Hoắc Yết:
Ngày mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Hôm nay ta dậy sớm, cùng phụ thân tập hai bộ kiếm pháp trong sân.
Sau đó, ta và phụ thân tựa vào cọc gỗ nghỉ ngơi.
Phụ thân ta trước là nháy mắt với ta, sau đó lại cười một cách khó hiểu, rồi lại nháy mắt.
Ta nghĩ cha ta có lẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
"Hổ Tử à... nghe mẫu thân nói, con thích cô nương nào rồi à..."
Ta... nội tâm không hề gợn sóng.
"Cha, người thấy gọi con và chú chó nhà mình cùng một tên có hợp lý không?"
"À... đã quen rồi. Cô nương nào mà Hổ Tử thích, bây giờ tiến triển thế nào? Khi nào có thể đi phỏng bái? À, có lẽ phải đổi thϊếp canh trước, ta cũng không rõ lắm, phải hỏi mẫu thân con. Lễ vật chúng ta đã chuẩn bị từ nhiều năm nay, con muốn xem có cần bổ sung gì không, không đủ thì chúng ta lại đi Trân Bảo Các mua thêm. Ngày cưới quan trọng lắm, không thì ta đến Ty Thiên Giám xem có ngày nào tốt không, thực ra cũng có thể đi Tương Quốc Tự..."
"Cha, đừng... Cha..." Ta thực sự không nghe nổi nữa.
Dù ta cũng muốn, nhưng đây quả thật là mơ mộng quá rồi.
"Phụ thân, chưa có gì cả. Cô nương ấy chưa chắc đã thích con."
"Hừmm." Phụ thân ta cau mày, lắc đầu, "Cái này có chút khó khăn."
Thật là khó khăn.
Làm thế nào để nàng ấy thích mình, ta cũng là lần đầu, không có kinh nghiệm.
Lâm Mãn Nguyệt sẽ thích ta sao?
Ta sầu.
"Hôm nay Nguyên Tiêu, phố xá náo nhiệt lắm. Con đã mời cô nương ấy đi xem đèn, dạo phố chưa?"
"Chưa..."
"Xem này, không phải con cứ đứng yên một chỗ sao!"
Phụ thân hận rèn sắt không thành thép, tức giận, "Ngày trước ta theo đuổi mẫu thân con, mặt dày không biết xấu hổ, chen chân vào mọi khe cửa có thể để gặp mặt mẫu thân ngươi! Có cơ hội là ta mời mẫu thân, hôm nay trời đẹp đi dạo hồ, ngày mai nắng ấm đi xem hoa."
"Mẫu thân không cự tuyệt à?"
"Cự tuyệt chứ, sao không. Nếu không sao nói ta kiên nhẫn. Một lần không được thì hai lần, cuối cùng cũng có lần đồng ý."
Còn có thể như vậy sao?
Phụ thân ta tự hào: "Thực ra, hợp ý chỉ là một phần quan trọng khi theo đuổi cô nương, nhưng bí quyết chính để chinh phục trái tim cô nương là — mặt dày, tiến lên!"
Ta trầm mặc, nghĩ rằng phụ thân nói có lý.
Dù hơi không biết xấu hổ, nhưng cũng hợp ý ta, bốn bỏ năm lên một chút cũng là lời lẽ chí lý.
"Vậy con sẽ mời nàng ấy tối nay đi xem hoa đăng."
Ta tràn đầy quyết tâm, máu lửa sục sôi, quyết định chuẩn bị chọn lựa quần áo.
Lụa vân cẩm màu tím thì quá trang nghiêm rồi, trường sam có vân trắng thì lại nhạt nhẽo quá, áo xanh thì quá tùy ý, bộ màu đen thì nặng nề, áo màu xanh lá cây thì quá chói mắt…
Màu đỏ...
Thôi dẹp đi.
Màu đỏ làm người ta không vui.
Sau khi chọn lựa, cuối cùng vẫn chọn một chiếc trường sam màu trắng ngà.
Lần này Đông Minh không cần ra dấu, há miệng đã khen: "Thế tử còn lóa mắt hơn cả mặt trăng trên chín tầng mây!"
Nói lung tung.
Ta không sánh được với mặt trăng, đặc biệt là trăng rằm.
Lẽ ra ta nên đi qua cửa chính.
Nhưng Tết Nguyên Tiêu là ngày gì chứ.
Từ xưa đến nay, Nguyên Tiêu là lúc nam nữ hẹn hò, tám chín phần mười tình ý nồng đậm.
Ta làm sao dám nói trước mặt Lâm Mãn Dương rằng...
Nè huynh đệ, ta dẫn muội ngươi đi chơi, hẹn hò một chút.
Chắn hắn sẽ cầm đao dí ta.
Không thể đi qua cửa chính, lại phải nhảy tường.
Ta nhảy tường nhà Mãn Mãn không phải lần đầu, nhưng ta lại không hiểu sao lần này lại cảm thấy căng thẳng.
Lần này ta đơn độc mời nàng ấy đi dạo phố, xem hoa đăng.
"Đơn độc", hai từ đã đủ để thấy được ý tứ ẩn chứa mờ ám.
Ta lau mồ hôi trên lòng bàn tay, tự động viên bản thân.
Hoắc Yết, đừng sợ!
Không biết xấu hổ thì thế nào, không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ...
Nếu biết xấu hổ thì không thể cưới được vợ.
"Ba... hai... một, cố lên."
Ta dùng chân đạp lên tường, một cái đã leo lêи đỉиɦ.
Bức tường nhà Lâm Mãn Nguyệt không cao lắm, đối với ta dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.
Bước tiếp theo, ta nên làm một cú nhảy lên, nhưng ta không dám động.
Từ khi nhìn thấy Mãn Mãn, ta đã cứng đờ.
Không biết nàng ấy có cảm thấy xấu hổ hay không, nhưng ta chắc chắn là rất ngượng.
Nếu như bị cô nương bắt gặp khi đang nhảy tường vào nhà nàng ấy, phải làm thế nào?
Lời khôn ngoan của phụ thân vẫn ở bên tai quanh quẩn —
Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ…
Không...
Ta vẫn cần có mặt mũi.
Từ trong l*иg иgự¢ có một luồng hơi nóng lan tỏa lên cổ họng, rồi lan tỏa khắp nơi, làm cho khuôn mặt ta nóng bừng lên.
Nghĩ cũng, lúc này ta không thể nhìn thẳng.
Ta lén nhìn thần sắc của Lâm Mãn Nguyệt, nàng ấy cũng không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh.
Hết lần này tới lần khác chúng ta cũng không có động tác nào.
Dù sao —
Nàng ấy nằm trên cây, còn ta treo trên tường.
Một hồi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói Mãn Mãn: "Thé tử, thật là trùng hợp."
Ta...
Thực sự là... trùng hợp.
Chính sự chưa thành đã bị bắt gặp đang treo trên tường.
Ta làm gì để giải thích đây?
Ta nói, Lâm Mãn Nguyệt, ta chỉ muốn nhảy lên tường nhà nàng ngắm mặt trăng, nàng tin không?
Hay nói, ta đến kiểm tra xem bức tường nhà nàng có chắc chắn, an toàn không?
Ta...
Không biết xấu hổ.
Ta từ bỏ, chỉ còn biết vũng vẫy giãy chớt hỏi một câu: "Ta chỉ muốn hỏi, tối nay nàng có hẹn không?"
Nét mặt của nàng ấy có chút bối rối, có lẽ cảm thấy hành vi của ta thực sự kỳ quái.
Nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:
"Tối nay ta không dự định đi ra ngoài."
Có thất vọng, nhưng cũng không quá buồn.
Phụ thân ta cũng đã nói, thử nhiều lần, cuối cùng sẽ có ngày thành công.
Vì thế, ta quyết định vẫn nên cố gắng cứu vãn hình tượng của ta.
Ta không thể làm quân tử được nữa.
Chưa từng thấy quân tử nào trèo tường nhà cô nương cả.
Nhưng gửi lời chúc là sự quật cường cuối cùng của ta.
Ta dùng hai tay nâng đỡ nửa thân, hơi nghiêng về phía Mãn Mãn, gần một chút, nhưng ta lo nàng ấy phải bò về phía trước để nghe ta nói.
Cành cây nàng ấy đang ôm không to lắm.
Đã nhiều năm không thấy Mãn Mãn leo cây, ta vẫn hơi lo lắng.
Thực ra đây không phải nơi để nói chuyện.
Ta mỉm cười, gửi lời chúc của mình.
"Chúc Mãn Nguyệt, Tết Nguyên Tiêu an khang."
Tất nhiên không chỉ Nguyên Tiêu, ngày nào cũng an khang mới tốt.
Ta nhảy xuống từ trên tường.
Nhưng không dám đi.
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng động bên kia, nghe được tiếng chân chạm đất.
Ta mới thực sự yên lòng.
Lần đầu tiên gặp Mãn Mãn, nàng luôn thích leo lên cây.
Mùa hè vì tránh nóng, tìm mát trên cây; mùa thu để hái lê, giỏ đựng lê đặt dưới gốc cây, còn người đứng trên cao.
Lúc ấy vóc dáng nàng cũng không cao, còn dám trên tàng cây đi cà nhắc, hình tượng nhìn qua có chút dọa người.
Nhưng người nhà nàng ấy cũng không ngăn cản.
Sau này nghe Lâm Mãn Dương nói, Mãn Mãn từ nhỏ đã thích trèo lên cây, đến mức có thể làm tổ trên đó.
Nhưng ban đầu ta không biết, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của tiểu cô nương trên cây, một cảnh tượng kinh tâm động phách. Ta chỉ có thể đưa tay ra bảo vệ và gọi nàng ấy xuống.
Nàng ấy trèo xuống.
Động tác và tốc độ có lẽ cả các đại sư ở Ngũ Linh Sơn cũng phải kinh ngạc.
Đây đều là quá khứ.
Ta mới phát hiện, những hình ảnh về Lâm Mãn Nguyệt, ta thực sự nhớ rất rõ.
Nhìn ta tinh thần phấn chấn rời đi, nhưng trở về mà không chút hớn hở.
Phụ thân ta lập tức nhận ra ta không hẹn được nàng ấy.
Nhưng dù sao ông cũng là người từng trải, vỗ vai ta: "Không sao, từ từ rồi sẽ được."
Nghĩ lại, ông lại vỗ trán mình, chọc một nhát vào tim ta: "Nhìn xem, cha cũng quên mất, tháng hai con phải đi biên giới, không thể từ từ được."
"……"
"Con à, con phải nhanh lên đó!"
Nhanh lên nhanh lên, ta còn sốt ruột hơn ai hết!
Nhưng chuyện tình cảm, không phải nóng vội là có thể thành công.
Ta phải để Mãn Mãn chậm rãi thích ta mới được.
Ta buồn bực, mò mẫm túi đeo bên hông.
Dùng sức quá mạnh, vô tình làm túi tuột xuống đất.
Ta vội vàng nhặt lên, đứng dậy trong chốc lát bỗng nhiên nhớ ra —
Ta vẫn còn chiếc trâm chưa kịp tặng!
Đây không phải là một cớ tốt để gặp nàng ấy sao?
Nhưng trâm ngọc không thể công khai tặng, đưa nàng đoán chừng cũng không cần.
Ta nắm chặt túi nhỏ trong tay, nhìn những hình trăng tròn nhỏ được thêu ở góc túi, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Có thể nói dây túi bị đứt, dù sao cũng là do nàng ấy tặng, đồ của cô nương không tiện để người khác sửa, chỉ có thể nhờ Mãn Mãn giúp sửa lại?
Ta chạy về phòng, lấy ra chiếc trâm ngọc tinh xảo. Mở miệng túi, xiên ngang nhét vào, nhưng không thể nhét hết vào được.
Không đúng lắm.
Vừa rồi ta đã ước chừng, chiếc trâm ngọc này nhỏ gọn, xiên ngang vào túi là vừa vặn.
Ta ấn nhẹ vào góc, phát hiện có vẻ như có thứ gì đó bên trong, thò tay vào lấy ra một mảnh giấy nhỏ.
Mảnh giấy này chỉ lớn bằng ngón tay cái, gấp gọn gàng, kẹp ở góc túi, không sờ sờ thật đúng là không phát hiện được.
Khó trách lần trước khi ta lấy hương hoàn ra không thấy nó.
Với tâm trạng hồi hộp, ta mở ra tờ giấy.
Bên trái và bên phải mỗi bên một hàng chữ, quen thuộc vô cùng.
Bên trái là ngày tháng năm sinh của Lâm Mãn Nguyệt, còn bên phải —
Bên phải là ngày tháng năm sinh giống hệt như của ta!
Chẳng lẽ bên cạnh Mãn Mãn lại có người cùng ngày tháng năm sinh với ta?
Cảm xúc dâng lên nhanh hơn đầu óc.
Tay ta cầm tờ giấy run rẩy không ngừng.
Niềm vui lớn lao tràn ngập, ta rất rõ tờ giấy này đại biểu cho điều gì.
Tâm trí trở lại ngày hôm đó, tại đền cầu duyên của Tương Quốc Tự, nàng ấy bước ra từ cánh cửa đó, chạm mặt với ta.
Khi ta nhờ đại sư xem quẻ, bên cạnh để lại một cặp ngày tháng năm sinh giống hệt chúng ta.
Hóa ra...
Thực sự là chúng ta.
Hóa ra, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.