"Ca, anh làm sao có thể tìm được em? Số điện thoại của em đúng là không ai biết, ngay cả trở lại em cũng không nói cho bất cứ ai." Mộ Tình dương mặt nhìn Mộ Diễn, hiện tại cô rất vui, đã nhiều năm không gặp, ca ca vẫn nuông chiều cô như mọi khi. Tất cả đều không có khoảng cách, ca đối cô trước kia hay bây giờ vẫn tốt như vậy.
Ca lúc nào cũng nói."Tình Nhi, tùy hứng cũng cần phải có lúc, em cho là Nhậm gia sẽ để cho em biến mất sao? Em cho là em có thể giấu hết hành tung của mình sao? Em cũng không phải con nít lên ba, làm việc phải có đầu óc."
Mặt cô vô cùng thân thiết dán lên cánh tay Mộ Diễn cọ xát, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn , "Ca, anh có vẻ già đi."
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, Mộ Diễn không kiêng nể liếc nhìn cô một cái, đáy lòng thở dài, khóe mắt dễ dàng tha thứ, khiến cho ai nhìn cũng đều hâm mộ. Thật hy vọng chính mình cũng có được một người anh như vậy.Miu
Lúc trước, Mộ Tình cầu anh trở về thay ba tiếp quản Mộ thị, lại bị anh cự tuyệt. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của anh, chính anh đã đẩy người em gái nhỏ này đi, chính vì thế cuộc sống về sau của anh gần như lệch khỏi quỹ đạo.
Chỉ là, nếu thời gian thật sự trở lại, anh vẫn không xác định được mình nên làm gì, Mộ Diễn cũng không nắm chắc được kết quả. Nhưng vào ngày hôn lễ của Mộ Tình, anh chưa bao giờ hận cái gọi là nguyên tắc của bản thân mình đến như vậy.
Có nắm chắc hay không, làm mới có thể biết.
Mộ Tình biết, ca ca có ý với chính mình, anh không bao giờ để mình khuất xa tầm mắt vĩnh viễn, nhưng là, ngay lúc đó Mộ thị có nguy cơ bị sụp đổ, sau cùng xin giúp đỡ không có kết quả, nếu tài chính liên tục giảm sút, hoạt động của Mộ thị sẽ đưa vào tắc nghẽn dẫn đến phá sản, đó là cơ nghiệp cả đời ba cô đánh cược, cho nên mẹ đã an bài cho cô một cuộc hôn nhân, theo nhu cầu hai bên, cô đáp ứng không chút do dự.Miu
Cái người đàn ông kia, khí thế hùng dũng vóc người cao lớn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta đã mê muội, cho nên lặng im tổ chức hôn lễ. Chỉ là, hiện thực quá tàn khốc, Mộ Tình chỉ cần nghĩ tới những tháng ngày sống trong địa ngục đó, cô liền hối hận với quyết định của mình trước kia.
Là cô ruồng bỏ Ca ca. . . . . .
Mộ Tình cắn cắn môi, lúc ấy cô thật sự không có biện pháp, mà cô còn nghĩ mình sẽ cực kỳ hạnh phúc.
"Lữ ca ca, Liêu ca ca, đã lâu không gặp, em nhớ hai người quá !"
Đẩy cửa phòng ra, Mộ Tình hướng về phía Lữ Phương cùng Liêu Tuấn Vĩnh chạy vội qua, mỗi người một cái ôm, trên mặt của cô có nụ cười thật tươi, ai cũng có thể bị nụ cười dễ thương của cô cuốn hút, cô cười rộ lên có uy lực mưu sát bất luận kẻ nào.
Lữ Phương nhìn, đột nhiên nghĩ tới Hạ Tử Ca, cô ấy luôn luôn có vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khi cô ấy cười lại khiến người khác nín thở, ẩn chứa sức hút vô cùng lớn
Giữa hai người, trừ bỏ thân hình, trên khuôn mặt có lẽ cực điểm giống là nụ cười.
"Nếu nghĩ muốn chúng ta, như thế nào không trở về nhìn xem? Vừa nghe liền thấy không có thành ý." Lữ Phương phỉ nhổ.
Biết anh ta miệng ác nhưng tâm không ác, Mộ Tình lè lưỡi, ngồi xuống bên cạnh Mộ Diễn, "Không phải bây giờ em đã trở về gặp mọi người sao."
"Trời sắp đổ mưa máu thôi, quá vui đến quên cả trời đất làm sao có thể nghĩ đến chúng ta được nhỉ? Tám phần là gặp chuyện tình gì rồi!" Chương Tiểu Hiền từ toilet đi ra, miệng cô xếch lên , chân mày có ý châm.
Đều nói yêu cầu của phụ nữ đối với phụ nữ càng thêm hà khắc, lời này không sai. Chương Tiểu Hiền không thích Mộ Tình, hai ngừoi cùng nhau lớn lên, đó gọi là quen thuộc, Mộ Tình là tiêu điểm của mọi người, lúc nào cô ta cũng là người đưa tới sự chú ý đầu tiên.
Đúng là, Tiểu Hiền không thích Mộ Tình ra vẻ đáng yêu, biểu hiện đó chỉ hợp với đàn ông thôi, ở trước mặt đàn ông lúc nào cô ta cũng bày ra vẻ hoàn mỹ.
Lời Chương Tiểu Hiền nói khiến sắc mặt Mộ Tình khẽ biến sắc, nhưng cô vẫn cong mắt lên lơ đễnh cười, "Tiểu Hiền."
Dù sao cũng cùng nhau lớn lên, Tiểu Hiền nghĩ cô ta sẽ xông tới ôm mình kia, chỉ là nhìn cô ta như con chim nhỏ nép vào người Mộ Diễn, Chương Tiểu Hiền lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái kia.
Mặc kệ Tử Ca có thừa nhận hay không, Tiểu Hiền biết trong ánh mắt của cô ấy dĩ nhiên mang theo sự quyến luyến, mặc dù không rõ ràng, Tiểu Hiền cũng nhìn ra được trong ánh mắt của cô ấy luôn thể hiện một tình cảm sâu đậm dành cho Mộ Diễn. Chỉ là, Mộ Diễn, chính Tiểu Hiền cũng không dám xác nhận, rốt cuộc anh có thái độ gì.
"Đột nhiên lại trở về? Cũng không lên tiếng kêu gọi?" Liêu Tuấn Vĩnh đẩy kính hỏi, anh ta cảm thấy Tình Nhi vội vàng trở về như vậy chắc chắn còn chuyện khác
"Em lâu như vậy không trở về, thật nên suy nghĩ, cũng muốn phóng đãng với mình một chút, coi như là đi du lịch. Nếu em vụng trộm trở về để cho Nhậm gia biết thì khổ, nếu không phải ca đến tìm em, em cũng nghĩ tới vài ngày nữa cũng sẽ đi tìm mọi người."
"Không chuẩn bị về nhà? Mẹ cực kỳ lo lắng cho em" Mộ Diễn trầm thấp nói, tầm mắt xuyên thấu nhìn về phía Mộ Tình. Cô bối rối cúi đầu, ánh mắt có chút né tránh, sau một khắc mới sâu xa thỉnh cầu, "Ca, anh coi như chưa thấy qua em, chờ em nghĩ thông suốt sẽ đi gặp mẹ."
Mộ Diễn không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt. Mộ Tình biết, thỉnh cầu của cô, Mộ Diễn không cự tuyệt thì đó là đáp lại rồi.
Tử Ca đứng ở trong gió nán lại một hồi, mãi đến khi đầu óc bị gió thổi buốt lạnh mới tỉnh táo lại. Gió thổi khiến hai gò má cô rét run, cô ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn kia, một ngày cứ như vậy qua đi, cô ra khỏi cửa lúc mặt trời lên cao, dĩ nhiên hiện tại đã là buổi tối.
Chiếc điện thoại màu trắng cầm trong tay, nó đã nhiều ngày chưa từng vang lên, mà bên trong thủy chung chỉ có một dãy số. Tử Ca nghĩ nghĩ, tiện bấm số di động của anh.
Chỉ là, chậm chạp không ai nghe máy, Tử Ca lại thử lần nữa, nhưng khi có người nhấc máy, thì bên kia truyền đến một giọng con gái, "Ai vậy?"
Tử Ca nắm chặt điện thoại trong tay, cô nhăn lại mày, trong lỗ tai chỉ có thanh âm thanh thúy của người con gái kia.
"Mộ Diễn, anh ấy ở nơi nào?" Thật lâu sau, Tử Ca mới tìm lại được tiếng nói của chính mình thanh.
Bên kia, cô gái dương cao âm điệu, "Ca ca, điện thoại của anh."
Ca ca. . . . . .
Cô nhớ tới ngày đó, cô vô ý thức nói ra câu cửa miệng, lại bị anh ςướק đoạt đi chút hô hấp của bản thân. Sắc mặt của anh trầm lãnh, cô gọi một tiếng ca ca khiến anh nổi điện, anh trầm giọng, "Ca ca, cô không xứng?"
Cô cảm thấy kỳ quái, vì sao xưng hô như vậy lại khiến anh mẫn cảm.
Hoá ra, nó có ý nghĩa riêng của nó. Là cô không thể ᴆụng vào điều cấm kỵ đó.
"Có chuyện gì?" Thanh âm của người đàn mang theo một chút lạnh nhạt.
Tử Ca nắm điện thoại ngón tay hơi dùng lực, "Em đang ở gần nhà hàng Phúc Thuỵ , vừa rồi nhìn thấy một người giống anh. Em có thể đi vào tìm anh không? Mộ Diễn, mỗi ngày chúng ta đều không gặp nhau, em cũng yên tĩnh nhiều ngày rồi thời điểm này nên gặp qua anh một chút chứ ?
Điện thoại bên kia không trả lời, Tử Ca đứng ở trong gió dần dần lạnh thấu, cô không nóng không vội chờ anh trả lời, trong lòng âm thầm suy đoán anh sẽ trả lời như thế nào. Tại nơi không nhìn thấy Mộ Diễn, khóe miệng của cô hơi hơi cười, mang theo một phần xác định.
"Thức ăn ngon sảnh 206."
Khóe miệng cười cứng đờ, Tử Ca dời điện thoại xuống, trong đôi mắt nổi lên vẻ kinh ngạc, giây lát, nhắc lại lần nữa câu nói trong điện thoại, áp sát vào tai để xác định nhưng điện thoại chỉ còn tiếng tút dài.
Đứng tại chỗ một lúc lâu, Tử Ca trang điểm đơn giản, nét mặt biểu lộ ý cười xinh đẹp, cô âm thầm chuẩn bị tâm lý, lại giống như sắp ra chiến trường, lòng nóng như lửa đốt
Đẩy cửa vào, không có gì đặc biệt, bên trong nhẹ nhàng cùng một chút náo nhiệt như một nơi tụ hội nhỏ. Bên cạnh Mộ Diễn là cô gái lần trước, cũng coi như là người quen. Đột nhiên thấy có người xông tới mọi người ngẩn ra.
Trên tay Mộ Diễn bưng ly rượu, thấy cô đi vào, mắt cũng không nâng nửa phần, chỉ vỗ vỗ vị trí bên người ,"Lại đây."
Tử Ca vô cùng máy móc, hai tay cô ôm lấy cổ Mộ Diễn , cúi người hôn lên khoé môi của anh, thuận thế trượt xuống ngồi một bên, thành công kéo ra một khoảng cánh giữa hai người.
Khóe mắt Tiểu Hiền nhảy dựng lên, cô cũng là phụ nữ, dĩ nhiên hiểu, ánh mắt có vẻ đăm chiêu nhìn về phía Tử Ca, đáy lòng nhịn không được thở dài, đàn bà, chỉ cần lâm vào cảm tình, có phải hay không sẽ trở nên. . . . . .
Nụ hôn lướt qua như không khí, Mộ Diễn chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Tử Ca cong cong, khóe miệng tươi cười chân thành khiến anh nhịn không được nhíu mày ,"Tại sao đến đây?"
"Chỉ là đi dạo phố, vừa vặn nhìn thấy anh đi bên ngoài cùng một cô gái, em sợ anh bên ngoài. . . . . . Có người phụ nữ khác?" Thanh âm của cô từ từ kéo xuống thấp, mang theo vẻ ai oán muốn cũng không giấu được
"Nếu có thì em chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Mộ Diễn bật cười, lời nói chân thành của cô khiến anh giảm bớt sự nghi ngờ, ngón tay xẹt qua gương mặt cô, đem một sợi tóc của cô vén qua tai. Động tác vô ý thức của anh khiến lòng Tử Ca đột nhiên bị buộc chặt, Tử Ca buông xuống hai mắt, tầm mắt như né tránh.
Động tác rất nhỏ giữa hai người trong mắt người khác lại vô cùng thân thiết, vô cùng ấm áp, quả nhiên kẻ trong cuộc thì mê kẻ ngoài cuộc thì ngẩn.
Tử Ca cau cái mũi, giống như cô giận dữ liếc anh một cái không nói gì. Nếu thật là yêu, khi cô phát hiện anh đi cùng người khác cô sẽ làm gì? Cô không nghĩ sẽ để chính mình phải gặp loại tình huống này, Chung Nham cùng Minh Châu đã là nỗi đau không thể xoá mờ với cô rồi.
Biện pháp an toàn nhấtt là không bao giờ để cho bản thân lưu luyến một người. Cho nên, Mộ Diễn, trước khi bị anh xâm nhập tôi sẽ nhổ nó ra trước, mặc dù đau còn tốt hơn cõi lòng tan nát mất đi cảm giác của chính mình.
Lữ Phương nhìn qua Chương Tiểu Hiền, đuôi mắt xếch lên như hồ ly, môi mỏng liền muốn áp qua, ý tứ là em xem họ cũng như vậy, chúng ta cũng nên làm một chút, Tiểu Hiền liền đánh cho anh ta một cái.
Người bình tĩnh nhất Liêu Tuấn Vĩnh , anh ta đẩy đẩy kính mắt, che giấu con ngươi sắc bén, anh ta liếc mắt nhìn Mộ Tình, trùng hợp gặp phải ánh mắt thâm chìm của cô ta nhìn chằm chằm hai người. Nhận thấy được Liêu Tuấn Vĩnh đang nhìn, cô ta xoay tầm mắt, mượn cớ lấy cái chén không để chính mính thất lễ.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày ca ca sẽ thuộc về người khác. Trong lòng dâng lên ý cười lạnh, sắc mặt Mộ Tình tái nhợt. Mộ Diễn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, bên cạnh anh, tất nhiên phụ nữ ra ra vào không ít, mà bản thân cô ta biết mình ở nước ngoài cũng lâu, cũng có để ý đến thông tin về anh, chỉ là bất tiện không liên lạc được, nhưng chuyện tình của ca ca luôn là tiêu điểm chú ý của Mộ Tình.
Đúng, bên cạnh anh phụ nữ qua lại rất nhiều nhưng chưa có ai đi vào trong lòng của anh, mà bản thân Mộ Tình cũng chưa bao giờ quan tâm xem đó là dạng phụ nữ gì, bởi vì cô ta biết, hẳn ca ca sẽ không động tâm.
Đúng là, ca ca, tôi lúc ấy khóc cầu xin anh, anh cũng không chịu trở về, anh muốn tôi làm sao bây giờ? Trong lòng có một chút khổ, rượu đỏ nuốt xuống cảm thấy chua xót vạn phần.
"Ca ca, Ai vậy? Anh không giới thiệu sao?"
Nụ cười của cô ta cực kỳ tươi đẹp, nhưng Mộ Diễn lại nhìn ra sự miễn cưỡng của cô ta, con ngươi trầm trầm, anh trật đầu nhìn về phía Tử Ca, "Mộ Tình."
Nói xong, cũng không có ý muốn giới thiệu Tử Ca. Ánh mắt Mộ Tình quét nhẹ qua, đột nhiên trên mặt lộ ra ý cười thoải mái, xem ra, ca ca cũng chưa đặt Tử Ca ở trong lòng, nếu không, tại sao chưa giới thiệu đã cảm thấy dư thừa?
Tử Ca trừng mắt lên, Mộ Tình? Mộ Tình! Mộ gia có một đôi nam nữ, tất nhiên cô không hề biết đến, đáy lòng kinh ngạc cùng xấu hổ hiện lên, hoá ra là em gái của Mộ Diễn . Trái lại cô đã nghĩ quá nhiều , đáy lòng nhịn không được dâng lên cảm giác thất vọng, Tử Ca cảm thấy ông trời cũng không giúp gì được cho cô rồi.
Cô còn tưởng là. . . . . .
Tử Ca giơ tay lên cười, tự giới thiệu,"Hạ Tử Ca."
Hai người mỉm cười với nhau, không có ác ý bắn ra bốn phía, nhưng mỗi người đều có một tâm tư.
Mộ Tình xem Tử Ca một cái,"Nhìn cô cực kì quen mắt, chúng ta trước có gặp qua sao?"
Tử Ca cảm thấy rùng mình, tất nhiên có gặp qua, chỉ là ngày đó cô chưa trang điểm, còn khóc đến nỗi đôi mắt sưng đỏ, bộ dáng chật vật trước kia và bộ dáng hiện tại có chút chênh lệch, Mộ Tình không nhận ra cô cũng là chuyện thường tình.
Mà còn, cô không muốn gặp lại Mộ Tình, dù sao ngày đó cô ta cũng xem qua kết quả kiểm tra của cô. Trong lòng bàn tay dĩ nhiên chảy ra mồ hôi lạnh, Tử Ca nghĩ đến chính mình đã đề cập với Mộ Diễn chuyện từng bị người tên Anne ᴆụng bị thương, nên cô ta mới lưu lại cho Tử Ca một tờ giấy.
Nếu cô không thừa nhận, Mộ Diễn nhất định sẽ hoài nghi. Nhưng, nếu cô thừa nhận, chuyện mình mang thai sẽ bị lộ.
"Tôi nhìn cô cũng cực kỳ quen mặt, nói không chừng đã gặp qua rồi." Trên mặt Tử Ca hiện lên ý cười, trong lòng lại khổ không thể tả nổi, giống như cô nâng cục đá đập vào chính chân mình vật, rõ ràng đã tránh đi , chính mình lại cứ muốn va vào họng súng. Trái lại cô xông vào, nhưng một chút cũng đấu không lại, ngược lại đem chính mình rơi vào hoàn cảnh này.
Giữa bọn họ quá quen thuộc, tán gẫu chuyện xưa đúng là náo nhiệt hết sức, Tử Ca ngồi ở một bên không tiện nói cũng chỉ nghe thôi không chen vào, chán đến nỗi ngồi nghịch đầu ngón tay của mình, toàn thân không có cảm giác gì, muốn rời đi lại cảm thấy không ổn, đành phải nhéo mi nhìn một người ở bên cạnh.
"Tử Ca, các hạng mục bên kia đã hoàn thành tốt, tất cả ông tác đều đã thuận buồm xuôi gió, chỉ cần qua vài giai đoạn nữa là tốt rồi, như thế nào không thấy cô trở về công ty? Các đồng nghiệp đều đang ngóng trông chô." Bỗng nhiên Tiểu Hiền đi qua hỏi Tử Ca.
Tử Ca sửng sốt, trái lại bây giờ cô không nghĩ tới viiẹc sẽ về Mộ thị công tác, hiện tại còn bị Mộ Diễn giữ ở nhà nuôi dưỡng, nhưng mà, lời này, cô phải giải thích như thế nào với Tiểu Hiền đây?
Ánh mắt liếc về phía người đàn ông bên cạnh, đôi mắt anh vĩnh viễn mang theo sự xa cách, tư thế cao cao tại thượng , dưới đáy lòng trầm thấp thở dài vì không có người nghe thấy, Tử Ca có chút mỏi mệt , có phải hay không đối mặt với anh lúc nào cô cũng phải hạ thấp chính mình.
"Tôi . . . . ."
"Tôi biết, chủ nghĩa Đại Nam Tử, phụ nữ cũng không cần phải phụ thuộc vào đàn ông mới có thể sinh tồn, chúng ta làm theo cái gì mà mình muốn thôi." Chương Tiểu Hiền hiểu rõ, nhìn thấy Tử Ca định nói gì nhưng quay ra xem xét bộ dáng Mộ Diễn lại không nói gì nữa.
Ách. . . . . .
Tiểu Hiền, cô lý giải sai lầm rồi.
Tử Ca vỗ trán, nhưng cũng cảm tạ sự hiểu lầm của cô ấy. Nhướng mày, Tử Ca không nặng không nhẹ cười cười, không giải thích gì thêm.
Hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy Mộ Tình kêu hô.
"A, tôi nhớ ra rồi."