Khu biệt thự sang trọng nhất ở Đàm Thành, Hạ Tử Ca ngẩng đầu lên ưỡn иgự¢ đi qua, giày cao gót phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng
Đây là thứ duy nhất Hạ gia có thể giữ lại. Gia đình của cô rất đặc biệc, cô là con gái đầu của Hạ Xương Nguyên, Hạ Minh Châu là đứa con gái thứ hai của Hạ Xương Nguyên , nhưng hai người không cùng một người mẹ sinh ra
Nói cách khác, Cô cùng Hạ Minh Châu đều là con gái riêng của Hạ Xương Nguyên, nhưng cũng từ một tay Tạ Phương nuôi lớn.
Vì bất đồng với Minh Châu, Cô không biết mẹ ruột của mình là ai, Cô cũng không quan tâm đến tột cùng bà ấy là người nào, Cô chỉ nhận định Tạ Phương mới là mẹ của mình.
Đi tới trước cửa biệt thự, Tử Ca mở cửa đi thẳng vào, mới vừa đẩy cửa, một đĩa sắt tráng men bay tới, đập một tiếng kêu trên đất. Nếu không phải do cô nhanh nhẹn, cái trán đã bị sưng một cục rồi.
"Cút ra ngoài! Chỗ này không hoan nghênh ngươi!" Âm thanh mãnh liệt từ trong phòng truyền đến.
"Mẹ, con chỉ mới bước đến cửa người đã biết là con , ném là để đuổi con đi, bằng không làm sao ném lại chuẩn như vậy được?"
"Cút! Chớ kêu tôi là mẹ , tôi không có đứa con gái như vậy" Tạ Phương nổi giận, một chút suy yếu cũng không có.
Tử Ca theo lời đứng ở một bên, ôm cánh tay chờ.
Quả nhiên một loạt cây chổi, đĩa, cốc, chén bay loạn lên như một cuộc đại chiến. Cô không nói tiếng nào đứng bất động, nghe Tạ Phương nhục mạ.
"Ngươi là đồ tiện nhân, hai năm qua ngươi đã làm cái gì? Tiểu thư đi bồi rượu ở quán bar, Hạ gia mặt mũi đều bị ngươi vứt sạch, ngươi còn đến đây tìm ta? Trên đường tùy tiện kiếm một con chó về nuôi, so với ngươi còn tốt hơn!"
Tạ Phương thở hổn hển hai cái, Tử Ca suy nghĩ một chút không có mở miệng, tiếp tục nghe bà mắng: " Bao nhiêu công việc ngươi không làm, ngươi có còn liêm sỉ hay không? Hạ Tử Ca, ngươi biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?"
"Chẳng qua là bồi rượu, không có bán mình." Tử Ca chen vào một câu.
"Ngươi còn dám mạnh miệng? Ngươi xem một chút phía trên mặt báo đăng cái gì đây? Ngươi muốn Gi*t ૮ɦếƭ ta sao." Thùng thùng tiếng bước chân vang lên, tiếp đến là một xấp báo ném vào mặt Hạ Tử Ca .
Nhặt tờ báo lên, trong đó là cô, cô híp mặt lại cũng thấy, quả thực miêu tả trong đây rất giống với hình ảnh được đăng
Thiên kim tiểu thư của Hạ gia suy đồi, từng tờ báo một là hình ảnh phóng đại, phía trên kia cô xinh đẹp trêu chọc người, thân thể giống như thân mật rúc vào trong иgự¢ đàn ông. Cuộc sống hai năm qua của cô đã bị bới móc lên từng phần.
Mà báo cáo mới nhất về chuyện gái mại dâm cũng là Mộ thị gièm pha, hình ảnh cô gái mặt mũi không rõ ràng, quần áo bại lộ.
Hạ Tử Ca sắc mặt trắng bệch, đáy lòng cười lạnh, Mộ Diễn anh quả nhiên rất khôn ngoan. Tờ báo trong tay bỗng nhiên bị nắm chặt, chỉ đợi cô Ϧóþ nát.
"Con chỉ là tới thông báo mẹ, ba ngày mai ra tù, mẹ có thể lựa chọn đi cũng được không đi cũng được." Tờ báo trong tay nhẹ nhàng bay trên mặt đất, thanh âm của cô không vội không nóng nảy không nhanh cũng không chậm, thân thể dâng lên một trận run rẩy, "Đàn bà tức giận nhiều sẽ nhanh già, mấy tháng không thấy, mẹ già đi không ít. Mẹ hãy tự chiếu cố tốt với bản thân, con tới đây chỉ muốn nói điều này mà thôi."
Tử Ca cúi đầu, nhìn ngoài sân đồ vật bị ném lung tung, thấy hình dáng một cái bầu rượu, nhặt lên.
"Ngươi xem một chút bộ dáng của ngươi đi, rõ ràng nhìn như gái điếm. Mang danh đại tiểu thư Hạ gia, đứng ở một bên không nói lời nào, bán cho người nào nhìn kia? . . . . . ." Tạ Phương mắng đủ rồi, thanh âm dần dần chìm xuống.
Tử Ca khom lưng đem bầu rượu đặt ở trước cửa: "Cái này là đồ cổ, mẹ giữ lại, chớ ném loạn."
Một con bàn tay nhẹ đưa tới, cầm bầu rượu lên, hung hăng đập vào đầu Tử Ca .
Tử Ca không có tránh né, trực tiếp đón nhận, sau đó truyền tới một chút nước cay xè. Cô sờ sờ, hoàn hảo không có chảy máu.
Hồi lâu không có động tĩnh. Cô nhẹ giọng gọi : "Mẹ --" cửa trước đẩy ra trước mặt cô.
Tử Ca đứng đó, nhích người tránh ra.
"Tiểu thư. . . . . ." Truy cập KenhTruyen24h.Com thường xuyên để đọc những bộ truyện hay nhất !
Mới vừa đi ra mười mấy thước, một tiếng bước chân vội vã chạy tới, vẫn là Trương mụ chiếu cố ngăn cản Hạ Tử Ca.
"Đừng gọi cháu là tiểu thư, gọi cháu Tử Ca." Chỉ có công chúa ở hộp đêm mới là tiểu thư, Cô chỉ bán rượu bồi rượu, không bán thân.
"Được rồi, Tử Ca, phu nhân không phải là cố ý , cô đừng quan tâm."
Tử Ca đôi mắt ửng đỏ, "Dạ, cháu biết. Trương mụ, hai năm qua khổ cực cho người rồi, mẹ có người phụng bồi cháu rất yên tâm, " dừng một cái, Tử Ca hỏi, "Trương mụ, trước khi tôi tới ai đã tới?"
"Ách?"
"Mẹ không thích xem báo chí." Cô chỉ vấn đề nghi vấn.
"Cái đó, Nhị tiểu thư đã tới, Cô ấy mang đến ."
Trên mặt sinh ra một tia lạnh lẽo, rất nhanh lại biến mắt, cứng rắn đè xuống, Hạ Tử Ca tận lực giữ vững bình tĩnh, "Cháu không sao, Trương mụ bà trở về đi."
Trương mụ mặc dù gật đầu, nhưng đứng không đi, Tử Ca nghi ngờ nhìn một chút.
"Lần này cô còn không có đưa tiền. . . . . ."
"Người xem trí nhớ của cháu đi" Tử Ca lập tức áy náy, "Mới vừa bị mẹ mắng, cháu cũng quên sạch."
"Tử Ca --"
"Dạ?"
"Phu nhân chẳng qua quá nóng nảy, không giải toả được, thời gian lâu dài là tốt lên."
Hạ Tử Ca ngẩng đầu nhìn Trương mụ, hốc mắt hơi phiếm hồng, "Dạ."
Không giải toả được, có mấy người có thể hiểu hết? Ai cũng không biết hai năm qua cô sống hèn mọn như thế nào, cô có lúc cũng muốn ૮ɦếƭ , sống khó khăn như vậy cô không muốn. Nhưng, người xem, khó hơn nữa cô cũng đã tiến tới hiện tại được rồi.
Tử Ca nhìn sự yên lặng trên đường phố, nơi này trong trí nhớ của cô là nơi cô ngây ngô trong sáng nhất, cô đã từng vô số lần đi tới đi lui, mang theo sự ngọt ngào của một thiếu nữ, những thứ kia nhàn nhạn hiện lại trong đầu, hồi tưởng lại khiến người ta đau lòng .
Ngón tay dọc theo tường nhẹ nhàng xẹt qua, phảng phất vuốt ve để ôn lại chuyện cũ, nhẹ nhàng phất qua những bụi hoa, lộ ra khoảng thời gian trước kia vẫn còn sáng rõ trong đầu, nhưng cô lại ở khá xa những thứ tốt đẹp kia.
Tử Ca từ từ đi, suy nghĩ bay tán loạn, trải qua mọi chuyện, khiến lòng cô mâu thuẫn. Hoàng hôn thật đẹp, cả đường phố yên tĩnh như thường, chợt sau lưng truyền đến tiếng xe hơi , càng ngày càng rõ ràng, hết sức phách lối.
Tử Ca quay đầu lại nhìn lại, một chiếc Land Rover chạy tới phía cô, tốc độ nhanh để cho cô sửng sốt quên phản ứng.
Chiếc xe to lớn ᴆụng phải người cô, tiếng thắng xe chói tay khiến cô chảy mồ hôi lạnh, Tử Ca ngón tay đâm thật chặt vào lòng bàn tay, thân thể cứng ngắc không thể cử động.
Cửa xe mở ra, một bóng dáng thon dài đã hướng về phía cô, nhanh nhẹn đi tới, động tác gấp gáp mang theo sự tức giận đi thẳng về phía Hạ Tử Ca, hai mắt thường ngày cố ý giữ vững sự tỉnh táo cùng ôn hòa, bây giờ lại tràn ngập sự tức giận, động tác của anh ta rất mạnh mà kịch liệt.
Đột nhiên, đôi chân thon dài hướng về phía cô đá một cái, Hạ Tử Ca hung hăng nhắm hai mắt lại.
Ba!
Ưm. . . . . . Không có cảm giác đau đớn, giày da đá vào tường , người của cô bị anh ta ᴆụng một cái dán vào vách tường.
"Thế nào? Sợ?" Chung Nham lạnh lùng chất vấn, ngón tay đè ở cổ cô, để cho cô không cách nào nhúc nhích.
Hạ Tử Ca nhắm chặt hai mắt lông mi hơi lay động, cũng không dám mở hai mắt ra, Chung Nham trên người dâng lên sự tức giận không kìm chế được hít cánh mũi của cô.
"Hạ Tử Ca, tôi thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ em cho xong hết mọi chuyện." Anh ta cắn răng nghiến lợi hung hăng nói, ngón tay lại khẽ buông lỏng , "Mở mắt ra, Hạ Tử Ca không phải là rất lợi hại sao? Để cho nhiều như đàn ông phải đứng dưới chân của mình, thế nào, hiện tại nhìn tôi cũng không dám nhìn ?"
Đột nhiên mở mắt, đôi mắt quật cường nhìn chằm chằm Chung Nham, thanh âm cũng không nhanh không chậm nói , "Chung Nham, anh lấy quyền gì tới chất vấn tôi?"
Anh ta không có tư cách, bất kể cô cuối cùng là người như thế nào, anh ta cũng không có tư cách chất vấn cô. Bọn họ từng có tình có nghĩa nhưng bây giờ chỉ là người xa lạ mà thôi, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
"Hắc, tại sao? Hạ Tử Ca em cư nhiên hỏi tôi tại sao?" Chung Nham điên cuồng cười, trong con ngươi có cảm xúc mãnh liệt khiến Hạ Tử Ca xem không hiểu.
"Tôi là điên rồi mới có thể tới tìm em." Không nói lời gì , Chung Nham cúi đầu tìm môi Hạ Tử Ca , đột nhiên xuất hiện nụ hôn mang theo sự tức giận trừng phạt, anh ta muốn cho cô cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng khó có thể nói ra.
Tử Ca dùng sức đẩy Chung Nham ra, "Anh rốt cuộc muốn thế nào, Chung Nham?"
Cô nhìn anh ta, dùng ánh mắt tố cáo nhìn Chung Nham, hốc mắt từ từ chảy xuống những giọt nước, thanh âm nghẹn ngào không chút che giấu, tiết lộ sự mệt mỏi của cô.
"Tôi hiện tại cái gì cũng không có, tôi cũng không cần anh quay đầu lại nhìn tôi nữa, tôi cũng đã tạm biệt ánh hoà quang ở Hạ gia, tôi mất đi sự quan tâm của những người tôi yêu mến. Chung Nham, tôi mệt ૮ɦếƭ đi, tôi không có khí lực tranh đấu cùng anh. Tôi chỉ muốn bình tĩnh sống qua ngày, tại sao các người chưa từng để tôi sống yên?"
Tử Ca hai tay che trên mặt, nước mắt thấm ướt ngón tay của cô, cô nghẹn ngào khóc thành tiếng giống như một con dao đâm vào trong lòng Chung Nham , cái loại cảm giác đau đớn muốn nổ tung đó khiến cho cả người anh ta cũng có chút luống cuống.
Hai năm trước, cô là Đại tiểu thư của Hạ gia, cô có thể kiêu ngạo, có thể càn quấy, có thể làm bất kỳ chuyện cô muốn làm mà không cần gánh hậu quả, Cô được người chung quanh cưng chiều, sẽ không ai làm cô rơi một giọt nước mắt.
Hai năm sau, anh lại chưa từng thấy qua Tử Ca ở trước mặt người khóc như vậy. Cô quật cường kiêu ngạo, cho dù ở thời điểm nào cô cũng không tỏ ra yếu thế. Anh thừa nhận, hai năm qua mọi tin tức của cô anh đều biết nhưng giả vờ như không, chẳng qua là Mộ Diễn đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của anh .
Nhưng là, hiện tại cô khóc trước mặt anh như một đứa con nít, bả vai gầy yếu hơi lay động, phảng phất muốn dốc hết tất cả ủy khuất ra ngoài.
Tiếng than nhẹ thật thấp biến mất ở cổ họng, Chung Nham đi lên giang hai cánh tay đem xô nhét vào trong иgự¢, "Tốt lắm, đừng khóc." Anh ta vỗ nhẹ lưng của cô, thanh âm thấp nhẹ nhàng êm ái khuếch tán bốn phía.
"Buông tôi ra."
Nhận ra sự giãy giụa của cô, Chung Nham nắm thật chặt cánh tay đem cô ôm chặt hơn, ngăn cản cô giãy giụa, bàn tay ấm áp áp bức cô dựa vào vai anh ta, trong tròng mắt xẹt qua chút ép buộc, "Tôi sẽ không buông, nếu mệt mỏi phải dựa vào một lát."
Chung Nham thanh âm rất nhẹ, phảng phất trấn an tâm tình của cô, thân thể run lên một cái , trên người anh ta có mùi quen thuộc, cô hèn yếu lệ thuộc vào, phảng phất mất đi khí lực mặc cho anh ta ôm mình, để mặc cho mình tham luyến sự ấm áp trên người anh ta.
Cho đến khi Tử Ca cảm xúc vững vàng, Chung Nham mới mang cô lên xe. Chiếc xe màu đen lao trong bóng đêm, anh đi thật chậm, cả không gian yên tĩnh không tiếng động, Hạ Tử Ca đầu hơi nghiêng tựa vào cửa thủy tinh, hai tròng mắt khép lại, lông mi vẫn còn mang theo những giọt nước rung động lòng người.
Xe vững vàng lái vào khu dân cư hào hoa sang trọng, dừng xe Chung Nham quay đầu nhìn về phía Tử Ca, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cư nhiên ngủ thi*p đi.
Kéo dây nịt an toàn ra, anh ta cúi người đến gần cô, hô hấp của hai người ở không gian nho nhỏ dây dưa với nhau, anh ta thấy lông mi của cô lay động, chân mày khoá thật chặt, ngón tay ấm áp dọc theo gò má vuốt ve, lại thấy đôi mắt trong trẻo đang nhìn mình.
"Không ngủ?"
Nhẹ quay đầu sang chỗ khác, xuyên thấu qua cửa xe thủy tinh nhìn ra bên ngoài, Hạ Tử Ca vẻ mặt nhàn nhạt, "Ngày mai ba ra ngục."
"Ừ."
Nhẹ giọng trả lời vì anh ta đã sớm biết, Hạ Tử Ca khóe miệng châm chọc cười, chuyện như vậy Chung Nham sao lại không biết.
"Tại sao tờ báo tới tay mẹ tôi?"
. . . . . .
Chung Nham con ngươi đột nhiên thâm chìm, anh ta nhìn nét mặt cô không nói gì, Hạ Tử Ca cũng không miễn cưỡng, phảng phất biết anh ta sẽ không trả lời, khóe miệng cười sâu, mắt nhìn về phía nhà trọ, "Đem tôi tới nơi này, Hạ Minh Châu không có ở đây sao?"
Cô quay đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt đã không còn luống cuống cùng đau đớn, chẳng qua là nồng nặc sự phòng bị cùng châm chọc, Chung Nham chân mày nhíu lại, đi thẳng xuống xe, cửa xe mở ra, lạnh lùng nói, "Xuống xe."
Tử Ca cũng không kiểu, Cô xuống xe quen cửa quen nẻo hướng về phía nhà trọ đi tới, chậm rãi bước lên thang máy, miệng cô cười càng thêm xinh đẹp.
Hạ Minh Châu, tôi cho cô biết, cô đã đạp lên ranh giới cuối cùng của tôi, tôi bỏ qua cho cô như thế nào đây?
"Đi tắm rồi đi ngủ, hôm nay chạy một ngày cũng mệt mỏi rồi. Ngày mai tôi và em cùng đi đón bác trai." Nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm, Chung Nham trên mặt lộ chút mệt mỏi, anh ta xoay người đi tới thư phòng.
Tử Ca ở trong phòng khách đứng một lát, bố cục của nơi này và cách trang trí trước giờ giống nhau như đúc, chẳng qua là chạm đến cửa phòng ngủ Hạ Tử Ca giơ tay đè lên huyệt Thái Dương, ẩn nhẫn nhức đầu dường như muốn xuyên thấu vào các mạch máu đang kịch liệt nhảy lên, Cô thật hô hấp sâu, cưỡng bách mình không thèm nghĩ nữa, không thèm nghĩ nữa, buổi tối bẩn thỉu đó khiến cô cả đời đều không muốn nhớ lại.
Cái loại cảm giác sỉ nhục đó cô không quên được, chị gái phát hiện em mình cùng với bạn trai nhiều năm quen biết lăn lộn ở trên giường, Cô còn nhớ rõ Minh Châu quỳ gối trước mặt cô và ba thỉnh cầu cô tha thứ, giữa bọn họ mới thật sự là yêu.
Đúng là trêu người.
Khi đó cô điên lên rồi, rất muốn Gi*t người. Cô đơn thuần quan tâm chăm sóc em gái mình, cô ưu tú xuất sắc ở bên bạn trai, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không có, chỉ có Chung Nham cam chịu cùng Hạ Minh Châu khóc thút thít cầu khẩn.
Cô không tin trong miệng Hạ Minh Châu có bất kỳ sự thành thật nào, Cô không tin nổi con người Hạ Minh Châu. Khi đó Hạ Tử Ca chỉ tin tưởng một người, cho nên cho dù khổ sở, cho dù tức giận cô vẫn muốn cùng anh ta xác nhận, cẩn thận gần như hèn mọn hỏi thăm, "Chung Nham, người anh thích là em, đúng không?"
Rút về suy nghĩ, Hạ Tử Ca ổn định tâm tình, đã từng trải qua , nhớ tới nỗi đau kinh hãi đó có chút đau nhưng cô vẫn tự mình tiêu hoá được.
Chuông điện thoại di động vang lên lúc Hạ Tử Ca đang tắm, Chung Nham đi tới cầm lên, trên màn ảnh hai chữ "Mộ Diễn" khiến người ta chói mắt, tròng mắt lạnh lẽo, tiếng chuông bám riết không tha, anh ta đè xuống nút trả lời.
"Tại sao lâu như vậy?" Thanh âm trầm thấp từ điện thoại truyền đến, mang theo cảm giác không vui.
"Cô ấy đang tắm." Khóe miệng câu khởi cười mang theo một tia ác ý.
Mộ Diễn thanh âm dừng một chút, một trận yên tĩnh đè nén cảm xúc, tiếng cười truyền đến, "Phải không? Rất tốt."
Rắc rắc cúp điện thoại, Mộ Diễn sắc mặt tái xanh đáng sợ, điện thoại di động nặng nề vỗ vào trên mặt bàn, trong đôi mắt toàn là máu lập loè. Hạ Tử Ca, cô tựa hồ vĩnh viễn không học được cách nghe lời.
Sắc mặt của anh lạnh như băng, tản ra nồng nặc mùi lạnh lẽo, hai tròng mắt cơ hồ muốn đem điện thoại di động đập nát. Loại cảm giác tực giận mãnh liệt này cơ hồ muốn đốt cháy lý trí của anh. Mộ Diễn phiền não đốt một điếu thuốc, khói mù lượn lờ trong đầu của anh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp đầy mị hoặc của Hạ Tử Ca , cô gái này, không biết xấu hổ là gì, luôn quật cường không chịu yếu thế, Mộ Diễn trong lòng phiền muộn càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi anh hận không thể lập tức đi chất vấn cô được.
Hạ Tử Ca từ phòng tắm ra ngoài, liền thấy Chung Nham đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó . Nhẹ lau tóc, Tử Ca thấy Chung Nham trong tay đang cầm chiếc điện thoại di động màu trắng của cô, trong lòng sửng sốt, cô đến gần anh ta không tiếng động hỏi thăm.
Chung Nham giơ điện thoại di động lên, "Điện thoại của em."
Hạ Tử Ca cố nén cảm xúc muốn nhào tới cầm lấy điện thoại di động, cô để cho mình bình tĩnh, "Anh nghe?"
"Đúng."
"Anh nói gì?"
Chung Nham nhún vai, bày tỏ không biết.
Hạ Tử Ca cắn răng, chạy lên đoạt lấy điện thoại di động lại bị Chung Nham dễ dàng tách ra, "Không thể chờ đợi được nữa sao?"
Anh ta hỏi, thanh âm nhàn nhạt, nhìn chằm chằm cô, con ngươi bình tĩnh, thâm thúy khó có thể nắm lấy, anh ta giơ cao tay lên, đặt tay lên thắt lưng của cô, cả người cô liền bị anh ta ôm vào trong иgự¢.