Thương Lang Đồng Ý"Thương Lang? Anh làm sao có thể. . . . . ."
Trong bóng đêm, hơi thở của người đàn ông phối hợp cùng không gian tăm tối tạo thành một khối khí, Tử Ca muốn xoay người lại nhưng bị anh ta chặn lại, bàn tay anh ta dán trên bàn tay nhỏ bé của cô, nhiệt ấm đánh úp lại, "Đừng quay đầu, tôi qua đây vì nghĩ cô không an toàn."
Câu nói của anh ta khiến sự uỷ khuất trong Ⱡồ₦g Tử Ca càng phóng đại hơn, mũi chua chát, Tử Ca chỉ cảm thấy hốc mắt có nhiệt , cô ngừng thở để cho ý nghĩ chua chát thu hồi lại, "Tôi cực kỳ an toàn, Thương Lang, anh không cần lo lắng cho tôi."
Mũi ngửi thấy mùi máu tanh cực kì nhạt, hoà vào màn đêm lạnh giá, mùi máu nhạt nhoà không phải ai cũng nhận ra được. Cô hốt hoảng định quay đầu nhưng bị Thương Lang đè lại không cho nhúc nhích "Thương Lang, anh, anh bị thương?"
Giữa một mảnh tối tăm là khoảng trời xanh biếc. Tay của người đàn ông đặt trên vai cô bỗng nhiên run run, qua một lúc lâu sau mới nghe được thanh âm của anh ta, "Không có, không phải tôi."
Tử Ca thả lỏng người, cô ngồi yên trên ghế dài, tâm tình có chút phức tạp. Không phải Thương Lang bị thương, nhất định sẽ có người khác bị thương. Cô không phải người trách trời thương dân đên nỗi đi suy xét chu toàn xem người khác bị gì, đây là chuyện của Thương Lang , cô vô pháp tiếp thu. Miu
"Thương Lang, tuy không biết nguyên nhân, nhưng là có thể buông tha cho ba tôi không?"
Không khí u ám, Thương Lang không trả lời, trên mặt anh ta có một vết máu dọc theo chân mày chảy xuống, nhìn thấy ghê người, vết thương khắc vào trên mặt anh ta, để cho khuôn mặt vốn cương nghị cùng lạnh lùng thêm phần thô kệch, dã tính.
"Nguyên nhân." Anh ta hỏi, hai chữ, đơn giản mà lưu loát, thanh âm bình tĩnh không có chút gợn sóng.
"Ông ấy với tôi, không có ơn sinh thành nhưng có ơn dưỡng dục."
Thời gian qua thật lâu sau, lâu đến nỗi Tử Ca đều cho rằng Thương Lang không đáp ứng yêu cầu của mình, mới nghe được anh ta hỏi, "Tử Ca, nếu có một ngày, người đứng ở cánh cửa giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ là tôi, cô sẽ vì tôi cầu tình sao?"
Thanh âm của Thương Lang cực kỳ nhạt, bàn tay anh ta dọc theo vai đến cổ của Tử Ca rút về, chậm rãi nâng gương mặt cô lên, Tử Ca chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay khô ráo của anh ta có sự ấm áp, cô cắn môi lại không biết nên trả lời như thế nào .
Cô sẽ, khẳng định sẽ.
Đúng là, Thương Lang, tôi biết, nếu như tôi trả lời anh như vậy, tôi sẽ đem anh đẩy vào nơi mà muôn đời muôn kiếp anh không thể trở lại được. Tôi không dám hứa hẹn, chỉ sợ anh sẽ phải trả giá.
Bởi vì, Hạ Tử Ca không đáng.
Bởi vì, tâm Hạ Tử Ca đã ૮ɦếƭ
"Tử Ca, tôi đáp ứng cô không ᴆụng đến Hạ Xương Nguyên, nhưng tôi không có biện pháp đi ngăn cản những người khác." Ánh mắt Thương Lang buông xuống, anh ta đứng ở phía sau cô, ngăn cách bởi một cái lưng ghế, anh ta thấy được đáy mắt lóe ra nước mắt của cô, "Đúng là, Tử Ca, chỉ một lần này thôi. Nếu có một ngày cô lại cần đến tôi, nếu để tôi phải chọn lựa, vô luận cô yêu cầu tôi cái gì tôi đều không đáp ứng, đừng hận tôi"
Tử Ca giơ tay lên dán sát vào bàn tay anh ta, cô cắn môi nhẹ nhàng gật đầu, lệ trong đáy mắt không nhịn được nữa tuôn rơi, "Thực xin lỗi, Thương Lang, thực xin lỗi. . . . . ."
Cô còn nhớ rõ, thời khắc kia, cô hỏi, Thương Lang, nếu anh lỡ tay thì phải làm sao bây giờ?
Anh ta ngẩng đầu nói với cô, tôi không lỡ tay, trừ khi tôi ૮ɦếƭ.
Vậy nếu có người cầu xin anh đừng đi làm mấy chuyện đó thì sao? Cô nghiêng đầu hỏi anh ta.
Anh ta cũng không ngẩng đầu nhìn cô, tôi không đáp ứng.
Nếu anh đáp ứng?
Tử Ca, nếu tôi đáp ứng, người nọ nhất định là cô, cho nên, cô không cần biết kết quả. Cô chỉ cần biết, những điều tôi hứa với cô nhất định sẽ làm được.
"Cô không cần xin lỗi tôi, Tử Ca, là tôi nguyện ý. Nếu quyết định ở bên cạnh hắn ta, vậy thì chiếu cố bản thân thật tốt. Mộ Diễn. . . . . . Hắn không đơn giản."
Ánh mắt lạnh lùng của Thương Lang nheo lại, trên gương mặt nhắc nhở việc ngày hôm qua mình bị phục kích, từ trước đến nay trong mắt anh ta toàn là ý nghĩ Gi*t người, người sống có thể khiến anh ta bị như vậy đã ít lại càng ít hơn, nếu anh ta không đoán sai nhất định một phần là do vệ sĩ ở Long Đàn Ám Ảnh.
Mà, hai lần giao thủ, đều có sự tồn tại của Mộ Diễn . Nghe nói, Ám Ảnh cùng chủ nhân không chia lìa, nếu anh ta đoán không sai, chủ nhân của Ám Ảnh cùng Mộ Diễn có quan hệ.
Cũng có thể người đó là Mộ Diễn.
Thương Lang cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm, có được vệ sĩ của Ám Ảnh nhất định là do Long Đàn cầm lái, Tổ chức hắc ám đệ nhất Á Châu
Cái thân phận này, tuyệt đối không thể coi thường.
"Tôi sẽ không để anh ta làm gì mình, Thương Lang, một ngày nào đó, tôi sẽ rời đi. Tôi có tính toán riêng của tôi."
Bàn tay dán lên má cô rút lại, mất đi sự ấm áp gò má bị gió lạnh thổi run lên, Tử Ca ngồi tại chỗ, bóng dáng của người ở sau lưng đã biến mất.
Trong khu đất nhỏ này ngẫu nhiên nghe được tiếng con nít cười đùa, Tử Ca lẳng lặng ngồi, mãi đến thân thể bị gió lạnh thấu vào xương mới đi về .
Vương Linh đã quét dọn xong, thấy Tử Ca trở về vội vàng ra đón, Tử Ca nhìn thời gian đã không còn sớm , tiện đuổi Vương Linh đi rồi nghỉ ngơi, chính mình xoay người đi về phía phòng ngủ lầu hai, lúc này Mộ Diễn chắc cũng không trở về.
"Hạ tiểu thư. . . . . ."
"Chuyện gì?" Tử Ca dừng lại nhìn bộ dáng Vương Linh muốn nói lại thôi.
"Không, không có gì, tôi chỉ muốn nói, cô, cô lên lầu chú ý một chút."
Tử Ca cười mỉm, cô gái nhỏ này chỉ thiện ý nhắc nhở mình thôi mà, ở lầu hai chiếu ra một chút vầng sáng, Tử Ca lập tức đi vào phòng ngủ, tay cầm nắm cửa đột nhiên run lên, bên trong có dòng khí dị thường khác xa khiến Tử Ca mạnh mẽ xoay người đi vào.
Phòng ngủ, ở một góc đơn độc trên ghế sofa, người đàn ông ngồi bắt chéo chân, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi rượu nồng đậm chui ra, trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng duy nhất từ bên ngoài cửa sổ truyền vào là có thể nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Con ngươi tối tăm của người đàn ông ẩn trong đêm tối, ngón tay quấy động cảm xúc, trong không khí mùi rượu lan tỏa tới, "Anh, anh tại sao lại tới đây?"
Tử Ca kinh hãi thiếu chút nữa bỏ lại đồ trang sức ở phía sau, hai tròng mắt kinh dị nhìn chằm chằm Mộ Diễn, cô cũng không dự đoán được trong phòng còn có một người, càng không nghĩ đến đột nhiên Mộ Diễn lại trở về.
Tâm tình trở nên khẩn trương, tay cầm nắm cửa vẫn không buông , trong khoảng thời gian ngắn không biết chính mình nên tiến vào hay lui ra, thân thể gắt gao dán sát vào ván cửa, Tử Ca chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra đánh trống reo hò.
"Hạ Hạ, " Mộ Diễn đứng dậy, động tác của anh thong thả, duy trì một tốc độ nhất định, "Tại sao tôi không thể tới đây?"
Anh hỏi, ánh mắt yên tĩnh nhiễm một chút máu, mỗi bước đi đều mang theo sự đè ép, Tử Ca khẩn trương đến nỗi hô hấp không thông, hơi thở quen thuộc cùng mùi rượu đánh úp vào nhau
Giải Rượu"Tôi sẽ không để cô đi, trừ khi tôi chơi chán , nếu không, cô phải đứng ở bên cạnh tôi."
Lưng Tử Ca kề sát cửa, ánh mắt hốt hoảng tiếp cận Mộ Diễn, một tay không tự giác níu chặt quần áo ở bụng, tận lực để cho bản thân đủ bình tĩnh, "Đây không phải lần đầu tiên anh nói như vậy, “Mộ Diễn, tôi hiểu rất rõ, nếu tôi có khả năng rời đi tôi tuyệt đối sẽ không đứng ở nơi này.”
"Nếu biết rồi thì ngoan ngoãn ở lại nơi này. Hạ Hạ, tôi thật sự tò mò, cô cái gì để tự tin rằng tim tôi sẽ lệch nhịp vì cô?" Ngón tay anh xoa lên hai gò má của cô, mùi rượu trên người anh xông vào mũi cô, Tử Ca mở mắt thật to đến nỗi nháy cũng không dám nháy, liếc mắt một cái, hô hấp từng chút từng chút trở nên cẩn thận hơn, ánh mắt anh ở trong gian phòng tối tăm lóe ra tia nguy hiểm.
Tử Ca hơi nhếch môi, không nói được lời nào, người say rượu không có lý trí, mà cô không nghĩ đến chuyện sẽ đẩy mình vào tình thế nguy hiểm, bây giờ cô không phải chỉ có một, tay gắt gao đặt tại bụng, tuy nhiên hiện tại cô vẫn không cảm giác được có sinh mệnh nào đó đang dao động trong cơ thể mình, là bởi vì ý thức được sự tồn tại của nó cô mới có động tác như vậy.
"Nói chuyện."
Cô không kháng cự điều đó bức Mộ Diễn nổi giận, anh trừng mắt bức cô nói chuyện, âm lượng đề cao ba phần không chút che giấu, anh liều lĩnh mang theo chút phẫn nộ. Chính anh cũng chưa bao giờ phát hiện trước giờ tính cách của mình luôn trầm ổn nhưng đối mặt với Tử Ca lại bị phá hỏng hết.
Tử Ca bị thanh âm cao ✓út của anh làm cho kinh hãi trong lòng sửng sốt, còn chưa nói được lời nào thì thấy thân thể của anh lảo đảo một phen, cánh tay xanh đặt trên ván cửa miễn cưỡng ổn định chính mình, cả thân thể tiến lại gần Tử Ca, trong lúc vội vã Tử Ca đưa tay nâng đỡ Mộ Diễn.
Tay cô dán vào thắt lưng của anh, cái tư thế thân mật này khiến Tử Ca hơi khó chịu, cô bối rối muốn thu tay về thì bị anh đè lại, cánh tay để trên ván cửa buông xuống ôm cô bỏ vào trong иgự¢ của mình, đột nhiên Mộ Diễn buộc chặt cánh tay khiến Tử Ca không thể thích ứng, cô dọc theo đầu vai của anh miễn cưỡng ngẩng đầu, "Mộ Diễn. . . . . . Ưm. . . . . ."
Lần thứ hai cánh tay bị buộc chặt, lực đạo của anh khiến Tử Ca thừa nhận bản thân cảm thấy đau đớn muốn kêu lên một tiếng, không gian đột nhiên an tĩnh lại, khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi cô có thể nghe được trái tim của anh đang đập theo quy luật, gần đến nỗi cô có thể ngửi tất cả mùi hương trên người anh, Tử Ca đoán không ra, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, nhưng cô cũng không muốn phá hư không gian yên tĩnh này, giữa bọn họ trừ lúc cãi nhau, thì luôn hoà hợp như vậy.
"Bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng của cô làm cho người ta chán ghét, như bây giờ mới tốt, không nói lời nào thì giống một cô gái hơn." Thật lâu sau, thanh âm trầm thấp cuả Mộ Diễn truyền tới.
"Tôi không nghĩ sẽ cãi nhau với anh, anh đừng ngứa ngáy thì tôi sẽ tốt với anh." Thân thể Tử Ca cứng ngắc, gương mặt cô để trên bắp thịt của anh, chỉ nghe thấy ý cười sung sướng từ miệng anh truyền ra.
Tiếp theo cô chỉ cảm thấy người mình xoay tròn một cái, hai người song song rơi xuống giường, cánh tay rắn chắc của anh khoát ngang hông cô, cả người cô nhẹ nhàng tiếp nhận sự ấm áp của anh, vốn muốn vùng vẫy lại bị anh giam cầm, trong bóng đêm cô giương mắt nhìn anh, ánh mắt sáng ngời trong đêm tối khiến cho người ta muốn phá hủy, một tay Mộ Diễn che đậy ánh mắt cô, thấp giọng phân phó, "Giúp tôi ngủ"
Rất kỳ quái.
Tử Ca mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh ngủ rất say, có lẽ vì rượu quá mạnh, trong ấn tượng của cô cách ngủ của Mộ Diễn cực kỳ đơn giản, hiện tại cánh tay của anh đang đặt trên người cô, người anh toả ra mùi rất thơm, quả nhiên anh chỉ muốn cô ngủ cùng anh mà thôi.
Cảm giác không vui vài ngày trước biến mất, cô cho rằng gặp lại nhất định không thể tránh né lại bị tổn thương, mà lúc này, cứ dịu dàng như vậy khiến cô chưa thể thích ứng được.
Cô tuyệt đối không muốn cả ngày anh cãi nhau với cô. Nhẹ nhàng xoay người, mặt Tử Ca hướng về phía Mộ Diễn, lúc anh ngủ bộ dáng lạnh lùng cùng sắc bén đều được anh thu lại. Lúc này anh dễ tiếp cận hơn, ánh mắt Tử Ca cố định trên mặt của anh, nhớ tới lời dặn dò trước kia của Thương Lang, trong long cô có chút phức tạp.
Có thể để Thương Lang nói ra, người này quả thật không đơn giản. Đúng là, Mộ Diễn, anh có đơn giản hay không tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ để ý khi nào thì chúng ta tách khỏi nhau, không có bất cứ quan hệ gì với nhau.
Tay dán trên bụng mình, Tử Ca rất muốn hỏi, Mộ Diễn, nếu tôi nói tôi có con của anh, biểu hiện của anh lúc đó sẽ ra sao?
Giận tím mặt? Hoặc lạnh nhạt tàn nhẫn?
Tóm lại, Mộ Diễn, vô luận lúc đó anh biểu hiện cảm xúc gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ hi vọng về những thứ xa vời.
Trong lòng có chút khổ sở, kết quả quá rõ ràng rồi, một người đàn ông không yêu cô có thể che chở bảo vệ cô sao?
Không có khả năng, ngón tay níu chặt vạt áo, khóe miệng Tử Ca tràn ra nụ cười chua xót.
"Hạ tiểu thư, cô muốn ăn gì cứ nói với tôi không cần phải động tay động chân" Sáng sớm, Vương Linh nghe được tiếng động trong phòng ngủ vọng lại, ra ngoài liền thấy Tử Ca trong phòng bếp.
"Thời gian còn sớm, tôi nghĩ muốn uống một chút nước cam, cô đã dậy thì đem chúng ép ra nước đi." Tử Ca nhẹ nhàng cười, trong tay cầm mấy quả cam, Vương Linh nhìn thoáng qua có chút kinh ngạc, không nhớ rõ trong tủ lạnh có cam hay không. Nhưng cũng không có ý muốn hỏi Tử Ca.
Trong phòng khách, Tử Ca đứng ở cửa sổ sát đất. Đêm qua, là một đêm cô không ngủ, thật sự ngủ không được mới nổi hứng ra chợ mua hoa quả
Mộ Diễn xuống lầu, liền thấy Tử Ca đứng ngây ngốc ở cửa sổ, khó có được một đêm anh ngủ ngon vô cùng, ngủ ngon đến nỗi anh cảm thấy có gì đó khác thường, anh luôn mất ngủ, một giấc ngủ như đêm qua đã ít nay lại càng ít hơn.
"Tiên sinh. . . . . ."
Vương Linh xưng hô như vậy khiến Tử Ca xoay người lại, nhìn người đàn ông cao lớn đứng dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt yên tĩnh đặt trên người Tử Ca khiến cô không thoải mái, cô nghiêng đầu đi thì thấy Vương Linh đang cầm một ly nước.
Tử Ca ngồi trên ghế sofa, nhẹ giọng phân phó, "Cho anh ấy một ly."
Mộ Diễn ngồi bên cạnh cô, cánh tay khoát sau đầu, bộ dáng của anh nhàn nhã, ánh mắt quét qua người cô, thấy cô đang cầm một cái ly, bắt lấy uống một ngụm, "Muốn uống nước cốt?"
"Nghĩ muốn uống thì uống, cần gì nguyên nhân."
Đáy mắt anh lộ ra nụ cười, khiến đáy lòng Tử Ca hiện lên cảm giác chật vật, cô đứng lên thì bị anh kéo lại, "Nếu muốn uống vậy thì uống xong rồi đi."
Anh nói, dùng sức kéo cô trở về, Tử Ca ngã ngồi trên ghế sofa rơi vào trong lòng anh. Mộ Diễn đột nhiên cảm thấy tâm tình mình thật tốt, đợi Vương Linh mang nước ra uống hết một hơi.
"Nghe nói uống cái này sẽ tỉnh rượu, Hạ Hạ, có cách này thôi sao?"