Tình Nhi?Hai người ngồi đối diện với nhau, ngẩng đầu là có thể thấy đối phương. Tử Ca dùng cái muỗng khuấy cháo trong chén để cho nó nhanh chóng nguội đi, mắt cụp xuống. Mộ Diễn nhìn chằm chằm động tác của cô, vẻ mặt có chút say sưa, cổ tay tinh đang chuyển động, chiếc vòng lấp lánh trên cổ cô đang đung đưa theo động tác của cô, ánh sáng lượn quanh mắt anh khiến anh có một loại cảm giác nói không nên lời
Cô lắng xuống thì trên người đặc biệt có hơi thở trầm tĩnh thậm chí cũng sẽ cảm hóa đến người chung quanh. Nhưng cô xinh đẹp mị hoặc nở nụ cười thì bỗng chốc hóa thân thành cô gái quật cười khiến người ta chán ghét, cô nhiều lần thay đổi như vậy khiến cho người ta nhìn không thấu
Nhận ra được người đối diện đang nhìn mình, Tử Ca ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc anh một cái "Không hợp khẩu vị thì có thể gọi thức ăn bên ngoài"
Mộ Diễn thiêu mi "Tôi chỉ là tò mò Đại tiểu thư Hạ gia cũng có thể vào bếp sao?"
Tử Ca lạnh lùng cười một cái "Đại tiểu thư Hạ gia còn có thể bán mình cho Mộ tổng, tại sao lại không thể vào bếp nấu cơm?" Hai năm qua cô ngày ngày đi chợ, nhặt đồ tự lo cho cuộc sống của mình, vì sự sinh tồn còn có cái gì mà không thể làm
"Đừng nói kiểu uỷ khuất như vậy, tôi không tin cô không biết hưởng thụ" Anh nói mập mờ, đuôi lông mày khinh bạc khơi mào. Tử Ca bị lời của anh làm cho nghẹn
Ho khan, ho khan
Cô bị kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng, anh lại ưu nhã cầm cái muỗng múc cháo lên ăn, thậm chí không quên khen ngợi một câu "Mùi vị không tệ"
Tử Ca không để ý tới anh, bưng chén cháo của mình vào phòng bếp, đi ra ngoài thì thấy Mộ Diễn cũng đã ăn xong, anh ngẩng đầu nhìn cô đem cái chén đưa về phía cô "Thêm một chén nữa"
Tử Ca kinh ngạc, không hiểu sao anh lại muốn ăn nữa "Thức ăn bình dân như vậy lại khiến Mộ tổng thích sao?"
Cô trả lời lại một cách mỉa mai, tay lại tự động nhận lấy chén đi vào phòng bếp nhưng trong lòng lại xông lên từng tia một đắc ý. Miệng cô cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hài lòng, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao bộ dáng của cô bây giờ lại trở nên như vậy, giống như đây là người đàn ông cô yêu và anh đang khen cô nội trợ giỏi vậy
Đem cháo thịt thả trước mặt anh, thuận tiện thông báo "Lát nữa tôi muốn đi bệnh viện"
Mộ Diễn không có đáp lại, Tử Ca cũng không muốn nghe anh trả lời, thu tay hướng về phía lầu hai, bộ quần áo hôm qua mặc đang vứt trên mặt đất, Tử Ca đi tới nhặt lên, đáy lòng có tiếng thở dài, tay dùng sức run lên, xem ra hôm nay lại không được ăn mặc tử tế rồi
Mộ Diễn ăn xong thì thấy Tử Ca ôm quần áo chuẩn bị thay, anh đi lên rút quần áo của cô, cau mày "Đừng mặc, bên trong kia có mấy bộ"
Anh lôi cô đi sang phòng khác, mở tủ ra bên trong treo một loạt quần áo dành cho phụ nữ, kín cả tủ. Tử Ca đưa tay gạt gạt xem qua từng bộ, những thứ này đều là những bộ quần áo nổi danh, nhãn hiệu quốc tế : Chanel, Donna Callan..........
Những thứ này với cô cũng không xa lạ chẳng qua cảm thấy kì lạ tại sao trong biệt thự của Mộ Diễn lại có những thứ này. Ánh mắt của cô liếc về phía Mộ Diễn, liền thấy vẻ mặt mịt mờ của anh, thậm chí mang theo một tia phiền não "Chọn một bộ rồi mặc thử"
Thanh âm của anh trầm thấp mang theo sự uy nghiêm, không khác gì ngày thường nhưng Tử Ca lại thấy đáy mắt của anh sâu thẳm. Sau đó anh xoay người cô kéo ra ngoài
Những trang phục này thật rất đẹp, đáng tiếc, phong cách này cô không thích. Thanh thuần, khả ái, cách ăn mặc này đã quá xa so với cô rồi. Hiện tại bộ quần áo trên người cũng không hợp với cô (Miu.Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn)
Tử Ca chê cười, cô cảm thấy tự ti, cô chọn hai món đồ. Một chiếc váy ngắn cùng áo khoác màu hồng, cổ áo có đính một cái nơ hình con bướm tăng thêm mấy phần khả ái
Dáng vẻ như vậy khiến cô trẻ hơn rất nhiều, cô hướng về phía gương hơi cười cười, lại phát hiện bây giờ nhìn cô chẳng giống ai, không thể làm gì khác hơn là cười, ra cửa thì thấy Mộ Diễn đã thay quần áo xong
Anh nhìn cô ánh mắt rất sâu, Tử Ca không được tự nhiên kéo kéo vạt áo "Những bộ quần áo này không thích hợp với tôi"
"Rất đẹp" Quái lạ Mộ Diễn không giễu cợt cô, thanh âm của anh mang theo sự trầm thấp bất thường. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại không nhìn ra sự khác thường nào trong mắt anh, chẳng qua anh cứ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt xa xôi không cố định
Cô ngại nhất là khi người khác khen ngợi mình, cúi đầu mặt đã đỏ thành một mảng
"Đi thôi, tôi đưa cô đi"
Tử Ca thấy Mộ Diễn đã đi ra ngoài, cô cầm hộp cơm chạy ra ngoài đang ra cửa thì đột nhiên ᴆụng vào ai đó khiến lỗ mũi dâng lên một trận ê ẩm. Tử Ca chỉ có thể thấp đầu khống chế nước mắt không rơi xuống
"Này không có mắt sao?" Lữ Phương giơ chân thấy người ở trước mắt, ánh mắt lập tức trợn to " Tình nhi, cô trở về đây làm gì?"
"Ai biết được có người đứng ở cửa " Tử Ca tức giận, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lữ Phương "Còn nữa, bỏ cái tay của anh ra" (Miu)
Thấy rõ bộ dáng của người trước mặt Lữ Phương lập tức sửng sờ, anh ta quay đầu liền thấy sắc mặt của Mộ Diễn rất trầm, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn chém ૮ɦếƭ người
Anh ta lắp bắp thu tay, con ngươi quay một vòng, lấy đống văn kiện đập vào trong иgự¢ Mộ Diễn " Đây là toàn bộ tài liệu, Mộ thị cùng Chung-Hạ đã kí kết hợp đồng với nhau. Tối mai anh có thể tham gia Lễ Chúc Mừng"
Tử Ca thấy Lữ Phương nói xong, cô cảm thấy mình như một làn khói, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên chỉ thấy Mộ Diễn đang nhìn cô như có suy nghĩ gì đó
Tử Ca sờ sờ mặt "Sao vậy?"
"Đi thôi" Mộ Diễn thu hồi tầm mắt xoay người dẫn đầu đi ra ngoài
Chiếc xe màu đậm lao vun ✓út, Tử Ca ôm hộp cơm trong иgự¢, không gian chật chội nhất thời yên tĩnh. Mộ Diễn mím chặt môi, trên mặt là một tảng băng.
Đầu của cô nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ thủy tinh , Lữ Phương hỏi cô một câu hỏi kinh ngạc không phải cô không nghe thấy, chẳng qua nhìn sắc mặt Mộ Diễn như vậy cô không muốn nói tới, cô cũng không ngu đến nỗi chĩa súng vào đầu mình
Chẳng qua Tình Nhi là ai ?
Tử Ca lắc đầu một cái không hiểu tại sao lại xuất hiện cảm giác quan tâm như vậy, cô cảm thấy buồn cười, cô không nên quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, cô khắc chế mình đè xuống cảm giác quan tâm cùng tò mò
Nhưng là thật lâu sau Tử Ca nghĩ đến chuyện hôm nay lại cảm thấy hối hận, vì sao không để cho mình tò mò một chút chứ. Nếu như lúc đó cô hỏi một câu sẽ không để mình cảm thấy chật vật như bây giờ
Không Ôm Tôi Sẽ Không Ngủ ĐượcTrong bệnh viện, Trương mụ thấy Tử Ca đẩy cửa đi vào cuống quít đứng lên, bà cười nghênh đón "Tiểu thư, bác sĩ nói tình trạng của phu nhân hôm nay rất ổn"
Khóe miệng cười nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau cô thì dừng một chút, nghiêng người để cho hai người tiến vào phòng bệnh
"Trương mụ, cháu không phải là tiểu thư, kêu Tử Ca được rồi" Cô chỉnh lại cho đúng, Trương mụ dừng một chút rồi sau đó gật đầu
Năm đó Chung Nham cùng Minh Châu ở chung một chỗ bà cũng không thấy Tử Ca khóc, thậm chí bà đã cho là đứa bé này vững tâm khiến người ta phải sợ. Nhưng cho đến ngày đó bà vô ý qua gian phòng của cô, liền thấy cô cắn tay liên tục rơi lệ, tiếng ngẹn ngào ẩn nhẫn khiến bà hiểu lòng cô đã tan nát như thế nào. Vừa định đi vào, Tử Ca thấy có tiếng động liền lau nước mắt, chờ cô xoay người lại thì bà nhìn thấy vẫn là một Hạ Tử Ca bình thường, mặc dù ánh mắt đỏ nhưng ở trên mặt của cô không tìm thấy một tia mất mát cùng thồng khổ
Những năm gần đây bọn họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra với Tử Ca cũng không biết xã hội đã nuôi dạy cô như thế nào nhưng bà khẳng định Hạ Tử Ca - sẽ không để cho ai thấy được sự yếu đuối của mình
Hạ Xương Nguyên thường xuyên nhìn Tử Ca bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhưng bà cũng chưa bao giờ thấy Tử Ca oán trách chẳng qua là chịu đựng. Đứa bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện làm cho người ta cảm thấy đau lòng
Nhưng là bà bây giờ mới biết Hạ Nguyên Xương đã tính toán rất kỹ lưỡng đem toàn bộ tài sản đi, không để ý đến tình cảm vợ chồng nhiều năm qua
Tạ Phương suy nghĩ một lúc lòng dâng lên sự chua xót, Tử Ca - mẹ không phải không muốn thương con, mẹ chỉ không tiếp thu nổi, nhìn con mẹ lại nhớ đến cơn ác mộng kia
"Tử...Tử Ca....anh..."
Sau lưng thanh âm của Tạ Phương mơ hồ truyền đến, Tử Ca quay lại liền thấy Tạ Phương mở to cặp mắt nhìn Mộ Diễn, gương mặt kích động run rẩy, mang theo vả mặt không thể tin, Tử Ca gọi anh là Mộ Diễn, anh họ Mộ. Nhưng là.... giống như.....tại sao lại giống người kia đến như vậy
" Mẹ, mẹ người làm sao vậy?” Tử Ca bị ánh mắt của bà làm hết hồn, cô dùng sức bắt lấy tay Tạ Phương , vẻ mặt lo lắng nhìn một cái không sót thứ gì, Mộ Diễn đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt
Tử Ca khẽ mỉm cười bắt được tay Tạ Phương "Mẹ, người ăn một chút đi"
"Phu nhân, tiểu....Tử Ca nấu cháo rất ngon" Trương mụ bưng bát cháo do chính tay Tử Ca nấu đến trước mặt Tạ Phương nghẹn ngào nói, Tạ Phương nghiêng đầu. động tác của bà không linh động, chẳng qua ánh mắt hơi đỏ, ngón tay của bà nhẹ nhàng vuốt ve tay Tử Ca, trề miệng một cái lại chỉ phát ra tiếng ô ô
Cô ngớ ngẩn sau đó rời tầm mắt đi chỗ khác "Trương mụ, bà về trước đi, hôm nay cũng mệt rồi, ngày mai buổi chiều bà đến đây, buổi tối cháu có chút chuyện muốn đi ra ngoài nên sẽ thay ca chậm một chút"
Tử Ca cầm lấy chén cháo đút cho Tạ Phương ăn, cô rất nghiêm túc nói "Mẹ, con không gạt người, mấy năm qua con sống rất tốt"
Cô cười lại nói tiếp "Mẹ, con rất khoẻ, sẽ không có chuyện gì làm khó con cả"
"Tôi không về, tối nay tôi muốn ở đây" Tử Ca giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, đáy lòng cảm giác vô lực, quay lại nói với anh một câu
“Không ôm tôi sẽ không ngủ được" Mộ Diễn vừa nói xong, đầu óc Tử Ca cơ hồ muốn nổ tung, cuối cùng cầm tay Mộ Diễn hận hận nói "Ra ngoài"
"Anh điên rồi sao?" Tử Ca đè ép thanh âm rống lên