Mãn Mãn:
Ta quyết định phải gặp Hoắc Yết!
Đây là quyết định ta đưa ra sau khi uống một ngụm nhỏ "Nhất Túy Hồ".
Chẳng phải rượu làm người ta to gan hơn sao? Ta và rượu chính là mối quan hệ tương thân tương ái.
Khi ta bước ra khỏi nhà thì sắc trời đã tối.
Đêm mười lăm tháng Giêng, đêm trăng sáng nhất.
Trên cao, ánh trăng tròn tỏa ra vầng sáng bạc, mềm mại phủ lên vạn vật.
Dưới mái hiên đèn l*иg của mỗi nhà, ánh sáng ấm áp hợp thành một dải sáng, tạo nên cảnh đẹp không ngủ của kinh thành tối nay.
Ta không gọi người đi theo, lén trốn ra ngoài một mình.
Tìm nam nhân tâm sự chuyện tình cảm, làm sao ta dám rủ người khác đi cùng.
Chẳng lẽ ta còn phải mang theo một người để cổ vũ?
Một bên ta nói, Hoắc Yết, ta thích ngươi.
Bên kia nàng ấy hỗ trợ, uầy, không tồi, đúng là như vậy.
Một bên ta hỏi, tình cảm của ngươi dành cho ta thế nào?
Bên kia nàng ấy nói, ái chà chà, khó đoán quá.
Xong việc, ta đoán chúng ta còn có thể đòi Hoắc Yết một khoản tiền thưởng nữa.
Đường Đồng Hoa không phải là đường lớn, khá vắng vẻ.
Chỉ sau khi qua ngõ nhỏ tiến vào đường chính, mới thực sự náo nhiệt.
Đại lộ Tam Thánh là con đường sôi động và phồn hoa nhất kinh thành.
Tết Nguyên tiêu, các đại thương gia đốt l*иg đèn rồng, tiểu thương thì cũng trang trí những l*иg đèn nhỏ. Quầy hàng trải dài từ đầu đường đến cuối đường, những người bán hàng chật vật cầm giá hàng lách qua đám đông rao bán.
Phố phường rộn rã dưới ánh đèn lung linh, dòng người qua lại tấp nập.
Gần như nửa Kinh thành đều tụ tập ở đây trong đêm nay.
Cảnh tượng ấy, chỉ cần ném một hạt dưa, cũng có thể đập trúng đầu người khác.
Nhà ta và phủ Quốc công không ở cùng một khu.
Đường Đồng Hoa nằm ở phường Thanh Nguyên, còn phủ Quốc công ở phường Vinh Hưng, giữa chúng cách nhau một con đường Tam Thánh.
Ta ước lượng một chút, tối thiểu cũng phải đi ngược dòng người một dặm mới có thể vào khu Vinh Hưng.
Một mình ngược dòng người, cái gì đã cho ta dũng khí như vậy?
Là tình yêu?
Không. Do ta cứng đầu.
Ta lao vào đám đông, mới đi được hai bước đã bị dòng người đẩy lùi ba bước.
Thế là, lại thêm một bước lùi.
Ta nhanh chóng khám phá ra một kỹ thuật
Chính là —
Chen chúc.
Lợi dụng mọi khe hở giữa người với người, ta cắm đầu chen vào.
Trái tránh phải tránh, thi thoảng còn phải cúi người, giống như biểu diễn nghệ thuật xiếc, đi trên dây thép.
Khó tuy khó, chậm tuy chậm, cẩn thận từng li từng tí đi hơn nửa ngày ta cũng đã đi được nửa chặng đường.
Nhưng đúng lúc này, đám đông bỗng nhiên xôn xao, mọi người hô to "Sắp thả đèn trời", ào ào chạy về phía trước.
Ta run run rẩy rẩy, trong lúc hỗn loạn suýt nữa bị cuốn theo.
Cuối cùng đứng vững, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị một giá hàng đập trúng trán, vừa kêu lên một tiếng bịt đầu lại, lại không biết bị ai giẫm lên chân hai cái.
Chưa kịp hoàn hồn, đã bị người bên cạnh đυ.ng một cái, té nhào vào gian hàng bán khăn thêu bên cạnh.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, ít ra cũng không phải gian hàng bán kim thêu.
Sau khi bồi thường, ta xoa xoa đầu, quay người hít một hơi sâu dự định lao vào đám đông.
Trong lúc tâm lý còn chưa sẵn sàng, từ đâu đó không xa trong dòng người truyền đến một tiếng hét lớn.
"Lâm Mãn Nguyệt, đứng lại, đừng di chuyển."
Ta bị tiếng hét làm trì trệ, bước chân không tự chủ tiến hai bước, lẫn vào biển người.
Dòng người, chảy qua bên cạnh ta.
Ta bị đám đông chen chúc khiến phải lùi liên tiếp.
Nhưng nơi ánh mắt ta hướng đến —
Có người xông qua dòng người, hướng về phía ta mà lao đến.
Hắn gọi tên ta, trong mắt ta chỉ còn hình bóng của người đó, sáng hơn tất cả ánh đèn tối nay.
Trong khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên lấy lại sức mạnh, không hiểu sao tự dưng tìm được sức lực, mạnh mẽ xông pha.
Nơi có kẽ hở, ta lách qua; nơi không có, ta chen vào mở ra một con đường.
Còn lờ mờ nghe được có người kinh hô chửi mắng.
Hóa ra ta đã đẩy một cặp đôi đang dính chặt vào nhau tách ra.
Ta - Lâm Đầu Sắt - đang lấy sức mạnh chống lại dòng người đông đúc này.
Bởi vì —
Ta đang chạy về phía ánh dương của mình.
Trước mắt là áo hoa muôn màu, trong mũi lưu động son phấn hương hỗn loạn, bên tai thì ồn ào tiếng người.
Ta nhịn thở, cố gắng lách qua.
Cho đến khi lao vào một vòng tay, không thể tiến thêm nữa, mới dừng lại.
Lúc này, ta mất hết sức lực, cả người cũng buông lỏng.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt của Hoắc Yết.
Ta biết hắn luôn tuấn tú vô song, nhất là đôi mắt sáng tỏ, ôn nhu lại đa tình.
Nhưng ta không biết, khi đôi mắt ấy chăm chú nhìn về phía ta, lại có thể khiến ta trầm luân như vậy.
Nếu không phải nơi đây không thích hợp nói chuyện yêu đương, ta thực sự muốn bơi trong ánh mắt của hắn, ngâm mình cho đến sáng mai.
Hoắc Yết nắm tay ta, bảo bọc ta đi qua đám đông, rồi dừng lại ở đầu cầu.
Đây là cầu Trích Tinh trên sông Lưu Nguyệt, ngày thường cũng là nơi hẹn hò lý tưởng, nhưng hôm nay đã bị đường Tam Thánh chiếm mất sự nổi bật, không còn náo nhiệt như mọi khi.
Tuy nhiên trên cầu vẫn không thiếu các đôi tình nhân ôm ấp nhau.
Chúng ta tiếp tục đi dọc theo dòng sông.
Những chiếc đèn hoa đăng trôi chầm chậm trên dòng sông Lưu Nguyệt, phía hai bên bờ cũng phấp phới những chiếc l*иg đèn nhỏ.
Ngày thường đi ngang qua, ta chỉ cảm thấy gió sông thổi mát, không gian thoáng đãng.
Nhưng đêm nay ánh đèn rực rỡ, không khí ấm áp hài hòa, ngay cả những chiếc thuyền nhỏ trên sông cũng nồng tình mật ý.
Trong bầu không khí nồng nhiệt này, Hoắc Yết và ta cùng mở lời.
"Ta muốn hỏi một chuyện."
"Có thể hay không cho ta một lời giải thích?"
Chúng ta nhìn nhau, không nhịn được cười.
Cười xong, cuối cùng ta cũng hỏi được.
Trước khi nói, ta còn chỉnh lại vẻ mặt, cố gắng trở nên nghiêm túc và chân thành.
Để thể hiện sự quan trọng ta đặt vào câu hỏi này.
"Hoắc Yết, cuối cùng ngươi thích dạng cô nương nào?"
Hoắc Yết không hiểu.
Câu hỏi này khó trả lời.
Nữ tử trên thiên hạ nếu chia ra theo tính tình, phẩm hạnh, sở thích, nhan sắc, có thể phân ra trăm hoa đua nở, vạn đóa tranh diễm.
Không thể nói rõ ràng.
Nhưng ta chỉ có hai lựa chọn.
"Cuối cùng ngươi thích nữ tử sáng sủa hoạt bát, hay là cô nương ưu nhã, biết lễ độ?"
Câu hỏi này đã nghẹn ở cổ họng ta trong nhiều năm, từ khi ta bắt đầu thích Hoắc Yết, ta luôn tự hỏi hắn sẽ thích cô gái như thế nào.
Nói thật, ta không phải là loại sau.
Cái gì mà hiền thục dịu dàng, tài hoa hiểu chuyện, chỉ là bộ dạng ta giả vờ thôi.
Mấy năm trước, ta thích uống rượu mạnh, trèo cây hái quả, xuống sông mò cá.
Không có quy củ thế tục nào trói buộc ta, cha mẹ cũng không thể kiểm soát ta.
Ta có thể cười thật càn rỡ, khóc thật vô lễ, vô tư bộc lộ mọi tâm tư thầm kín của mình.
Nói chung, bản chất của ta —
Hoang dã lắm!
Những năm gần đây ta giả bộ rất giỏi.
Mỗi khi Hoắc Yết gặp ta, ta hoặc là đang đọc sách, vẽ tranh dưới cửa sổ, hoặc là đang ngắm hoa, ngâm thơ trong hoa viên.
Tất cả những thứ mà một thiên kim khuê tú nên có, ta đều biểu hiện rất tốt.
Nhưng ta biết, ta chỉ là đồ giả.
Nếu Hoắc Yết thực sự thích một người như vậy, có lẽ hắn sẽ thất vọng về ta.
Vì thế, ta muốn biết câu trả lời của hắn.
Hoắc Yết im lặng một lúc, khi trả lời cũng rất nghiêm túc.
"Ta thích cô nương rạng rỡ năng động." Hắn dừng một chút rồi tiếp tục, "Ta cũng thích nữ tử dịu dàng lễ độ."
Nói xong, hắn nhìn ta, đôi mắt sáng rực:
"Là bởi vì nàng, ta thích nàng. Nàng rạng rỡ, năng động, hoạt bát, nàng cũng ưu nhã, dịu dàng lễ độ"
Vì thích nàng, cho nên mọi phẩm chất của nàng, ta đều.
Ta đột nhiên nhận ra, những điều ta lo lắng nhiều năm qua, thật vô nghĩa.
Đáy lòng lâng lâng, nghe hắn thổ lộ, ta cảm thấy thật e thẹn.
"Nói bậy, trước đây người rõ ràng nói thích cô nương dịu dàng, hiền thục."
Vì thế, ta mới phải giả vờ bao năm, thật mệt mỏi.
Hoắc Yết giật mình.
"Ta đã nói sao? Khi nào, ở đâu?"
Ta biết hắn sẽ không thừa nhận.
"Khi ta 13 tuổi, bên ngoài thư phòng nhà ta, a huynh đã hỏi thế tử thích dạng cô nương nào, ta nghe thấy."
Chuyện này là thật, không phải ta bịa đặt.
Lúc ta 13 tuổi, ta đã rất quen thân với Hoắc Yết. Hắn là hảo hữu của a huynh, thường xuyên đến nhà ta chơi.
Hồi đó ta còn hay trèo cây, ba mẹ ta thường xuyên bắt ta luyện thư pháp, thêu thùa, pha trà.
Đó là mùa hè, ta bị ép viết chữ trong thư phòng, liền mở cửa sổ sau để tận hưởng cái mát.
Ngoài cửa sổ có một khu rừng trúc do cha ta trồng, trông rất mát mẻ.
A huynh và Hoắc Yết đi ngang qua, nhìn thấy ta đang luyện chữ, còn một phen đánh giá.
A huynh nói:
"Khó có thể thấy được bộ dáng này của con nhóc hoang dã này, trông cũng tạm được đó. Cũng may muội ấy không lo gả, Trần tiểu tử kia không có quyền lựa chọn."
Lúc đó ta và Trần Kiều vẫn còn hôn ước, lời a huynh nói không sai, ta quả thật có thể gả được ra ngoài.
Hoắc Yết cho ta chút mặt mũi: "Có thể cưới được Lâm Mãn Nguyệt là phúc khí của Trần công tử."
Lúc đó, vì quan hệ tốt với a huynh, hắn thường tự coi mình như huynh trưởng của ta, may mà ta kiên quyết không chấp nhận cái danh "Hoắc ca ca".
Nghĩ lại, những năm qua hắn thực sự không đòi làm ca ca ta nữa.
Dù lời hắn nói có ý tốt, nhưng ta vì bị ૮ưỡɳɠ éρ luyện chữ đã tức tối, đi tới trước mặt họ đóng sầm cửa lại.
Cửa đã đóng, nhưng người hình như không đi xa.
Ta vẫn nghe thấy a huynh cười hỏi Hoắc Yết: "Vậy không biết cô nương nào có phúc được Hoắc thế tử yêu thích nhỉ?"
Họ dường như vừa đi vừa nói, lâu sau mới lờ mờ nghe được câu trả lời của Hoắc Yết.
Ta liều mạng ép sát vào khe cửa, mới nghe thấy: "Ôn nhu nhã nhặn một chút cũng tốt."
Lúc đó ta mới biết yêu, thực sự còn ngây thơ, chưa hiểu rõ tình yêu là gì.
Về sau ta mới nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, thực ra ta đã rất buồn.
Chỉ là lúc đó, vẫn còn kiêu hãnh, cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi.
Cho đến một ngày, mẫu thân ta bỗng nhiên thở dài, nói Mãn Nguyệt lớn lên, nhã nhặn hơn nhiều.
Ta bỗng nhiên nhận ra, dù ta không thừa nhận, nhưng thâm tâm ta để ý, khiến ta không tự chủ được mà dần dần thay đổi.
Biết rằng không thể, nhưng ta vẫn từng bước tiến gần đến hình mẫu mà hắn yêu thích.
Lần này Hoắc Yết nhíu mày suy tư thật lâu, như thể muốn làm rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Ta quan sát vẻ mặt của hắn, ban đầu là trầm tư, sau đó bỗng nhiên ngộ ra, rồi không kiềm chế nổi nụ cười trên mặt.
Hắn nói: "Mãn Nguyệt, chắc chắn nàng chỉ nghe được một nửa. Ta nhớ lời ta nói lúc đó là, ôn nhu nhã nhặn cũng tốt, nhưng ta không sợ ồn ào, quan trọng nhất vẫn là ta thích."
Hắn dịu dàng cười, mang chút bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng và vuốt tóc ta: "Lần này, nàng hiểu chưa?"
Ta thực sự hiểu rồi.
Từ đó, mối bận tâm nhiều năm trong lòng ta được giải quyết.
Bây giờ là lượt ta giải quyết nỗi lòng của hắn.
"Người muốn hỏi gì?"
Hoắc Yết đưa cho ta một tờ giấy hình vuông, dưới ánh đèn, hai bát tự sắp xếp ngay ngắn ở hai bên, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Quả nhiên, thứ này giấu không được.
Ta thật xui xẻo.
Ta đứng đó không biết nói gì, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ý tứ của tờ giấy, chỉ cần không mù cũng có thể nhìn ra.
Hoắc Yết gật đầu, cong khóe môi: "Ta cũng hiểu rồi."
Ta tức giận, ta nóng nảy, ta đẩy tay hắn, ngăn hắn gấp giấy lại cất vào túi.
"Hiểu cái gì mà hiểu. Trả cái này lại cho ta!"
"Không được." Hắn hiếm khi từ chối ta, kiên quyết nói, "Ta muốn giữ lại làm chứng cớ."
"Làm chứng cớ gì cơ chứ?"
Mất mặt quá đi...
Ta che khuôn mặt nóng bừng lại.
"Đương nhiên là... chứng cớ nàng cũng thích ta."
Một lời này, vang ở bên tai.
Từ đó, ngây ngô thầm mến của ta cuối cùng cũng bị bóc trần.
Ta đứng đờ ra, nhiệt độ trên mặt không giảm, thậm chí càng lúc càng tăng.
Trong lòng ta đập bùm bùm như thể nở rộ vô số pháo hoa rực rỡ.
Đúng lúc này, trên trời điểm điểm đèn đuốc, từng chiếc từng chiếc thiên đăng bay ên trôi về hướng mặt trăng, tinh hà óng ánh, nhân gian mộng ảo.
Tiếng huyên náo tạm dừng, người người lặng yên ngẩng đầu, cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất.
Ước nguyện của ta đang ở ngay trước mắt.
Và lời chúc của ta lúc này —
Nguyện Hoắc Yết, ngày ngày an khang.
Sau khi thiên đăng qua đi, lễ hội Nguyên Tiêu coi như đã qua một nửa.
Vừa mới từ đám đông ùa ra, ta còn ám ảnh, không dám lao vào dòng người nữa.
Vậy nên chúng ta cùng nhau dạo bước dọc bên bờ sông, mua đèn hoa đăng thả xuống dòng sông.
Về sau chúng ta lại lạc vào cửa hàng đố đèn, Hoắc Yết không cho ta can thiệp, giải hết nửa cửa hàng, cuối cùng đoán đúng bảy câu đố, đổi lấy một chiếc đèn cá chép.
Ta vui vẻ nhưng cũng trách móc hắn.
"Tại sao không cho ta cùng đoán?"
Hắn tưởng trời tối ta không thấy hắn đỏ mặt ảo não, giọng điệu rất nghiêm túc: "Ngày lễ thế này, sợ rằng nàng ra tay, chủ cửa hàng sẽ không kiếm được gì."
Ta thừa nhận, ta thích nghe lời này.
Dù sao cũng có người sẵn lòng nói cho ta nghe.
Hoắc Yết tiễn ta về nhà, ta cầm kẹo hoa bên tay trái và đèn l*иg bên tay phải.
Trên tay hắn còn lỉnh kỉnh hơn, các loại hạt khô từ cửa hàng, sách tranh lộn xộn, thêm một bó hoa mai và một cái bình sứ.
Quay trở lại phố Đồng Hoa, không khí náo nhiệt đã tan biến.
Ta đang say sưa liếʍ kẹo hoa, bỗng nhiên từ một ngõ nhỏ bên cạnh xuất hiện hai ba bóng người.
Dáng vẻ lưu manh, khí thế ngông cuồng.
Ta không phải xem thường tiểu lưu manh.
Nhưng chúng làm rơi kẹo của ta, đó là lỗi của chúng.
Trên đường phố có quy tắc, ςướק của không bằng ςướק đoạt lương thực.
Phì!
"Ê, tiểu cô nương xinh đẹp, đừng ăn thứ đó nữa, ca ca dẫn đi ăn đồ ngon nhé?"
Lũ lưu manh bây giờ không chỉ ăn hại mà còn bị mù.
Bên cạnh ta, Hoắc Yết to tổ chảng mà chúng không nhìn thấy?
Chẳng lẽ hắn không đẹp hơn ta?
Ta tự nhận đây không phải sân chơi của ta, để tránh làm hỏng đồ và mứt hoa, ta đã tự giác nhận lấy từ tay Hoắc Yết.
Hoắc Yết bước lên hai bước, dưới ánh trăng sáng trắng, càng thêm tuấn tú, dù gương mặt lúc này không mấy dễ coi.
"Xem ta đã ૮ɦếƭ à?"
Thần sắc lạnh, thanh âm còn lạnh hơn.
"Ối, lúc nãy không nhìn kỹ, đây còn có một người đẹp mắt hơn!"
Tên lưu manh xoa xoa lòng bàn tay, cười khẩy một tiếng, lại không yên phận muốn chạm vào, "Đàn ông không sao, để các ca ca cùng yêu thương."
Hầy...
Không thể mắt mù thành cái dạng này.
Hôm nay bọn chúng chắc chắn không thoát được.
Quả nhiên, dưới tay Hoắc Yết, họ không chống đỡ nổi hai chiêu, chửi thề mấy câu rồi chạy mất hút.
Mặc dù biết Hoắc Yết giải quyết nhẹ nhàng, nhưng ta vẫn hỏi thêm một câu: "Thế tử có bị thương không?"
Ai ngờ hắn buồn bực nói: "Cổ họng đau."
Hả?
Điều này ta không ngờ tới, nhưng lúc nãy tình hình hỗn loạn, bị thương cũng có khả năng.
Ta nhón chân dưới ánh sáng yếu ớt để xem có vết thương nào trên cổ hắn không, vừa đến gần đã bị ôm vào lòng.
Khá lắm, khổ nhục kế!
Hắn nói bên tai ta, giọng nhẹ nhàng, từng lời thổi vào vành tai ta, cọ sát ra một mảnh đỏ ửng.
"Bây giờ không đau nữa."
"......"
Ta làm gì được nữa, còn có thể đẩy ra sao.
Các ngươi nỡ, ta thì không nỡ.
Ai bảo ta thích hắn.