Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi - Chương 01

Tác giả: Tứ Nguyệt

Trước kia, khi xem được tin tức có người bị bắt cóc ngay ngoài phố trên TV, lúc ấy Đồ Kiều Kiều chưa từng nghĩ tới những loại chuyện đó sẽ xảy ra đối với mình, nhưng thực tế hiện tại lại chứng minh hoàn toàn ngược lại.
Nhất là khi bên cạnh có hai thanh niên cao lớn mặc đồ đen, bộ dạng ai nấy đều có vẻ phóng túng bất kham, đậm chất lãng tử. Mà quan trọng là, bọn họ thoạt nhìn trông không hề giống công dân lương thiện.
Mấy anh em xưng huynh gọi đệ trên phim truyền hình cũng hay ăn mặc như thế này đấy, nhưng mấy người này ăn mặc trông khá hơn nhiều. Bọn họ có trật tự, quy củ như vậy có lẽ là do liên quan trực tiếp đến lão Đại của bọn họ đi.
Kiều Kiều ngẩng đầu lên, bất an nhìn lão Đại đang nói chuyện điện thoại.
Từ lúc cô được “mời” tới đây khi đang ăn dở nửa bát 乃ún xào ở ven đường cho tới bây giờ, vị đại ca này vẫn không ngừng nói với cái điện thoại, mà nội dung cuộc trò chuyện còn khiến cho cô run sợ không thôi. . . . . .
"Không phải trả tiền thì mày sẽ nghe lời tao sao? Vậy tao bảo mày lập tức đi nhảy sông tự vẫn, mày có ngoan ngoãn đi hay không? Cái gì, không muốn nhảy? Nếu tao không thu được tiền thì mày nhất định phải nhảy."
Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều mới thấy một người nói loại chuyện đó mà lại bình thản giống như đang nói chuyện phiếm, lời uy Hi*p thốt ra khiến người ta không rét mà run, cứ như có Lưu Văn Thông (*) nhập thân vậy. . . . . . À không, là anh ta học theo Lưu Văn Thông, mà cũng có thể là Lưu Văn Thông học anh ta cũng nên.
(*) Lưu Văn Thông: là một bộ phim nhiều tập của Đài Loan có tỷ suất xem đài cực kỳ cao. Đây là một nhân vật phản diện, vô cùng hung ác, đê tiện, một khi bản thân thấy khó chịu thì lập tức mở miệng đe dọa. Giọng nói thản nhiên mà trắng trợn, không kiêng kị gì, vừa ác vừa độc nhưng lại tạo ra hiệu quả khôi hài. Cách nói chuyện của Lưu Văn Thông đã trở thành một trào lưu mới trong giới trẻ ở Đài Loan. (Nguồn: baidu)
Nói tóm lại, nếu như không phải bản thân đang ở trong hoàn cảnh này thì đối với loại người xấu đó Kiều Kiều còn cảm thấy có chút thú vị, nhưng hiện tại cô lại là người bị hại nên dĩ nhiên là chả có tâm trí nào để ý đến những chuyện khác nữa.
Vấn đề là, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện gì sai? Hay có thiếu nợ người nào đó mới bị bọn đòi nợ lãi cao này bắt cóc.
Chắc không phải do cô nợ ba tháng tiền thuê phòng, nên chủ nhà mới thuê người đến dùng bạo lực để đòi tiền đấy chứ?
Người đàn ông vừa buông lời uy Hi*p vẫn ngồi quay lưng về phía Kiều Kiều chậm rãi xoay cái ghế chủ tịch lại, đối mặt với cô.
Đây rồi, cuối cùng cũng có thể nhìn được mặt của anh ta.
Vừa cúp điện thoại xong, đang định nói với cô vài câu thì chuông điện thoại lại vang lên, anh lập tức xoay ghế lại, khiến cho Kiều Kiều chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào thành ghế, tâm trạng cô càng thêm thấp thỏm.
Gừ! Còn chưa kịp mặt đối mặt với “Hấp Huyết Đại Vương” trong truyền thuyết thì đã bị cái ghế cùng điện thoại ngăn cản rồi.
Đại ca à! Anh không nên như vậy chứ! Muốn thu được tiền thì mau tập trung giải quyết dứt điểm cho xong đi. Dù sao cha già ở nhà tuy đã đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con vẫn luôn gọi điện kêu cô về cho tiền đấy, đòi mấy trăm vạn cũng không có vấn đề gì. Quan trọng là hiện tại cô đang bị trói như một miếng thịt bó đây này, làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu!
"Cái gì? Chạy rồi, mày không đuổi theo à? Cặp chân của mày để làm cảnh sao? Tao cấp cho mỗi đứa một cái xe Benz để trang trí chắc? Mày tưởng tao lập kế hoạch cho vui à? Để nó chạy thoát còn dám lớn tiếng như thế, mày có muốn nói trên truyền hình trực tiếp cho nhanh hơn không? Khốn kiếp!"
Hay thật! Đến ngay cả mắng “khốn kiếp” cũng không thèm nâng cao giọng, thản nhiên giống y như lúc cô nói với người bán bánh mì Asan cho thêm một viên trứng mặn. Khả năng của anh ta thật quá lợi hại!
Xem ra anh ta đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp rồi.
Kiều Kiều cảm thấy vừa kinh ngạc vừa bội phục, nhưng lâu dần mí mắt càng lúc càng nặng nề, cô lắc mạnh đầu mà không thể nào ngăn cản được Chu công đến thăm hỏi.
Biết làm sao được, ai bảo tối qua cô làm thêm đến tận khuya, lại còn tán gẫu với Ân Huệ một lúc lâu. Thức khuya quá nhiều, dần dần sẽ sinh ra một loại bệnh gọi là “đói ngủ”.
Cứ như vậy, lão Đại kia nhận thêm mấy cuộc điện thoại, lại mắng thêm vài trận, rốt cục cũng xử lý xong mọi chuyện.
૮ɦếƭ mất thôi, đòi mỗi một khoản nợ mà cũng lâu la như vậy, sao anh ta có thể nhẫn nại lâu đến thế?
Quả nhiên anh ta có thể làm lão Đại cũng không phải là không có nguyên nhân, bởi vì không có ai khôn ngoan, kiên nhẫn như anh ta cả.
Vừa xoay cái ghế lại, Tiêu Trung Kiếm nhíu mày, hung ác nói: "Được rồi, bây giờ tôi có thể chuyên tâm xử lý . . . . . ."
Hả? Sao đã gục xuống bàn rồi?
Té xỉu sao?
Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang gục xuống bàn không nhúc nhích, cứ như đã ૮ɦếƭ.
Anh nhìn cô chằm chằm, sải bước đi tới bên cạnh, phát hiện ra cô cứ thế mà ngủ thi*p đi!
Hai tay hai chân bị trói chặt lại rồi, chỉ còn mỗi cách là gục hẳn đầu xuống bàn, sau đó không coi ai ra gì mà há mồm ngủ say. Cô gái này đúng là có dũng khí.
"Khừ khừ. . . . . ."
Ơ! Lại còn ngáy nữa cơ đấy!
Cô nàng biến phòng làm việc mà anh tỉ mỉ thiết kế trở thành khách sạn cao cấp hay sao?
Tiêu Trung Kiếm rất muốn đánh mạnh một cái cho cô tỉnh dậy, nhưng rồi lại hạ tay xuống, đôi mắt đen thâm trầm nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp mắt.
Thực đáng yêu, giống như thiên sứ ngây thơ đang ngủ vậy, khiến cho người ta không nhịn được mà yêu mến. Nếu không biết rõ bản chất xấu xa thực sự của cô thì có khi ngay cả anh cũng sẽ bị lừa gạt mất.
Thật may là anh không ngu ngốc, nhất định phải trừng trị người phụ nữ ác độc phá hoại hạnh phúc của anh.
Khóe miệng Tiêu Trung Kiếm lộ ra một nụ cười nham hiểm, sau đó hai tay giơ lên thật cao . . . . . .
Hai thủ hạ đứng ở ngoài cửa liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ, lão Đại lại thế rồi.
Tiêu Trung Kiếm giống như một thằng nhóc ngây thơ nhàm chán, đập thật mạnh hai tay xuống bàn, kèm theo tiếng hô lớn hù ૮ɦếƭ người.
"Cháy nhà rồi!"
"Á!" Kiều Kiều bị dọa giật bắn người, nhưng vì hai chân đã bị trói chặt nên chưa kịp đứng thẳng đã đổ nhào về phía sau. Cả người cả ghế ngã cái “rầm” xuống đất.
"Đau quá đi!" Còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, Kiều Kiều chật vật nghe thấy bên tai truyền đến một tràng cười phóng đãng. Cô nổi giận ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tên đàn ông đáng ghét kia, anh ta dám cười cô, "Anh. . . . . . !"
"Tôi làm sao?"
"Tiêu Trung Kiếm!"
"Ồ! Cô nhận ra tôi?"
Tiêu Trung Kiếm, là một cái tên nổi tiếng đấy, có ai không biết đâu?
Cha của người này nhất định là rất thích xem Hoàng Tuấn Hùng hát kịch, mình họ Tiêu, liền đặt luôn cho con trai tên là Tiêu Trung Kiếm.
Cô đã từng gặp qua Tiêu Trung Kiếm, bởi vì trước kia cô và anh ta là bạn học cùng trường.
Có thể nói tên này tiếng xấu vang xa, kinh điển nhất là cho vay nặng lãi ngay tại trong trường học. Số lượng học sinh trong trường nợ tiền anh quả thực không ít.
Rõ ràng bộ dạng cũng tiêu sái anh tuấn, hoàn toàn có thể trở thành Bạch Mã Vương Tử của trường, nhưng anh ta lại không muốn thế, mà nhất quyết nỗ lực để trở thành “Hấp Huyết Đại vương”.
(*: Hấp Huyết: hút máu)
Ở trong trường học, mỗi khi mọi người nhìn thấy anh ta, nếu không phải chạy núp vào trong góc thì cũng chui đầu trốn ở phía dưới cầu thang.
Kiều Kiều tất nhiên cũng tránh mặt anh, vì cô không muốn cho anh có cơ hội bắt chẹt mình, đòi cái gì mà phí bảo hộ.
Cứ tưởng rằng sau khi tốt nghiệp, cả đời cũng sẽ không gặp lại, nhưng không ngờ hiện tại lại lòi ra một đóa hoa đào —— một đóa hoa đào nát.
" ‘Đại hiệp’ Tiêu Trung Kiếm, có ai là không biết anh đâu?" Kiều Kiều cố ý muốn cười nhạo anh ta nên mới nói như vậy, nhưng đâu biết tên ngu ngốc này không những không tức giận mà lại còn cực kỳ đắc ý.
Rốt cuộc anh ta có hiểu cái gì gọi là nói mỉa hay không?
"Tất nhiên là tôi biết tôi rất nổi tiếng."
"Anh bắt tôi tới đây để làm cái gì? Mau thả tôi ra, nếu không tôi không thèm khách khí gì với anh nữa đâu."
Tiêu Trung Kiếm khẽ nhướng mày, "Không khách khí cơ á? Cô định làm thế nào? Cắn tôi? Đánh tôi? Hay mắng chửi tôi?"
"Anh cởi trói ra thì sẽ biết ngay thôi."
"Hừ! Trông mặt tôi đần thế à?"
"Thế anh muốn sao đây?"
"Đương nhiên là muốn đòi thứ mà cô nợ tôi rồi."
"Tôi thiếu nợ anh cái gì? Đừng có ngậm máu phun người, vu oan giá họa cho người khác."
"Hừ!" Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng cười một tiếng, sau đó đằng đằng sát khí nói: "Biết Lưu Tiểu Linh không?"
"Biết." Tiểu Linh là bạn bè tốt của cô, một tháng trước, bởi vì muốn chạy theo một người đàn ông khác mà suýt nữa đánh mất bạn trai hiện tại yêu đã gần bảy năm. May mà cuối cùng cô ấy cũng lấy lại được lý trí.
Dĩ nhiên, điều này cũng phải kể đến công lao của người bạn tốt này là cô, đã cố gắng kéo cô ấy quay về “chính đạo”. Tuần trước, Tiểu Linh và bạn trai đã kết hôn, hôm nay hai người đã bay sang Canada định cư, làm cô hâm mộ không thôi!
Mà Tiêu Trung Kiếm trước mặt cô đây, lại là một đóa hoa đào nát bị vứt bỏ giữa đường, chính xác hơn thì là một đóa hoa đào nát đang cực kỳ tức giận.
Mà làm sao anh ta có thể tìm được cô? Rõ ràng cô tránh né rất tốt, cũng liên hệ với rất ít người.
Chẳng lẽ cô bị bạn tốt phản bội?
"Sự xui xẻo của tôi đều do một tay cô gây ra." Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng định tội, giọng nói lạnh băng khiến người ta run rẩy.
"Cái gì?" Kiều Kiều giả bộ ngu.
Giả ngu cũng đâu phải là kỹ thuật gì khó thực hiện.
"Tóm lại, bắt đầu từ bây giờ, cô chỉ cần làm một việc."
"Việc gì?" Nhất định là không phải việc gì tốt.
"Cô mang hạnh phúc đền lại cho tôi, đến khi tôi tìm được hạnh phúc mới thì thôi."
"Đồ thần kinh! Hạnh phúc của tôi có thể cho vào túi vải đeo trên người à? Mà muốn tôi đền thì cũng phải đền cho người giống như Bạch mã vương tử chứ, ví dụ như . . . . ." Gương mặt Kiều Kiều đột nhiên có chút đỏ hồng xấu hổ, “Diệp quản lý của phòng đầu tư nước ngoài."
Diệp Hưng Thiên, hào hoa phong nhã, kiến thức uyên bác, cử chỉ chững chạc ưu nhã, vừa học tiến sĩ ở nước ngoài về. Cùng người như vậy hẹn hò, nói chuyện yêu đương thì thật giống như đang uống rượu tây cao cấp vậy.
Ngay từ lúc Kiều Kiều bước vào công ty, đã bị thành phần tinh anh trẻ tuổi này đốn gục.
"Cô cũng phá hoại mối tình đầu của anh ta à?" Giọng nói thản nhiên đột nhiên vang lên phá vỡ giấc mộng ban ngày của Kiều Kiều.
Ân Huệ và Kiều Kiều từng học chung Đại học, sau khi tốt nghiệp, hai người lại trùng hợp vào làm trong cùng một công ty; lúc mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết, Kiều Kiều mới kể chuyện của Tiêu Trung Kiếm cho Ân Huệ nghe.
Chỉ có điều, có đôi khi Kiều Kiều lại muốn cách xa Ân Huệ một chút, bởi vì mỗi lần cô ấy mở miệng thì đều nói trúng tim đen của cô. Dạng bạn bè này, tuyệt đối không phải là niềm vui trong cuộc sống.
"Ôi trời, mới có mấy tuổi đầu đã yêu với đương, lắm chuyện.”
"Cậu không cảm thấy con trai như vậy rất chân thành, rất đáng yêu sao?"
Vẻ mặt thục nữ tràn đầy đói khát của Ân Huệ quả thực quá đáng sợ. Thật ra, nếu trong trường hợp bình thường thì Kiều Kiều cũng cảm thấy hành động như vậy rất đáng yêu, còn có thể sinh ra cảm giác đồng tình, có khi còn kêu cậu ta: lại đây, để chị yêu thương nào!
Đúng là bộ dạng của Tiêu Trung Kiếm rất ưa nhìn, còn càng đẹp hơn nếu anh ta không suốt ngày trưng ra vẻ mặt “cậu còn nợ tôi rất nhiều tiền” kia —— mà thực tế thì đúng là có rất nhiều người thiếu nợ anh ta, ai bảo anh ta thu lãi suất cao như vậy làm gì?
Nhưng lúc này đây, anh ta đã phạm phải sai lầm đầu tiên trong đời rồi, dám bắt cóc một thục nữ khả ái như cô. Cả đời này anh ta cũng đừng mơ tưởng đến chuyện trở mình nữa! Không cần biết lý do của anh ta là gì, Đồ Kiều Kiều cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
"Đối với đàn ông mà nói, không cần biết họ bao nhiêu tuổi, tình đầu luôn luôn khó quên nhất. Nhưng vẫn có thứ còn khó quên hơn cả tình đầu."
"Là thứ gì?" Kiều Kiều tò mò hỏi.
"Chính là người đã phá hỏng tình đầu của anh ta." Vẻ mặt Ân Huệ đột nhiên trở nên dữ tợn , chồm về phía Kiều Kiều: "Mang kẻ đó ra quất cho vài chục roi, đánh cho vào viện vẫn còn chưa đủ đâu!"
Nhắc đến việc phá hoại, nội tâm Kiều Kiều nhảy lên mấy lượt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghe xong thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Vậy, vậy bây giờ mình nên làm gì?" Kiều Kiều có cảm giác như mình đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Đã biết kết quả sẽ như thế này, tại sao ban đầu còn làm?
"A~!"
Kiều Kiều đang sợ thì chớ, Ân Huệ xấu xa còn cố ý giả vờ thần bí, bất ngờ rống to một tiếng, sau đó dí khuôn mặt trang điểm thật đậm vào sát mặt cô, nói y như thật: "Không ổn, không ổn rồi, cậu nhất định sẽ bị đối xử như người đã Gi*t cha anh ta. Người xưa đã nói, ‘thù Gi*t cha, không đội trời chung’."
"Á~!" Kiều Kiều hét lên một tiếng, vội vàng lao ra khỏi phòng nghỉ, rồi tự nhốt mình ở trong phòng thư ký.
Ân Huệ trừng lớn mắt, lẩm bẩm một mình: "Thời đại nào rồi mà còn có cô gái ngốc nghếch như thế này. Đáng yêu quá đi, không ngờ cô ấy còn làm được tới chức thư ký, ông trời bất công."
Uống một hớp cafe hương thuần nhẹ nhàng, Ân Huệ quyết định mặc kệ cô ấy, phải đi làm trước đã, hơn nữa hôm nay còn là ngày lĩnh lương nha. Tiền đã ở ngay trước mũi rồi, phải nghiêm túc làm việc mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay