Hoắc Yết:
Từ khi phụ mẫu ta trở về sau chuyến du sơn ngoạn thủy, cuộc sống của ta đã trở nên muôn màu muôn vẻ.
Cụ thể là mẹ ta cố gắng xuống bếp nấu ăn, bày tỏ tình cảm nhớ nhung con trai sau một năm xa cách.
Nhưng mà...
Mẫu thân ơi, khi ta và phụ thân đang ăn cơm, người có thể đặt con dao xuống được không?
Như vậy, ta cảm nhận không được tình yêu đâu.
Dưới sự tàn phá cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng yến hội của công chúa Vân Hòa cũng đến.
Vì thế, ta từ biệt phụ thân đang rơi nước mắt đầy ghen tị, quang minh chính đại xuất phủ.
Đây không phải lần đầu tiên ta tham gia buổi tiệc này, Vân Hòa dù không giỏi chuyện khác nhưng khoản ăn uống, vui chơi thì không bao giờ kém.
Nếu có cơ hội gặp lại Mãn Mãn thì còn gì tuyệt hơn.
Nhưng ngoại trừ phần mở tiệc hơi thú vị, phần còn lại khá nhàm chán.
Những văn nhân thi sĩ, những công tử thanh lưu cao nhã, ta không có hứng thú gia nhập.
Dù ta rảnh rỗi cả ngày biết chơi với mèo và chó, nhưng lại không thể chơi cùng với đám công tử bột ở kinh thành.
Khi nhà ta từ bỏ binh quyền, người nịnh bợ cũng ít đi, nhưng danh tiếng của Quốc công phủ vẫn đủ để mọi người e sợ, không ai dại gì mà đi kiếm chuyện với ta.
Thế nên mặc kệ mọi người náo nhiệt, chỉ có một mình ta chán chường đi lung tung trong vườn.
Nếu không gặp được Mãn Mãn, ta sẽ ăn no rồi về.
Ít nhất bữa tiệc này có thể dùng làm cái cớ để tránh mặt mẹ ta thêm một ngày nữa.
Trong lúc đi dạo, từ xa ta thấy Mãn Mãn từ vườn hoa mai đi ra.
Mãn Mãn chắc chắn đã đến!
Ta vội vàng vào vườn hoa mai, đúng lúc thấy nàng đang đứng trên mũi chân, tiến lại gần một bông hoa mai.
"Mãn Mãn —"
Ta vẫn cảm thấy bất ngờ và vui mừng khi gặp nàng.
Hoa mai đỏ rực trên nền tuyết trắng, nàng đứng dưới cây, môi đỏ mọng dính một cánh hoa.
Cảnh đẹp đến nỗi làm ta hô hấp trì trệ, bước tới nhẹ nhàng gỡ cánh hoa khỏi môi nàng.
Chỉ khi cảm nhận được hơi lạnh từ đầu ngón tay, ta mới nhận ra hành động của mình thật lỗ mãng, liệu nàng có trách ta làm càn không?
Ta mở lời tìm cách thoát thân: "Muốn ngửi hoa cũng không nên làm thế này, chứ đừng nói là để hoa vào miệng mà không biết."
Dù nụ cười nở trên môi, nhưng ta thực sự rất lo lắng, sợ rằng Mãn Mãn nhận ra những tâm tư bất chính của ta.
Cánh hoa vẫn còn giữa ngón tay, khiến ta không nỡ buông ra.
Nàng còn đang sững sờ, ngơ ngác nhìn qua, chóp mũi cùng gượng mặt nàng chắc có lẽ vì lạnh mà trở nên ửng hồng.
Một lúc sau, nàng mới mở miệng, ngoài dự liệu hỏi ta: "Thế tử gia, muốn an táng hoa không?"
An táng hoa?
Ta cúi đầu nhìn cánh hoa trong tay, rồi lại nhìn hoa rơi đầy đất, hoa trong không trung cũng rơi không ngừng.
Nàng luôn mềm lòng như vậy, ngay cả hoa rơi trong ngày đông cũng làm nàng xót thương.
Nếu như ta cũng là một bông hoa...
Ý nghĩ này thật không nên, hình ảnh nàng ngửi hoa lại hiện lên trước mắt, cả cảnh hoa dính trên môi nàng.
"An táng… vậy thì."
Ta vội vàng quay lưng đi lấy chổi, sợ đầu óc nóng quá mức, máu mũi sẽ phun ra.
Dù từ nhỏ đến lớn ta đã làm nhiều chuyện không đứng đắn, nhưng cầm chổi quét đất là lần đầu tiên.
Nhưng có thể ở bên cạnh Mãn Mãn, đừng nói quét sân, bắt ta đi cày ruộng ta cũng làm!
Khi ta mới quét được một đống hoa nhỏ, một đám người từ cổng hoa viên ồ ạt tiến vào.
Không cần đoán cũng biết đó là Vân Hòa.
Nếu nàng không phải là một cô nương, với tính cách hỗn xược của nàng, không biết bao nhiêu lần ta đã đánh chớt nàng rồi.
"Ôi, Hoắc biểu ca đang trải nghiệm nhân sinh à."
Ngữ khí gợi đòn, mấy ngày nay không biết đã phiền ta bao nhiêu lần rồi.
"Ngươi không có việc gì làm à?"
Có việc nhờ vả, Vân Hòa không đến nỗi không có đầu óc, lúc này nàng dễ dàng nhượng bộ hơn, để có thể chiếm lợi ích nhiều hơn trong lúc bàn điều kiện.
"Đâu có..."
Nàng ta nở nụ cười, cúi đầu thì thầm, "Thế tử không phải đang tìm một chiếc ngọc trâm xuyên tơ sao? Ta mới để ý được một số tin tức, tìm thấy một chiếc phẩm sắc thượng thừa, hai ta trao đổi đi? Ta chỉ muốn chiếc mặc ngọc mà Đại công chúa mang về cho ngươi từ bên ngoài, không cần gì khác."
"Thật sao?"
Con nhãi Vân Hòa này, không dễ dàng nói chuyện như vậy, ta không tin.
Cách đây vài ngày, nàng ấy lần đầu tiên tìm đến cửa, chú ý đến con chim sẻ mà phụ mẫu ta mang về từ bên ngoài, sau đó lại thích hoa màu lạ từ phương Nam, lần này lại đơn giản chỉ muốn một chiếc mặc ngọc, đổi lấy một chiếc trâm ngọc xuyên tơ, không phải là phong cách ςướק đoạt của nàng ấy.
Chiếc trâm ngọc xuyên tơ ta đã tìm hiểu từ lâu, thứ đó tạo ra từ tay nghề của người ngoại quốc, từng được cống nạp lên.
Dù những năm qua có giao thương, nhưng ta chưa từng gặp một chiếc trâm ngọc xuyên tơ chất lượng tốt, những thứ kém cỏi ta cũng không thèm nhìn.
Nếu nói ai có thể tìm được, chỉ có Vân Hòa, công chúa quyền quý và xa hoa vô cùng, mới có khả năng.
Thực lòng, ta cũng bị hấp dẫn.
Nàng ấy gật đầu liên tục, khẳng định nói: "Chắc như vàng ròng."
Thôi được, ta tạm thời tin.
Dù nàng ấy hay chọc chó cắn mèo, nhưng nhân phẩm còn ổn.
Dù sao nha đầu này mới chỉ mười sáu tuổi, cũng không đến mức quá xấu xa.
Ta thuận tay xoa xoa đầu nàng ấy, làm rối tung mái tóc gọn gàng thành hai lọn tóc ngổn ngang.
"Vậy thì quyết định như vậy."
Vân Hoà dường như rất vui mừng, không chú ý đến trên đầu mọc ra hai cái sừng, hò hét một tiếng rồi ồn ào rời đi.
Hừ, dám giẫm lên hoa của ta.
Ta đắc ý xong, quay đầu lại thấy Mãn Mãn đang đứng dưới cây phát ngốc.
Nàng vẫn còn buồn về chuyện hủy hôn hay sao?
Mấy tháng nay ta cứ suy nghĩ về chuyện này, vẫn không hiểu mình kém cỏi hơn Trần Kiều ở điểm nào.
Chẳng qua hắn ta tự lực cánh sinh, mà ta dựa vào phụ mẫu che chở, mới có thân phận địa vị.
Nhưng nó có thể đại biểu gì chứ?
Phẩm cách chẳng liên quan đến xuất thân.
Tình cảm ta dành cho Mãn Mãn, chắc chắn còn nhiều hơn Trần Kiều rất nhiều.
Ta nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng nàng mới chậm rãi hồi phục tinh thần, thu lại cảm xúc, thở dài nói: "Hoa lại rụng."
Chỉ là rơi rụng một đống, bất quá quét sạch lại là xong.
Tựa như bất quá từ bỏ cái tên Trần Kiều kia, tìm người khác tốt hơn.
Như ta chẳng hạn.
Cuối cùng chúng ta cũng không thể chôn cất những cánh hoa đó.
Những nô bộc chăm sóc hoa viên nhìn ta sợ xanh mặt, cứ tiếp tục như vậy họ sẽ quỳ gối mất.
Hơn nữa, thấy ngón tay Mãn Mãn cầm dụng cụ đã bị lạnh đến đỏ bừng, nếu tiếp tục, nàng sẽ không bỏ dụng cụ xuống.
Ta chọn một hành lang che gió, có thể nhìn thấy cảnh vật trong vườn. Phân phó một vài người đem đống hoa gom lại chôn dưới gốc cây, cũng coi như hoàn thành việc này.
"Giờ thì không thể rụng nữa."
Ta cũng không biết làm thế nào để làm cho nàng vui lòng, nhưng an táng hoa xong, ta nghĩ nàng có lẽ sẽ vui một chút.
Nhưng nàng lại khóc.
Nàng ấy luôn tự tin và kiêu hãnh, đôi khi ngẫu nhiên bộc lộ tính tình thoải mái, có lúc lại lộ ra những suy nghĩ tinh nghịch.
Nhưng ta chưa từng thấy Mãn Mãn khóc trước mặt mình.
Là ta làm nàng ấy khóc sao?
Ta thật không ra gì!
Làm thế nào bây giờ?
Cha ta nói nếu cô nương khóc thì phải dỗ dành.
Ví dụ, mỗi lần mẫu thân ta giận dỗi hoặc buồn bã, phụ thân ta chỉ cần ra ngoài mua đồ, từ Tiên Y Các đến Kim Lưu Lâu, Ngọc Thạch Phường, chất đầy trước mặt mẫu thân là xong.
Tóm kết bốn chữ, đáp ứng sở thích.
Làm sao để Mãn Mãn vui lên đây?
Ta nhớ lại bữa tiệc ba năm trước, khi nàng ấy giành lấy chiếc bình Kim Lăng Đẩu từ tay ta và vụиɠ ŧяộʍ cười đắc ý.
Đúng rồi, tiểu cô nương này có một sở thích bất đồng với hình tượng – rượu.
Nhưng mời nàng ấy uống rượu, có phải không phù hợp không, giống như việc ta muốn lau nước mắt cho nàng ấy, cũng không đúng lễ nghi.
Không thích hợp thì thôi, ta tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Muốn uống rượu không?"
Lời nói vừa thoát ra, ta lại cảm thấy hơi kì quặc, nàng dù muốn cũng khó mà trả lời, ta vội vàng bổ sung: "Là ta muốn uống, nàng có thể cùng ta uống một chút?"
Nàng đồng ý.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đã quyết định uống rượu, thì phải nơi nào thích hợp. Dù triều đại này cởi mở, không có quy củ cấm đoán tiếp xúc nam nữ.
Nhưng ta phải bảo vệ danh tiếng của Mãn Mãn.
Suy nghĩ một hồi, ta tìm thấy một nơi quen thuộc.
Công chúa Vân Hòa đã phí nhiều tâm tư cho Cẩm Tú Viên, mỗi loại hoa đều ở trong một khuôn viên riêng: Mai, Lan, Trúc, Cúc.
Vào mùa đông, vườn cúc không đáng xem, vườn trúc thì đìu hiu, không náo nhiệt như vườn mai hay vườn lan. Hơn nữa, đến giờ khai tiệc, người đi dạo trong vườn cũng ít đi.
Vườn trúc là nơi ta thất bại lần đầu tiên, dưới tay Mãn Mãn.
Lúc đó, ta bị Lâm Mãn Dương lôi đi đấu võ. Hắn mới tập luyện ba tháng ở cấm vệ quân, tự tin vô cùng, cần một chậu nước lạnh để nhận ra nhận thức rõ bản thân.
Ta đánh xong mới biết hắn đã thắng rất nhiều trận, trận này thắng sẽ nhận được giải thưởng từ công chúa Vân Hòa.
Kim Lăng Đẩu là rượu mạnh trong các loại rượu, ta biết rõ về tửu lượng của mình, nên không quan tâm lắm, chỉ thuận tay cầm lấy thôi.
Nhưng không ngờ, Mãn Mãn lại muốn dùng một chiếc trâm ngọc đổi lấy rượu!
Ta quen biết Lâm Mãn Dương từ sớm, thiếu nhiên không đánh nhau thì không thể hiểu nhau, tính tình hợp nhau nên dần trở nên thân thiết.
Hắn có một muội muội, là Mãn Nguyệt. Trước đây khi ta đi qua nhà hắn chơi còn thường xuyên nhìn thấy tiểu cô nương trong sân trèo cây hái quả, tiện đường bẻ hoa.
Sau này lớn lên, lại thấy cô nương đó yên tĩnh ngồi dưới cửa sổ học chữ, lễ độ đúng mực.
Giống như những tiểu thư trong các gia đình quyền quý khác.
Vì thế, khi nàng đòi dùng trâm ngọc để đổi lấy rượu, ta rất ngạc nhiên.
Dù sao bình rượu đó ta không cần lắm, cho nàng cũng không sao cả.
Ta biết rằng Lâm Mãn Dương là người thật thà, nhưng không ngờ tên này lại đề nghị phải đánh một trận nữa, thắng mới đổi được.
Lão huynh, ngươi không nhìn thấy muội muội của mình đang gấp đến mức độ nào sao?
Ngươi mới đánh thua ta mà...
Ta chưa kịp ngăn cản, Mãn Mãn đã không thể ngồi yên.
Nàng mạnh mẽ giơ tay, dõng dạc nói nàng muốn tự thân ra trận.
"......"
Ta cố ngăn cản, còn chưa kịp mở miệng.
Nàng cầm kiếm người người đi vào rừng trúc.
Ta nên ra chiêu thế nào để vừa thể hiện phong độ, vừa tạo cơ hội cho nàng chiến thắng?
Nhìn thấy nàng bi tráng, bộ dáng như sắp hy sinh, ta thực sự không đành lòng hạ thủ!
Nàng đâm chọt lung lung, khí thế rất hùng hổ.
Ta vọt lên, cố gắng để lộ nhiều sơ hở hơn. Kiếm phong trông rất hung dữ, ta lo sợ làm nàng hoảng sợ, ai ngờ vừa đến gần nàng, nàng đột ngột cúi người.
Nàng ngồi xuống.
Chọt cây kiếm vào chân ta đau điếng…
Khá lắm, toàn thân sơ hở nàng không để ý, lại nhăm nhe cái chân ta.
Nàng chiến thắng bất ngờ quá, làm ta phát ngốc.
Hơn nửa ngày ta mới kịp phản ứng, kéo nàng đứng dậy, rồi đưa rượu cho nàng.
Ban đầu, ta không muốn lấy chiếc trâm, nhưng khi thấy nàng nhận rượu mà không nhịn được cười lén, ta thay đổi chủ ý.
Quả nhiên, khi nàng đưa chiếc trâm ngọc cho ta, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Làm sao đây, bắt nạt tiểu cô nương tuy không phải là hành vi của quân tử, nhưng vẫn thật là vui!
Mãn Mãn ngày xưa sinh động, tươi tắn, khi cười mắt và miệng cong cong, thậm chí còn hiện rõ những lúm đồng tiền nho nhỏ.
Nhớ lại cảnh đó, ta không nhịn được mà mỉm cười: "Lần đầu tiên ta đấu võ thua, lại là dưới tay của nàng."
Nàng nhận lấy rượu, cũng như là nhớ lại khoảnh khắc đó, tiêu sái nâng chén: "Là ta chiến thắng không xứng đáng."
Nàng thắng không xứng đáng, một mưu kế nhỏ mà thắng được không chỉ một bình rượu.
Mãn Mãn sau khi uống rượu buông lỏng hơn bình thường, mang theo sự tự do quen thuộc của tuổi trẻ.
Rượu không say, người tự say.
Ta biết rõ tửu lượng của mình không tốt, nhưng vẫn chọn rượu mạnh, Thiêu Vân tửu.
Chỉ hai chén, ta đã cảm thấy hơi choáng.
Nhưng ta không thể say ở đây, vì ta sợ sau khi say rượu sẽ làm loạn trước mặt Mãn Mãn.
Nàng uống nhanh và mạnh, không mấy chốc một bình rượu đã cạn.
Ta sợ nàng tiếp tục uống, nên giả vờ say rượu. Dù ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng thực sự ta cũng hơi choáng váng, không thể nói là lừa nàng.
Nàng đứng dậy đi tới, vỗ nhẹ vào vai ta.
Ta đang nghĩ xem có nên giả vờ ngã xuống không, lảo đảo một chút, lại chạm vào một cái gì đó mềm mại.
Hóa ra là vải miên nhung trên y phục Mãn Mãn, đầu ta tựa vào eo nàng.
!!!
Ta cứng đờ.
Trái tim trong l*иg иgự¢ đập lung tung, mất kiểm soát.
Ta cố gắng khắc chế, sợ rằng âm thanh đó quá lớn, khiến nàng cũng nghe thấy.
Đột nhiên, bàn tay non mềm mang hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt ta, lướt qua gò má ——
Cảm giác này quá chân thực, cũng quá khó nắm bắt, ta hoài nghi đây chỉ là ảo tưởng sau khi say, mình kỳ thực đang mơ?
Nhưng chỉ cần nghĩ về điều đó, hơi thở của ta đã hoàn toàn rối loạn.
Trong đầu choáng váng hơn nửa ngày, mới bị một tiếng "Mãn Mãn" kêu lên, khiến ta lấy lại vài phần thanh tỉnh.
Đó là giọng nói của Lâm Mãn Dương.
Ta lập tức muốn ngồi thẳng, nhưng không ngờ Mãn Mãn hành động nhanh hơn.
Một giây trước ta vẫn còn đang mơ màng dựa vào eo cô nương mình yêu, giây tiếp theo đã ngơ ngác ngã trên mặt đất.
May là ta nhanh trí, đứng dậy cũng không quên giả vờ lảo đảo.
"Mãn Mãn, sao muội lại ở đây, Xuân Hòa đang tìm muội đấy."
Để chặn lời Lâm Mãn Dương, ta quyết định đánh đòn phủ đầu: "Mãn... Mãn Dương, ngươi... sao lại ở đây?"
Ta xoa xoa trán, làm như cố gắng nhớ lại: "À, ta và Mãn Mãn... đang uống rượu."
Dù ta và Lâm Mãn Nguyệt không làm gì, nhưng cảnh tượng này vô tình khiến ta cảm thấy hơi chột dạ, sợ nàng xấu hổ, ta quay đầu nhìn nàng và mỉm cười trấn an.
Không có tác dụng, nàng chạy mất…
"Thế tử đã say, huynh hãy tìm người đưa hắn về phủ đi. Ta... ta đi tìm Xuân Hòa."
Còn lại ta và Lâm Mãn Dương đứng đó, hơi lạnh lẽo.
Ta càng thêm chột dạ, hắn biết tâm tư của ta.
Lâm Mãn Dương đi tới, ước lượng bầu rượu, nhíu mày: "Hoắc Yết, tửu lượng kém tới nổi uống chút Thiêu Vân tửu đã say?"
"..."
Ta không thể giả vờ nữa.
Tình bạn sâu đậm đến đâu cũng không thể so sánh với trách nhiệm của huynh trưởng.
"Hoắc Yết, ngươi thực sự thích Mãn Mãn sao?"
Hắn không tiếp tục truy cứu, nhưng rất nghiêm túc: "Mãn Mãn rất tốt, nhưng chỉ đối với chúng ta mà thôi. Ta không tìm thấy lý do cho việc ngươi thích nàng."
"Mãn Mãn rất tốt, không chỉ đối với các ngươi." Ta bướng bĩnh cãi lại hắn.
"Nhưng những cô nương tốt hơn không thiếu. Ngươi có nhiều lựa chọn còn tốt hơn."
Dù là sự thật, nhưng hắn không hiểu. Người khác tốt thì liên quan gì đến ta?
Ta biết mình có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Nhưng…
Ta thích Lâm Mãn Nguyệt, nàng mới chính là cô nương tốt nhất.
Chưa bao giờ ta cảm thấy tâm tư mình kiên định như lúc này, dưới sự chất vấn của Lâm Mãn Dương, ta bất ngờ nảy sinh một suy nghĩ —
Không phải nàng không cưới.
Thế tử của Trấn Quốc Công phủ, sánh đôi với thiên kim khuê tú của danh môn vọng tộc, nhu hòa hiền thục, trong mắt thế nhân mới thực sự phù hợp.
Nhưng ta chỉ cần nghĩ đến, người đứng bên cạnh ta không phải Mãn Mãn, dù con đường phía trước dài đến mấy cũng không có ý nghĩa, đi một mình cũng không sao.
Đến đây, mọi thứ dường như đã có câu trả lời, mọi sự thận trọng và rụt rè trước đây đều trở nên vô nghĩa.
Ta chỉ biết là, ta muốn Mãn Mãn thích ta, để nàng nguyện ý gả cho ta.
Vì vậy, ta không thể lùi bước.
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, như thế nào mới có thể trở thành muội phu của ngươi?"
"Ngươi có bệnh à!" Lâm Mãn Dương tức giận, "Ta chưa từng thấy ai trơ trẽn như ngươi."
Làm huynh đệ nhiều năm, hắn dù tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng chắc hẳn cũng hiểu rõ sự kiên định của ta.
Nhưng vẫn cứ phải vùng vẫy giãy chớt mạnh miệng một chút: "Mãn Mãn của chúng ta nói rằng, nàng thích những nam tử có bản lĩnh thật sự, dựa vào chính mình tạo dựng tên tuổi.”
Khó trách nàng lại coi trọngTrần Kiều, hóa ra là vì Trần Kiều tự mình tạo dựng sự nghiệp.
Cho nên..
Ta bây giờ cố gắng học tập và tham gia kỳ thi khoa cử, liệu có còn kịp không?