng không?"
"Cô, cô không biết xấu hổ!"
Mộ Tình bị đả kích bởi câu nói của cô, sắc mặt đỏ lên chỉ có thể trách mắng một câu. Quả nhiên là thiên kim tiểu thư, nếu bàn về võ mồm, Tử Ca luôn bất bại.
"Có biết xấu hổ hay không?." Ngón tay gảy nhẹ, tàn thuốc rớt xuống, đột nhiên ánh Tử Ca chuyển lạnh, "Cô làm chuyện gì, đừng tưởng rằng người người đều không biết, mướn côn đồ đả thương người, buôn bán thuốc phiện, xảo trá vơ vét tài sản, nếu thành lập tội dạng sợ rằng nửa đời sau của Mộ tiểu thư sẽ rất đặc sắc."
Sắc Mộ Tình đen lại , "Cô nói bậy bạ cái gì? Không có chứng cớ nói hưu nói vượn tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng người khác."
"Phỉ báng?" Giống như Tử Ca đang nghe truyện cười, cô ngửa đầu lên cười ha ha, tiếng cười dừng, Tử Ca cúi đầu, ánh mắt như dao sắc bắn về phía Mộ Tình "Mộ Tình, cô có muốn thử không? Tôi nói cho cô biết, bây giờ Hạ Tử Ca muốn làm gì sẽ làm.cái đó. Đừng cho là tôi không chứng cớ thì sẽ không có biện pháp."
"Pháp luật xem trọng cử chứng, nếu cô không có chứng cớ, thì lời cô nói là phỉ báng người khác." Mộ Tình không sợ hãi, nếu chứng cớ có thể để người khác nắm được thì bản thân sẽ không bao giờ làm.
Ngón tay giương nhẹ, Tử Ca đẩy sợi tóc trên má, tiến lên trước một bước, cô giữ chặt cổ tay Mộ Tình.
Mộ Tình kinh hãi phủi tay, lại bị Tử Ca siết chặt , cô lôi tay Mộ Tình dán vào bụng dưới của mình, "Mỗi tối đều không thể nhắm mắt, luôn luôn có một đứa bé thân mình đầy máu đứng trước mặt tôi, Mộ Tình, tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy đứa bé đó sao?"
Trên mặt Tử Ca là một mảnh đau thương, cô nhìn thấy trong mắt Mộ Tình hiện lên vẻ sợ hãi, "Cô nói xằng bậy."
"Xằng bậy? Cái gì gọi là xằng bậy?" Tử Ca rũ mắt xuống, cô ngăn lệ rơi xuống, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, "Giống như cô làm chuyện xằng bậy với tôi sao?"
Mộ Tình nhìn bộ dáng dọa người của coi, cô ta quay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy Mộ Diễn đi về phía này, ổn định tâm tư cô ta cắn răng nói, "Tử Ca, cô buông tôi ra, cô nói hưu nói vượn cái gì , tôi nghe không hiểu."
Mộ Tình né tránh, vị trí hai người đứng là chỗ tay vịn xoay tròn ở cầu thang lầu hai, Mộ Tình liếc mắt một cái nhìn xuống, cô ta cắn răng thân thể từng bước một lui về sau.
"Được, nghe không hiểu sao? " Đáy lòng Tử Ca đau đớn, trong ánh mắt đã nhuộm đầy sự thống hận, "Tốt nhất cô hãy bảo vệ chính mình thật tốt, nếu không, tôi . . . . ."
Ánh mắt nheo lại, Tử Ca nuốt xuống câu đang định nói, vẫn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt mờ ám của cô gái trước mặt. Một tay Mộ Tình một tay Tử Ca dán lên иgự¢ mình, trong mất hiện lên vẻ bối rỗi, cô ta dương thanh âm thật lớn kêu hô, "Tử Ca, không cần, thật sự không phải tôi . . . . ."
Mộ Tình là ngoan độc nghĩ thầm muốn hãm hại Tử Ca, dù có nguy hiểm đến mấy cô cũng muốn thử
Khoé mắt Tử Ca dâng lên ý cười lạnh. Cô đứng ở trên bậc cầu thang, trở tay nắm cổ tay của cô gái kia để ngăn mình ngã xuống. Nhìn người đàn ông từ xa tiến lại gần, cô cười xinh đẹp, "Mộ Tình, cô đã muốn cho tôi mượn tay như vậy, không lí gì tôi lại không giúp cô."
Dĩ nhiên Mộ Tình rất hoảng sợ, đôi môi của cô ta run rẩy , “Cô, cô không thể!"
Không thể? Không có chuyện gì mà Hạ Tử Ca không dám làm ? Ông trời, hãy giúp tôi dạy dỗ người phụ này!
Tay nới ra đồng thời đẩy mạnh một cái. Nếu cô ૮ɦếƭ , thì xin tạm biệt, không cần cảm kích tôi đã thỏa mãn tâm nguyện của cô.
"A!"
"Tình nhi!"
Tiếng hét chói tai của cô gái cùng tiếng kêu gào phẫn nộ của người đàn ông vang lên. Thân thể Mộ Tình lăn từ trên xuống, tiếng va chạm kinh người khiến ai ai cũng hoảng sợ. Tất cả hội trường đều rối loạn, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Tử Ca, khó hiểu, phẫn nộ, xì xào bàn tán cùng chỉ trỏ tất cả đều hướng về phía Hạ Tử Ca.
Thấy một màn như vậy Mộ Diễn cực kì sửng sốt, anh nổi giận gầm lên một xông tới đó thì đã muộn rồi! Con ngươi thâm lãnh của Mộ Diễn trừng mắt nhìn Tử Ca, Đôi mắt lạnh như băng, sắc như dao cứa nhìn về phía cô, "Hạ Tử Ca, chuyện này là do cô làm!"
Tử Ca ngẩng cao đầu lên, híp mắt áp chế nỗi đau trong lòng, cô nở nụ cười xinh đẹp như cũ. Thân thể dâng lên cảm giác lạnh lẽo, tay trái của cô nắm thật chặt tay phải, dùng lực rất lớn nhưng cô không cảm thấy đau.
Lòng bàn tay Ϧóþ chặt tự cô làm tổn thương chính mình, nhìn Mộ Tình lăn xuống cầu thang, cô không cảm thấy vui vẻ như đã dự đoán từ trước, ngược lại từng đợt bi thương tràn ra trong lòng, Tử Ca giương đầu lên, thân thể của cô lạnh cứng, cả người không chống chịu được, cô không muốn cho ai nhìn thấy bộ dáng thống khổ và chật vật lúc này của cô, cô đứng ở lầu hai, nhìn hướng Mộ Tình lăn xuống thật lâu rồi mạnh liệt đi xuống đó, đám người che khuất tầm mắt của cô khiến Tử Ca không nhìn được thương thế của Mộ Tình lúc này.
Cô nhìn người đàn ông lo lắng ôm cô gái chạy ra ngoài, cuối cùng cũng hiểu.
Mộ Diễn, thì ra trong lòng anh cũng sẽ đau!
Bên cạnh, đám người tuôn ra, còn có người mặc đồng phục an ninh, Tử Ca chỉ đứng đó, bình tĩnh và yên lặng, nhưng lỗ tai của cô giống như mất đi thính giác, chỉ nghe tiếng nói chuyện ong ong của mọi người , còn nội dung thì không nghe rõ.
"Không có việc gì." Bên cạnh, giọng nói của người đàn ông như chiếc chăn ấm, hắn ôm cô vào trong lòng, nói chuyện với mấy người bên cục cảnh sát vài câu, để lại danh thi*p rồi đưa Tử Ca rời đi.
Sắc mặt của cô cực kì trắng, lưng thẳng tắp, mỗi bước đi đều rất trầm ổn, nhưng Sở Luật lại dễ dàng phát hiện cô đang sợ hãi, xe đi lại gần, Sở Luật đem Tử Ca nhét vào ghế sau, rồi hắn ngồi vào. Mãi đến khi cửa xe đóng, cô mới ngẩng đầu rũ mắt xuống.
Tay trái của cô vẫn nắm cổ tay phải, Sở Luật nhìn tay cô đang run lên, đáy lòng hắn dâng lên cảm giác sợ hãi, Sở Luật đưa tay qua cầm lấy bàn tay của cô, nước mắt trong một khắc kia rào rạt chảy ra, từng chút từng chút nhỏ trên cánh tay Sở Luật, giọng nói của cô cực thấp, "Từ khi mất đi đứa con, tôi cảm thấy được trái tim của tôi đều đã cứng rắn lên, cô ta xứng đáng! Xứng đáng!"
Sở Luật lấy tay sờ sờ đầu của cô, con ngươi híp híp, "Tử Ca, cô không thích hợp để làm những việc này, giao cho tôi xử lý. Có một số việc không cần quang minh chính đại, âm thầm thì tốt hơn."
Hắn đã sớm đề nghị, cô lại không đồng ý.
"Chuyện của tôi, bản thân tôi tự xử lý." Tử Ca cắn môi kiên trì, cô rút bàn tay của mình về, bên ngoài xe chạy rất nhanh, Tử Ca cảm thấy rất mệt mỏi.
"Ưm. . . . . . Đau quá. . . . . ." Mộ Tình cắn môi nước mắt lăn xuống, đầu cô ta khẽ tựa vào vai Mộ Diễn, trong lỗ tai giống như nghe được tiếng xương gãy.
Trên người các vết thâm lớn nhỏ màu xanh tím xếp chồng lên nhau. Khuôn mặt cô ta tái nhợt, cảm giác đau đớn ђàภђ ђạ bản thân từng chút một, nỗi đau thấm sâu vào bên trong.
Mộ Diễn nâng người cô ta dậy, để cho cô ta dựa vào mình, đạt được một chút thoải mái, nhưng vẫn bị ngăn cách bởi da thịt rắn chắc của anh nên vẫn thấy khó chịu.
Mộ Diễn nhìn bộ dáng thống khổ của cô ta, kêu bác sĩ tiêm thuốc giảm đau nhưng Mô Tình vẫn chảy mồ hôi lạnh không ngừng. Trong lòng Mộ Diễn hoài nghi, cho dù lúc này cô rất thống khổ nhưng anh vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. .
"Tình Nhi, tại sao lại bị như vậy?"
Một câu của anh như chọc đến chỗ đau của Mộ Tình, cô ta mở to mắt, nén lệ trừng mắt nhìn Mộ Diễn, "Anh, người không thấy sao? Là cô ta đẩy em, là cô ta cố ý , bởi vì cô ta thấy ghen tỵ khi em đứng cạnh anh."
Nước mắt dần dần nhỏ xuống, cô lại khóc khiến Mộ Diễn cảm thấy hơi lo, tiếng nói của anh hơi trầm xuống, "Cô ấy, ghen tị?"
Nếu cô ghen, sẽ không đối mặt với anh nói những câu như vậy, chuyện vừa xảy ra, cho dù anh đoán cũng đoán không ra cô có mục đích gì. Trước kia chưa có mưu kế gì có thể qua được mắt anh…
Lăn lộn nhiều năm ở chiến trường rồi cũng có ngày phải trúng kế một lần…..
Trong giọng nói của Mộ Diễn có chứa sự nghi ngờ khiến nước mắt Mộ Tình rơi càng nhiều, cô chu môi hỏi, "Ca ca, anh không tin em, không tin rằng cô ta sẽ làm như vậy với em? Anh hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh hoài nghi em sao? Anh thật quá đáng! Em bị thương thành như vậy, anh lại. . . . . ."
Cô ta nghẹn ngào nói không ra lời, khuôn mặt xinh đẹp do té xuống đất nên bị trầy da, lớn lớn nhỏ nhỏ nhìn thấy ghê người, Mộ Diễn hơi nhếch môi không nói, anh vỗ nhẹ sau lưng cô. Lúc này, trừ tiếng khóc của Mộ Tình, bên trong không còn động tĩnh khác.
Cửa phòng bệnh mở ra, đứng ngoài cửa là chủ yến hội cùng một người đàn ông khác, "Xin chào Mộ tiểu thư, tôi là luật sự bên công ty Tụ Nguyên chuyên ngành truyền bá văn hoá, đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay, chúng tôi thật sự xin lỗi. Nếu chỉ là sự cố ngoài ý muốn, công ty chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn chi phí trị liệu, cùng những thứ khác. Chỉ là. . . . . ."
Luật sư dừng một chút, hắn nâng ánh mắt nhìn nhìn Mộ Diễn, lại chuyển hướng qua Mộ Tình, "Chỉ là, ở hiện trường mọi người nó sự việc này xảy ra là do vị hôn thê của Sở thiếu làm, nếu là ác ý thì nên khởi tố, chúng tôi sẽ hiệp trợ ngài trong công việc. . . . . ."
"Tụ Nguyên cũng được coi là một trong những xí nghiệp đứng đầu, tại thời điểm này thì ra vẻ làm người tốt. Dù sao tiền thuốc men Mộ thị vẫn có thể chi trả được , chỉ là có những người trốn tránh trách nhiệm thì hơi hiếm thấy." Không đợi hắn nói xong, Mộ Diễn tiện lời cắt ngang, mắt của anh khiến ai nhìn vào cũng phát lạnh.
Đều nói tổng giám đốc Mộ thị lạnh lùng, vô tình, quả không sai. Luật sư liếc mắt nhìn Mộ Tình, thì thấy cô ta đang cúi đầu, bất đắc dĩ liền nói tiếp, "Chúng tôi sẽ không từ chối trách nhiệm, chỉ là tôn trọng ý kiến của Mộ tiểu thư nên muốn hỏi một chút mà thôi."
Mộ Diễn nhíu mày cũng không nói thêm gì, tất cả quyền quyết định giờ phút này đều nằm trên ngừơi Mộ Tình. Nhưng mà, Mộ Diễn tìm lí do để thoái thác lại khiến Mộ Tình cắn răng nanh tiếp lời, "Đó là sự cố ngoài ý muốn, Hạ tiểu thư cũng không cố ý, tôi cũng không có gì đáng ngại, coi như tôi xui xẻo. Tôi cũng không thiếu về mặt tiền bạc nên làm theo ý mấy người đi."
Luật sư nghe vậy vội vàng gật đầu không dám nói, vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Cô tận lực để biểu hiện của mình trở nên rộng lượng, nhưng vẫn chưa làm thay đổi sắc mặt của Mộ Diễn, anh vẫn trầm tư nhìn Mộ Tình, đáy mắt anh vẫn hiện lên sự nghi ngờ đối với Mộ Tình, nhiều năm không gặp, anh cũng không biết Mộ Tình có còn là cô bé lương thiện ngày xưa luôn được anh bảo bọc trong tay không nữa.
Đợi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Mộ Tình mới hỏi, "Ca ca, là cô ta cố ý, trước mắt em cô ta nói lời ngoan độc, em cầu xin tha thứ nhưng không được. Tại sao anh không tố cáo cô ta? Hay là anh thích cô ta rồi?"
Mộ Diễn vẫn không nói chuyện, anh đứng ở cửa sổ phòng bệnh, trong ánh mắt trầm trầm , làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của anh. Vì anh không biết nên nói như thế nào, cảm giác này rốt cuộc là sao? Thời điểm không nhìn thấy Tử Ca, anh nhớ cô, đó là sự thật. Nhưng khi nhìn thấy rồi, cô lại đem đến cho anh cảm giác không khống chế nổi, chỉ muốn đi Ϧóþ ૮ɦếƭ cô mới thôi.
Anh trầm mặc không nói, trong lòng Mộ Tình thầm ghen ghét, cổ tay nổi gân xanh, cô lặng lẽ nắm chặt tay, buông ánh mắt âm độc xuống.
Cách mấy ngày, Tử Ca nhận được điện thoại của bên tổ chức yến hội thông báo, nói Mộ tiểu thư không khởi tố cô nữa, chỉ coi đó là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Ánh mắt Tử Ca hơi trầm xuống, cô cho rằng Mộ Tình sẽ bắt cơ hội này để trả thù, nhưng mà lần này cô ta lại bỏ qua khiến Tử Ca nghi ngờ.
Hôm sau, một đĩa phim được gửi đến cho Tử Ca. Bên trong, là toàn bộ quá trình Minh Châu bị người hạ dược. Tử Ca vội tắt đi máy tính, cô rút đĩa CD ra đập nát nó.
Hai tay Tử Ca nắm thật chặt, hóa ra, tâm của đàn bà độc ác như vậy, có thể làm đủ mọi cách hại người khác để mình không bị thương.
Hại cô còn chưa đủ sao? Cô cười lạnh nước mắt chảy ròng ròng.
"Sở Luật, tôi muốn Mộ Tình phải gặp quả báo, tôi sẽ làm việc đó không tiếc bất cứ giá nào."
Trong bệnh viện, Tử Ca mặc chiếc áo gió tối màu, trong tay cầm một bó hoa cúc, giày cao gót dẫm nát gạch men trơn bóng trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai.
Khi đẩy cửa phòng bệnh ra, Mộ Tình đang dựa vào đầu giường.
"Mộ tiểu thư, thật đáng tiếc, ngã từ trên cao xuống mà cái cổ mảnh khảnh này vẫn chưa bị gãy?" Dáng người thon dài của Tử Ca đi đến trước giường bệnh của Mộ Tình, vẻ mặt xinh đẹp hiện lên ý cười, trong ánh mắt chứa đầy ý lạnh "Đáng tiếc , tôi còn cố ý chuẩn bị hoa cúc cho cô này, xem ra khuôn mặt này vẫn xinh đẹp như trước!"
Trong phòng bệnh không có người khác, chỉ có một người trông nom cô ta mới vừa ra ngoài múc nước.
"Làm sao cô có thể tới đây?"
Sắc mặt Mộ Tình xanh mét ngồi thẳng người nhìn Tử Ca, vẻ mặt phòng bị trừng mắt nhìn Tử Ca, răng khẽ cắn môi, chỉ sợ cô sẽ lại gần. Mộ Tình khẩn trương biểu tình này khiến Tử Ca hài lòng, cô nhẹ cười ha ha, đặt bó hoa cúc xuống.
"Tôi còn có thể tới để làm gì? Tôi chỉ muốn đến xem cô ૮ɦếƭ hay chưa mà thôi!"
Một tiếng ૮ɦếƭ của cô không khiến trong lòng Mộ Tình sợ hãi, "Hạ Tử Ca, cô đừng tới đây!"
Nhè nhẹ vỗ về ngón tay của chính mình, Tử Ca mỉm cười nhưng đáy mắt cô không hề cười, "Mộ Tình, tôi không qua đó, nếu nói trước kia tôi còn có điểm mềm lòng, cho rằng pháp luật sẽ xử lý được cô. Thì từ giờ trở đi, tôi muốn cho cô biết, mỗi một bước, tôi đều sẽ sử dụng thủ đoạn của chính bản thân, ngược lại tôi muốn xem, là cô vui, hay tôi vui!"
"Cô nói bậy bạ gì đó, tôi nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu không sao cả, chỉ cần nhớ kỹ là được." Đột nhiên Tử Ca nghiêng người tiến lên, một tay cô bắt lấy bả vai của Mộ tình, ngón tay như thép tại chỗ bị thương hung hăng bấu chặt lấy.
"A ——!"
Một tiếng kêu thê lương, hai tay Mộ Tình bắt lấy cổ tay Tử Ca, cô ta đau sắc mặt tái mét, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống, nhưng Tử Ca không hề buông tay.
"Mộ Tình, có đau không? Tôi nói cho cô biết. Nỗi đau của cô không bằng một phần nỗi đau khi tôi mất đi đứa bé!" Hốc mắt Tử Ca đỏ bừng, hai tay của cô đã dính máu, máu từ băng vải trắng tinh thấm ra bên ngoài.
"Buông ra! Buông ra!" Mộ Tình khóc thét, nhưng trong giọng nói lại không có chút khí lực nào hết.
Phía sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, nghe tiếng hét bác sĩ chạy tới xem xét, một màn này khiến người ta kinh hãi. Có điều, ngón tay cô giống như dính chặt trên người Mộ Tình, kéo cũng kéo không ra, cô dồn hết toàn lực, giống như muốn hủy bả vai của Mộ Tình.
Mộ Tình đau đớn, sắc mặt và d đôi môi đã trắng bệch.
"Buông ra!"
Thân thể Tử Ca bị kéo ra, Mộ Diễn cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, hôm nay anh chỉ mới rời bệnh viện một lát, lúc về lại phát cảnh tượng như vậy . Mộ Tình đau quá đã ngất đi.
"Thất thần làm gì? Kiểm tra người bệnh!" Mộ Diễn gầm lên một tiếng cứng đờ, sắc mặt tối đen mù mờ nhìn Hạ Tử Ca, một tay cô đầy máu tươi, khóe miệng ôm lấy nụ cười sắc bén như một bức họa ghê người.
Mộ Tình nhanh chóng được đưa đi phòng cấp cứu.
Đụng chạm một tiếng, Tử Ca bị Mộ Diễn đẩy về phía sau cửa, ván cửa theo tiếng động đóng lại, người đàn ông trên trán nổi gân xanh, Đôi mắt rét lạnh như ma, "Hạ Tử Ca cô điên rồi? Tình Nhi làm gì cô, sao cô lại ђàภђ ђạ nó?"
Một ngón Tử Ca vặn bụng Mộ Diễn, ánh mắt nàng trống rỗng vô cùng, khóe miệng ôm lấy ý cười, "Mộ Diễn, tôi điên rồi! Cho nên, lúc nào cô ta trong mắt anh cũng đẹp nhất, nếu tái diễn chuyện đó một lần tôi vẫn sẽ làm như vậy!"
Quyền, đánh vào sườn ván cửa cạnh lỗ tai Tử Ca, mặt Mộ Diễn trầm xuống hỏi,
"Nguyên nhân, Hạ Tử Ca, nói cho tôi biết nguyên nhân!"
Anh phái người đi thăm dò, nhưng mà sau mấy tháng cô rời đi tin tức đều bị hủy sạch, vô luận anh có cho Ám Ảnh tra như thế nào cũng không tra được bất kể một tin tức nào hết.
Cô có ý muốn giấu! Mà Mộ Diễn biết, trong mấy tháng này nhất định anh đã bỏ lỡ một tin tức rất quan trọng.
Tử Ca cười lạnh, nhưng không giải thích gì với Mộ Diễn, người đàn ông giận sôi lên, nhưng đối với cô anh không có biện pháp, hận không thể giao cô cho cục cảnh sát, nhưng với thế lực của Sở Luật nếu muốn đem cô ra ngoài cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng là, mấu chốt đích thị nằm ở chỗ mình, anh không muốn thế! ૮ɦếƭ tiệt, cho dù anh trơ mắt nhìn cô ℓàм тìин Nhi bị thương, anh vẫn không muốn đưa cô đến cục cảnh sát.
"Hạ Hạ, cô đã không nói, vậy với việc cô làm trước đây tôi sẽ không thả cho cô trở về."
"Anh cho là anh sẽ làm được chuyện đó sao?" Tử Ca cười nhạo, nếu cô một mình tới đây thì tự nhiên cô đã có chuẩn bị từ trước.
"Cô nói Thương Lang sao? Hắn giữ mạng mình còn chưa xong, thì tới chiếu cố cho cô như thế nào đây?" Trong mắt anh ngột định hiện lên tia nguy hiểu. Rốt cục khuôn mặt không chút biểu tình của Tử Ca đã xuất hiện gợn sóng.
"Mộ Diễn, không được làm Thương Lang bị thương. . . . . ."
"Hạ Hạ, nếu ở trước mặt tôi dám đề cập đến tên người đàn ông khác, cô có tin hiện tại tôi sẽ làm cho hắn biến mất không?" Âm sắc cuối cùng mang theo khí giận, dọa Tử Ca không nói được một lời.
Bệnh viện, trong phòng cấp cứu truyền tin tức đến, miệng vết thương của Mộ Tình bị xé rách, cần khâu lại lần thứ hai, có chút nguy hiểm, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Mộ Diễn nghe xong phái người đi xem, rồi lôi Tử Ca ra khỏi bệnh viện.
Đối với Mộ Tình, anh không thể trốn tránh trách nhiệm, anh chỉ muốn bảo đảm cô ta được bình yên vô sự, không bị thương, còn chuyện khác thì anh không thể làm.
Xe lấy cực nhanh rồi đi với tốc độ như bay phi ra ngoài, dừng lại tại một chỗ hẻo lánh vùng ngoại thành, nơi này, Mộ Diễn từng mang cô tới đây một lần, tắt máy, Mộ Diễn kéo Tử Ca đi vào biệt thự.
Một tay anh vứt cô vào phòng tắm, cầm vòi hóa sen rửa đivết máu trên tay cô, vì động tác của anh Tử Ca bị ướt hết, mùa đông nước rất lạnh, chỉ chốc lát quần áo của cô đã bị nhiễm ẩm, nhưng người đàn ông vẫn không chịu buông tay, nước lạnh vẫn mở ra vù vù, Tử Ca mím môi không nói.một lời, nhìn anh như người điên!
Rốt cục. . . . . .
"Mộ Diễn, anh bệnh thần kinh!" Tử Ca tức giận mắng, cô lạnh, môi thâm đen, nước ngấm vào người nhưng Mộ Diễn vẫn duy trì động tác.
"Rốt cuộc cũng biết nói chuyện?"
Đem tắm vòi sen điều chỉnh nhiệt độ, nhìn cô vẫn đứng bất động, Mộ Diễn nhíu mày, "Muốn tôi ૮ởเ φµầɳ áo hộ cô sao?
"Anh ra ngoài!"
"Hạ Tử Ca, cô giả bộ cái gì? Đây cũng không phải lần đầu, quả thật cô cho rằng trở thành vị hôn thê của Sở Luật thì chuyện trước kia không tồn tại hả ?" Anh, lời nói đã chứng minh tất cả.
Tử Ca chẳng muốn cãi nhau với anh, nhưng cô cứ đứng bất động, chỉ dùng ánh mắt trào phúng em xét anh, Mộ Diễn bị cô xem xét đương sẽ tức giận, bàn tay to vung lên, vù một cái xé rách áo gió của cô , bàn tay to thăm dò vào vạt áo lông lôi kéo nâng lên trên, Tử Ca vùng vẫy nhưng vô tác dụng, cô vừa chui đầu đi ra, anh không tiếp tục động tác, áo lông cuốn lấy cổ tay cô, cô chỉ có thể giơ cánh tay đứng ở trước mặt anh, trên thân thể coi còn sót lại chiếc áo иgự¢ màu đen.
Ánh mắt Mộ Diễn trầm lãnh, da.thịt trắng nõn in lên một vết sẹo nhỏ, vết sẹo này đã nhạt, nhưng anh biết đây là vết thương mới có không lâu, nhất định sẽ đau đớn không chịu nổi.
"Sao lại thế này?" Tiếng nói trầm thấp cực kì, âm thành khàn khàn mang theo chút cảm giác đau đớn. Tử Ca cảm thấy lỗ mũi mình ê ẩm, cô vùng vẫy, trong ánh mắt phụt ra hận ý khiến Mộ Diễn kinh hãi.
"Không có quan hệ gì với anh!"
Cô hiển nhiên không muốn đề cập đến, Mộ Diễn cũng không ép cô, chuẩn bị nước cho cô, để cô rửa sạch chính mình, anh dẫn đầu đi ra ngoài phòng tắm.
Tử Ca ngâm mình trong nước ấm thật lâu, lúc cô đi ra, Mộ Diễn đang đứng ở phòng khách, trên người cô mặc áo tắm màu cháy nắng của anh, giống như đứa trẻ nhỏ mặc áo của bố mẹ, đột nhiên Mộ Diễn rất muốn đem cô hung hăng nhét vào trong lòng bảo vệ thật tốt.
Cô không nói, anh không bức cô nói, nhưng anh cũng không tin mình không có biện pháp để tra ra mọi chuyện.
Mộ Diễn kêu đồ ăn ở bên ngoài, Tử Ca động chiếc đũa nhưng không muốn ăn. Cô ngồi ở trên ghế sofa, nán lại một hồi lâu, Mộ Diễn đến phòng bếp cầm đủ thứ, khi trở về chỉ thấy Tử Ca đang nghịch điện thoại di động của anh để trên anh, thấy cô cứ đùn đẩy nó mãi. Trong phòng ngủ, lư hương được đốt, Tử Ca ngửi mùi hương này ngủ thật say, rất lâu rồi cô chưa ngủ ngon như vậy, cả người cảm thấy rất mỏi mệt, mọng mắt ngày càng sưng to, mỗi ngày đều phải dựa vào phấn trang để che bớt đi.
Đợi cô ngủ thi*p đi, Mộ Diễn tiện dán lên thân thể của cô, cô không kháng cự nữa, anh cũng yên lòng hơn. Loại hương anh đốt để phục vụ cho cô, nó không gây hại đến sức khỏe
Tử Ca ngủ được một lúc, trong mộng cô thấy có ai đuổi theo, cô ưỡn bụng liều mạng chạy nhưng không thể trốn thoát, đôi mắt cô đỏ lên, cô không muốn mất đi đứa nhỏ, không muốn ——
Mộ Diễn chỉ nghe thanh âm nghẹn ngào rất nhỏ của cô liền mở to mắt thì phát hiện khóe mắt cô ướt, cả người chìm vào giấc mộng, ngón tay cô nắm chặt góc chăn, răng cắn rách cả môi, trên trán mồ hôi nhỏ ra từng giọt.
"Hạ Hạ, Hạ Hạ. . . . . ." Mộ Diễn khẽ gọi tên cô nhưng cô không hề tỉnh, chỉ cuộn tròn người, cảm giác đau đớn lan tràn từng đợt, toàn bộ tụ tập chạy đến bụng.
Bác sĩ nói, cô không còn cơ hội sinh con! Cảm giác đau đớn này như nghiền xương thành tro khiến Tử Ca đột nhiên mở to mắt, đau đớn rút hết toàn bộ hô hấp của coi, hai tay cô che ở bụng nằm cuộn mình, cả người giật giật không thôi.
Nhìn cô bị như vậy Mộ Diễn cũng kinh hãi, anh vỗ nhẹ khuôn mặt cô, "Hạ Hạ, sao lại thế này?"
Trong giọng nói ẩn chứa sự lo lắng, Tử Ca một câu cũng không nói ra được.
"Chịu đựng một chút, chúng ta đi bệnh viện." Mộ Diễn sốt ruột, anh xoay người đi mặc quần áo, lại bị Tử Ca giữ chặt, ngón tay cô bởi vì dùng lực quá nhiều mà trở nên trắng bệch, cô cầm ống tay áo của anh, rõ ràng anh không có cảm giác, nhưng nhìn bộ dáng của cô giống như đã dùng hết sức lực để kéo tay anh.
"Không cần. . . . . ." Cô không cần đi bệnh viện, cô sợ một khi đi bệnh viện, chuyện cô mất đi đứa bé sẽ không che giấu được, cô thừa nhận cô không chịu đựng được khi nhìn thấy bộ dáng vô tình của Mộ Diễn . Anh không cần đứa bé, không cần đứa bé của cô.
"Vậy em nói cho tôi biết, em đau chỗ nào?" Mộ Diễn chế trụ thân thể của cô, để phía sau lưng cô dán vào иgự¢ anh, xem hai tay cô đặt ở bụng dưới, Mộ Diễn giống như hiểu được cái gì đó, anh hỏi, "Đau bụng kinh?"
Tử Ca không nói gì, anh nằm xuống vòng tay qua иgự¢ cô, tay dán ở bụng dưới của cô nhẹ nhàng vuốt ve, không chú ý đến thời gian, lòng bàn tay của anh có nhiệt khiến cô thoải mái, Tử Ca không còn cảm đau đớn nữa. Nhận thấy thân thể đã thả lỏng, cả người anh căng thẳng như vừa đi đánh trận về, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, Tử Ca nhắm chặt hai mắt, hô hấp nhợt nhạt. Bàn tay anh vẫn dán ở bụng dưới của cô, lòng bàn tay có nhiệt độ xuyên thấu vào da thịt thăm dò, Tử Ca chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cô nhắm mắt lại, mặc cho hơi thở của anh quấn quanh cô.
Một đêm yên tĩnh, hai người nào đó đều không có nói chuyện ,tham luyến hưởng thụ vẻ yên lặng hiếm có, đúng là, tâm dù có lạnh vẫn có thể bị nhiệt độ của anh giải tỏa sao? Tử Ca cảm thấy trong lòng chua chát, ánh mặt Mộ Diễn dừng ở khuôn mặt đẹp đẽ đang quay lưng lại với mình, mặc cho thân thể hai người tiếp cận. Môi của anh dán lên cái gáy tinh tế, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng không yên, chính anh cũng không thể nắm bắt nổi.
Hôm sau, Mộ Diễn nghe tiếng chuông dồn dập thì tỉnh lại, Ám Ảnh báo cho Mộ Diễn một tin khiến con ngươi của anh trầm lãnh dị thường, anh liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ ở trên giường, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Chuyện khi nào?"
"Đêm qua, rất nhiều huynh đệ ở Long Đàn bị tiêm thuốc phiện."
Trên trán Mộ Diễn nổi gân xanh, thuốc phiện là thứ anh cấm kỵ nhất, "Liên quan đến người nào?"
"Tiền Sâm."
"Vì sao bây giờ mới nói cho tôi biết?"
"Từ ngày hôm qua di động của chủ nhân không liên lạc được, may mà Liêu thiếu chỉ huy đúng lúc, đã chặt đứt được chuyện này. Chỉ là, lần này Tiền Sâm theo chúng ta đến cùng."
Câu của hắn nói ra khiến Mộ Diễn sửng sốt, di động của anh gọi không được? Trừ bỏ cô không còn ai ᴆụng đến di động của anh, "Còn có ai lien quan đến chuyện này không? Trừ chúng ta, những bang phái khác thì sao?"
"Bên Sở thiếu không có ai bị như vậy , nghe nói, ngày hôm qua bọn chúng đi tìm một cô gái, là vị hôn thê của Sở ."
Mộ Diễn trầm mặc một lúc, "Nói với Tuấn vĩnh, đưa tất cả người bị nghiện vào bệnh viện, cần phải cai nghiện gấp, nếu cai không xong, tôi có tới cũng vô dụng! Tránh bọn cảnh sát ra, còn Tiền Sâm, xem như tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ , thông báo với tất cả, hắn và chúng ta đã không còn liên quan, để cho Tuấn Vĩnh đi xử lý. Còn có, Tiền Sâm nặng bao nhiêu cân bao nhiêu sức tôi rất rõ, hắn không có khả năng nhập một khối lượng thuốc phiện lớn như vậy, tôi muốn biết người đứng phía sau là ai?"
Điện thoại còn chưa tắt, tiếng chuông cửa vang lên, Sở Luật đứng ở trước cửa, ý cười trên mặt hắn xông vào đáy mắt Mộ Diễn, "Tôi tới đón người."
"Sở thiếu, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là làm trái bổn phận của mình! Tôi không tiếp."
"Có người nói hôm qua vị hôn thê của tôi nán lại nơi này." Sở Luật khinh mạn nói, trên mặt hắn có ý cười sâu sắc, câu nói của hắn không giống như đang ăn dấm chua, bộ dáng như đang xem một vở hài kịch.
Mộ Diễn còn chưa nói chuyện, anh thấy phía sau có tiếng động, anh quay đầu, chỉ thấy Tử Ca đã mặc quần áo chỉnh tề đứng ở phía sau anh. Cô không giải thích gì liền đi ra ngoài, Mộ Diễn bắt được cổ tay cô, trong ánh mắt của anh chứa đầy gợn sóng, "Hôm qua, là cô cố ý ."
Cố ý làm lẫn lộn tầm mắt của anh! Mộ Diễn giận dữ, ghê tởm hơn là anh đã bị mắc mưu.
Tử Ca đẩy cổ tay Mộ Diễn ra, trong ánh mắt của cô là một mảnh lạnh lùng, "Mộ Diễn, anh không biết người anh thao túng đích thị là người nào sao? Uổng phí anh toàn tâm toàn ý tới giúp đỡ Mộ Thường Thanh duy trì Mộ thị, nhưng tâm tư con gái của ông ta lại không nằm ở nơi này."
Ý cô muốn nhắc nhở, trò chơi có tiếp tục hay không, quyền quyết định là ở anh.
Mộ Diễn nhìn bong lưng Tử Ca rời đi, anh nghiêng người đứng thẳng, toàn thân toả khí lạnh hoà vào mùa đông lạnh giá, đôi mắt được nhuốm dần bởi màu máu.
Mộ Diễn giao việc cho Ám Ảnh, "Cho dù là đào sâu ba thước, cũng phải điều tra ra, rốt cuộc mấy tháng này cô ấy đã xảy ra chuyện gì." diêễnđaànLêêQuýýĐôôn
Chiếc xe Rolls-Royce xa hoa đang chạy trên đường, Tử Ca nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua cực nhanh như ảo ảnh xẹt qua, Sở Luật nghiêng đầu nhìn cô, lại phát hiện cô như đang đi vào cõi thần tiên, "Cha già muốn gặp cô, lần này cô diễn rất khá, ông ấy rất vừa ý, nói đây mới là có phong cách của ông ấy."
Lần này, sở dĩ cô làm như vậy vì muốn mượn tay Mộ Diễn vạch trần Mộ Tình, cô cũng muốn nhìn xem, lúc cô ta bị phơi bày trước ánh sáng, Mộ Tình còn loại mặt nào để diễn.
"Không có hứng thú."
Tử Ca quả quyết, đối với Đỗ Hoành Hùng cô không có hứng thú vì ông ta đã khiến chuyện tình của Tạ Phương trở nên thương tâm, loại đàn ông như vậy, không chừng sẽ đánh ૮ɦếƭ Tạ Phương nếu bà ở cùng ông ta mất, nên cô không hi vọng mình có điểm gì liên quan đến ông ta.
Sở Luật nhướng mi, "Nếu cha già muốn gặp cô thì không có cớ gì mà ông ta không thể gặp được ."
Tử Ca thu tay, cô liếc nhìn hắn, "Sở Luật, đừng nghĩ rằng tôi nhận anh là anh trai thì tôi sẽ nhận ông ta là cha, ông ta là cha của ông không có nghĩa ông ta cũng là cha của tôi."
Sở Luật nhíu mày, nhưng cũng không ép cô. Người anh trai này, khi hắn sắm vai mới biết nó thật khó.
Tử Ca mới vừa mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, liền nghe thấy tiếng nói của Sở Luật ở phía sau vọng đến, "Hôm qua nghỉ ngơi thật tốt, quầng thâm đã tan đi không ít."
Câu nói của hắn khiến Tử Ca không thể phân biệt rõ hàm ý trong đó là gì, coi như không có gì cô lưu loát xuống xe, lại thình lình nghe nửa câu tiếp của Sở Luật, "Tối qua Thương Lang hối tôi cả đêm, nếu đây là mưu kế của cô thì nên nói rõ ràng với hắn."
Ầm, cô đóng cửa xe, Tử Ca hướng về phía nhà trọ, liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, cửa đóng chặt, nhìn không ra cảm xúc ở trên mặt anh ta, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng như cũ , nhìn thấy Tử Ca tiến lại gần, anh ta nhẹ nhàng thở ra, xác nhận cô không bị gì, sau đó định đi lướt qua cô.
Lướt qua nhau, Tử Ca nghe được giọng nói của chính mình, "Thương Lang, tôi sẽ không yêu anh."
Lời của cô có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng cô không có khả năng để yêu thêm lần nữa, hai đoạn tình cảm kia đã khiến cô mệt mỏi. Cho tới bây giờ Tử Ca hiểu rất rõ mình muốn cái gì. Quả quyết một cách tàn nhẫn, cũng tốt hơn kéo dài nó mãi. Cô không thích ướƭ áƭ bẩn thỉu, chính bản thân cô hiểu rất rõ cô thích cái gì.
"Tôi biết."
Tiếng nói củaThương Lang từ trong gió bay tới, ánh mắt Tử Ca khó nhịn hiện lên nỗi chua xót. Anh ta biết. Cho tới bây giờ cái gì anh ta cũng biết.
Hai người lệch khỏi quỹ đạo, càng lúc càng xa nhau, bởi vì không cam long nên có dính dáng đến nhau, giống như cô và Mộ Diễn. Tử Ca không muốn thừa nhận đối với Mộ Diễn cô vẫn đang ôm lấy hi vọng, nhưng mà cô không thể không thừa nhận, lúc ở bên cạnh anh ấy cô cảm thấy rất bình yên.
Vì sao lại xuất hiện tình huống này, chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, đối với người không quý trọng mình, Hạ Tử Ca, rốt cuộc cô có thể gửi gắm tình cảm được bao lâu?
Nước Mỹ, Xà bang là một thế lực hắc ám ở Á châu, mà bọn hắn lại không hề cảnh giác. Nguyên nhân nằm ở chỗ có người đứng ở sau giật dây, người đó là em gái của người đứng đầu Long Đàn, Mộ Tình.
Mộ Diễn nắm bản báo cáo trong tay, mắt của anh lạnh như băng, anh không ngờ người anh luôn đặt trong tay lại cho người đến ăn mòn thế lực của anh.
"Thời gian Nhậm Khải kế nhiệm Xà bang không dài. Trước kia là chúng ta bỏ qua thân phận thật của chủ nhân Xà bang, nếu không bọn chúng đã không đắc thắng như vậy."
Mộ Diễn hừ lạnh, "Nếu biết rõ, tôi sẽ chém đứt của hắn, khiến hắn chẳng những không thể đặt chân đến Á Châu kể cả ở Mỹ hắn cũng đừng mơ bước tới."
"Mộ Tình thì sao?" Liêu Tuấn Vĩnh đẩy mắt kính, ngón tay anh ta điểm nhẹ trên tờ báo cáo. Mấy năm nay, Mộ Diễn vì nhà họ Mộ làm rất nhiều chuyện, bọn hắn đều nhìn thấy được. Mộ Thường Thanh cho ân tình, thì Mộ Diễn cũng đã trả hết nợ rồi. Lúc này một chút ân oán cũng chẳng còn.
Dù sao, Mộ Diễn cũng không nợ bất luận kẻ nào.
Đáy mắt thêm phần sâu sắc, ngón tay thon dài của Mộ Diễn gõ trên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp như gõ vào trong lòng mọi người, thật lâu sau, anh đứng thẳng, gảy nhẹ tàn thuốc trong tay, "Hiện tại, không nên bứt dây động rừng, lưu lại tính mạng cho Mộ Tình, xem như tôi đã đền đáp ân nghĩa với Mộ Thường Thanh ."
Sóng gió bắt đầu nổi lên, mọi người có thể cảm nhận được không khí căng thẳng lúc này.
Lữ Phương nhìn chằm chằm Mộ Diễn mất nửa ngày, tối hôm qua liên hệ với anh không được, truy cứu nguyên nhân thì ra là do cô gái kia, anh ta cũng đoán cô gái kia sẽ động tay động chân, nếu không làm sao có thể thực hiện nó tốt như vậy được, "Hiện tại tinh thần của các huynh đệ đang dao động rất lớn, hôm qua không liên lạc được với cậu không biết người nào làm rơi rớt tin tức, nếu cậu không nhận diện người đã làm chuyện này thì giang hồ sẽ xao động một phen."
"Nghĩ muốn áp chế tôi bởi chuyện này sao? Khi nào thì Mộ Diễn tôi phải chịu sự áp chế của người khác rồi hả ?" Mộ Diễn cười lạnh, anh kết tắt điếu thuốc trong tay, cả khuôn mặt lộ ra vẻ lãnh khốc, “Nếu muốn tiếp tục sống, thì an phận đi, tôi chưa bao giờ biết nhân từ là gì."
Tất cả Nam Bình bị một tổ chức hắc ám làm dậy sóng, tất cả thủ đoạn đều hành động một cách lặng lẽ, im hơi lặng tiếng, mà người ép người khác phát điên kia, là người đã từng sống ở Long Đàn - Tiền Sâm. Vì không tuân theo quy định đã đề ra nên bị phát lệch truy nã, đồng thời, các tổ chức hắc ám ở Mĩ cũng tham gia vào, cảnh sát cũng tham gia điều tra.
Một tuần sau khi Mộ Tình xuất viện, thời gian cô nằm viện Mộ Diễn chưa từng xuất hiện, chỉ phái người qua giúp cô làm thủ tục xuất viện. Trong lòng dâng lên cảm giác mất mác và ghen ghét khiến Mộ Tình nóng nảy phát điên, bên kia truyền đến tin tức, Long Đàn đã phát hiện ra mọi chuyện.
Nhậm Khải có làm được gì hay không, Mộ Tình cũng quan tâm, cô chỉ quan tâm, nếu Mộ Diễn phát hiện cô cũng liên lụy trong đó, anh còn khoan dung với cô như trước không? Có thể giữ hình ảnh hoàn mỹ nhất của cô trong mắt anh hay không?
Cô không đánh đổ mọi thứ, cho nên, nhất định Mộ Diễn không thể biết!
Cô biết anh vội vàng nhưng làm sao có thể bận đến nỗi không qua thăm cô lấy một lần? Cô không thể tiếp nhận sự thật này, nhất là khi cô nghe nói, lúc cô bị Hạ Tử Ca gây tổn thương đến nỗi miệng vết thương bị rách ra, anh lại còn ở chung với cô ta một đêm!
Trong lòng như bị cái gì đâm vào, kéo không được nhổ ra cũng không xong.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Tình hiện lên tia nguy hiểm, Hạ Tử Ca, nếu không có cô, mọi chuyện đều sẽ không như bây giờ. Cô run rẩy lấy điện thoại gọi cho Nhậm Khải .
"Hiện tại Long Đàn đang tập trung công kích anh, Nhậm Khải, nếu anh muốn giữ được tính mạng mà rút lui, tôi có biện pháp." Nhà hàng Tây ở một góc sáng sủa, cái cây to che mất bóng dáng của một cô gái, cánh tay cô vẫn quấn băng vải, trên mặt biểu tình vẻ lạnh lung tàn nhẫn.
Đôi mắt âm u của Nhậm Khải chăm chú nhìn trên người Mộ Tình trên, "Biện pháp gì, nói nghe một chút."
"Tiền Sâm không còn giá trị lợi dụng, sớm trừ bỏ hắn đi, các tài liệu không minh bạch cũng được giấu kín,"
"Tình Nhi, cô đã quên, là cô có tiếp xúc với Tiền Sâm chứ không phải tôi. Cô cảm thấy trên người tôi có ghi chữ “gánh vác hộ” sao? Tôi có hàng trăm lý do để thoát thân, vì cái gì phải dùng chiêu thối nát này? Hay là dung nó để tẩy tội hộ cô?"
"Nhậm Khải, anh . . . . ."
"Đừng khẩn trương, Tình Nhi, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, tôi làm sao có thể để cho cô mình đi nhận tội được chứ?" Nhậm Khải cười ha ha, hắn thích nhìn dáng vẻ sợ hãi của người khác, nhìn cô ta sợ hãi hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"Hừ, anh đừng cho là nói mấy lời như vậy thì tôi sẽ sợ, Nhậm Khải, tất cả mọi người đều đang đứng trên một sợ dây thừng, tôi có ૮ɦếƭ cũng sẽ kéo theo người khác làm cái đệm lưng , anh nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi làm việc gì cũng để lại chứng cứ cho người khác đến lấy sao? Nhậm Khải, đừng quá tự đại, nếu anh muốn vào tù kỳ thật cũng đơn giản thôi."
"Hô hô, Tình Nhi, cô càng lúc càng thông minh, tôi rất thích." Nhậm Khải cười ha ha, cười xong hắn nghiêng người về phía trước, một tay bao trùm lấy bàn tay của Mộ Tình, "Tôi thật sự rất nhớ hương vị của cô, Tình Nhi, theo giúp tôi một đêm, tôi sẽ chiếu cố cô."
Sắc mặt Mộ Tình trở nên trắng bệch, "Muốn tôi đáp cũng được, nhưng tôi muốn con tiện nhân Hạ Tử Ca phải biến mất."
"Giao dịch hoàn thành!"
Thân thể trần trụi của Mộ Tình bị Nhậm Khải cột ở trên giường, khi hắn mang dây thừng đến gần giường, thân thể Mộ Tình dâng lên cảm giác hưng phấn chờ mong.
Ngay từ đầu Nhậm Khải chỉ ma sát từ từ, Mộ Tình đã quen bị ngược đãi không tiếp thu được cảm giác mềm nhẹ, cô lắc lắc thân thể thét chói tai, hi vọng Nhậm Khải có thể dùng lực kích thích mình.
Người đàn ông nghe tiếng kêu điên cuồng của cô, đạo cụ trong tay không lưu tình quất lên người cô. Đêm nay, thân thể của cô bị hắn ngược đãi hết sức, miệng vết thương rách ra lần hai, nhưng cảm giác đau đớn lại khiến cô kích thích hơn.
Tình cảnh mãnh liệt qua đi, Mộ Tình nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, bộ dáng này chứng tỏ một đêm kích tình mãnh liệt vừa qua đi, Nhậm Khải nhìn bộ dáng của coi nhếch môi nhẹ cười, hắn cúi xuống lỗ tai Mộ Tình thì thầm, "Tình Nhi, cô nói còn ai có thể khiến cô mất hồn như vậy?"
Thân thể bị hắn vắt cạn sức, toàn thân Mộ Tình đều là vết thương, cô bò cũng không nổi, đầu óc choáng váng. Loại cảm giác đau đớn này khiến cô như gặp ảo giác, Mộ Tình hốt hoảng theo Nhậm Khải rời giường, lúc đó trong long cô cực kì đau thương, cô khẩn cấp muốn thoát khỏi Nhậm Khải nhưng luôn phải dính vào hắn, tinh thần giống như bị xé rách thành hai nửa, một bên lạnh một bên nóng, khiến cô cảm thấy áp lực. Mộ Tình không biết nên làm như thế nào mới thoát khỏi hoàn cảnh này được
Thấu qua cửa sổ nhìn xuống, Nhậm Khải nhếch môi, hắn biết, cô đã được hắn dạy dỗ rất nhiều, nếu không đi bước này, có thể tất cả sẽ bị phá huỷ.
Trong quán bar âm nhạc buốt óc chói tai. Gần đây Tiền Sâm bị đuổi bắt khắp nơi, giống như chuột phải khổ sở để chạy qua đường , nhưng trong tay hắn có thứ gì đó, Tử Ca nhất định phải thu hồi, cô sẽ không để cho Minh Châu phải tham gia vào chuyện này một lần nữa. Cai nghiện không phải chuyện một sớm một chiều, cô hận Minh Châu, nhưng đối với con gái của Hạ Xương Nguyên, dù Tạ Phương có hận mẹ của Minh Châu đến mấy, đó cũng là quá khứ và có thể bỏ qua, chung quy là vì tham luyến tình cảm của người đàn ông, cho nên mặc dù có hận, cũng không nên đổ hết tội cho đứa con gái này.
"Tiền ca, đi theo tôi một chuyến." Nhà vệ sinh trong quán bar , Tiền Sâm ngửi thấy mùi nguy hiểm, qua gương hắn nhìn thấy một bóng đen được che khuất, gương mặt bị che bởi một vết sẹo dài.
"Huynh đệ, cho dù là tôi có đắc tội với anh, cũng cho tôi biết. Chủ nhân của anh là ai?"
"Đừng nói nhảm, đi!" Người đàn ông không nói, họng dùng lực đặt trên eo của hắn, tiếp theo một chiếc còng tay khoá tay hắn lại.
Lầu ba Quán bar , Thương Lang cởi bỏ còng tay cho hắn, anh đá một cái Tiền Sâm ngã trên mặt đất, người đàn ông té trên mặt đất thở phù phù, hắn vừa định ngẩng đầu liền bị Thương Lang đạp xuống, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất.
"Tiền ca phải không?" Tử Ca nhẹ giọng hỏi, cô cầm lấy cái chai màu hồng bên cạnh, ngón tay nhẹ nắm cái chai, chất lỏng màu đỏ sậm rung động trong chiếc ly thuỷ tinh, "Tôi với anh cũng không có quan hệ gì, mục đích tôi bắt anh đến đây là muốn anh đưa đĩa phim cho toi"
Tiền ca phản ứng cực nhanh, "Sau đó?"
Xoay người lại, Tử Ca đặt hai tay lên bàn tầm mắt tiếp cận Tiền Sâm , "Sau đó anh sống hay ૮ɦếƭ tôi tuyệt đối không nhúng tay vào, thời gian này anh cũng rất mệt mỏi phải không, chỉ cần ứng phó với Long Đàn cũng đủ mệt rồi, nếu thêm thế của Sở thiếu gia nhập, anh thử nói xem cơ hội sống của anh còn lại bao nhiêu?"
"Tôi tin cô như thế nào đây?"
"Hừ, tin hay không là tùy anh, nhưng là. . . . . ." Trong tay Tử Ca hai viên thuốc, quăng vào một cái ly, viên thuốc từ từ tan ra bị âm thanh chói tay che mất, "Anh không có quyền lựa chọn."
"Ly rượu này, cùng ly rượu anh cho Hạ Minh Châu uống giống nhau như đúc, cho anh nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Sắc mặt Tiền Sâm rất khó coi, hắn biết đây là loại thuốc gì, Tử Ca cầm ly rượu đẩy đến trước mắt hắn, cho hắn nhìn rõ xem đây là gì.
Người đàn ông có ý đồ vùng vẫy, đôi mắt để ý xung quanh, hắn đang dò xem nên làm như thế nào thì có thể nắm phần thắng trong tay, hắn mạnh mẽ luồn lên hướng về phía Tử Ca ra đòn ai ngờ bị Thương Lang đánh một phát vào đùi, xoa Ϧóþ ống hãm thanh anh nhắm về phía Tiền Sâm bắn vào đùi hắn, máu tươi ồ ồ chảy ra. Tiền Sâm kêu lên một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt hung dữ đáng sợ.
"Tiền Sâm, tôi nói, tôi muốn đĩa phim, vô ý làm anh bị thương nhưng nếu anh cố ý thì tôi cũng không khách khí." Tử Ca lạnh giọng mà cười, cô gảy nhẹ điếu thuốc, "Anh và Hạ Minh Châu không thù không hận, tôi nói chuyện giữ lời, tôi cũng chỉ muốn tìm người đứng ở phía sau thôi."
Mùi máu tươi từ từ tăng lên, một tay Tiền Sâm băng bó miệng vết thương, thống khổ cầu xin tha thứ, "Tôi nói, tôi không giữ đoạn phim ở đây, một bản cũng không có, tôi đã sớm giao cho cấp trên, liên lạc với người ở Xà bang."
"Tên là gì?"
"Tôi không biết, nếu muốn liên hệ thì tự nhiên cô ấy sẽ xuất hiện."
Tử Ca xoay người, lấy trong túi xách một tấm hình đặt trước mặt Tiền Sâm, "Có phải cô ta không?"
"Đúng là cô ta."
Người đàn ông vừa nói xong, phịch một tiếng đạn bắn vào cái chân còn lại của hắn, người đàn ông cực kì thống khổ, ôm chân nằm trên mặt đất, "Cô nói không giữ lời!"
"Giữ lời? Tôi không phải người trong bang của mấy người, nên không hiểu rõ quy định này, anh làm em gái tôi bị thương lại mong tôi nhân từ? Truyện cười! Tôi chỉ biết có thù báo thù." Tử Ca lạnh lùng cười nhạo, "Thương Lang, đem ly rượu này cho hắn uống, cho hắn nếm thử mùi vị của nó."