Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 14

Tác giả: Mộ Vân Già

Rời Đi

"Theo các tờ báo về kinh tế tài chính báo cáo lại, lãnh đạo Nam Bình thị lợi dụng ma tuý uy Hi*p cô gái ზáɳ ԃâɱ bên tập đoàn Mộ thị, đã bị nghi ngờ và bắt được, người này lén lút tiến hành giao dịch ma tuý, cảnh sát đã tham gia điều tra, đây là hành vi xấu của lãnh đạo hiện đang được kiểm chứng. . . . . ."
"Người phụ trách bên quan hệ xã hội của Tập đoàn Mộ thị phát biểu thanh minh, Mộ thị định đem toàn lực hiệp trợ cảnh sát điều tra sự kiện này. . . . . ."
"Hôm nay tập đoàn Mộ thị mở hội chiêu đãi ký giả, để trả lời những câu hỏi của ký giả. . . . . ."
Nam Bình thị nổ tung vì tin tức truyền khắp đầu đường cuối ngõ, tin tức được đưa ra ngoài ánh sáng khiến các cổ đông rối rít kinh ngạc sợ hãi, tập đoàn Mộ thị luôn dẫn dắt Nam Bình về phương hướng chính trị, hơn nữa Mộ thị luôn luôn lấy các mặt báo ra làm hình tượng cá nhân bây giờ lại xuất hiện mặt tiêu cực này, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Khiến người ta không hiểu Mộ thị đang xảy ra vấn đề gì, để cho tin tức này truyền ra ngoài, mặc cho các tin tức xấu đưa đến phía thị trường.
Trong khoảng thời gian ngắn cổ phiếu của Mộ thị đang là tiêu điểm chính, mấy đại gia rối rít suy đoán xuất hiện loại tin tức này sẽ ảnh hưởng đến Mộ thị, họ vô cùng thấp thỏm lo âu.
"Ông chủ, đây là báo ra hàng ngày"
Mang theo chiếc kính dâm thật to, Hạ Tử Ca từ sạp báo cầm lên một tờ báo, Vương Chấn Xa dáng vẻ chật vật bị đăng ở trang đầu, phía sau hắn là một cô gái, y phục khó khăn lắm mới có thể che kín thân thể, trên người với những vết bầm tím khiến người ta hiểu chuyện gì đã xảy ra, tóc dài che kín khuôn mặt cô, cũng không thấy rõ ràng khuôn mặt cô.
Mơ hồ , nhắc tới khiến cô đau lòng. Bộ dáng của cô cũng không đến nỗi, không có nhìn thấy mặt, cuối cùng cũng giữ được một chút mặt mũi cho mình.
"Mộ tổng, xin ngài nói một câu, hôm nay tin tức đối với Mộ thị đã ảnh hưởng như thế nào?"
"Nhân viên phát sinh chuyện có khiến thị trường chứng khoán của Mộ thị rung chuyển không?"
. . . . . .
Trên ti vi, tia sáng huỳnh quang lóe lên, người đàn ông không nhanh không chậm xoay người, vóc dáng to lớn đứng giữa một đám ngừơi, lạnh nhạt trầm ổn khiến mọi người hoảng sợ
Đôi mắt vững vàng quét qua từng người ở chỗ này, thanh âm nói năng có khí phách, "Mộ thị phát triển như thế nào mọi người đều hiểu quá rõ ràng, có thể đi tới hôm nay tuyệt không phải nhất thời có vận may, Mộ thị cũng sẽ không vì vậy mà bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Về phần tin tức sự kiện lần này, Mộ thị đem hết toàn lực phối hợp cảnh sát điều tra, nghiêm khắc theo luật pháp làm việc. Về phần các biện pháp cặn kẽ, ký giả sẽ được nghe bên bộ giao tiếp trả lời."
Nói xong, tầm mắt của anh xông thẳng hướng tới ống kính, khẽ mím môi, ánh mắt kiên định nhìn thẳng ống kính, phảng phất ở đó có lời nhắn nhủ về lòng tin của anh
Hạ Tử Ca khẽ nâng đầu nhìn màn hình ti vi , mặt mũi anh tuấn , kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ , trên người là bộ tây trang ôm lấy dáng người cao lớn, trên mặt đem hết thảy mọi chuyện đều nắm ở trong tay, thong dong cùng trầm ổn.
Anh và Cô, phảng phất từ trước tới cũng không từng ngang nhau quá.
Tầm mắt từ trên màn hình TV rời đi, Hạ Tử Ca khẽ xoa cổ của mình, ngưỡng mộ một chuyện tình thật sự khiến người khác buồn thiu. Bước lên xe, thời điểm cô quay đầu lại liếc mắt nhìn sân ga, trống rỗng không có gì cả, Cô tới Cô đi, cũng chỉ là có một mình.
"Bộ giao tiếp làm ăn kiểu gì không biết, chuyện như vậy cũng để bọn chúng gây ầm ĩ ? !"
"Lời này có thể không nói , bộ giao tiếp cũng không thể biết hắn đi làm chuyện như vậy. Mình không quản được mình mới phải đi bước này, đây mới là căn bản."
". . . . . ."
Phòng họp Mộ thị, tiếng cãi vã liên tiếp vang lên, Mộ Diễn ngón tay nhẹ nhàng đập vào trên bàn hội nghị, con ngươi chìm lạnh khẽ nâng lên, "Hiện tại, các người nói, chuyện này giải quyết như thế nào? Vương Chấn Xa cũng là lão già có kinh nghiệm trong công ty , cùng Mộ thị có đóng góc không nhỏ, nhưng hôm nay phát sinh chuyện như vậy, chúng ta cũng không thể không giải quyết. Trịnh lão, hắn là ông một tay nâng đỡ, ông nói một chút đi."
Mộ Diễn nói xong, cả phòng họp bởi vì lời của anh hơi dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn yên lặng, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt nhìn chăm chú vào Trịnh Nguyên Sơn, cổ đông thứ hai của Mộ thị.
Trịnh Nguyên Sơn nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên kia, râu ria hơi run lên một cái, người đàn ông này tuổi còn trẻ mà khí thế bừng bừng, hơi thở hùng mạnh làm cho người ta kiêng kỵ.
Ông ta thậm chí có thể kết luận, chuyện này xảy ra với Vương Chấn Xa nhất định là do anh ở sau lưng bày ra, chẳng qua là ông ta không ngờ tới bộ giao tiếp yếu đến nước này, cho nên tin tức chặn lại không được.
Cặp mắt nhìn về phía Mộ Diễn, phảng phất dòm ngó xem anh còn có cái gì đỡ lưng ở phía sau. Mộ Diễn bình tĩnh nhìn thẳng vào ông ta, thanh sắc trầm ổn làm cho người ta kiêng kỵ, anh là quyết tâm muốn nhổ hết cánh tay của ông ta.
"Chấn Xa nếu đã xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không nói được gì nữa, là do hắn không chịu thua kém ai. Nên làm cái gì bây giờ tuỳ vào mọi người."
"Chấn Xa nếu đã xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không nói được gì nữa, là do hắn không chịu thua kém ai. Nên làm cái gì bây giờ tuỳ vào mọi người. Nhưng là. . . . . ."
"Tốt lắm, nếu Trịnh lão đã nói vậy, Liêu Tổng cậu tới nói một chút về đề nghị của cậu đi." Đột ngột cắt đứt câu nói của Trịnh Nguyên Sơn, Mộ Diễn chuyển hướng sang Liêu Tuấn Vĩnh .
Anh sẽ không để cho lão hồ ly Trịnh Nguyên Sơn có bất kỳ có thể cơ hội nào giải vây cho Vương Chấn Xa, mà anh lại càng không cho phép hắn dùng thủ đoạn vụng trộm, anh nhất định phải diệt trừ Vương Chấn Xa.
Không nhìn tới vẻ mặt tăm tối của Trịnh Nguyên Sơn, Liêu Tuấn Vĩnh nhẹ nhàng đẩy mắt kính nói, "Theo quy định của công ty, đầu tiên là sa thải, nhưng nghĩ đến chuyện hắn ta bỏ ra nhiều công sức cho công ty, công ty sẽ cho để cho hắn ta một khoản tiền. Nhưng là. . . . . ." Đang nói đến đề tài câu chuyện, Liêu Tuấn Vĩnh bắn một luồng khí thật sâu quặc ở Trịnh Nguyên Sơn, "Chúng ta lần này chắc chắn phải toàn lực phối hợp với cảnh sát để điều tra, nhưng nếu tra ra có bất kỳ tội danh gì. . . . . . Trịnh lão, ngươi so với chúng ta hiểu rất rõ"
Trịnh Nguyên Sơn sắc mặt càng thêm khó coi, Liêu Tuấn Vĩnh nói câu cuối rõ ràng có chứa sự uy Hi*p. Ban đầu Mộ Diễn lấy sự tăng trưởng về mặt tiêu thụ là 30% làm giấy bảo đảm lợi nhuận, yêu cầu Bộ nhân viên cùng đưa vào hoạt động bổ nhiệm xem ai là người phụ trách, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ thì đồng ý bỏ số cổ phần đang nắm trong tay ra.
Trịnh Nguyên Sơn nghĩ là đám người trẻ tuổi thì làm được gì nên hồn. Ban đầu hắn đã nhận định Mộ Diễn sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ đặt ra, lại không ngờ tới mình sẽ bị ép đến tình cảnh bây giờ.
"Hừ, " bàn tay nặng nề vỗ vào mặt bàn, Trịnh Nguyên Sơn tức giận ngập trời nhìn cả đám, "Thế nào? Các người là đang chất vấn ta sao?"
Bàn tay vỗ trên mặt bàn khiến không khí căng thẳng đánh văng ra một trận nước xoáy, trong khoảng thời gian ngắn hai mặt nhìn nhau.
Mộ Diễn hiện là người đảm nhiệm điều hành Mộ thị , năm năm trước anh trở về nước tiếp nhận Mộ thị, cả xí nghiệp trước khi phá sản, đến khi nội bộ cạnh tranh nhau, cơ nghiệp lâu năm của cha anh bị hủy trong chốc lát. Mộ Thường Thanh đột nhiên chảy máu não nằm viện, cả Mộ thị đều dưới sự khống chế của Trịnh Nguyên Sơn.
Lòng lang dạ thú, dường như rất rõ ràng. Thương trường là chiến trường, người thắng làm vua người thua làm giặc. Chẳng qua Mộ Thường Thanh không cách nào tiếp nhận được người huynh đệ lâu năm ở sau lưng đâm mình một nhát, rồi lại không có cách nào kiểm chứng.
Năm năm, Mộ Diễn dùng thời gian năm năm để đi tới ngày hôm nay , anh muốn đưa Mộ thị trở lại hoạt động bình thường. Tới tay đã bắt được con mồi anh không thể nào buông tha.
"Trịnh lão, chớ suy nghĩ quá nhiều, Liêu Tổng là nhằm vào tôi đây, dù sao có thể để thủ hạ vụng trộm cắt đi một miếng thịt cũng không nhiều lắm." Lữ Phương khóe miệng cười, một bộ dáng cà lơ phất phơ. Ban đầu Mộ Diễn phái anh ta đi ra ngoài, chính là vì muốn tìm một lỗ hổng trên người Vương Chấn Xa, để cho hắn ta có thể phách lối. Quá gian trá , không hổ là bằng hữu của anh.
"Ngươi. . . . . ." Một hơi ngăn ở иgự¢, Trịnh Nguyên Sơn giận trừng trừng nhìn mộ diễn.
"Trịnh lão, ngươi quá lo lắng. Bất quá chuyện tình đã đến nước này, cụ thể như thế nào còn phải đợi sự định đoạt bên phía cảnh sát, bọn họ đều là người dưới trướng của chúng ta, chỉ là cười giỡn chút mà thôi. Chấn Xa là ngươi mang ra ngoài, ngươi nên tin vào hắn." Mộ Diễn nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, con ngươi khẽ nâng, khóe miệng câu khởi mang theo nụ cừoi lạnh, "Lữ Phương, hội chiêu đãi ký giả về chuyện công bố xử lý, dù sao cũng là người của cậu. Nếu như không có gì dị nghị, tan họp."
Giải quyết dứt khoát, Mộ Diễn dẫn đầu đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, Lữ Phương cùng Liêu Tuấn Vĩnh theo sát phía sau.
"Hạ tiểu thư đã trở lại Đàm Thành." Giống như vô ý , Liêu Tuấn Vĩnh nhàn nhạt nói .
Đang cước bộ phía trước, Mộ Diễn quay đầu nhìn về phía Liêu Tuấn Vĩnh, "Hạ Xương Nguyên lúc nào thì ra tù?"
"Ngày mai."
"Rất tốt, phía truyền thông ở Đàm Thành đã bàn bạc xong chưa?"
Khẽ thở dài một cái, Liêu Tuấn Vĩnh nhìn về phía Mộ Diễn, "Nhất định phải làm như vậy sao?"
Mộ Diễn hơi nghiêng người đối mặt với Liêu Tuấn Vĩnh, đôi mắt lạnh mang theo sự cảnh cáo, "Tuấn Vĩnh, đã làm thì không bao giờ quay đầu lại. Bất quá chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Ngày mai tin tức ở Đàm Thành, coi như là lễ vật tặng Hạ Xương Nguyên ."
Khẽ đẩy hạ mắt kính, LiêuTuấn Vĩnh không nói được lời nào, nhẹ nhún vai, "Được rồi, theo ý nghĩ của cậu đi."
Lấy được sự đồng ý, Mộ Diễn lần nữa xoay người đi, bóng lưng dưới ánh nắng mặt trời mang theo sự lạnh nhạt. Liêu Tuấn Vĩnh không có đuổi theo, Lữ Phương cũng ngừng lại, nhìn Liêu Tuấn Vĩnh trầm mặc có chút không hiểu.
"Này, các người đang làm chuyện gì bí hiểm sao?"
"Nhiều chuyện." Một cái túi đập vào bộ mặt kiêu ngạo của Lữ Phương .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc