Mãn Nguyệt Tương Tư - Chương 09

Tác giả: Kweeyee Quy Nhất

Mãn Mãn:
Ta gần đây mơ một giấc chiêm bao.
Trong mơ, có một đoá mẫu đơn đỏ thắm, nở rộ giữa sương trắng, thu hút ta muốn chạm vào. Vừa chạm vào cánh hoa, đóa mẫu đơn biến thành Hoắc Yết.
Hắn mặc cẩm bào đỏ thắm, lông mày nhếch lên tinh tế,
Đưa tay về phía ta, hỏi ta rằng —
"Mãn Mãn, ta đến cưới nàng, nàng có đi cùng ta không?"
Ta liền đưa tay, chưa kịp nắm lấy, ta đã tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy mới chỉ là canh ba.
Giấc mộng này, khiến lòng ta dao động mãnh liệt, trong đêm tối khó có thể yên tĩnh.
Có chút tiếc nuối.
Dù sao cũng để ta trong mộng nắm lấy tay hắn đã!
Đông chí qua đi, tiếp theo là Tết Nguyên Đán.
Năm mới bắt đầu, vạn vật đều đáng yêu.
Phụ mẫu ta quê ở Vân Châu, cách kinh đô quá xa, theo lời phụ thân thì chỉ có bảy ngày nghỉ lễ, không thể về kịp.
Cho nên năm nay nhà chúng ta như thường lệ không có thân thích vãng lai.
Ngày mồng hai Tết, có đồng liêu của phụ thân đến thăm hỏi.
Sau đó, là bạn bè của a huynh ghé qua chơi.
Hoắc Yết cũng đến.
Bao nhiêu năm nay, hắn đến với tư cách là hảo hữu của a huynh, cha mẹ ta ban đầu sợ hãi, nhưng cho đến bây giờ thì cũng đã quen thuộc.
Bây giờ thậm chí còn có thể cùng hắn trêu đùa vài câu, thực sự coi hắn như hậu bối trong nhà.
Nhưng ta không dám gặp hắn.
Sau khi mơ giấc mơ như vậy, khi nhìn thấy hắn, ta không nhịn được dao động tâm trí, cảm thấy hình ảnh Hoắc Yết mặc áo đỏ trong mơ vẫn rõ ràng trước mắt.
Ta có tội.
Ta khao khát Hoắc Yết.
Ta còn thèm muốn thân thể hắn!
Nửa ngày ta không dám bước ra khỏi cửa phòng, sợ rằng vừa quay đầu đã gặp Hoắc Yết, lỡ lúc đó hắn nhìn thấy tâm tư xấu hổ của ta.
Nhưng dù ta không tới núi, núi đôi khi cũng sẽ đến tìm ta.
Ta đang ngồi dưới cửa sổ mơ màng, bỗng nhiên song cửa bị gõ nhẹ nhàng hai cái.
Cánh cửa sổ mở một nửa, có thể thấy rõ thân tình thẳng tắp phía ngoài. Vải gấm tím thêu họa tiết mây bằng tơ vàng, ta chỉ biết một mình Hoắc Yết mới mặc được như vậy.
Ta chợt ngây người, đứng thẳng dậy từ ghế, hơi lúng túng.
Hắn cũng có vẻ xấu hổ, không dám nhìn về phía này, qua một bức cửa sổ, nói: "Mãn Mãn, nàng... nàng có thể ra ngoài một lát không? Ta có mang theo đồ vật muốn đưa cho nàng."
Làm sao ta có thể ngồi vững, cứng đờ bước ra ngoài vài bước.
Cũng may trước khi bước ra khỏi cửa, ta đã điều chỉnh tốt tư thái với bộ dạng của mình.
Nhìn bề ngoài vẫn ung dung tự tại, không hề có chút sai lầm nào.
Nhà của ta không lớn, nhưng phụ thân tốn không ít tâm tư cho việc tu sửa.
Từ cửa sân rẽ trái có một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ trồng không ít cây sồi xanh, dù vào mùa đông đìu hiu cũng xanh mướt tươi tốt.
Hoắc Yết đưa ta một gói bánh màu đỏ.
Gói bánh vuông vức, in dấu đỏ trên đỉnh, là bánh của Ngọc Ký, một tiệm bánh lâu đời nổi tiếng ở Kinh thành.
Chỉ có điều, Ngọc Ký đóng cửa năm ngày sau đêm giao thừa.
Hôm nay là ngày đầu tiên họ mở cửa trở lại, người xếp hàng có lẽ xếp từ cửa hàng ra tận cửa thành.
Lễ vật không nặng, nặng ở lòng thành.
Ta hơi ngượng ngùng khi nhận lấy.
Ta mơ mộng hão huyền, ảo tưởng Hoắc Yết sẽ cưới ta, hành vi tiểu nhân như vậy, làm sao xứng đáng với sự quan tâm của hắn.
Nhưng không nhận, lại càng không hiểu lễ nghĩa.
Cho nên ta áy náy nhận lấy.
Ta nghĩ rằng chỉ một gói bánh Ngọc Ký là đã đủ, nhưng không ngờ Hoắc Yết lại lấy ra từ trong иgự¢ một lọ sứ ngọc nhỏ, to cỡ bàn tay.
Khi hắn mở lòng bàn tay đưa cho ta, trong mắt tràn đầy ý cười.
Giống như hồi nhỏ ta cầm tập viết chữ đẹp đi tìm cha mẹ để khoe, vừa mong chờ vừa tự tin.
Tin tưởng bọn họ sẽ vui vẻ.
Ta nhận lấy lọ sứ ngọc, mở nắp ra, mùi rượu nồng nàn xông vào làm ta choáng váng.
Đó là "Nhất Túy Hồ"!
Thiên hạ có nhiều loại rượu ngon, nhưng chỉ có vài loại thực sự nổi tiếng, "Nhất Túy Hồ" là một trong số đó.
Rượu như tên gọi của nó, "Nhất Túy Hồ" (một chén say) là loại rượu đậm đà nhất, chỉ cần một chén đã đủ khiến người ta say mê.
Ta từ lâu đã muốn thử mùi vị của nó.
Nhưng loại rượu này ta càng không dám nhận.
Một gói bánh ta còn có thể mặt dày nhận lấy, nhưng nếu thêm "Nhất Túy Hồ", đừng nói là vì giấc mộng kia, nếu như bình thường, ta cũng không thể nhận.
Ta vội vàng muốn trả lại.
Nhưng Hoắc Yết không chịu, lễ vật đã tặng thì không thể lấy lại.
Chúng ta đứng bên hồ, kiên quyết đưa qua đưa lại.
Cuối cùng...
Ta đứng đó dâng lọ sứ ngọc trên tay, còn Hoắc Yết thì nắm lấy tay ta.
Khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi.
Ta ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của đối phương, thậm chí cả hơi thở cũng như bị lấy đi.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?
Có một giây phút, ta cảm thấy như mình đã uống quá chén, đầu óc chỉ còn lại một mảnh mê man và mơ hồ.
Hoắc Yết cũng đứng đó, lúng túng, một lúc sau mới phản ứng lại, rút tay về và lùi lại hai bước.
Sự tình... trở nên hơi ngượng ngùng.
Một lúc lâu sau, hắn mới ho nhẹ hai tiếng, nói: "Rượu nàng cứ giữ lại, ta không uống, để đó cũng vô ích."
"À... được." Ta gật đầu theo lời hắn, tay vẫn ôm chặt lọ rượu ngọc sứ. Cảm giác mát lạnh từ lọ rượu khiến ta nhớ tới bàn tay của hắn, khô mát ấm áp.
Đừng nghĩ nữa, không nên nghĩ quá sâu vào chuyện này.
Ta thật sự không nên suy nghĩ lung tung.
"Vậy ta... ta cũng phải tặng thế tử lễ vật năm mới."
Hoắc Yết mở miệng định cự tuyệt, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó nên dừng lại, ánh mắt hắn chuyển hướng xuống cái túi nhỏ bên hông ta: "Túi thơm của nàng có thể tặng không?"
Ta liền nhìn xuống cái túi nhỏ bên hông mình.
Đó không phải là thứ gì đắt tiền, chỉ là một túi gấm màu trắng hình lưỡi liềm mà mẹ ta may, chỉ có một hình trăng tròn màu vàng nhỏ ở góc.
Ta thường dùng nó để chứa một số vật dụng nhỏ hàng ngày, để phối với trang phục, mẹ ta đã làm cho ta nhiều túi màu sắc khác nhau, không có gì đặc biệt cả.
Chiếc túi trắng hôm nay ta không ra khỏi nhà, nên chỉ để một viên hương nhỏ bên trong.
Đổi một chiếc túi lấy một bình rượu và một hộp bánh từ Ngọc Ký, thế nào cũng không thích hợp.
Cho nên lúc đưa tới ta còn có chút do dự.
Nhưng Hoắc Yết trông rất vui vẻ, nhận lấy và vuốt ve góc túi trước khi cất vào trong иgự¢.
Hành động nghiêm túc đó của hắn khiến ta cảm thấy xấu hổ, và một cảm giác nóng rực chợt bay thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Không cần nhìn ta cũng biết bây giờ mặt mình chắc hẳn đã đỏ như con tôm chín.
Ta không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Yết thêm một lần nữa, sợ gương mặt đỏ bừng của ta làm hắn choáng váng, chỉ có thể vội vàng cúi đầu cảm ơn, nói:
"Đa tạ sự quan tâm của thế tử, ta trở về trước đây."
"Ừm." Hoắc Yết đáp lại.
Sau khi ta quay người bước đi, hắn lại gọi ta: "Lâm Mãn Nguyệt ——"
Ta nghi ngờ quay nửa người lại, nghe hắn nói.
"Đừng uống quá chén."
Lúc này đến cả tai ta cũng đỏ bừng.
Hoắc Yết luôn có khả năng này, mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn, đều khiến ta rung động.
Ta vội vàng trở về phòng, đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa lạnh giá, cảm giác lạnh lẽo truyền đến mới hạ được đôi chút nhiệt độ.
Ta ngồi xuống sàn, đặt lọ sứ xuống, giơ tay bưng kín mặt.
Lâm Mãn Nguyệt ơi Lâm Mãn Nguyệt, đồ không biết xấu hổ.
Muốn quá nhiều, lại cố tình không nghĩ đến.
Ta vô số lần trong đầu hét lên không thể, nhưng trái tim luôn không thể kiềm chế.
Thậm chí làm ra nhiều chuyện hồ đồ.
Tự như rõ ràng biết rằng dù đã hủy hôn nhưng ta cũng không xứng với hắn, nhưng vẫn không dằn lòng được mà nhớ nhung.
Tựa như cho rằng cứ giả vờ làm danh môn khuê tú, thì sẽ có một chút tư cách để chạm vào, để tiếp cận hắn.
Hoang đường.
Ta nên tỉnh táo lại.
Khi Hoắc Yết chuẩn bị rời đi, a huynh kêu người gọi ta đến cùng đưa tiễn.
Ta không đi, gọi Xuân Hòa, bảo nàng mang theo hộp gỗ ta đã chuẩn bị trước đưa cho Hoắc Yết.
Nói là quà đáp lễ của ta cho hắn.
Dù sao một cái túi nhỏ cũng chẳng đáng là bao.
Ta không biết Hoắc Yết nhận được món quà này sẽ nghĩ gì, có thể hắn sẽ cảm thấy tức giận và xấu hổ.
Nhưng nếu không làm vậy, ta sợ không thể đoạn tuyệt được tình cảm của mình.
Khi Xuân Hòa trở lại với hai tay trống trơn, ta không nhịn được mà hỏi nàng liệu Hoắc Yết có nói gì không, có biểu hiện gì không.
Xuân Hòa suy nghĩ kỹ càng một chút, rồi đáp lại: "Thế tử gia không nói gì cả, cũng không có biểu hiện gì lạ, trực tiếp đi luôn."
Hắn là người có giáo dưỡng tốt.
Tối đó, Xuân Hòa dọn dẹp bàn trang điểm, khi sắp xếp lại túi xách trong ngăn kéo liền tỏ ra hoang mang: "Cô nương, cái túi xách màu trắng hình lưỡi liềm của cô sao lại không thấy đâu?"
Trái tim ta chợt thắt lại: "Có lẽ đã rơi mất. Không sao, ta sẽ nhờ mẫu thân làm cái mới."
Thôi, cứ coi như mất đi, ít nhất cũng sẽ không phải nghĩ về nó nữa.
Chớp mắt đã đến ngày mười bốn, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu.
A huynh nói hôm nay sẽ dẫn ta ra ngoài chọn đèn hoa đăng, vì ngày mai huynh ấy bận rộn không để ý được ta.
Kinh đô vào ngày mười bốn ở đã rất nhộn nhịp, nhiều người bán hoa đăng, còn có cả giải đố thưởng hoa đăng.
Dù có rất nhiều chiếc đèn trước mắt, nhưng ta lại chú ý đến cái đèn tròn, phát ra ánh sáng ấm áp màu ngà trắng ở quầy đố hoa đăng.
Nó giống như trăng rằm mười lắm, hình dáng tròn trịa.
Việc phải sử dụng đầu óc như thế này, a huynh không thể giúp được, ta chỉ có thể tự mình đoán.
Ta đoán liên tiếp mười lăm câu, cuối cùng mới đổi được cái đèn.
Chủ cửa hàng còn tặng thêm một tờ giấy đỏ ghi lời chúc may mắn, coi như thêm một phần phúc.
Ta nhận lấy và cất vào túi xách bên hông.
Ngẩng đầu lên, ta bỗng nhiên nhớ ra một việc.
Trái tim ta đập mạnh như trống, tai ù đi, đầu óc cũng choáng váng.
Huynh ấy nhận ra điều bất thường, nâng tay nắm lấy cổ tay ta, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ta chỉ lắc đầu, mặt tái mét: "A huynh... muội không được khỏe lắm, muội muốn đi về."
Huynh ấy rất lo lắng, về đến nhà còn muốn đi gọi đại phu đến. Nhưng ta biết mình không sao, đã ngăn huynh ấy lại, rồi vội vã trở về phòng.
Xuân Hòa hôm nay không đi cùng ta ra ngoài, đang lau chùi bệ cửa sổ trong phòng, thấy ta về liền vội vã đến đón.
"Tiểu thư sao lại về sớm thế, trên đường rất náo nhiệt, sao không đi chơi thêm một lúc nữa?"
Lúc này, tâm trí ta hỗn loạn vô cùng, ta vội vàng nắm lấy tay nàng: "Xuân Hòa, muội có còn nhớ không, lần trước chúng ta đến chùa vào đầu năm, ta mang theo cái túi nào?"
Ta hy vọng mình sẽ không xui xẻo như thế đi!
Xuân Hòa trả lời rất rõ ràng: "Cái màu trắng hình lưỡi liềm. Ngày đó tiểu thư mặc bộ váy màu vàng nhạt, bảo rằng nó hợp với túi màu trắng hình lưỡi liềm."
Quả nhiên là thế...
Trong Điện Nguyện Duyên, vị đại sư đã viết xong lá quẻ bói toán vào đó.
Tờ giấy cũng không lớn, còn được gấp lại vài lần, nếu không phải hành động hôm nay quá quen thuộc, ta gần như quên mất chuyện này.
Nhưng chiếc túi nhỏ đang ở chỗ Hoắc Yết.
Liệu hắn có thấy tờ giấy không, hắn sẽ nghĩ gì về ta?
Nói ta si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền?
Nhất thời tất cả sức lực như tiêu tan, ta ngồi xuống ghế, trở nên rối bời.
Xuân Hòa đứng lặng lẽ bên cạnh với vẻ mặt mơ màng, yên tĩnh đợi.
Ta mất một canh giờ để tự thuyết phục và an ủi bản thân, có lẽ Hoắc Yết chưa bao giờ mở túi và phát hiện ra thứ đó.
Nhưng để cái túi ở chỗ hắn, chắc chắn sẽ khiến ta đêm dài lắm mộng.
Ta phải lấy nó về!
Đây là lần đầu tiên ta đến Quốc công phủ.
Chỉ riêng bức tường bao quanh cũng rộng lớn và hùng vĩ, cổng lớn cao ráo, ngay cả khóa cửa cũng toát lên quý khí.
Ta chưa tìm ra lý do thích hợp, thậm chí không biết nên diễn đạt như thế nào.
Ta sầu não ngồi xuống góc tường và thở dài.
Nhưng dù lo lắng thế nào, ta cũng phải lấy lại thứ đó.
Ta đứng dậy và bước ra khỏi chỗ ngoặt.
Cách đó không xa không gần, hình ảnh trước mắt khiến ta chốc lát sững sờ ngay tại chỗ.
Nữ tử xinh đẹp rạng rỡ đang chắp tay đứng dưới bậc thềm, đối diện với Hoắc Yết.
Hai người đều có khí chất cao quý ưu nhã, đứng cùng một chỗ tạo nên một bức tranh đẹp và hòa hợp.
Sau đó, Hoắc Yết đưa tay đưa cho nàng ấy một thứ gì đó, nhìn hình dáng có vẻ như là một miếng ngọc.
Công chúa Vân Hòa nhận lấy, không kìm được lòng, nàng ấy cầm lấy vật đó và xoay một vòng tại chỗ.
Chiếc váy đỏ xòe ra, sáng bừng một góc.
Nàng bất ngờ kéo tay Hoắc Yết, đi về phía con phố, nghiêng nghiêng đầu nói chuyện, nụ cười phóng khoáng và rực rỡ.
Kỳ thực, chỉ là một cái túi nhỏ, hắn có lẽ đã quên mất nó ở đâu rồi.
Dù sao cũng không phải là thứ gì quan trọng.
Không quan trọng.
Cũng không đáng phải để tâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc