Ai nói là yêu nữ thì không sợ quỷ? Chẳng những sợ quỷ mà còn sợ tối nữa ấy chứ.
Kiều Kiều nhìn tòa nhà tràn ngập nét văn hóa Trung Hoa trước mặt, đây tuyệt đối có thể được coi là “hào trạch”, bởi vì hiện giờ muốn tìm một tòa nhà rộng rãi như thế này cực kỳ không đơn giản. Nhưng càng như vậy khung cảnh nơi đây lại càng giống như khu nhà ma quái —— nếu như không bật đèn.
Đập vào mắt là hình ảnh tối đen như mực, dường như có thể bất chợt hiện ra một khuôn mặt rùng rợn từ phía cửa sổ bất cứ lúc nào, so với gian phòng nhỏ cô ở trước kia, nơi này thật sự quá khủng khi*p.
"Anh mua chỗ này à?" Ngay cả mở miệng nó chuyện, Kiều Kiều cũng nói thật khẽ khàng, vô cùng dè dặt cẩn thận.
"Con nợ thế chấp nó cho tôi, không có tiền chuộc nên gán nợ luôn rồi." Tiêu Trung Kiếm khá vui vẻ, có thể là do hiện giờ đang tranh thủ được nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đi.
Kiều Kiều chịu để cho anh nắm là bởi vì cô cảm thấy sợ quang cảnh nơi đây. Thường thì mấy ngôi nhà kiểu này hay có ma mà, còn chẳng biết bên trong có sạch sẽ hay không. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại, cô không tự chủ được đi sát vào anh hơn.
"Thế nào? Đúng lúc nghèo túng lại vớ phải khu nhà cao cấp thế này, em tốt số quá còn gì. Thấy tôi tốt bụng chưa?" Tiêu Trung Kiếm đắc ý gật đầu.
Tuy khá bụi bặm nhưng bên trong cũng trang hoàng hào hoa như diện mạo bên ngoài, quả nhiên ngôi nhà này không để cho anh mất thể diện.
"Đúng đúng! Anh tốt bụng quá." Kiều Kiều bĩu môi nói.
"Hửm?" Sắc mặt Tiêu Trung Kiếm thay đổi, chuyển thành âm trầm đáng sợ.
Bên tai truyền đến tiếng “hửm” âm u, Kiều Kiều đột nhiên nổi da gà. Dù sao người bên cạnh cô cũng có thể coi là hung thần sát ác kinh điển chuyên đi đòi nợ lãi suất cao cơ mà.
Nhìn thấy cô sợ hãi, Tiêu Trung Kiếm cảm thấy thật hài lòng, không biết tại sao, mỗi lần ngược đãi cô lại làm anh có một loại vui vẻ khó hiểu.
"Á!" Kiều Kiều bất chợt hét lên một tiếng, luống cuống lùi lại, chân vấp một cái cả người lảo đảo về phía sau.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhanh chóng vươn ra ôm lấy cổ cô, ngăn cho cô không gặp thảm kịch u đầu cùng cái ௱ôЛƓ nở hoa.
Cô đang muốn mở miệng nói lời cám ơn thì bỗng cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ có cảm giác khác thường. Cô cúi đầu nhìn, không ngờ lại thấy một bên đẫy đà của mình bị anh ngang nhiên mạnh mẽ giữ chặt.
"A!" Cô giật mình giùng giằng, nhưng lại bị anh thừa cơ đẩy ngã nằm xuống sàn nhà bằng gỗ.
"Anh muốn làm gì?"
"Là em cố tình hấp dẫn tôi."
Ánh mắt xinh đẹp của anh ta. . . . . . Ôi trời ạ! Đồ Kiều Kiều kia, sao tự dưng lúc này mi lại phát hiện ra anh ta có một đôi mắt thật xinh đẹp?
Nhưng cô không thể không thừa nhận, đôi mắt thu hút đang phát ra ánh sáng khó hiểu kia đang làm trái tim cô loạn nhịp, không có cách nào khống chế.
"Tôi như vậy bao giờ?"
"Có phải mùi vị lần trước rất khó quên hay không nên lần này lại muốn? Cứ nói thẳng ra là được, tôi sẽ tích cực phối hợp."
Mặt của Tiêu Trung Kiếm từ từ đến gần thật gần, gần đến mức Kiều Kiều có muốn né tránh cũng không tránh được.
"Tên khốn kiếp nhà anh, đừng có nói hươu nói vượn." Kết quả của việc xấu hổ quá thành giận chính là không lựa lời mà nói.
Lời mắng người vừa thốt ra khỏi miệng, Kiều Kiều ngay tức khắc cảm nhận được sự rung động thân thể của người đàn ông đang ôm cô, bàn tay cũng dùng thêm lực, dường như có một ngọn lửa giận dữ bùng lên bao quanh hai người. Kiều Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Tiêu Trung Kiếm không dám nói thêm câu nào.
Thảm! Anh ta tức giận rồi.
Tiêu Trung Kiếm không nói hai lời, dĩ nhiên là dùng một nụ hôn nóng bỏng khiến cho người ta không tài nào hô hấp nổi để trừng phạt cô.
Tay của anh Ϧóþ иgự¢ cô đến phát đau, ngón cái thô ráp đè ép vân vê điểm nhỏ mẫn cảm, Tiêu Trung Kiếm rất hài lòng khi phát hiện ra thân thể cô đã nhanh chóng có phản ứng.
"Kiều Kiều, chúng ta đều biết loại giác này rất thoải mái mà, em sẽ không kháng cự tôi, có đúng hay không?"
Cô khẽ lắc đầu, muốn mở miệng phản bác nhưng lại không dám vì sợ sẽ tiết lộ ra khoái cảm cô cảm nhận được ngay lúc này.
Ngón cái của Tiêu Trung Kiếm tiếp tục trêu đùa ђàภђ ђạ, "Có đúng hay không?"
Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy anh một cái, "Tránh ra."
Ánh mắt thâm thúy mong chờ vì sự từ chối của cô mà có chuyển biến, vẻ mặt âm u giống như mặt biển sắp có giông bão ập đến, sóng to gió lớn chuẩn bị nổi lên.
"Nếu tôi không tránh thì sao?"
Tiêu Trung Kiếm đột nhiên vén áo của cô lên, hai bầu иgự¢ no đủ lập tức nhảy ra, Kiều Kiều trợn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi động tác của anh lại nhanh đến thế.
Chẳng lẽ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi?
"Á~~!" Kiều Kiều thét to, hai tay vội vàng che иgự¢ lại, nhưng Tiêu Trung Kiếm đâu có dễ dàng buông tha.
Anh dùng một tay bắt lấy cổ tay cô, cúi người ngậm một nụ hoa nhỏ cứng rắn đã sớm thức tỉnh vào trong miệng, sau đó ʍúŧ thật mạnh, mang đến một luồng sóng vui thích khó nhịn.
"Tiêu Trung Kiếm. . . . . . Không. . . . . . A. . . . . ." Kiều Kiều thở gấp hô tên của anh, nhưng lại không biết mình muốn nói gì, chỉ nhắm thật chặt mắt lại, tận tình hưởng thụ loại kích thích mãnh liệt này.
Nhất định là anh biết nhược điểm của cô nằm ở bộ иgự¢, cho nên lần nào cũng công kích vào chỗ này trước, khiến cho cô vô lực phản kháng.
Nhất định là như thế.
"Tôi biết em cũng muốn." Anh dụ hoặc cô, giống như ác ma tà ác đang mê hoặc thiếu nữ ngây thơ, anh dường như đã thành công .
Cô muốn anh, muốn liều lĩnh tiến vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh; nếm thử âи áι nam nữ, cá nước thân mật như người ta nói là như thế nào.
Cô muốn, nhưng lại bất chợt thốt ra câu hỏi không hề thích hợp với hoàn cảnh hiện giờ.
"Anh quên tôi là người đã phá hoại hạnh phúc của anh rồi hả? Anh vẫn còn muốn tôi sao? Như vậy anh không cảm thấy có lỗi với Tiểu Linh chứ?"
Lời của cô quả nhiên có hiệu quả tức thời, khiến cho động tác của người đàn ông đang liếm tới liếm lui trên người cô khựng lại. Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú.
"Cũng đúng." Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng bỏ lại hai chữ này.
Anh đứng dậy, để lại Kiều Kiều một mình lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập cảm giác mất mát trống rỗng. Cô dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể, tự mình sưởi ấm.
Kiều Kiều muốn nói với anh, không phải cô thực sự muốn hỏi câu đó, chẳng qua chỉ là vô ý bật thốt lên. Cô muốn anh trở lại bên mình, mang đến hơi ấm an ủi cô.
Tiêu Trung Kiếm cũng có cảm giác mất mát đó, anh không muốn rời khỏi thân thể ấm áp của cô, không muốn cách xa hương thơm mê người kia. Toàn thân anh cao thấp đều mãnh liệt khát vọng có được cô.
Nhưng cô lại kháng cự anh, còn lấy lý do ban đầu anh lôi ra để cưỡng bách cô dây dưa cùng mình mà đối phó anh; làm anh á khẩu không trả lời được.
Bởi vì cô nói đúng, không có sai!
Đáng ૮ɦếƭ!
"Em muốn sửa sang lại gì đó thì làm luôn đi, tôi đi ra ngoài mua một số vật dụng cần thiết." Lấy một cái cớ rời đi, cách xa khỏi cô; nếu không anh không thể đảm bảo mình sẽ ngăn được bản thân không nhào về phía cô một lần nữa.
Lại thêm một lần, anh đá trúng đá tảng, thất bại rồi.
Ngăn lại bản thân không phải vì Tiểu Linh, cũng không phải muốn thủ thân vì cô ấy, bởi vì giữa anh và Tiểu Linh chưa từng có gì cả.
Mà hiện giờ, anh đã hôn qua, đã sờ qua yêu nữ mê hoặc kia, không những thế còn có dấu hiệu càng ngày càng nghiện.
Không phải Tiêu Trung Kiếm chưa từng có phụ nữ, tuy ở phương diện tình cảm không quá thành thục, nhưng đối với thân thể phụ nữ lại không hề xa lạ.
Vậy mà chưa từng có người nào giống hoa anh túc như Đồ Kiều Kiều, khiến cho anh đã nếm phải một lần là không dứt ra được.
Anh vừa hận lại vừa yêu cô gái đó, cô luôn muốn đối nghịch với anh, nhưng đó cũng là điểm khiến anh yêu thích cô.
Nội tâm của anh luôn có một giọng nói không ngừng nhắc nhở, đừng chạm tới yêu nữ này, bằng không sau này có muốn dứt cũng không dứt ra nổi.
Nhưng thân thể lại mãnh liệt đối nghịch, anh muốn cô. Dù sao cô nợ anh hạnh phúc một đời, việc này phải tính toán cho rõ ràng.
Aiz! Vì sao chuyện đơn giản như vậy vừa gặp phải yêu nữ kia lại phức tạp đến thế?
Nghĩ tới đây, anh không nhịn được thở dài một hơi.
Tiếng thở hắt này kinh động đến các anh em đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm bên cạnh, bàn tay nâng ly của mọi người dừng khựng lại giữa không trung, tất cả từ từ quay đầu lại nhìn lão Đại của mình đang “đau khổ vì tình”.
Không ngờ lão Đại lại thở dài! Đúng là một việc lạ đời.
"Lão Đại, đối phó với phụ nữ khó khăn đến vậy sao?" Thạch Lôi khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy!" Tiêu Trung Kiếm bất đắc dĩ nói: "Tôi thấy cứ ᴆụng đến phụ nữ thì việc gì cũng khó khăn."
"Cũng không hẳn thế đâu! Phụ nữ vốn là khắc tinh của đàn ông, đây là chuyện rất bình thường, quan trọng là phải sử dụng đúng phương pháp." Người vừa mở miệng là một anh chàng nhỏ con dáng vẻ lanh lợi. Trông anh ta như vậy thôi nhưng với bộ dạng vừa mắt rất nhiều phụ nữ nên cũng khá đào hoa.
"Này Hầu Tử, nghe cậu nói có vẻ cậu rất dày dạn kinh nghiệm, sao không dạy mấy chiêu cho lão Đại của chúng ta đi?" A Sam ngồi đối diện lên tiếng, vừa nói vừa rót cho Hầu Tử một ly rượu.
"Phụ nữ đều thích giả bộ khách sáo, đó là vì để đàn ông có thể hóa thân đóng vai cầm thú. Nếu đàn ông không nhào tới thì lấy đâu ra em bé bây giờ?"
Tiêu Trung Kiếm gật đầu một cái. Thì ra là thế, vậy anh muốn nhào vào Đồ Kiều Kiều cũng là điều rất bình thường.
"Nhưng phụ nữ là để thương yêu, chúng ta không thể đối xử thô lỗ được, làm đau họ, họ sẽ không muốn chúng ta ᴆụng vào. Nếu phụ nữ mà ghét chúng ta thì khỏi nói đến việc xúc tiến tình cảm hay tiến lên một bước gì nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì đàn ông là động vật cảm quan, phụ nữ là động vật cảm tính."
"Sao lại phân biệt ra như vậy?"
"Vì đàn ông không cần bị hấp dẫn vẫn có thể ૮ởเ φµầɳ, nhưng muốn phụ nữ như vậy thì phải dùng hết biện pháp để hấp dẫn dụ dỗ. Nhưng một khi đã khơi dậy được ngọn lửa ham muốn tận sâu trong nội tâm của họ rồi, khiến cho họ xuân tâm nhộn nhạo thì tôi đảm bảo cô gái kia nhất định sẽ đốt lão Đại ra thành tro."
Đôi mắt đen thẫm của Tiêu Trung Kiếm chậm rãi bắn ra những tia sáng hưng phấn.
Đốt ra thành tro? Nghe thôi đã thấy thú vị rồi.
Vậy anh sẽ tới thử một chút xem cô có thể thiêu cháy anh hay không.
Ting-ting-ting!
Kiều Kiều liếc nhìn đồng hồ một cái, người có thể đến quấy rầy cô trễ thế này cũng chỉ có thể là một người.
Nhưng khi mở cửa ra, Kiều Kiều không ngờ lại nhìn thấy thợ sửa ống nước.
Cô trợn to mắt to, chần chừ hỏi, "Anh. . . . . . sao lại ăn mặc kiểu này?"
"Tới giúp em sửa vòi nước."
Kiều Kiều nhướng mày, rất muốn ngoáy sạch lỗ tai. Không hiểu sao nghe thấy giọng nói hấp dẫn kia cô lại cảm thấy trong lòng truyền đến dòng điện tê tê.
Không biết là tê dại hay là buồn nôn nữa? Hoặc là hai cũng nên?
Tiêu Trung Kiếm mặc quần jean, cùng áo sơ mi bó sát người, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc tinh tráng càng thêm hấp dẫn.
Quả nhiên đuổi người đòi nợ lâu ngày có khác, có thể luyện ra được dáng vóc khiến người khác nhìn vào mà chảy nước miếng như thế này.
Đúng là mãnh nam mà! Đột nhiên Kiều Kiều rất muốn sờ bụng anh xem có phải là có sáu múi hay không?
Vừa thoáng nghĩ như vậy, bàn tay đã bất giác đặt ở trên иgự¢ anh, chẳng có một chút dè dặt thục nữ nào mà sờ tới sờ lui. . . . . .
Vẻ mặt Tiêu Trung Kiếm kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng im mặc cô sỗ sàng. Kiều Kiều hoàn hồn, nhìn tay mình đặt trên Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng của anh một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, lại cúi đầu nhìn tay mình. . . . . .
"A!" Cô hô lên một tiếng, giật mình, vội vàng thu tay lại, sau đó nhanh như cắt chạy về phòng ngủ.
"Vòi nước không bị hỏng, anh đi về đi." Cô xấu hổ che mặt, vừa chạy vừa nói.
"Nhưng . . . . . . không phải em vừa sờ soạng. . . . . . rất vui vẻ sao?" Tiêu Trung Kiếm nói với theo, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên một màu hồng nhạt.
"Tôi không nghe thấy gì đâu! Anh về nhanh đi." Kiều Kiều vẫn che kín khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng trả lời. Xấu hổ không để đâu cho hết, không làm gì được nên chỉ có thể giống như cô gái nhỏ giận lẫy ăn vạ, đứng sau cánh cửa giậm chân.
"Được rồi! Nếu vòi nước có bị hỏng thì nhớ gọi tôi." Tiêu Trung Kiếm liếc mắt nhìn cánh cửa phòng Kiều Kiều vừa chạy vào một cái, sau đó tiếc nuối rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Kiều Kiều len lén hé cánh cửa phòng ngủ ra nhìn, thấy anh không còn đứng đó nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ! Đồ Kiều Kiều, mi vừa mới làm cái gì? Người đàn ông kia rõ ràng muốn quyến rũ mi, hơn nữa còn hấp dẫn đến mức khiến người ta muốn chảy máu mũi, thế mà mi không biết nắm chắc cơ hội là sao?!
Kiều Kiều đi về phía gương lớn, lơ đãng liếc qua một cái, lập tức bị gương mặt đỏ như Quan công phản chiếu trong gương dọa cho giật mình.
Ai da! Mặt đỏ quá đi!
Mấy ngày sau.
Ting-ting-ting!
Kiều Kiều chạy ra mở cửa, "Anh lại muốn làm gì?"
"Gas của em chắc hết rồi hả?"
Lần này đổi sang ôm thêm bình gas, hơn nữa còn lộ ra nửa người trên. Nhìn thấy hình ảnh “bán nude” của Tiêu Trung Kiếm, Kiều Kiều cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm áp từ mũi mình chậm rãi chảy xuống.
"Em chảy máu cam." Anh tốt bụng nhắc nhở.
"Ối!" Kiều Kiều vội vàng bịt mũi lại, xoay người chạy vào trong phòng, sau đó không đi ra ngoài nữa.
Tiêu Trung Kiếm hài lòng mỉm cười. Quả nhiên quyến rũ cô gái mình thích là một chuyện rất thú vị.
Chỉ cần cho cô một kích cuối cùng nữa thôi, khiến cho cô xuân tâm nhộn nhạo, sau đó anh có thể. . . . . . Nghĩ tới đây, Tiêu Trung Kiếm không nhịn được ngẩng mặt lên trời cười lớn.
Ừm! Vậy mai lại đến tiếp, nên hóa thân thành nhân vật gì đây nhỉ?
Nghe được tiếng cười to của người đàn ông bên ngoài, Kiều Kiều vừa tức tối lại vừa xấu hổ, "Làm gì mà cười lớn như vậy?"
Hôm sau, khi nghe được tiếng chuông cửa, khóe miệng Kiều Kiều không nhịn được khẽ cong lên. Cô đột nhiên phát hiện ra mình khá là mong chờ không biết hôm nay Hấp Huyết Đại vương kia sẽ diễn kiểu nhân vật nào?
Nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy người tới khiến nụ cười trên mặt cô trở nên cứng ngắc.