Mãn Mãn:
Ngày mai là ngày mùng chín tháng hai.
Là ngày Hoắc Yết rời đi.
Ta luôn vô thức xem nhẹ việc này.
Thực ra ta cũng biết mình đang trốn tránh.
Ta không phải là người không thể chấp nhận biệt ly, nhưng chỉ vừa mới trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ, ta không nỡ buông tay.
Nỗi lưu luyến làm cho mỗi khoảnh khắc còn lại trở nên đáng giá.
Như bây giờ, chúng ta đang ngồi trên cây sau hậu viện Tương Quốc Tự, vai kề vai, ánh mắt ngắm nhìn khung cảnh xuân sắc đầy sức sống, mọi vật tươi sáng đáng yêu.
Thời gian như chậm lại, nhưng không một khắc nào dừng lại vì chúng ta.
Hoắc Yết hỏi ta: "Mãn Mãn sắp tới muốn làm gì?"
Nỗi tiếc nuối không thể lấp đầy, bỗng nhiên ta muốn uống rượu.
"Chúng ta đi uống rượu đi, ăn vịt quay kèm với chân giò."
"Được."
Trên đường trở đi, Hoắc Yết đột nhiên muốn dạy ta cưỡi ngựa.
Ta chưa bao giờ cưỡi ngựa, thế nên ý tưởng của chàng khiến ta cũng hứng thú.
Lúc đầu ta ngồi trên lưng ngựa, quay lưng về phía chàng.
Nhưng khi ngựa thực sự chạy, ta mới nhận ra ngồi quay mặt về phía trước không ổn.
Chưa kể đến l*иg иgự¢ Hoắc Yết áp sát vào ta và hơi thở của chàng kế bên tai, gió còn thổi mạnh vào mặt và bụi đất lâu lâu cuốn lên.
Ta rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Thế là ta đòi quay người lại, ngồi đối diện với chàng, như vậy thì mọi chuyện đều ổn.
Nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Yết, ta thành công quay ngược lại.
Ban đầu tư thế ngồi này hoàn toàn không có vấn đề, ta thậm chí còn có thể quan sát cảnh vật hai bên.
Nhưng càng lúc càng lâu, nhất là khi ngựa lướt qua vài hố nhỏ, rung động, ta lập tức ngã vào lòng Hoắc Yết.
Hôm nay chàng mặc áo màu xanh sẫm, gấm lụa mịn màng, không hề gây khó chịu.
Nhưng quan trọng là——
Nó quá mỏng!
Khi ta dựa vào người, cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập gấp gáp trong l*иg иgự¢ chàng.
Người chàng tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng của hương thông, không nồng nặc, lại cực kỳ dễ chịu.
Chỉ là, trái tim chàng đập quá nhanh.
Ta lén nắm lấy vạt áo bên hông chàng, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ trêu chọc, nghiêng người tựa vào vai chàng, cười hỏi: "Hoắc Yết, trái tim chàng cũng đang cưỡi ngựa sao? Chạy nhanh quá ha!"
Đúng như dự đoán, tai chàng dưới ánh nhìn của ta dần đỏ lên, lan tỏa đến bên má, và khóe miệng chàng khẽ nhếch lên.
Thực ra, Hoắc thế tử rất dễ xấu hổ.
Có lẽ vì ta cười quá to, Hoắc Yết cảm thấy xấu hổ đến mức trở nên bình tĩnh, chàng kéo chiếc áo choàng bên cạnh và bất ngờ cuốn ta vào trong.
Tất cả trước mắt bỗng tối sầm, mùi hương lạnh lẽo càng trở nên rõ ràng, tiếng tim đập của chàng vẫn chưa dừng lại.
Bây giờ, trong lòng và mắt ta chỉ còn lại một mình chàng.
Ta buông lỏng tay đang nắm chặt vạt áo chàng, ôm lấy hông chàng, hoàn toàn dựa vào lòng chàng.
Nếu trên thế gian này có một chỗ thuộc về ta.
Lúc này, phút này, trong vòng tay chàng.
…
Ăn chân giò phải tìm nơi dân dã.
Dù đồ ăn trong tửu lầu cũng ngon, nhưng dường như vẫn thiếu một chút hương vị.
Chúng ta sau nửa ngày mới tìm được một hàng chân giò nổi tiếng nhất, chỉ là một gian hàng nhỏ ở ngã tư.
Đã có thịt thì phải tìm rượu.
Rượu Thiêu Vân có khắp nơi, nhưng chỉ có một tửu quán đặc biệt thơm ngon.
Chúng ta ngồi trong một gian nhỏ, uống rượu rồi gặm chân giò.
Trên đường đi, Hoắc Yết luôn rất yên lặng, so với sự nói không ngừng của ta, chàng chỉ nhìn ta và cười.
Nụ cười đẹp đến nỗi người ta không nỡ rời mắt.
Sau khi uống hết một bình rượu, chàng có chút say, ánh mắt nhìn qua không còn sáng như trước.
௱ôЛƓ lung mà lưu luyến.
Chàng nói: "Mãn Mãn, ta luôn tự hỏi, liệu ta có làm sai không?"
Không chờ ta trả lời, chàng tự mình nói tiếp: "Ta lẽ ra nên chờ đến khi công thành danh toại mới đến tìm nàng, nói cho nàng biết tâm ý của ta. Như vậy... nàng sẽ không buồn phải không?"
Không đúng, nếu như vậy ta e rằng còn khổ sở hơn nữa.
Có lẽ cả đời cũng không dám tiến tới.
"Nhưng ta không chờ đợi được nữa, nếu người khác ςướק lấy nàng thì sao? Ta mới vừa loại bỏ một Trần Kiều, ai biết sau này có hay không có một Trương Kiều hay Tống Kiều nào khác. Dù sao Mãn Mãn của ta cũng tốt quá mà..."
Chàng vừa nói, vừa mở to đôi mắt mơ màng, ánh sáng lấp lánh trong mắt, tỏ ra một chút đáng thương và ủy khuất.
Ai nhìn cũng phải thấy xót xa.
Ta luôn nghĩ rằng những năm tháng ta cố gắng tiến đến bên chàng thật gian khổ, nhưng không ngờ chàng quan thích thầm ta bấy lâu cũng thật khó khăn.
Ta biết mình không thể khóc, đây không phải là biệt ly sinh tử, chỉ là chia ly ngắn ngủi, nhưng ta vẫn không kìm được nước mắt, vẫn muốn nghe một câu hứa hẹn.
"Hoắc Yết, chàng sẽ trở lại phải không?"
Chàng cúi đầu xuống.
Đó là chiến trường, không phải nơi tốt lành gì, chúng ta đều biết.
Chàng đi lần này, sống ૮ɦếƭ không ai có thể nói trước được.
Lời hứa này đối với chàng, quá nặng nề.
Ta ném đi bình rượu, một bình Thiêu Vân còn chưa đủ cho ta say, nhưng hôm nay ta muốn nhờ vào men rượu để làm loạn.
Chiếc bàn đặt trên giường rộng, giường gỗ rộng lớn tựa vào tường.
Chiếc bàn ta không thể nâng lên được, ta dùng tay chân bò qua chiếc bàn, đẩy Hoắc Yết dựa vào tường.
Hoắc Yết kinh ngạc ngẩng đầu, hoảng sợ và bối rối.
Khuôn mặt nhuốm màu rượu hồng hào, cả môi cũng ướŧ áŧ đỏ thẫm.
"Mãn... Mãn Mãn..."
Dưới ánh nhìn mơ màng của chàng, ta nhanh chóng hôn lên môi chàng một cái.
Hôn quá nhanh, thực sự chẳng cảm nhận được gì cả.
Nói ta háo sắc...
Ta chấp nhận.
Ta thèm chàng cũng không phải một hai ngày!
Ta cúi đầu nhìn chàng, Hoắc Yết dường như vẫn chưa hoàn hồn, trông có vẻ ngây người, có lẽ cũng do rượu làm chậm phản ứng.
"Đã hôn rồi, nếu chàng không trở về, ta cũng không thể gả cho người khác được."
Nghe lời này, chàng mới tỉnh táo lại.
Nhìn thẳng vào ta, ánh mắt chăm chú và nghiêm túc.
Ta dựa tay vào người chàng, tay kia chống lên tường, nhưng bất ngờ chàng lại cúi đầu chạm vào mu bàn tay ta, nhẹ nhàng cọ cọ, nghiêng đầu cười nhẹ gật đầu.
"Ta nhất định sẽ trở về cưới Mãn Mãn!"
Bùm!
Thật là mất mạng mất mạng!
Nam nhân này khi nũng nịu quá ૮ɦếƭ người.
Ta không mấy say rượu nhưng lúc này cũng cảm thấy choáng váng, tay không còn sức nữa, ngã vào lòng chàng.
Chàng sợ ta va chạm, vòng tay qua eo ta, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Áo mùa xuân thường mỏng, chàng mỏng, ta cũng mỏng.
Eo ta bị bàn tay ấm áp chàng chạm vào, cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể.
Ta quyết định chôn mình vào vai chàng, giả ૮ɦếƭ không nhúc nhích.
Chàng cúi đầu, hơi thở nóng hổi rơi trên cổ ta, để lại một chút rùng mình.
Dù không thấy mặt chàng nhưng ta biết chàng vẫn đang cười.
Một lúc lâu, bên tai nghe thấy giọng chàng.
"Không thể để cho Trương Kiều Tống Kiều có cơ hội."
Thật là...
Ở đâu ra Trương Kiều Tống Kiều nào nữa!
Ta hơi muốn cười mắng chàng một tiếng, nhưng rồi lại không kiềm chế được rơi nước mắt.
Yếu đuối tới mức không giống ta thường ngày.
Nhưng ta thực sự không tự chủ được.
Bàn tay Hoắc Yết vuốt ve lưng ta, im lặng an ủi.
Ta hít một hơi sâu, giải thích với chàng: "Cái chân giò này không ngon..."
Ta vẫn không hiểu nổi, làm sao có thể có giò heo có vị đắng nhỉ?
…
Mùng chín tháng hai, ngày xuất chinh.
Ta không đi tiễn Hoắc Yết.
A huynh cũng không cho chúng ta tiễn xa, chỉ dừng bước trước cửa nhà.
Huynh ấy mặc bộ giáp sắt mới nhận vài ngày trước, quay đầu vẫy tay với nụ cười rạng rỡ.
Ta hiểu.
A huynh và Hoắc Yết đều đang theo đuổi những lý tưởng lớn lao hơn.
Họ đánh đâu thắng đó.
Họ không sợ hãi.
Chúng ta không có lý do và tư cách để ngăn cản họ.
Chỉ là lần chia tay này, xung quanh ta bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trước đây ta cũng không gặp a huynh mỗi ngày, thỉnh thoảng mới gặp Hoắc Yết.
Nhưng khi họ đi, cuộc sống bình thường của ta bỗng chốc trở nên vô vị.
Sau một tháng ở nhà, ta cuối cùng cũng nhận được bức thư đầu tiên ở nơi xa.
Có ba lá thư được gửi về nhà, một lá thư cho phụ thân mẫu thân, hai lá thư cho ta, đều do a huynh viết.
Một lá thư mỏng, một lá thư dày.
Ta mở lá thư mỏng hơn, là thư từ a huynh, nói rằng quân đội đã đến núi Yên Quy, đi ra ngoài là biên giới Tây Bắc, không đầy nửa tháng họ sẽ đến gác cửa khẩu.
A huynh cũng nói về tình hình hiện tại, nói rằng sinh hoạt trong quân đội cũng khá tốt, huynh ấy và Hoắc Yết đều ổn, có thể thích nghi được.
Cuối cùng nói, không cần lo lắng.
Mở lá thư còn lại, trong phong bì lại là một phong bì khác, nhưng tên người gửi là Hoắc Yết.
Một phong bì nhỏ chứa đầy thứ.
Hoa khô, lá quýt, cả những hòn đá kỳ dị và lông vũ nhiều màu sắc.
Thư viết đầy ba trang lớn.
Hoa là chàng hái dọc đường hành quân, lá là nhặt ở núi Yên Quy, hòn đá là chàng mò được khi xuống sông, và cả lông vũ, là đuôi gà lôi săn được.
Chàng nói gió Tây Bắc lớn, mây rất đẹp.
Chàng nói phòng cảnh núi Yên Quy hùng vĩ, sau này sẽ cùng ta đến ngắm cảnh.
Chàng nói rất nhiều, nhưng không nói nhớ ta.
Nhưng ta đều biết.
Khi Hoắc Yết đi được nửa năm, thư từ đột ngột ngừng lại.
Ta đã nửa năm không nghe tin tức của chàng.
Ta lật đi lật lại tám bức thư chàng gửi về, giấy thư cả viền đều đã sờn cả.
Vào mùa xuân năm sau, ta nhận được một thϊếp mời.
Là lời mời từ công chúa Khai Lãn của phủ Quốc Công, mời ta cùng đi du xuân ở Nam Sơn.
Trước khi đi, ta còn lo lắng không yên, trong tưởng tượng của ta, công chúa Khai Lãn cao ngạo, phong thái hùng hậu, là một người cao quý ưu nhã.
Ta chỉ từ xa nhìn thấy bà vài lần trong các bữa tiệc.
Nhưng khi gặp mặt, chỉ thấy bà đẹp mắt.
Hình dáng của Hoắc Yết chắc chắn là thừa hưởng từ mẫu thân của chàng.
Công chúa thấy ta, nụ cười trên môi ấm áp vô cùng.
Bà chỉ nói: "Nam Sơn vào mùa xuân đẹp nhất, chúng ta đi ngắm hoa đi."
Ta liền đi theo bà một cách mơ hồ.
Nhưng cảnh sắc mùa xuân ở Nam Sơn thực sự tuyệt vời, hoa nở khắp núi, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, màu xanh tươi tắn xen lẫn hồng đỏ tím biếc, tươi mới mà nhộn nhịp.
Cảnh đẹp trước mắt, lòng ta cũng nhẹ nhõm.
Uống trà, ăn điểm tâm, ta và công chúa Khai Lãn ngồi trên tấm thảm lông dưới gốc cây hưởng nắng.
Bà mới nói: "Mãn Mãn không cần lo lắng, Yết nhi không sao đâu."
Lúc này ta mới hiểu, mục đích của công chúa Khai Lãn hôm nay là trấn an ta.
Về phần bà biết mối quan hệ của ta và Hoắc Yết, ta không dám nghĩ, nhưng sau khi tiếp xúc, ta liền hiểu rõ.
Hoắc Yết hoàn toàn tin tưởng nói cho mẹ mình biết mọi chuyện.
Bởi vì bà thực sự rất tốt.
"Ta cũng từng trải qua những ngày như vậy. Lúc đó cha của Hoắc Yết vứt một câu sẽ đi chiến trường kiếm vinh quang rồi mới đến cầu hôn ta, sau đó liền chạy đi. Đi một lần là mấy năm. Chờ đợi rất khó khăn, chỉ có chúng ta mới hiểu. Nhưng ta đã nhận lời hứa hẹn của hắn, ta tin hắn. Mãn Mãn cũng phải tin, Yết nhi sẽ trở về, con không cần lo lắng."
Câu chuyện tình yêu của công chúa Khai Lãn và tướng quân được truyền tụng nhiều phiên bản ở kinh thành.
Phiên bản phổ biến nhất kể rằng, khi đó hoàng hậu đã chọn một mối hôn sự tốt cho cháu gái, lúc đó tướng quân chỉ là một đội trưởng trong quân cấm vệ, yêu công chúa từ cái nhìn đầu tiên, để cưới bà mà gia nhập chiến trường, kiếm được công lao, vinh quang trở về cầu hôn công chúa.
Khai Lãn đại công chúa cắn răng chờ đợi, từ chối không biết bao nhiêu mối hôn sự tốt đẹp, cuối cùng sau năm năm mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được thiếu niên trở về.
Dù tương lai khó dự đoán, mơ hồ không rõ, nhưng bây giờ, ta đã nhận được lời hứa của chàng, ta cũng tin rằng chàng sẽ trở về cưới ta.
Đây là lựa chọn của ta.
"Điện hạ, ta tin chàng."
Công chúa Khai Lãn mỉm cười, sắc xuân không còn, nhưng vẻ đẹp vẫn nguyên vẹn.
"Đứa con trai của ta rất xuất sắc, từ nhỏ đã thông minh. Không có nơi nào có thể giam cầm được hắn."
Ừm!
Không có gì có thể giam cầm được hắn cả.
Sau đó không lâu, ta lại nhận được thư sau một thời gian dài không có tin tức, như thường lệ là hai bức.
A huynh nói rằng nửa năm qua biên cảnh bất an, chiến sự bùng nổ, họ chiến đấu nửa năm, hiện tại lập được chiến thắng nhỏ, mới có thể viết thư về nhà.
Huynh ấy cũng nói rằng tiểu quốc bên ngoài biên cảnh lòng lang dạ thú, chiến sự không thể kết thúc trong thời gian ngắn, bất quá họ sẽ đánh lũ sói con đó văng về phía sa mạc.
Thư còn kể trong nửa năm qua họ cũng đạt được công lao, bây giờ a huynh đã là tướng lĩnh có thể chỉ huy một ngàn binh sĩ, Hoắc Yết càng xuất sắc hơn, bắt được một phó tướng của quân địch, đã được phong làm thiên tướng, có thể chỉ huy ba ngàn binh sĩ.
Biết họ an toàn là tốt rồi.
Ta nôn nóng mở bức thư còn lại, vẫn đầy ắp đồ.
Lần này là một bó lông đỏ, một hộp son đã bị chảy, một viên hồng ngọc không biết lấy từ đâu ra.
Vẫn viết đầy ba trang giấy thư.
Lông đỏ là chàng đã nhổ từ mũ giáp thiên tướng của mình, son là mua ở một thị trấn nhỏ, còn hồng ngọc thì thú vị hơn, là chàng lấy từ thanh kiếm của tướng lĩnh mà chàng bắt được.
Chàng nói nửa năm qua sống rất tốt, chỉ là không thể viết thư khiến chàng thực sự khó chịu.
Chàng đã tích góp được rất nhiều đồ, nhưng phong bì quá nhỏ, không thể chứa hết.
Còn nói rằng người đưa thư đã được thay thế bởi một người nóng tính, không chịu đợi chàng viết thêm vài chữ nữa.
Nhất định phải mời hắn uống trà vào lúc khác.
Chàng nói mây ngoài biên cảnh luôn có hình dạng kỳ lạ, đôi khi nhìn mây giống ta, mặt trăng ngoài biên cảnh rất sáng, chàng nhìn mặt trăng cũng giống ta.
Chàng đoán phong thư này đến tay ta đã là cuối mùa xuân, rượu mận ở kinh thành đang nổi tiếng, mong ta thử xem rượu nhà nào ngon, đợi chàng về rồi cùng nhau đi uống.
Quả nhiên cuối mùa xuân, mưa xuân, mưa ngoài cửa sổ nói là xuống thì xuống.
Thì bỗng nhiên.
Cơn mưa trên mí mắt ta cũng nói rơi là rơi.