“Aaa, Mạn Nhu, cô tỉnh dậy cho tôi!”
Cao Lãng la lớn lên, làm Mạn Nhu giật mình tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô ngước lên, thấy Cao Lãng đang đứng yên bất lực, trên Ⱡồ₦g иgự¢ anh là “bãi chiến trường” của cô.
Mạn Nhu chao mày, ngẫm nghỉ vài giây thì mới hiểu ra mọi chuyện, bịt miệng lại tỏ vẻ hối lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Đúng là làm ơn mắc oán!”
Cô vội chạy đi lấy khăn giấy lau cho Cao Lãng, không dám ngước mặt lên nhìn anh. Đột nhiên cô cảm thấy bất thường, vội né xa anh ra.
“Này, sao anh lại ở đây?”
“Tôi là người đưa cô về đấy, đừng có mà nghĩ bậy!”
“Làm sao tôi tin được anh?”
“Này , Mạn Nhu, mày bình tĩnh, là tao đã nhờ anh ta đưa tao với mày về đó!”
Lâm Uyển vội chạy đến thanh minh. Mạn Nhu nhìn cô bằng ánh mắt vừa khó hiểu vừa có chút tức giận.
“Này, đã không trả công thì làm ơn đừng đặt điều hộ tôi!”
Mạn Nhu hứ một cái, bĩu môi nhìn anh. Trông cô hệt như một đứa con nít bị ςướק kẹo. Anh nhìn cô vừa tức vừa không nỡ, có chút buồn cười.
“Bây giờ cô còn tặng tôi cái đống này nữa, là cách trả ơn của cô đấy à?”
“Tôi không trả gì cho anh hết, mau đi khỏi đây dùm!”
“Đúng là đồ vô cảm! Còn dám nói tôi là đồ yếu sinh lí!”
“Ơ... tôi nói hồi nào?”
“Muốn rõ thì hỏi bạn cô kìa!”
Lâm Uyển vội kéo tay Mạn Nhu lại, thì thầm vào tai cô.
“Lúc còn say mày nói anh ta yếu sinh lí ấy, còn nói thẳng mặt nữa, mày không nhớ gì hả?”
“Tao có à?”
“Có chứ sao không!”
Mạn Nhu đứng khép nép trước Cao Lãng, vẻ mặt hối lỗi, cúi đầu xuống, giọng lí nhí.
“Tôi... tôi xin lỗi!”
“Giờ mới chịu nhận lỗi à?”
Cao Lãng cởi khoác ra, may là anh có mặc gile ở trong nên không bị dính vào áo sơ mi.
Anh nhăn nhó, gương mặt vô cùng khó ở. Mạn Nhu và Lâm Uyển nhìn anh, rồi quay mặt lại 4 mắt nhìn nhau, vội lấy tay che miệng cố nhịn cười.
“Hai cô đang nói xấu gì tôi đó?”
“Ai mà dám nói xấu gì anh!”
“Tức ૮ɦếƭ đi được!”
Cao Lãng ném chiếc áo khoác ngoài xuống đất, lấy tay chỉ thẳng vào cái món đắt tiền đang nằm sõng soài trên sàn nhà, gương mặt lãnh đạm, nói với chất giọng trầm nghe rất uy quyền.
“Cô là người đã làm dơ nó, nên cô phải giặt nó cho tôi!”
“Xí, đi mà bảo vợ anh giặt!”
Cô bĩu môi, nửa cái cũng không thèm nhìn lại anh.
“Tôi chưa có vợ!”
“Sao anh còn mặt dày đến nỗi bảo vợ cũ của anh giặt áo cho anh thế? Bảo vợ của anh đó!”
“Tôi nói là tôi chưa có vợ! Người nào làm thì người đó chịu! Đừng có cứng đầu!”
Hai người cự cãi nhau, không ai chịu thua ai. Lâm Uyển đau đầu chỉ biết đứng ở một góc nhìn xem ai sẽ là người bại trận. Không biết họ còn lưu luyến gì nhau không, hay bây giờ toàn giận hờn nhau!
Nhưng ít ra cũng đừng nên cãi như thế chứ, có còn là con nít đâu!
Một lúc sau Cao Lãng im lặng không nói lại nữa, chỉ đứng yên nhìn Mạn Nhu. Đối diện với ánh mắt của cô, anh không thể nào nói tiếp.
Không khí bổng chốc lặng như tờ, đến nỗi người ta có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập mạnh.
Mạn Nhu cũng im lặng đi, nhìn thẳng vào mắt anh, không còn dáng vẻ rụt rè như trước.
“Chỉ là giặc hộ tôi một cái áo, cô cũng ghét đến mức như vậy ư?”
“Tôi ghét mọi thứ về anh!”
“Cô vẫn còn hận tôi chuyện lúc trước nhiều lắm đúng không?”
“Đúng!”
Cao Lãng cuối xuống nhặt chiếc áo lên, quay người bỏ đi. Trước lúc bước ra khỏi nhà cô, anh nhẹ giọng nói với cô.
“Tôi biết cô vẫn còn hận tôi rất nhiều, nhưng ít ra cô cũng đừng có tiếc gì một chút bột giặt với tôi chứ!”