Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi - Chương 06

Tác giả: Tứ Nguyệt

Hắc hắc! Hôm nay hóa thân thành nhân viên bưu tá. Tiêu Trung Kiếm vui vẻ cúi đầu nhìn bộ trang phục trên người mình.
Phải công nhận a Lê thật lợi hại, có thể giúp anh tìm được bộ chế phục vừa người như thế này.
Chỉ có điều. . . . . . Liệu cô gái kia nhìn nhân vật nhân viên bưu tá có thể động lòng hay không đây?
Vừa đi vừa tự hỏi cũng gần đến nơi, từ xa đã thấy trước cửa nhà Kiều Kiều có chút ồn ào, Tiêu Trung Kiếm tiến lại gần hơn mới thấy tiểu yêu nữ nhà anh đang bị một người đàn ông trung niên lôi lôi kéo kéo!
"Cùng ba đi về."
"Tôi không muốn."
"Con! Con muốn khiến ba tức ૮ɦếƭ hả?"
"Dù sao ông tức ૮ɦếƭ cũng không lo không có ai chuẩn bị hậu sự cho ông. Không phải ở nhà ông đã có một bà vợ dịu dàng cùng đứa con ngoan ngoãn giỏi giang rồi sao?"
"Nghiệt nữ!"
Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, trước mắt thoáng qua một bóng đen, ngay sau đó cô cảm thấy má phải của mình đau rát.
"Á!" Bàn tay to lớn lôi kéo hất cả người cô ra ngoài, Kiều Kiều ngã nhào xuống đống bùn đất lạnh như băng trước cửa. Trời vừa mưa to nên người cô nhanh chóng dính đầy bùn, dáng vẻ vô cùng chật vật.
"Hôm nay có phải đánh ૮ɦếƭ mày cũng phải đem thi thể của mày về nhà." Người đàn ông trung niên hung tợn giơ tay lên cao, nhưng không còn cơ hội hạ xuống nữa, bởi vì nó đã bị một bàn tay khác vặn lại, lực đạo lớn đến mức khiến cho người đàn ông kia đau mà oằn người xuống đất.
"Đau quá!" Đồ Thượng Ngôn đau đớn nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục nhân viên bưu tá trước mắt, muốn mở miệng mắng to nhưng lại bị vẻ mặt toát ra sát khí lạnh lẽo của anh làm cho khi*p sợ, á khẩu không nói được gì.
Thật là đáng sợ, anh ta chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cái ૮ɦếƭ đang tới gần rồi.
"Cô gái này là người ông có thể tùy tiện đánh sao?" Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nói.
"Á á á!"
Đồ Thượng Ngôn đột nhiên gào khóc, đó là bởi Tiêu Trung Kiếm tăng thêm lực vặn tay. Ngọn lửa tức giận làm cho anh có xúc động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tên đàn ông đã đánh Kiều Kiều này, cái tay của ông ta cũng bẻ gãy luôn đi.
Tiếng gào thét như heo bị mổ không ngừng vang lên, Đồ Thượng Ngôn muốn giãy ra nhưng lại không đủ sức lực. Người đàn ông trẻ tuổi này biết phải lợi dụng huyệt đạo nào để làm cho đối thủ không thể nhúc nhích.
"Kiều Kiều, con mau kêu người đàn ông này thả ba ra đi, ba chỉ là quan tâm con thôi mà. . . . . ."
"Ba??" Tiêu Trung Kiếm nhướng mày, ngay sau đó lửa giận còn bùng cháy hơn, bàn tay càng thêm dùng sức, "Con gái cũng đã ngã xuống như vậy mà còn hung hãn định đánh thêm. Bây giờ tôi thay mặt những đứa nhỏ đáng thương trên thế giới bị ba hành hung trừng phạt ông."

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Lời vừa dứt, tiếng heo bị chọc tiết càng thêm thảm thiết.
"Tiêu Trung Kiếm, anh thả ông ta ra."
"Cái gì? Ông ta vừa đánh em đấy, tôi phải bẻ gãy cái tay này." Tiêu Trung Kiếm tàn nhẫn nói.
"Thả ra." Kiều Kiều bình tĩnh nhắc lại, trên mặt còn in năm dấu ngón tay thật rõ ràng thật chói mắt.
Tiêu Trung Kiếm hoàn toàn không muốn bỏ qua đơn giản như vậy, nhưng thấy ánh mắt thống khổ cũng cầu khẩn của cô, anh lại không đành lòng, cuối cùng phải miễn cưỡng buông tay.
"Cút! Hiện tại Kiều Kiều có tôi bảo vệ, nếu để tôi thấy ông xuất hiện một lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua như lần này đâu."
Đồ Thượng Ngôn nhìn con gái của mình, "Kiều Kiều, con khiến ba quá thất vọng, không ngờ con lại cùng một nhân viên đưa thư ở chung một chỗ. . . . . ."
"Ông thử nói tiếp xem." Vẻ mặt Tiêu Trung Kiếm hung tợn đe dọa
"Con. . . . . ."
Đồ Thượng Ngôn còn muốn nói nữa, Kiều Kiều vững vàng đi đến bên cạnh Tiêu Trung Kiếm, nắm chặt lấy tay anh, kiên định nói: "Tôi đã trưởng thành, sẽ không còn ngoan ngoãn để mặc ông đánh mắng nữa đâu. Người đàn ông này sẽ bảo vệ tôi cả đời, anh ấy thương tôi, yêu tôi, không giống như ông; cho nên tôi hi vọng về sau ông đừng tìm đến tôi nữa. Vào cái ngày mà mẹ tôi ૮ɦếƭ, tôi cũng không còn ba nữa rồi."
"Thứ con gái bất hiếu này. . . . . ."
Kiều Kiều kéo Tiêu Trung Kiếm đi vào trong nhà, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại, ngăn hết tiếng la hét chửi mắng ở bên ngoài.
Kiều Kiều mệt mỏi mất hết sức lực, toàn thân mềm nhũn, Tiêu Trung Kiếm vội vàng ôm lấy cô, giữ cô chặt chẽ ở trong иgự¢ mình.
Tuy còn mang đầy một bụng tức giận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn cùng bên má phải sưng đỏ của Kiều Kiều, anh nhất thời cảm thấy trái tim mình bị đâm bởi hàng ngàn cây kim sắc nhọn.
Bế cô đặt trên ghế sa lon, anh lẳng lặng đi đến phòng tắm thấm ướt khăn bông, sau đó trở lại, dịu dàng lau đi bùn đất dính trên tay chân Kiều Kiều.
Ai cũng không nói gì, chỉ hành động lặng lẽ, Kiều Kiều cũng ngoan ngoãn để cho anh lau chùi. Ngay cả khi anh cầm bộ quần áo sạch sẽ ra thay giúp cô, cô cũng không kháng nghị.
Sau khi xử lý xong xuôi, chỉ còn lại bên má sưng đỏ, Tiêu Trung Kiếm cầm chiếc khăn có bọc mấy viên đá lạnh chườm lên mặt cô, thấp giọng nói: "Chườm như vậy sẽ bớt sưng, chứ để nó sưng trông xấu lắm đấy."
Kiều Kiều giương mắt, dường như lúc này mới nhận ra sự có mặt của anh, "Tiêu Trung Kiếm."
"Tôi ở đây."
Đúng rồi! Anh ở chỗ này, ở ngay trước mắt cô.
"Anh nói muốn tôi đem hạnh phúc đền cho anh, vậy anh sẽ khiến tôi phải sống bất hạnh sao?"
Tiêu Trung Kiếm nhìn cô chăm chú, có chút kinh ngạc khi phát hiện ra một mặt yếu đuối của cô, khác hẳn với dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày, hình ảnh này lại càng khiến nội tâm anh rung động.
Sao cô có thể yếu ớt đến vậy? Để cho anh vì cô mà trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, cảm xúc sôi trào. Nhưng anh tuyệt đối phải trấn định, bởi vì hiện tại thứ cô cần nhất chính là một chỗ dựa vững chắc.
Anh vươn tay kéo cô vào trong иgự¢, ôm thật chặt, giống như muốn truyền thêm sức mạnh cho cô.
"Mẹ tôi ૮ɦếƭ là vì ông ta, nếu như không phải ông ta phản bội, ở bên ngoài có tình nhân thì mẹ tôi cũng sẽ không tự sát. Khi để tang còn chưa tới trăm ngày, ông ta đã dẫn ả hồ ly tinh đó về nhà, còn nói là vì sợ tôi không có ai chăm sóc mới muốn tìm một người mẹ cho tôi. Nhưng tôi không muốn, không phải mẹ kế trong truyện cổ tích đều ngược đãi con chồng hay sao?"
"Bà ta ngược đãi em?" Tiêu Trung Kiếm có cảm giác nghẹn họng, vừa khó chịu tức giận lại vừa đau lòng.
"Bà ta mang tất cả hình cùng đồ đạc của mẹ ra đốt hết, tôi có khóc lóc ngăn cản thế nào cũng không được, tôi. . . . . ." Cô nghẹn ngào, "Tôi. . . . . . đã không còn nhớ rõ khuôn mặt mẹ như trông ra sao nữa. Tôi rất hận, đàn ông vô trách nhiệm chưa nói nhưng tại sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu phụ nữ?"
Lỗ mũi Tiêu Trung Kiếm ê ẩm: "Em ghét đàn ông vô trách nhiệm, cho nên mới phá chuyện giữa Tiểu Linh và tôi?"
"Thật ra thì ngay cả bạn trai của Tiểu Linh tôi cũng không quá tin tưởng, chẳng qua anh ta là bác sĩ có thu nhập cao, hơn nữa hai người họ yêu nhau cũng bảy năm rồi." Kiều Kiều thành thật nói.
Nghe được những lời này, Tiêu Trung Kiếm thấy lòng mình chợt nhẹ nhõm.
Hóa ra là vậy, anh còn tưởng rằng anh có chỗ nào không tốt, hại anh ấm ức thật lâu.
"Ba em là ba em, đàn ông tốt trên thế giới còn rất nhiều." Nói ví dụ như tôi đây! Tiêu Trung Kiếm ở trong lòng âm thầm phun thêm một câu, nhưng không dám nói ra miệng.
"Nói ví dụ như anh sao?"
Cô gái nhỏ trước mắt ngước lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hồng như mèo con, cứ thế nói ra suy nghĩ trong bụng anh..., Tiêu Trung Kiếm cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng lại không quá bất ngờ.
Vì cô luôn đặc biệt như vậy, không giống với những cô gái khác. Cô thông minh, bạo dạn, nếu không thì sao có thể khiến trái tim anh rung động một lần nữa?
"Nếu em cho là như vậy, tôi cũng không tiện từ chối." Anh tự nhận mình thật sự là một người đàn ông tốt, ít nhất anh cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu cô gái trước mắt này.
"Thật xin lỗi." Nói xong, cô lại vùi đầu mình vào иgự¢ anh, giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn chỉ cần chủ nhân thương yêu, "Tôi không nên phá ngang việc theo đuổi Tiểu Linh của anh. Tôi biết đàn ông rất khó quên đi mối tình đầu của mình, nhưng bởi vì thành kiến nhất thời mà tôi làm anh mất đi cơ hội có được tình yêu. Tôi xin lỗi."
"À. . . . . . không sao." Tiêu Trung Kiếm ợm ừ lấy lệ.
Từ đầu tới giờ anh vẫn lấy lý do cô có lỗi với anh mà đối phó cô, bắt cô phải dây dưa với mình, anh muốn cô phải quỳ xuống nói xin lỗi. Lúc này đã đạt được mục đích rồi, tuy rằng không phải quỳ nhưng nằm cũng miễn cưỡng tính là được đi!
Anh rất muốn vui vẻ mà không hiểu sao một chút cảm giác vui sướng cũng không có? Chỉ có thêm cảm giác đau lòng vì cô.
Lúc trước, khi đối mặt với Tiểu Linh anh không thấy cảm xúc của mình dao động quá nhiều, nhưng hiện giờ chỉ vừa ᴆụng phải Kiều Kiều một chút, nước mắt cùng sự tủi thân của cô đã khiến anh có xúc động muốn trở thành một bức tường vững chắc bảo vệ chặt chẽ cô ở phía sau, không để cô phải chịu bất kỳ uất ức hay tổn thương nào.
"Nếu lúc trước không phải do tôi, có lẽ bây giờ anh và Tiểu Linh. . . . . ."
"Tiểu Linh cũng không thực sự là mối tình đầu của tôi, chỉ là cô ấy trông giống mẹ tôi mà thôi."
"Mẹ anh?"
"Ừ!" Anh tựa cằm lên đầu cô, chậm rãi nhớ lại, "Mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, tôi luôn nhớ tới bà, còn tự nói với mình, sau này lớn lên nhất định phải tìm một cô gái giống mẹ, sau đó yêu thương cô ấy thật tốt, bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị thương tổn. Như vậy tôi có thể ở cùng mẹ cả đời rồi."
Kiều Kiều khẽ nhích người ra, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, "Anh nói vậy nghe thật đáng sợ."
Như thế có thể coi là loạn luân ấy nhỉ? Kiều Kiều nghĩ thầm trong bụng.
Nhìn gương mặt méo mó của cô, Tiêu Trung Kiếm biết cô gái nhỏ này lại bắt đầu suy diễn vớ vẩn. Anh không thích cô cách mình xa như vậy, liền vươn tay ôm cô lại gần.
"Nhưng bây giờ tôi không nghĩ như thế nữa."
"Bây giờ thì sao?"
"Tôi muốn tìm một người phụ nữ mà mình thực sự muốn ở chung cả đời, sau đó vĩnh viễn bảo vệ cô ấy."
Kiều Kiều đột nhiên có cảm giác muốn khóc, hơn nữa muốn ngăn cũng không ngăn được.
"Tại sao lại khóc?"
Cô không biết trả lời ra sao, bởi vì nước mắt không ngừng chảy ra, cái mũi cũng nghẹt lại, khiến cô phải vội vàng há miệng ra hô hấp, không có cách nào lên tiếng nói chuyện, mà chủ yếu là. . . . . . cô không biết nên mở miệng nói cái gì.
"Quỷ thích khóc." Tuy là nhẹ giọng trách cứ, nhưng anh vẫn dịu dàng hôn lên từng giọt nước mắt của cô.
Hành động ôn nhu đó lại càng khiến nước mắt cô chảy ra mãnh liệt hơn, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy vạt áo anh như đứa trẻ đang bám lấy mẹ.
"Tiêu Trung Kiếm, anh thật tốt!" Kiều Kiều nghẹn ngào nói.
"Đương nhiên rồi, em đem hạnh phúc đền cho tôi, với tư cách là người nắm giữ hạnh phúc của em, dĩ nhiên tôi phải bảo vệ em rồi." Nói xong, anh in trên trán cô một nụ hôn nhẹ, sau đó ôm gọn lấy cô, ở bên cô cho đến khi cô khóc mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, khí trời thật tốt, tuy rằng không có ánh nắng mặt trời, không khí có chút se lạnh, nhưng khung cảnh xám tro như vậy lại khiến cho Kiều Kiều có cảm giác thực lãng mạn.
Cô nhìn sandwich trong giỏ thức ăn, trong lòng suy nghĩ, may mà hôm qua có anh, nếu không mình đã bị hù ૮ɦếƭ rồi.
Đã thật lâu cô mới khóc một trận lớn đến vậy, dường như là chảy hết nước mắt uất ức tích tụ bao nhiêu năm. Nhưng như vậy cũng tốt, sau khi khóc xong lại có cảm giác được tái sinh sống lại một lần nữa.
Cho nên làm một ít sandwich cho anh ăn, cũng có thể bày tỏ phần nào lòng biết ơn của cô, thuận tiện chứng minh cô không phải loại phụ nữ “không có lương tâm” như anh vẫn nói.
Tuy rằng đã phá hủy một phần hạnh phúc rất nhỏ của anh, nhưng phá thì đã phá rồi, theo đạo lý cũng nên đền bù một chút. Lúc trước cô nói xấu anh cũng đâu có ít.
Mà cũng đâu thể trách cô được, ai bảo anh chuyên cho vay lãi suất cao. Mặc dù bề ngoài là công ty quản lý và cung cấp đường ống, nhưng vẫn là cho vay lãi suất cao nha! Nghe qua cũng đã mất điểm trong mắt người khác rồi. Ban đầu cũng vì thân phận của anh mà Tiểu Linh do dự, rồi lại không thể kháng cự được trước sự khí khái nam tính của anh. Cũng khó trách vì bạn trai của Tiểu Linh là một con mọt sách mềm yếu, kiểu đàn ông mạnh mẽ như Tiêu Trung Kiếm lại rất thu hút, ngay cả người không muốn dính dáng đến đàn ông như Kiều Kiều cũng thấy anh không tệ.
Nghe nói Tiêu Trung Kiếm đang ở gần đây, nên Kiều Kiều mới xách đồ ăn đi tới quảng trường gần nhà. Cô từ từ lại gần, thấy có vài người trẻ tuổi đang cho chó ăn, còn vài người khác đang cùng chó chơi trò đuổi bắt .
Phát hiện ra sự có mặt của cô, mấy người đang cho chó ăn đều đứng hết dậy, lạnh lùng cảnh giác chăm chú nhìn cô đến gần.
Mọi người giống như kỵ sĩ canh giữ trước cửa thành, khiến người ngoài không dám xâm phạm.
"Xin hỏi. . . . . . Tiêu Trung Kiếm có ở đây không?"
"Cô tìm lão Đại có chuyện gì?" Hầu Tử lên tiếng hỏi.
"Tôi có chút chuyện muốn gặp anh ấy. . . . . ."
"Nếu muốn trả nợ thì cứ đưa tiền đây, lão Đại của chúng tôi không chấp nhận việc thanh toán bằng đồ ăn đâu." Một người khác lên tiếng mỉa mai, nhưng trong giọng nói khó nén sự sùng bái đối với lão Đại của mình.
"Hả? À, tôi không có tiền, tôi chỉ muốn đến cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ thôi."
"Không có tiền....thì lấy thân báo đáp là được rồi.” Đến lúc này, Hầu Tử cũng đã lờ mờ đoán ra được đây chính là yêu nữ hại lão Đại gần đây ăn không yên không ngủ ngon rồi.
"Cái gì?" Kiều Kiều trợn to mắt, sau đó chần chừ hỏi, "Lấy thân báo đáp?"
"Đúng vậy! Cô xem. . . . . ."
Kiều Kiều nhìn theo hướng Hầu Tử chỉ tay, thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đang phơi quần áo, ngoại trừ trên đầu nhuộm tóc màu vàng hoe ra thì quần áo cũng khá mộc mạc xuề xòa, thoạt nhìn giống như phụ nữ đã có chồng.
"Ba của cô ta nợ chúng tôi rất nhiều tiền nhưng không trả được nên bị lão Đại mang về để gán nợ. Đừng thấy cô ta còn trẻ tuổi mà coi thường, đối với việc phục vụ chúng tôi và lão Đại, cô ta làm rất chu đáo đấy."
Nói xong, mọi người xung quanh đều cười thật mập mờ, còn Kiều Kiều chỉ cảm thấy mấy lời đó rất chói tai.
Cái gì? Ngay cả Tiêu Trung Kiếm cũng như vậy. . . . . . Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy tim của mình như bị dao sắc cứa qua.
Đúng là đã nhìn nhầm tên đàn ông đó rồi.
"À hay là anh em mình qua chỗ đó vui vẻ một chút đi!"
"Được được!"
Kiều Kiều thấy một nhóm người hớn hở đi về phía thiếu nữ, thiếu nữ kia thấy bọn họ đang tiến lại gần mình, sợ hãi hét rầm lên.
"Làm gì? Muốn ૮ɦếƭ à? Gào lớn tiếng như vậy." Hầu Tử quát còn to hơn.
Một đống đàn ông nhanh chóng vây quanh cô gái đáng thương.
Kiều Kiều tức giận, không nhịn được đẩy mấy tên đàn ông không coi luật pháp ra gì kia sang hai bên, vọt tới trước mặt thiếu nữ, giang hai tay ra ngăn lại.
"Các anh quá vô sỉ rồi, sao có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để đòi nợ. Người nợ tiền là ba của cô ấy, tại sao lại bắt cô ấy chịu thay?"
"Nợ của cha thì con phải trả thôi!"
"Đúng vậy! Chuyện bình thường mà."
"Là ai nói? Luật pháp hiện giờ không có quy định như thế, các anh đừng có làm bậy."
"Ở đâu ra thứ phiền phức này vậy? Lại còn dám nói giọng đó với bọn này, chán sống rồi sao?"
"Sao hả? Mấy người tính đánh phụ nữ à? Mấy người cho rằng tôi sẽ để yên cho mấy người đánh sao? Tôi nói cho mấy người biết, tôi tuyệt đối không để loại hạ lưu như các người bắt nạt cô gái này nữa." Kiều Kiều lớn tiếng nói.
"Muốn ૮ɦếƭ?" Đúng vào thời điểm tên đàn ông tóc vàng dẫn đầu giơ tay lên định hạ thủ, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Nếu cậu dám ra tay đánh người, tôi đảm bảo lão Đại sẽ tới tìm cậu tính sổ."
"Anh Lê!"
Mấy người kia vừa thấy người đàn ông với bộ dạng hào hoa phong nhã này xuất hiện, lập tức trở nên cung kính có trật tự. Nhìn qua cũng có thể thấy người được gọi là “anh Lê” này có địa vị rất quan trọng đối với bọn họ.
A Lê giống như vương tử dịu dàng đi tới trước mặt Kiều Kiều, vươn tay muốn ᴆụng vào thiếu nữ đáng thương kia lại bị Kiều Kiều cản lại.
"Đừng có động tay động chân, nếu không tôi báo cảnh sát ."
"Báo cảnh sát cái gì?"
"Báo các người. . . . . . vì đòi nợ mà biến cô gái kia trở thành . . . . . . . . . . . ."
"Trở thành gì?" A Lê nhẹ giọng hỏi, đồng thời, khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn đang lặng lẽ đi về hướng này.
Tới vừa đúng lúc!
Kiều Kiều không biết có người đang chậm rãi đến gần mình, kích động nói to: "Thành công cụ tiết dục."
"Ồ~~?"
Tất cả mọi người đều há mồm hô một tiếng, ngay cả người đàn ông đang tới gần cũng ngây ngẩn cả người, nhất thời quên phải bước tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc