Cô Không XứngBiết? Đâu chỉ biết mà thôi?
"Biết, làm sao không biết, cô ấy là vị hôn thê của Chung tổng"
Tử Ca cười khẽ động lòng người, nhưng trong mắt muốn giấu cũng không giấu được vết thương đang rỉ máu trong lòng.
Tay cô kéo lấy cánh tay Mộ Diễn, Tử Ca cả người tựa sát vào trong иgự¢ Mộ Diễn , Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn vừa vặn để cô dựa, nhiệt độ của người sau lưng truyền tới người cô, lặng lẽ làm ấm thân thể bé nhỏ của cô.
Con người có lúc rất kỳ quái, rõ ràng có thể kiên cường chống lại mọi thứ nhưng gặp chút chuyện mới phát hiện mình suy yếu đáng thương, lại vội vàng muốn ai đó truyền cho chút sức lực, giống như cô hiện tại chỉ có thể hèn mọn lấy đi một chút xíu nhiệt độ ở trên người Mộ Diễn mà thôi, mặc dù cô không biết được Mộ Diễn có muốn cung cấp cho cô một chút xíu nhiệt độ đó hay không , người đàn ông này có lúc vô tình khiến cô kinh hãi, anh có thể tùy thời tùy chỗ làm càn, mắt lạnh thưởng thức kịch hay của người khác, phảng phất hết thảy mọi chuyện đều nằm trong đôi mắt anh. Nhưng anh không đẩy cô ra, để cho Tử Ca cảm thấy tâm tình thật thoải mái.
"Chị, người thế nào, người thế nào. . . . . . Như vậy. . . . . ." Đôi mắt trong suốt mang theo sự nghi ngờ cùng kinh ngạc nhìn Hạ Tử Ca co rúc như con tôm ở trong иgự¢ Mộ Diễn, nhìn cô diêm dúa lẳng lơ hấp dẫn.
Tử Ca cười khẽ, "Như vậy là như thế nào? Ha hả, Chung tổng, vị hôn thê của ngài thật đáng yêu." Mắt của nàng cong cong nhìn về phía Chung Nham, nhưng là trong đôi mắt cũng không vui vẻ chút nào.
Hạ Minh Châu trong đôi mắt thoáng qua sự lo sợ không yên, ngón tay níu chặt lấy tay áo Chung Nham .
Chung Nham không nói, ám mắt dịu dàng dưới ánh đèn trở nên u ám , anh ta bưng ly rượu lên nhẹ nhấp một cái, ánh mắt sắc bén đánh về phía Hạ Tử Ca, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay Mộ Diễn đang ôm eo cô, hai người tư thế thân mật sẽ làm cho người ta nghĩ thế nào , ánh mắt sắc bén bắn về phía Tử Ca khiến cô cảm thấy da thịt mình đau đớn.
"Chị. . . . . ." Đôi mắt mơ hồ có hơi nước dâng lên, Hạ Minh Châu đứng lên vừa muốn tiến lại gần lại bị một thanh âm lạnh lùng quát, "Đứng lại."
Hạ Tử Ca từ trong иgự¢ Mộ Diễn ngồi thẳng người, cúi đầu nghịch móng tay, không chút nào để ý đến sự lúng túng của cô gái kia
"Minh Châu, ngồi xuống." Thấy Hạ Minh Châu lúng túng luống cuống, Chung Nham nhẹ giọng ra lệnh, thanh âm mang theo sự lạnh lẽo. Hạ Minh Châu nhìn Chung Nham một cái, khẽ cắn môi anh đào, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.
Những người khác cảm thấy họ đang nổi sóng với nhau, dừng nói chuyện, có nhiều người hứng thú nhìn. Trong lúc này không khí ở sở hội trầm thấp áp bách lòng người.
Mộ Diễn ngón tay thon dài khẽ vuốt gương mặt Hạ Tử Ca, trêu chọc da thịt trắng nõn của cô, thanh âm nhàn nhạt lộ ra vẻ hài hước, "Thế nào? Còn phát cáu sao?"
"Người ta chỉ là sợ quấy rầy chuyện làm ăn của mọi người." Kiều mỵ nháy mắt mấy cái, đáy mắt ghen ghét, một tay đẩy cánh tay đang nắm ở hông cô ra, nhẹ giọng nói, "Trong này quá buồn bực, tôi đi ra ngoài hóng mát một chút."
Mộ Diễn chẳng nói đúng sai nhìn Hạ Tử Ca, nhìn chằm chằm tầm mắt của cô như đang suy nghĩ điều gì, bàn tay vỗ một cái vào bộ иgự¢ xinh đẹp của cô,"Không có chuyện gì đừng có chạy lung tung, ăn mặc như thế này rất dễ làm người khác nổi lên thú tính."
Phòng rửa tay, Hạ Tử Ca lấy chút nước lạnh vỗ nhẹ gò má của mình, ý đồ để cho mình tỉnh táo một chút, ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, Hạ Tử Ca mắt lạnh lẽo.
"Chị, hai năm qua chị đi nơi nào? Em cùng Nham, bọn em luôn luôn tìm chị, chị có biết em rất lo lắng hay không."
Trong lòng có một cái gai, Nham? Nham! Cách gọi thật thân mật, thân mật đến nỗi cô cũng muốn tiến lên chúc mừng họ , con ngươi vụt sáng , che giấu cảm xúc trong đôi mắt.
"Hừ, tìm tôi? Tìm được tôi để cho tôi bò lổm ngổm trên mặt đất hèn mọn đáng thương cầu xin cô sao?" Không cho cô một con đường lui. lại nói với cô bọn họ lo lắng cho cô? Hạ Tử Ca muốn cười thật to, trên đời còn có chuyện buồn cười như vậy sao?
"Chị. . . . . ."
"Chớ kêu tôi là chị, Hạ gia chỉ có một đứa con gái. Hạ Minh Châu, Cô không xứng đáng!" Ngôn ngữ lạnh như băng đâm vào trái tim Hạ Minh Châu. Sắc mặt cô trắng bệch nhìn Hạ Tử Ca, trên mặt thống khổ bi thương làm cho người khác thương tiếc.
Thế Thân"Thu hồi vẻ điềm đạm đáng yêu kia đi, tôi không phải là đàn ông, không thương hoa tiếc ngọc được" Cầm lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ, Hạ Tử Ca ngẩng đầu lên nhìn thẳng gương mặt Hạ Minh Châu, "Trước kia tất cả mọi chuyện coi như Hạ Tử Ca tôi mắt bị mù để cho chó cắn , đừng đứng ở trước mắt tôi ra vẻ đáng thương nữa, tôi hiện tại tay chân không có sạch sẽ, có thể làm ra chuyện gì thì cũng không biết được."
Nói xong, Hạ Tử Ca ném khăn giấy thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Hạ Minh Châu cũng không nhìn, đi thẳng ra khỏi phòng rửa tay, sau lưng có tiếng khóc nức nở, trong lòng cười lạnh, gió mát xông lên, người nên khóc là cô mới đúng !
Từ ngày ba cô vào tù, cô đứng trước toà cương lạnh không nhúc nhích được, đó là lần đầu tiên cô cảm giác bất lực, trời đất rộng lớn như vậy không có ai chịu đỡ cô đứng lên.
Đứng ở hành lang, gió thổi tê tái làm cô giật mình, thời điểm mẹ cô tát cô một cái rồi đuổi cô đi, cô khổ sở không nói được một câu, thậm chí ngay cả thỉnh cầu xin một cơ hội tha thứ cũng không có.
Trời đất to lớn như thế, cô lại không có một người thân. Thân thể nhẹ nhàng tựa vào tay vịn lan can, trong bầu trời đêm tóc dài tung bay, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nhìn về phía bầu trời khóe miệng nhẹ nhàng lộ ra sự vui vẻ, chẳng qua trong khoé mắt một giọt nước lăn xuống không một tiếng động
Hạ Tử Ca, sẽ không khóc thút thít, bởi vì sẽ không có ai thương hại cô. Cho nên, cô chỉ có thể ngồi một góc nước mắt ròng ròng. Ở nơi không có ai, gặm nhấm vết thương trong lòng.
Vòng eo đột nhiên truyền đến sự ấm áp khiến Hạ Tử cả kinh, thân thể chợt đứng thẳng, khi nhìn rõ người đan ông trước mặt, Tử Ca trong nháy mắt khuôn mặt đông cứng lại.
Chung Nham cầm tay cô, cánh tay bền chắc kéo cô vào trong иgự¢ của mình, khuôn mặt anh tuấn thể hiện sự quyến luyến ở trong đáy mắt.
Khoảng cách quá gần khiến Tử Ca căng thẳng thân thể cứng ngắc, trên người anh ta có mùi thuốc lá nhàn nhạt đánh thức mọi giác quan của cô, Tử Ca lệch đầu lạnh giọng, "Buông ra."
"Tử Ca, em sợ thấy tôi như vậy sao?" Thanh âm êm ái không có bất kỳ sự tức giận nào, lại giống như đang khẽ vuốt ve bộ lông xù của một con mèo.
"Chung Nham, tôi sợ, tôi thật sợ, coi như tôi van anh, bỏ qua cho tôi đi." Tử Ca quay mặt lại, khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc, ngay lúc đó một giọt nước trong suốt rơi xuống dưới ánh đèn lờ mờ phía hành lang .
"Tại sao khóc?" Ngón tay ấm áp chạm đến khoé mắt cô, con ngươi kiên định mà trầm ổn, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve da thịt non mềm, nhẹ nhàng chặn lại những giọt nước mắt.
Hạ Tử Ca sửng sốt, đáy lòng chật vật, Cô hất tay anh ta ra, hung tợn rống, "Không cần anh làm bộ hảo tâm, cách xa tôi một chút."
Giọng nói êm ái của anh ta đột nhiên khiến cô đau đớn.
"Tử Ca, tôi bỏ mặc em hai năm , em nghĩ tôi muốn thế sao?" Bàn tay đoạt lấy eo của cô, không để ý đến sự giãy giụa của Tử Ca đem cô kéo lại gần hơn. Anh không muốn để sai lầm hai năm trước lại tái diễn lần nữa. Đàm Thành không lớn, nhưng lại làm cho anh mất đi tin tức của cô, khiến anh hai năm tìm kiếm.
"Chung Nham, mở mắt ra mà xem, tôi là ai? Tôi không phải loại người ngu ngốc để anh dễ dàng điều khiển." Tử Ca ra sức giãy giụa thoát khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của anh ta, trong tròng mắt bi thương bị cô hung hăng ép xuống, hiện tại anh đã có được cái mình mong muốn, vì sao còn không bỏ qua cho cô.
Anh đến gần một chút, thân thể của cô liền ngửa ra sau một chút, hiện tại nửa người của cô đã lộ ra bên ngoài lan can, Cô cứ như vậy không muốn lại gần anh ta. Chung Nham tràn đầy sự tức giận.
Cánh tay siết chặt eo của cô, đột nhiên chuyển một cái. Cả sống lưng của cô hung hăng đập mạnh vào vách tường, bị ᴆụng đau đớn khiến Tử Ca kêu thành tiếng. Ngước mắt lại thấy Chung Nham đang nhìn mình.
"Cứ như vậy không chịu chờ đợi rời khỏi tôi, vội vã đi gặp người đàn ông kia?" Cổ tay nổi gân xanh đang di động, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.
"Là thế thì sao, anh không có quyền can thiệp, tối thiểu anh ấy cũng không đem tôi ra làm vật thế thân. . . . . . Ưm . . . . ." Anh ta tại sao chất vấn cô, lúc ấy, là anh ta không muốn cô. Trong lòng cô đầy bi thương
Đôi môi ấm áp mang theo mùi rượu chặn lại đôi môi anh đào của cô, Tử Ca ngậm chặt miệng cự tuyệt sự xâm nhập của anh ta, nhận ra được động tác của cô, Chung Nham ánh mắt lạnh lùng, dùng sức cắn.
Thật là đau.
Hàm răng của anh ta cắn vào môi cô, Tử Ca đau thở nhẹ, lại khiến cho anh ta thừa dịp tiến vào, đầu lưỡi có lực xẹt qua hàm răng của cô, nhẹ nhàng dụ dỗ cái lưỡi thơm tho của cô. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve
Ba -- ba
Hai tiếng tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, Mộ Diễn thanh âm trầm thấp truyền đến, "Hai vị, thật hăng hái."
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khiến Tử Ca mồ hôi lạnh chảy ra, Cô hốt hoảng khước từ, tháo tay của anh ta đang quấn ở eo cô, nhưng cánh tay cứng rắn lại ôm chặt cô vào иgự¢
Mộ Diễn tròng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, nhếch miệng lên vẫn vui vẻ như cũ , chẳng qua là trong tròng mắt sâu không cảm xúc, Hạ Tử Ca cụp đầu xuống , ở nơi này có ánh mắt khinh miệt khiến cô không tự nhiên, thân thể từ trong ra ngoài rét lạnh một mảng.
"Tới đây." Thanh âm lành lạnh như thường ngày, chẳng qua khiến cô rất sợ. Tử Ca cảm giác toàn bộ khí lực của mình đều bị rút hết.
"Chung Nham, buông tôi ra." Tử Ca thanh âm cầu khẩn, giọng nói yếu ớt phảng phất sự vô lực.
Chung Nham nhìn cô một cái, rốt cục theo lời buông lỏng tay ra.
Đi thẳng đến bên cạnh Mộ Diễn, cô cụp đầu xuống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô khiến khuôn mặt cô càng thêm tái nhợt.
Mộ Diễn đôi mắt lạnh chạm đến người cô, giống như đồ vật của mình bị xâm chiếm khiến anh tức giận, mỏng môi lạnh lùng mở miệng, "Chung thiếu, chơi đùa cùng cô gái này có cảm giác như thế nào?"
Ác ý giễu cợt , từ sâu trong thân thể cô rét run lên, Tử Ca cắn chặt hàm răng mới có thể tránh khỏi sự run rẩy.
"Chung Nham, A, các người đều ở đây sao? Mới vừa rồi Từ tổng đã rời đi." Giọng nói mềm mại từ đằng sau vang lên.
Chung Nham thấy cô gái kia chạy tới, đi thẳng tới, gần tới Mộ Diễn, môi của anh ta hơi nhếch lên, nhìn về phía Mộ Diễn trong tròng mắt tràn đầy sự khiêu khích, cười khẽ, "Mộ tổng dạy dỗ quá kém."
Hạ Minh Châu đến gần Chung Nham, khoác tay anh ta, tròng mắt quét qua Mộ Diễn cùng Tử Ca, nhẹ giọng hỏi thăm, "Thế nào?"
"Không có gì, ôn chuyện cũ mà thôi."
Hai người cùng rời đi, còn sót lại cô tay chân đang luống cuống đứng một bên.
Mộ Diễn cả người tản ra hơi thở nguy hiểm khiến Tử Ca không mở miệng được, cũng không dám đến gần, người đàn ông này đang tức giận cô không muốn chọc anh, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cái cảm giác bị người ta nhìn với ánh mắt khinh miệt, khiến Tử Ca không thở nổi.
"A. . . . . ."
Lấy dũng khí, Tử Ca tiến lên từng bước, tay mới vừa lộ ra đã bị đẩy, không có chút phòng bị nào cả, Hạ Tử Ca lảo đảo một cái ngã ngồi trên mặt đất, khuỷu tay đập xuống sàn nhà, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt lan tràn, nước mắt không khống chế được nhỏ xuống.
"Tôi không có thói quen dùng chung đồ với người khác." Nhẹ kéo ống tay áo, Mộ Diễn nhìn Hạ Tử Ca, trong đôi mắt lạnh nhạt vô cùng, ẩn sâu cảm xúc, không nhìn ra sự phẫn nộ của anh, chỉ là không vui mà thôi.
Đúng vậy, không vui, đó là khi bị ai đó xâm chiếm cái gì thuộc về mình.
"Thế nào, nhanh như vậy đã muốn tìm kim chủ khác? Hạ Tử Ca, nếu muốn sống ở bên cạnh tôi, liền an phận đi." Khinh miệt nói xong, anh nghiêng đầu bỏ lại cô ở đó, rời đi.
Ngồi dưới đất, Tử Ca nhẹ nhàng lau nước mắt, cánh tay đau đớn, khóe miệng hiện lên nụ cười thê lương .
Ra khỏi sở hộ, nhìn những chấm nhỏ đầy trời, không biết bọn họ có thể hiểu được cô không? !
Ngước đầu, nhìn những ngôi sao trên trời, cô cười.
Cô đã từng rất thích ngồi ở trên sân cỏ nhìn ngắm ngôi sao trên bầu trời, nhưng bây giờ không có ai bên cạnh, mọi chuyện cô đều chịu đựng một mình, khiến cô mong muốn có được cảm giác lãng mạn một chút thôi cũng được.
Cô tự giễu cợt mình, lúc cô thương tâm sẽ nhẹ giọng an ủi, lúc cô mệt mỏi sẽ có một vòng tay ấm áp ôm cô vào trong иgự¢, khi đó cô sẽ đi tuyên bố với mọi người trên thế giới “Tôi rất hạnh phúc”
Chung Nham, Chung Nham, Chung Nham. Cái tên này cô ngày ngày treo ở ngoài miệng, kêu bao nhiêu lần cũng không ngại, trong trí nhớ là cái ôm ấm áp, thì ra là đều không thuộc về mình
“Chung Nham, người anh thích là em, đúng không?” Ngày đó, cô hỏi anh ta, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá chiếu vào người cô. Rõ ràng trời đang sáng như vậy, cô lại không cảm giác được chút ấm áp nào; rõ ràng người quen thuộc như vậy, cô lại không thấy quen thuộc chút nào.
Tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng đằm thắm, nhưng đôi mắt lạnh tanh, anh ta nói, "Hạ Tử Ca, cô chỉ là thế thân của Minh Châu mà thôi, tôi tại sao lại yêu cô được chứ?"
Điện thoại di động vang lên, chấn tĩnh suy nghĩ của Hạ Tử Ca , gió lạnh thổi qua, cô đột ngột rùng mình, vẻ mặt khôi phục mấy phần.
"Tiểu thư, phu nhân bệnh đã ổn định, nhưng còn cần quan sát mấy ngày, bệnh viện thúc giục nộp viện phí, cô xem nên trở về một chuyến đi. Hơn nữa, phu nhân tính khí càng ngày càng kém, tôi đã lớn tuổi như vậy . . . . . ."
"Trương mụ, " Tử Ca hít sâu một hơi, giọng nói vững vàng cắt đứt giọng nói ở đầu dây bên kia, "Hai năm qua khiến bà chịu nhiều uỷ khuất rồi, nhưng mẹ cháu nhìn thấy cháu tính khí càng không tốt, ảnh hưởng đến thân thể. Bà đã ở với mẹ cháu lâu như vậy có thể thích ứng được, bà thông cảm cho cháu một chút. Như vậy đi, cháu mỗi tháng sẽ cho bà thêm năm trăm khối, coi như là hậu tạ ."
"Ai nha, tiểu thư, cô xem, tôi không phải là ý này. . . . . ."
"Trương mụ, chớ nói nữa , cứ quyết định như vậy, ngày mai cháu sẽ trả tiền viện phí trước, cháu đang bận một số việc, mấy ngày nữa sẽ đến sau."
"Được, được rồi, cô ở đây chú ý giữ gìn thân thể."
Cúp điện thoại, Tử Ca lấy tay châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, mùi cay sộc lên mũi, "Ho khan một cái ho khan. . . . . . Ho khan một cái ho khan. . . . . ."
Ho khan một chút, ho khan đến khóe mắt đều có nước , "A. . . . . . Ngay cả khói cũng khi dễ ta rồi. . . . . ."