"Tiêu Trung Kiếm, tôi hận anh."
Vẻ mặt Tiêu Trung Kiếm chấn động, sau đó lại càng thêm âm u, đôi mắt màu đen tóe ra ánh lửa hừng hực, dường như đã mất đi tất cả tình cảm, chỉ còn vô tình lạnh như băng.
"Thế sao? Nếu tôi không thể làm cho em yêu tôi thì cứ hận tôi đi."
Anh тһô Ьạᴏ xoay thân thể cô quay lưng lại với mình, áp sát cô vào tường, một tay kéo ҨЦầЛ ŁóŤ của cô xuống. Sau đó nắm lấy cái eo mảnh khảnh, mạnh mẽ đem toàn bộ Dụς ∀ọηg đã cứng rắn của mình đâm sâu vào đóa hoa khô khốc chưa động tình. . . . . .
"A!" Tiếng thét đau đớn mắc lại giữa cổ họng, Kiều Kiều muốn kêu cũng không kêu nổi. Chỉ biết há hốc miệng, cảm giác đau quá mãnh liệt khiến cô ưỡn người ra phía sau.
Vì muốn trừng phạt, vì muốn trả thù, vì ham muốn khát vọng, vì sự đè nén lâu ngày không thể chịu đựng thêm nữa, Tiêu Trung Kiếm тһô Ьạᴏ xâm nhập hoàn toàn, dường như muốn vùi sâu mình vào trong thân thể ngọt ngào của cô, không bao giờ tách ra.
Nhưng chính điều đó lại làm cho sai lầm này không có cách nào vãn hồi.
Tiêu Trung Kiếm biết mình đã phá hủy tất cả những gì hai người đã có. Thời điểm cô kêu đau thành tiếng, anh cũng cảm thấy tim mình bị đâm đến đau đớn.
Nhưng khoái cảm ấm áp chặt chẽ vây quanh khiến anh cho không còn giữ vững được tỉnh táo, dục hỏa khắp người rất cần thân thể ngọt ngào của cô dập tắt. Tiêu Trung Kiếm không thể rời đi, chỉ có thể tiếp tục mắc thêm sai lầm.
Đã không thể dừng lại. . . . . . Tiêu Trung Kiếm chỉ dựa vào bản năng mà không ngừng luật động.
"Tôi. . . . . . Hận anh. . . . . . A. . . . . ." Theo từng động tác xâm nhập của anh, Kiều Kiều không nói nổi được một câu hoàn chỉnh.
Cánh hoa mềm mại giống như muốn bảo vệ chủ nhân mà kháng cự tất cả ngoại lực muốn xâm phạm, nhưng sự đưa đẩy thít chặt này lại mang đến cho Tiêu Trung Kiếm một cảm giác mất hồn trước nay chưa từng có, làm anh muốn ngừng mà không được. Mật hoa ấm áp đặc dính giữa phân thân Dụς ∀ọηg của anh khi ma sát với hoa kính chặt chẽ mà phát ra âm thanh dâm đãng mập mờ.
"A. . . . . . A. . . . . ." Kiều Kiều nắm chặt tay chống trước bức tường, lần đầu đau đớn mà không có cách nào giãy giụa, cô chỉ có thể bật ra những tiếng ՐêՈ Րỉ đứt quãng, tiết lộ ra ở trong thống khổ lại mang theo một chút khoái cảm.
Dụς ∀ọηg thân thể thôi thúc Tiêu Trung Kiếm biến thân thành dã thú cuồng loạn với ham muốn chiếm đoạt mạnh mẽ. Mỗi một lần động thân là một lần đâm đến tận cùng, ra sức ma sát vào trong hoa tâm, bức ra ngọn lửa tình dục chôn sâu ở trong thân thể cô.
"Ở. . . . . . ngoài. . . . . ." Kiều Kiều không nhịn được rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà, thân thể kiều mỵ bị chiếm đoạt không ngừng đung đưa.
"Em muốn tôi bắn ở bên ngoài sao?"
Kiều Kiều nâng mặt lên quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt như đóa hoa xinh đẹp bị tàn phá không thương tiếc, nhưng như thế lại càng làm ham muốn chiếm đoạt của Tiêu Trung Kiếm tăng thêm.
"Anh không thể bắn ở bên trong."
"Mặt."
"Cái gì?"
"Em muốn tôi bắn lên mặt hay ở bên trong?"
Lựa chọn khó như vậy sao cô có thể đưa ra quyết định, đối với cô thì lựa chọn thế nào cũng đều là một loại nhục nhã.
"Dù tôi khống chế tốt cũng không chờ được quá lâu đâu." Tiêu Trung Kiếm tăng thêm tốc độ luật động, chứng tỏ anh cũng sắp đạt tới cao trào.
Hông của anh lay động nhanh hơn, thân thể của Kiều Kiều lắc lư càng thêm dữ dội, làm cô không thể suy nghĩ được gì.
"A. . . . . . Không . . . . . ."
Trong khi cô vẫn còn chần chừ, người đàn ông phía sau vừa không ngừng kéo ra đưa vào vừa nói: "Tôi muốn bắn. . . . . ."
"Không!" Cô kêu to.
Kiều Kiều nhắm chặt mắt lại chờ đợi, nhưng Tiêu Trung Kiếm lại dùng sức ôm lấy hông của cô, kéo cả người cô ngồi xuống đùi anh.
Khi Kiều Kiều phát giác được anh muốn làm gì, giùng giằng muốn né ra thì đã không còn kịp nữa.
"Tôi không muốn. . . . . . A. . . . . ."
Đem Dụς ∀ọηg sắp bộc phát đâm thật mạnh vào trong hoa tâm non nớt của cô một lần cuối, anh hoàn toàn buông thả bản thân. . . . . .
Sau khi Tiêu Trung Kiếm khôi phục lại lý trí, anh vội vàng buông cô ra. Cả người Kiều Kiều mềm nhũn trượt xuống đất, cô vòng tay ôm lấy mình. Toàn thân giống như vừa bị mưa to gió lớn quét qua, muốn động cũng không động được.
"Anh thật quá đáng." Cô nghẹn ngào nói nhỏ .
Tiêu Trung Kiếm nhìn giữa bắp đùi trắng như tuyết của cô chậm rãi chảy ra một hỗn hợp chất lỏng trắng ᴆục hòa lẫn với máu, hình ảnh đó quá chói mắt, quá kinh động.
Anh sững người lùi lại vài bước, Kiều Kiều cố gắng kéo chiếc chăn mỏng đắp lên thân thể, quay lưng về phía anh. Trên đó còn có những dấu hôn tím xanh, anh biết đó là do mình tạo ra, mà vừa rồi anh như cầm thú hung hãn mất khống chế xâm chiếm cô.
Vết máu trong sạch của cô không ngừng giễu cợt ghen tỵ ảo tưởng cùng suy nghĩ tự cho là đúng của anh, cô hoàn toàn không giống như anh nghĩ. Cô vẫn luôn thuần khiết không tỳ vết, cũng không phải loại phụ nữ hạ tiện dâm đãng.
"Rốt cuộc tôi đã làm cái gì?" Tiêu Trung Kiếm tự mình lẩm bẩm, không có cách nào thừa nhận được hành động của bản thân, lảo đảo xoay người chạy đi, ánh mắt chất chứa kinh hoảng cùng bàng hoàng và thật nhiều. . . . . . hối tiếc!
Anh có thể lấy tư cách gì mà đối mặt với cô nữa đây?
"Lão Đại sao thế?"
"Chắc là đang ngồi nghỉ!"
Đám người ở trước phòng làm việc nhìn nhau nghi hoặc, sau đó lại nhìn Tiêu Trung Kiếm đang ngồi bất động trên ghế, vẻ mặt mất hồn.
Khoảng mấy giờ sau.
"Lão Đại sao rồi?"
"Ngồi lâu như thế mà không động đậy, có lẽ là đang ngủ gật."
Khi a Lê trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Tiêu Trung Kiếm, cũng thoáng giật mình.
"Lão Đại?" Anh ta vươn tay bắt lấy bả vai Tiêu Trung Kiếm, ra sức lắc lắc.
"Ấy! Anh Lê! Đừng đừng!"
Bình thường nếu lão Đại chưa cho phép thì không được tùy tiện ᴆụng chạm vào người anh ấy, trái lệnh hậu quả khó lường nha!
Ai cũng há hốc mồm lo sợ, mà chờ mãi cũng không thấy có gì xảy ra.
Bị lắc qua lắc lại thật lâu mà Tiêu Trung Kiếm vẫn giữ nguyên một vẻ mặt vô hồn, không hề có phản ứng.
"Sao thế nhỉ?"
"Thảm rồi, ba hồn bảy vía của lão Đại nhất định đã bay đi mất một cái rồi." A Lê lớn tiếng hô to.
Mọi người trợn mắt kinh ngạc.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Cả đám người liếc mắt nhìn nhau không biết phải làm thế nào.
Đang lúc mọi người không biết phải làm sao thì một người đàn ông trung niên đột nhiên bị đẩy tới.
"Anh Lê, có đạo sĩ ở đây này."
A lê ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng run rẩy kia, trong đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh sáng thâm sâu khó lường.
"Ông là đạo sĩ?"
"Phải."
"Vậy thì tốt quá." A lê vỗ tay nói.
"Hả? Là sao?"
"Thu hồn đi."
Kỳ lạ? Sao sáng sớm đã nghe thấy tiếng chuông rung lắc liên hồi như đạo sĩ đang làm phép thế?
Kiều Kiều tò mò muốn ngó đầu ra xem một chút, nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông đáng giận kia thì lại thôi.
Không ngờ anh lạ có thể đối xử với cô тһô Ьạᴏ như vậy, đau đớn thống khổ không nói, nhưng nếu hại cô mang thai thì phải làm sao?
Cho nên tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng được.
Nguyên tắc này nhất định phải giữ vững, nếu không về sau chắc chắn sẽ bị anh bò lên đầu.
Ra quyết định xong, Kiều Kiều đè xuống lòng hiếu kỳ, không đi ra ngoài xem nữa.
Ít nhất. . . . . . cũng phải để anh chịu chút trừng phạt mới được. Kiều Kiều thầm nghĩ.
Cô quay lại phòng ngủ, trùm chăn lên, không muốn nghe tiếng chuông phiền lòng kia thêm .
Tiếng chuông kêu liên tục hai ngày thì dừng lại, sau đó lại có giọng của cha xứ đọc Thánh kinh.
Rốt cuộc là thế nào? Bắt quỷ sao? Hết mời đạo sĩ lại đến cha xứ? Chẳng lẽ. . . . . . sắp tới sẽ mời hòa thượng tới niệm kinh?!
Hay là đi qua xem anh một chút?
Khi Kiều Kiều còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Là anh sao?
Kiều Kiều vui vẻ nhảy xuống giường, giầy cũng không kịp xỏ, vọt nhanh ra tới cửa, "Rốt cuộc cũng tới . . . . . ."
"Kiều Kiều."
Cô trợn to mắt nhìn người ba với khuôn mặt đầy sám hối của mình, giật mình lùi lại mấy bước. Cô kinh ngạc không chỉ vì ông ta, mà còn vì cả sự xuất hiện của người phụ nữ cùng đứa trẻ đứng sau lưng ông ta kia.
Là người đàn bà ác độc - mẹ kế của cô.
"Các người tới đây làm gì?" Giọng nói lạnh như băng nói lên lửa giận bừng bừng trong lòng Kiều Kiều.
"Ba mẹ tới đây để quỳ xuống tạ lỗi với con."
"Tôi không cần."
"Nếu không làm như vậy, người đàn ông gọi là Tiêu Trung Kiếm kia sẽ không buông tha cho ba mẹ. Cậu ta muốn ba mẹ phải xin lỗi vì đã làm con bị tổn thương." Nói xong, cả ba người cùng nhau quỳ xuống .
Là anh? Cả người Kiều Kiều cứng ngắc, cảm thấy trời đất đảo lộn.
Trời ạ! Cô đang làm cái gì đây?
Lần đầu tiên thấy bà mẹ kế chật vật hèn mọn như vậy cô rất hả dạ, nhưng nhìn em trai của mình cô lại thấy không đành lòng.
"Chỉ cần nói xin lỗi là được rồi, mấy người tự sống cho tốt, về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì."
"Nhưng cậu Tiêu Trung Kiếm kia. . . . . ."
"Anh ấy sẽ không gây khó dễ cho các người nữa."
"Cám ơn."
Khi ba người bọn họ đứng lên chuẩn bị rời đi, Kiều Kiều nhìn bà mẹ kế rồi nói: "Nếu bà không chăm sóc ba cùng em trai thật tốt, tôi sẽ tìm bà tính sổ."
"Tôi biết."
Nhìn thấy người ba, người được coi là thân nhân trên đời này của cô rời khỏi cuộc sống của mình, cô chẳng hề có cảm giác tiếc nuối nào, ngược lại còn cảm thấy đây là một loại giải thoát.
Ấm ức trong lòng nhiều năm qua đã được giải tỏa, nhưng Kiều Kiều không cảm thấy nhẹ lòng hơn, mà còn từ từ sinh ra một loại cảm xúc khác. Hình bóng của một người đã dần dần xâm chiếm, lấp đầy trái tim cô.
Tiêu Trung Kiếm!
"Cầu xin Thượng Đế hãy cứu giúp người anh em Tiêu Trung Kiếm của chúng con. . . . . ."
Lời tụng xua đuổi ma quỷ của cha xứ còn chưa nói hết, bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân chạy dồn dập, cha xứ thoáng kinh ngạc.
Không thể nào? Ác ma bây giờ đều đi giày cao gót sao?
Cha xứ định thần lại nhìn, hóa ra là một cô gái đi giày cao gót chạy lướt qua mọi người, một đường tới thẳng trước mặt Tiêu Trung Kiếm.
Kiều Kiều nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của anh, không khỏi giật mình.
"Sao bộ dạng của anh lại thế này?" Kiều Kiều cả kinh kêu lên.
"Là tại cô hại hết đấy, sao cô có thể vô lương tâm đến vậy, làm lão Đại của chúng tôi bị tổn thương?"
"Đúng đấy! Nhớ ngày đó vì cô mà lão Đại còn phi xe đến tận Cao Hùng xả giận giúp cô.
Anh ấy còn nói chỉ cần kẻ ăn Hi*p cô còn sống trên thế giới này, thì nhất định không thể thoát được khỏi tay anh ấy. Bây giờ có thể kiếm đâu ra được người đàn ông hiếm có như vậy nữa chứ? Chỉ có lão Đại của chúng tôi mà thôi."
Nói xong, tất cả mọi người cùng đồng loạt gật đầu một cái, sau đó toàn bộ ánh mắt bất mãn của bọn họ đều bắn thẳng đến người Kiều Kiều. Dường như đang ám chỉ cô là người phụ nữ không tim không phổi, không hiểu được lão Đại của bọn họ đối xử với cô tốt như thế nào.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão Đại đối xử tốt với một cô gái, ngay cả cô gái mối tình đầu gì gì đó kia cũng không tới mức này. Vậy mà cô lại hại lão Đại tan hồn lạc phách, đến bây giờ chỉ còn là cái xác không hồn.
Quả nhiên là một trong mười đại ác nhân của Ác Nhân cốc mà.