Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 06

Tác giả: Mộ Vân Già

Tôi Muốn Công Việc Này
"Đợi chút!"
Không để ý tới ánh mắt mọi người nhìn cô, Hạ Tử Ca cuống quít đứng lên ra bên ngoài đuổi theo. Câu nó đó của anh là quyền tối cao, nếu như anh nói không thích hợp, cô một chút cơ hội cũng không có.
Cửa thang máy đóng lại, cũng như ánh mắt hờ hững không thèm nhìn cô
Ánh mắt đó, côi cô như là không khí, không một chút hứng thú
"Ai da, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì."
Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Chương Tiểu Hiền liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, toả ra khí chất đầy mê hoặc, nếu như không phải hiểu quá rõ về anh, thì Chương Tiểu Hiền cũng quỳ gối dưới chân anh lâu rồi
"Thương hương tiếc ngọc?" Mộ Diễn cười lạnh một tiếng, cúi đầu liếc một cái, "Cô cho rằng tôi là Lữ Phương sao, chỉ cần là con gái ai cũng đều có thể thương tiếc?"
"Anh. . . . ."
"Phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, chẳng qua là bước chân vào cái thùng nhuộm, còn muốn mình trong sạch, không khỏi buồn cười." Khạc ra lời nói lạnh nhạt, Chương Tiểu Hiền liền im lặng.
Không biết đúng hay sai, chẳng qua là bất đồng quan điểm, như thế mà thôi.
Đứng ở thang máy bên ngoài, Tử Ca lo lắng nhìn con số không ngừng kéo lên, muốn xác nhận xem sẽ dừng ở tầng nào, chung quanh xì xào bàn tán cũng không lọt vào lỗ tai của cô, cô đang nóng lòng, thì một giọng trầm ấm vang lên.
"Hạ tiểu thư, tầng 15."
Tử Ca nghiêng người, liền thấy quản lý Liêu Tuấn Vĩnh mỉm cười nhìn Cô. Tử Ca sửng sốt một chút, mặc dù không hiểu anh tại sao lại báo cho mình, nhưng là tin tức này đối với cô mà nói, thật rất cần.
"Cám ơn." Nói xong, Tử Ca xoay người bước nhanh về phía cầu thang.
Liêu Tuấn Vĩnh thật muốn xem chuyện vui
"Mộ tổng đã nói, Cô không thích hợp." Đột nhiên một giọng nói cất lên, Liêu Tuấn Vĩnh trên mặt tươi cười từ từ trở nên khinh thường.
"Thường quản lý, vẫn chưa có ý kiến chính xác, cô cho rằng nói gì cũng được sao?" Nói xong, Liêu tuấn vĩnh xoay người tránh ra.
Để lại Thường Minh Tụ tức giận ngút trời, dáng vẻ như đang ghen tỵ.
Đáng ૮ɦếƭ, coi như cô có được trúng tuyển, tôi cũng sẽ không để cho cô có ngày nào được yên!
Tử Ca leo lên tầng 15 thời điểm này cả người cơ hồ mệt lả, trên trán lưu lại những giọt mồ hôi, giày cao gót cầm ở trong tay, cặp mắt lo lắng nhìn về phía phòng Tổng giám đốc, liều lĩnh xông tới.
"Có thể, thao tác theo ý nghĩ của anh, trong vòng ba ngày tôi thấy hiệu quả. . . . . ." Mộ Diễn điện thoại trong tay vẫn chưa nói hết, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.
Chương Tiểu Hiền bất đắc dĩ buông tay, ý là cô ngăn cản không kịp. Mộ Diễn khẽ gật đầu, ý bảo cô lui ra. Chương Tiểu hiền thức thời đóng cửa lui ra ngoài, phòng làm việc lớn như vậy còn xót lại hai người là Tử Ca cùng Mộ Diễn .
Cả phòng làm việc bố cục đơn giản, điểm sáng duy nhất là cái cửa sổ thiết kế theo phong cách phương Tây, kèm theo mấy cái ghế salon bọc da báo để sát vào một bên, đơn giản tạo thành một phòng tiếp khách . Cả khu làm việc bày biện như vậy làm cho người ta thấy rất phù hợp với phong cách của Mộ Diễn .
Mộ Diễn còn chưa nghe điện thoại xong, Tử Ca cúi đầu quan sát mình một thân chật vật có chút khổ không thể tả, vì sao mỗi lần cô ở trước mặt của anh lúc nào cũng bày ra bộ dáng hốt hoảng, nhếch nhác
Cúp điện thoại, Mộ Diễn từ trên ghế xoay đứng lên, thân hình cao lớn từng bước từng bước chậm rãi đến gần Tử Ca, cái loại ép bức đó làm cho Tử Ca không nhịn được lui về phía sau, cho đến khi sống lưng chạm trên vách tường, không thể lui được nữa.
Anh bình tĩnh ưu nhã tựa như đang trêu đùa một con thỏ, Tử Ca cực hận loại cảm giác yếu thế , nhưng bây giờ phải nhìn, cô không có bất kỳ biện pháp gì thay đổi không khí hiện tại.
Giữa hai người khoảng cách gần đến nỗi không thể gần hơn nữa, Tử Ca ngẩng đầu lên, tránh khỏi hô hấp của mình trực tiếp ᴆụng chạm đến vạt áo của anh, cô cẩn thận hô hấp, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Mộ Diễn khóe miệng câu khởi cười, hài lòng với phản ứng của cô, phảng phất tất cả đều bị hắn nắm trong bàn tay, ngón tay của hắn nhẹ nhàng đặt trước иgự¢ cô, dán lên da thịt của cô nhẹ nhàng xoay tròn, cảm giác tê dại lại ngứa ngáy, khiến thân thể Tử Ca khẽ run một cái.
Mộ Diễn thưởng thức phản ứng của cô gái trước mắt, không nhanh không chậm trêu chọc, trầm mặc tính toán. Tử Ca thiếu kiên nhẫn, hít một hơi thật sâu, cô cố làm trấn tĩnh nhìn về phía Mộ Diễn, "Mộ thiếu, tôi quả thật cần công việc này, hơn nữa, tôi cho là tôi có thể đảm nhiệm nó."
Ánh mắt của cô trong suốt , anh chưa từng thấy ánh mắt nghiêm túc này , Mộ Diễn ánh mắt trầm xuống, bộ dáng như vậy của cô khiến nội tâm của anh trở nên tồi tệ, muốn liều lĩnh xé bỏ toàn bộ.
"Tại sao tôi phải tin tương cô có thể đảm nhiệm nó?"
Thanh âm của anh rất lạnh rất nhạt, rất vô tình. Nhưng ngón tay mang theo nhiệt của anh chậm rãi dao động trên cổ Tử Ca , khiến cô không thể nói được, ngón tay thon dài dọc theo da thịt trượt xuống, không có bất kỳ trở ngại nào dò vào bên trong áo lót, nắm được một quả anh đào trước иgự¢ cô.
"Anh . . . . ." Tử Ca thất thanh thét chói tai, đang định khạc ra vài chữ lại phải bị anh khống chế không nói nên lời.
Mộ Diễn động tác nhẹ nhàng, thân thể anh hơi cúi, miệng dán vào tai Tử Ca , nhẹ giọng cảnh cáo, "Đừng lên tiếng, tôi không ngại để cho mọi người ở bên ngoài nghe được đâu. . . . . . Dĩ nhiên, nếu như cô cũng không để ý. . . . . ."
Khóe miệng của anh lại dính vào người cô giễu cợt cười, ngón tay thon dài ở иgự¢ của cô làm loạn, nhẹ vuốt ve, Tử Ca bị anh trêu chọc hai chân vô lực, bàn tay bắt được cánh tay của anh đang di chuyển trên người mình, cắn chặt môi im miệng không muốn phát ra âm thanh khác.
"Thế nào, rất hưởng thụ?" Ngón tay dùng lực, quả anh đào trước иgự¢ bị hai ngón tay của anh hung hăng kẹp lại, Tử Ca sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, cơ hồ muốn cắn ra máu.
"Cô phải biết, sẽ không ai cứu cô, đồng nghiệp sẽ tìm cách tránh xa cô, nếu không ai cho cô điều kiện, như vậy cô sẽ làm sao bây giờ?" Mộ Diễn buông tay ra, thần sắc trong nháy mắt lạnh nhạt, "Nếu như không thể tự cứu mình, không ai cứu được cô."
Sắc mặt Tử Ca lần lượt thay đổi, thì ra là, anh không phải là muốn sàm sỡ cô, anh chẳng qua là đang thử dò xét cô, đối với loại tình huốnng này sẽ xử lý ra sao.
"Cô đi ra ngoài đi, Mộ thị cũng không sẽ không chiếu cố cho những người vô dụng, Liêu quản lý sẽ an bài cho cô, về phần cô có trình độ như thế nào, còn tuỳ thuộc vào bản thân."
Tử Ca cả người mệt lả dọc theo vách tường trợt xuống, đôi môi nhẹ nói ra một câu không phục, "Tôi không phải là người vô dụng, nếu như anh để cho tôi thử. . . . . ."
"Đợi đã, anh nói. . . . . . Anh nói là. . . . . . Tôi có thể?"
Phí Cho Đêm Đầu Tiên
Đứng ở sát bên cửa sổ, Liêu Tuấn Vĩnh khẽ đẩy mắt kính, quay đầu lại hài hước nhìn về phía bàn làm việc của Mộ Diễn, "Cô ấy không phải là món ăn của anh"
"Có ích là tốt rồi. Để cho Tiểu Hiền bổ túc cho cô ta rồi đem thả vào bộ phận giao tiếp."
"Ô? Khó có người khiến anh đối đãi tốt như vậy. Thế nào, sợ Thường Minh Tụ ăn cô ấy phải không?" Liêu Tuấn Vĩnh cười khẽ, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Mộ Diễn.
" Vạn Chung cũng coi trọng mảnh đất kia." Nhẹ nhàng nhéo mi, Mộ Diễn con ngươi lạnh nhạt bắn ra bốn phía, "Chung Nham muốn, tôi cũng muốn, thử nói xem, tôi có bao nhiêu phần thắng?"
Chung Nham là bạn thuở ấu thơ của con gái Hạ Xương Nguyên . Cái thân phận này, thật đáng giá. Liêu Tuấn Vĩnh nhẹ nhàng cười một cái, "Anh đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn thâm độc nào để có được cái mình muốn."
"Không, tôi là thương nhân chỉ làm chuyện liên quan đến thương nhân." Mộ Diễn cười, trong tay cầm một tấm chi phiếu, nét 乃út rồng bay phượng múa viết ba chữ "Đêm đầu tiên"
"Mộ thiếu, đêm hôm đó, ngài cảm thấy như thế nào? Phải nói, tư vị của ngài khiến tôi rất hài lòng, đáng tiếc chính là, ăn uống no đủ rồi liền phủi ௱ôЛƓ đi đúng thật quá đáng tiếc, đây là trả lại cho anh, tôi không nghĩ đêm đầu tiên lại trị giá nhiều như vậy."
Cô gái này rất phách lối, lại dám chê bai năng lực của anh, anh rất mong đợi, nhìn xem cô có thể tiếp tục càn rỡ tới mức nào.
Mấy ngày ngắn ngủn, cả tập đoàn Mộ thị nội bộ truyền đi một tin, vũ nữ CK danh chính ngôn thuận bước vào Mộ thị dưới sự đồng ý của tổng giám đốc
"Cô chính là Hạ Tử Ca, vũ nữ CK ."
"Dáng dấp cũng yêu kiều đấy chứ, tổng giám đốc khẩu vị thật nặng, các đương kim tiểu thư đều không muốn lại thích cô ta!"
Hạ Tử Ca đang mang theo đống văn kiện Chương Tiểu Hiền nhờ đi photo, tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm, trên mặt hứng thú nhìn Hạ Tử Ca một cái.
Mấy ngày nay ở Mộ thị lời ra tiếng vào không ít, mọi người đều đem cô ra bàn tán mua vui. Chương Tiểu Hiền rất bội phục cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, cũng không từng thấy trên mặt cô tỏ vẻ bất mãn hay tức giận, một mạch bình tĩnh cùng lạnh nhạt.
"Cô chịu đựng rất giỏi nha" Không chịu được Chương Tiểu Hiền cười hỏi
"Tôi còn có nhiều chuyện phải làm, tính toán mấy chuyện đó làm gì, dù sao cũng không có rơi một miếng thịt nào." Cô - Hạ Tử Ca đã quen với những lời nói này. Ở Ck, hạng người gì cô cũng đã thấy qua, nếu như không như thế, thì làm sao sống nổi.
"Vô luận như thế nào cô cũng không thể sánh với Thường quản lý, ít ra cô không biết dùng những thủ đoạn hạ lưu ."
"Không cần so sánh tôi với cô ta, cô ta cũng chỉ là tiểu thư bước ra từ hộp đêm, nên không thể là Quan Âm Bồ Tát được."
"Đúng, không thể so sánh."
"Này, nghe nói ở hộp đêm đều phải trải qua chuyện đó cùng đàn ông, không tránh được."
"Chuyện gì kia?"
"Ghét, không nên nói ra ngoài, đương nhiên là lấy lòng đàn ông đó. . . . . ."
"Ai nha, cô thiệt là. . . . . ."
Phốc. . . . . . Đang định ấn nút máy in Chương Tiểu Hiền tay run lên.
"Chương tiểu thư, Mộ thị tôn trọng ngôn luận tự do, thỉnh thoảng cũng có thể nói một câu, có đúng hay không?" Hạ Tử Ca xinh đẹp cười một cái, ngón tay thon dài đặt lên môi.
Thỉnh thoảng phản kích, có thể giúp con người ta khỏe mạnh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc